Một Tấc Tương Tư

Chương 70: Lòng chẳng phải đá xanh




Tháng Năm, một tin tức ly kỳ đã khiến cả Lang Gia và Kim Lăng đều chấn động.

Lang Gia quận chúa đóng cửa ở trong khuê phòng mất tích, vị Quận chúa này nổi danh với nhan sắc và tính tình hiền hòa nhưng nàng khăng khăng buông bỏ tuổi xuân tươi đẹp, đóng chặt cửa khuê phòng, đã khiến các thế gia bàn tán đủ kiểu. Năm trước tin tức nàng lấy Uy Ninh Hầu truyền ra ngoài đã tạo thành chấn động không nhỏ, khiến không ít người cảm khái, ấy thế mà giờ sắp đến ngày cưới hỏi Quận chúa và thị nữ tùy thân lại mất tích bí ẩn ở hậu viện Phật tự, chỉ để lại hai hàng hàng chữ trâm hoa nhỏ đẹp đẽ trên vách tường.

Ngã tâm phỉ thạch, bất khả chuyển dã.

Ngã tâm phỉ tịch, bất khả quyển dã.*

Đây là 4 câu thơ trích từ bài Bách chu 3 nằm trong Kinh Thi.

Lòng ta chẳng phải đá xanh,

Cho nên chẳng thể đổi quanh chuyển dời.

Lòng ta chẳng phải chiếu ngồi,

Cho nên chẳng thể xếp rồi cuốn quanh.

Uy nghi thuần thục rành rành,

Nhưng không được chọn phải đành thế thôi.


(Bản dịch của Tạ Quang Phát)

Lang Gia vương dốc hết sức tìm kiếm nhưng nàng như đã tan biến vào hư không, mất tích không để lại bất kỳ dấu vết nào, những lời đồn đại lan truyền khắp nơi, thậm chí còn lan đến cả chốn thâm cung.

“Ngã tâm phỉ thạch, bất khả chuyển dã. Người trong cung đều nói trong lòng Quận chúa có người khác, vậy nên mới không muốn lấy Uy Ninh Hầu, đại ca thấy thế nào?” Tả Tình Y tựa người vào cửa sổ chống cằm, hồn nhiên suy tư, tựa như phong cảnh tươi đẹp ngày xuân.

Tả Khanh Từ chỉ mỉm cười, “Có lẽ vậy.”

Thái độ dửng dưng của chàng chọc Tình Y phàn nàn, “Sao đại ca chẳng thú vị chút nào thế? Nhị ca nói rất sinh động, còn nói từ hôm xảy ra chuyện đến nay Bạc Hầu không ăn không uống, ngài ấy điều hết thị vệ trong phủ ra, thậm chí còn tự mình đến Lang Gia không ngủ không nghỉ tra tìm, ngay cả Thục phi nương nương cũng xuýt xoa cảm thán.”

Tả Khanh Từ không bình luận, chỉ hỏi, “Sao huynh lại nghe nói Bạc Hầu đã rời khỏi Lang Gia?”

“Tìm hơn tháng trời mà vẫn không thấy, ở lại có ích gì nữa.” Là Vương hầu cao quý mà lại rơi vào cảnh bị người ta vứt bỏ tấm chân tình, Tả Tình Y hơi đồng cảm, “Chuyện này gây xôn xao khắp nơi, Bạc Hầu và Nguyễn gia đều không còn mặt mũi, nghe nói Hầu gia vẫn không chịu hủy bỏ hôn ước, một lòng một dạ muốn tìm Quận chúa về.”

Tả Khanh Từ thờ ơ cụp mắt, chuyện Bạc Hầu làm đâu chỉ có như thế, hắn bao vây truy tìm khắp mọi nẻo đường, treo thưởng lớn cho những ai bắt được Phi Khấu Nhi, đáng tiếc ngay cả hoàng cung Thổ Hỏa La mà nàng cũng có thể sống sờ sờ rời khỏi, huống chi lần này nàng đã ủ mưu mấy tháng trời, tất cả bố trí của Bạc Cảnh Hoán đều công cốc.

Tả Tình Y lắc đầu, “Bạc Hầu bỏ trống vị trí chính thê, đợi Quận chúa nhiều năm như vậy, sao quận chúa lại cố chấp tuyệt tình đến thế?”

“Tương Vương hữu mộng, Thần nữ vô tâm*, có một số việc cưỡng cầu cũng vô dụng.” Tả Khanh Từ thờ ơ nói, đuôi lông mày ẩn giấu một tia trào phúng.

Đây là câu nói dùng để ví von tình yêu đơn phương, tương tự như câu hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Trong cung có lời đồn thật ra Quận chúa bỏ trốn với người khác, Tả Tình Y rất tò mò về lời đồn này, nhưng nàng cũng chưa cưới gả, hỏi chuyện này thì hơi kỳ cục, đôi mắt sáng lanh lợi đảo tròn, “Đại ca đã từng gặp Quận chúa, huynh thấy bà ấy là loại người gì?”

Sao Tả Khanh Từ lại không hiểu nàng đang nghĩ gì, mỉm cười nói, “Quận chúa đoan trang nhã nhặn, khí chất như lan, thanh nhã vô cùng.”

Lồng bạc treo ngoài hiên nhà đột nhiên lay động, con vẹt giương cánh kêu to, “Nương nương kim an! Nương nương kim an!”

Thục Phi nương nương mặc cung trang màu vàng phớt đỏ đoan chính đang sải bước ra khỏi ngã rẽ, sau lưng bà còn có một bóng dáng thướt tha, càng đến gần thì gương mặt ấy càng hiện lên rõ ràng.

Tả Tình Y đứng dậy, ngạc nhiên tự hỏi, “Phía sau nương nương là… Thẩm tiểu thư?”

Tả Khanh Từ liếc mắt nhìn qua, quả nhiên là Thẩm Mạn Thanh.

Khí chất khi ở trong cung có phần khác biệt với lúc ở trong giang hồ, Thẩm Mạn Thanh tỉa lông mày mỏng, tay ngọc đè váy, nàng mặc bộ váy xanh tôn lên làn da trắng nõn nà, xinh đẹp tuyệt trần, ngay cả bước đi cũng ngắn hơn ngày xưa, trông càng thêm nhã nhặn.

Thục phi bước vào hiên nhà, dù bà đã lớn tuổi nhưng cử chỉ và phong thái vẫn như xưa, có thể tưởng tượng ra dáng vẻ phong nhã tài hoa của bà khi còn trẻ. Bà vốn là trưởng tỷ của Tả Hầu, dưới gối cũng không có con, bà đã xem Tình Y là con mình từ lâu. Không lâu sau khi Tả Khanh Từ mất tích, mãi đến khi vào cung thăm hỏi Tình Y mới gặp vị cô mẫu này. Bởi vì có quan hệ máu mủ, lại thương chàng long đong lận đận nên Thục phi rất quan tâm đến chàng, phong thái vẫn đó nhưng gương mặt bà hiền từ, tràn ngập vui vẻ, “Ta mời Thẩm cô nương đến kể những chuyện đã trải qua, không ngờ Khanh Từ cũng đến, đúng là trùng hợp.”

“Cô mẫu gặp Thẩm tỷ tỷ ở Ngự Hoa Viên? Con muốn mời tỷ tỷ đến đây ngồi một lúc đã lâu mà mãi chưa gặp dịp.” Tả Tình Y lôi kéo Thẩm Mạn Thanh nói chuyện thân mật, không hề để khách cảm thấy lạc lõng, “Hương trước tỷ tỷ tặng cho muội có mùi thơm mát, muội rất thích. Ở Kim Lăng có cửa hàng nào bán không?”

Thẩm Mạn Thanh đoan trang tao nhã trả lời, “Hương đó được điều chế theo phương pháp cổ truyền bí mật của Chính Dương Cung, không truyền ra ngoài. Nếu Tả tiểu thư vừa ý thì quay về ta sẽ mang thêm đến.”

Tả Tình Y lập tức cảm ơn, Thục phi cười khiển trách, “Nha đầu này đã bị ta chiều hư, vừa gặp mặt đã đòi quà.”

Tình Y yêu kiều ôm cánh tay Thục phi, “Không phải con tham lam mà là đồ của Thẩm tỷ tỷ rất đặc biệt. Lần trước Thất công chúa được tặng một chuỗi hạt, công chúa thích đến nỗi cả ngày không muốn rời tay.”

Thục phi vờ nổi giận với nàng, quay đầu nói với Tả Khanh Từ, “Con đừng để nha đầu này xoay vòng vòng, Thẩm cô nương với con là người quen cũ, dù đang ở trong cung thì cũng không cần phải kiêng dè quá nhiều.”

“Nương nương nói đúng lắm.” Tả Khanh Từ hờ hững mỉm cười, đối đáp có chừng mực, “Nhưng con và Tình Y trò chuyện đã lâu, thời gian cũng không còn sớm, không nên quấy rầy nương nương nghe giảng kinh nữa, con xin cáo từ.”

Thục phi biết rõ hôm nay Tả Khanh Từ đến thăm Tình Y nên mới trùng hợp dẫn theo Thẩm Mạn Thanh đến dây, sao Tình Y lại không đoán ra chuyện này. Trong lòng nàng cũng không bài xích một vị trưởng tẩu thế này, nhưng Tả Khanh Từ đã có ý né tránh, nàng không nắm chắc tình huống nên không nói gì.

Thục phi một lòng muốn mai mối, há lại để Tả Khanh Từ rời đi dễ dàng, “Còn lâu nữa mới đến thời gian đóng cổng cung. Nếu Khanh Từ không có việc gì gấp thì hãy đợi thêm một lát, tiện thể tiễn Thẩm cô nương một đoạn đường giúp bản cung.”

Tả Khanh Từ cũng không khăng khăng rời đi, chàng thuận theo đáp lời.

Thục phi thoáng hài lòng, quay sang đàm đạo thuật dưỡng sinh tu tính với Thẩm Mạn Thanh, Tình Y ngồi bên cạnh thỉnh thoảng góp lời. Trong khoảng thời gian đó Thục phi thử hai lần nhưng Tả Khanh Từ chỉ mỉm cười, từ đầu đến cuối không hề tham gia vào cuộc trò chuyện, bà cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ nghĩ chàng là người trầm tính ít nói. Ba nữ nhân hàn huyên một hồi lâu, cuối cùng Thẩm Mạn Thanh cũng tìm được cơ hội tạm biệt.

Bất kể Thẩm Mạn Thanh biết hay không biết ý định của Thục phi thì nàng vẫn biểu hiện tự nhiên trang nhã, hoàn toàn không có ý trèo kéo kết thân, “Thục phi nương nương có ý tốt nhưng lại khiến công tử phải vất vả ngồi chờ, xe ngựa của Thẩm phủ đang đỗ ở ngay ngoài cửa cung, ta tự mình đi đến đó cũng được.”

Tả Khanh Từ cười nhạt, “Ta cũng muốn đi về phía đó, chúng ta vốn cùng đường.”

Hai người đi dọc theo hành lang, Tả Khanh Từ gợi chuyện, “Chưa kịp chúc mừng Thẩm cô nương quay về phủ Quốc Công, được người thân quan tâm, trở thành giai thoại trong chốn triều đình, bây giờ cô nương đã quen thuộc mọi chuyện chưa?”

Thẩm Mạn Thanh trả lời rất chu toàn, “Người thân đều đối xử với ta rất tốt, chỉ là ta thường xuyên thấy nhớ cuộc sống trên núi.”

Nếu nhớ thật thì sao lại sống ở phủ Quốc Công, tấp nập ra vào cung giao du với phi tần, Tả Khanh Từ không nói thẳng ra, “Một bên là sư phụ có ơn nuôi dưỡng, một bên là người thân, đúng là khó lựa chọn. Thẩm cô nương cũng là người nặng tình, mà sao hôm nay không thấy Ân huynh đâu?”

Vẻ mặt Thẩm Mạn Thanh thoáng lướt qua một tia bối rối, “Không thể rời khỏi sư môn quá lâu, đệ ấy về núi trước rồi.”

Giọng nói của Tả Khanh Từ mang theo vẻ tiếc nuối, “Đáng tiếc, dạo trước ta phải đi xa nên không thể tụ hội với Ân huynh.”

Thẩm Mạn Thanh thay đổi suy nghĩ, thử thăm dò, “Gần đây Tô… Vân Lạc ổn chứ?”

Tả Khanh Từ giả vờ ngạc nhiên rất trôi chảy, vẻ mặt không có lấy một kẽ hở, “Hành tung của nàng ấy mơ hồ, chỉ khi bàn chuyện làm ăn mới có thể mời nàng ấy đến, ta còn tưởng rằng Thẩm cô nương là đồng môn với nàng ấy thì sẽ hiểu nàng ấy hơn.”

Thẩm Mạn Thanh hơi mất tự nhiên giải thích, “Muội ấy là đệ tử của sư thúc, rời khỏi núi từ rất sớm, chúng ta không nói chuyện với nhau nhiều. Lúc gặp lại muội ấy không để lộ thân phận, có lẽ… ta không xứng làm sư tỷ của muội ấy.” Nói đến cuối câu nàng khẽ thở dài, như có vô hạn tiếc nuối.

Tả Khanh Từ thản nhiên nói, “Thẩm cô nương tốt bụng, chắc hẳn năm xưa rất bao dung với nàng ấy.”

Váy xanh và áo lụa tím thêu hoa lay động như những gợn sóng, Thẩm Mạn Thanh bước đi chậm rãi, giọng nói như đang than tiếc, “Từ nhỏ muội ấy đã không thích gần gũi với người khác. Đôi khi ngẫm lại, có lẽ là do những sư huynh sư tỷ như chúng ta quá tập trung luyện công, không quan tâm đến muội ấy nhiều.”

Tả Khanh Từ cười cười, không nói thêm gì nữa.

Đi đến cửa cung, một thị vệ khom người truyền lời, “Tả công tử, Uy Ninh Hầu cho mời, mong công tử dừng bước nói chuyện.”

Tả Khanh Từ giương mắt nhìn thoáng qua chiếc xe ngựa dừng cách đó hơn mười trượng, chàng biết người đến không có ý tốt, tạm biệt Thẩm Mạn Thanh rồi bước sang đó.

Người ngồi trong xe ngựa chính là Bạc Cảnh Hoán, lời đồn nói không sai, quả thực ông ta có gầy đi đôi chút, có lẽ là tìm khắp nơi vẫn không thấy người, gương mặt ông ta âm trầm hơn xưa, mơ hồ hiện lên vẻ tàn bạo, không hạ cửa sổ xe xuống đã nói thẳng, “Mấy tháng trước, Tả công tử dẫn theo một Hồ cơ đến Minh Muội Các ở núi Lang Gia làm khách?”

Tả Khanh Từ không bị giọng điệu chất vấn của đối phương ảnh hưởng, mặt không đổi sắc trả lời, “Đúng là có chuyện này.”

Bạc Cảnh Hoán nhăn trán hỏi, “Là người cướp bảo vật trong Đại Hội Đấu Kiếm ở Phù Châu?”

Tả Khanh Từ không vội vàng trả lời ngay, bây giờ vị Hầu gia này mới tìm đến chất vấn, hiển nhiên là đã điều tra rõ mọi chuyện.

Bạc Cảnh Hoán cười lạnh, ánh mắt sắc bén như chim ưng, “Chắc chắn không sai, chỉ có một Hồ cơ dám đánh ngất Thôi gia Cửu muội, thiên hạ này không có người thứ hai dám làm thế.”

Tả Khanh Từ không thừa nhận cũng không phủ nhận, vẻ mặt Bạc Hầu càng thêm lạnh lùng, “Ta và lệnh tôn có oán thù gì? Đã đắc tội với Tả công tử chỗ nào?”

Tả Khanh Từ trả lời vô cùng khách sáo, “Cớ sao Hầu gia lại nói ra lời ấy, làm tại hạ cảm thấy xấu hổ bất an.”

Bạc Hầu vỗ cửa sổ xe, giận dữ quát lên, “Nếu ta chưa từng đắc tội thì sao công tử lại khăng khăng đối nghịch với bản hầu, thậm chí sai sử nàng ta bắt cóc Quận chúa!”

“Thứ cho ta không dám nhận lời chỉ trích của Hầu gia.” Tả Khanh Từ đứng thẳng người, thong dong ứng đối, “Ta cũng không biết ai bắt cóc Quận chúa, lại càng không biết việc này có liên quan gì đến nàng ấy, còn xin Hầu gia cho biết.”

Bạc Hầu lạnh lùng nói, “Có phải là nàng ta hay không thì trong lòng công tử hiểu rõ, ta chỉ hỏi công tử vì sao lại đưa nàng ta đến Lang Gia, bây giờ nàng ta đang ở đâu?”

Từ đầu chí cuối Tả Khanh Từ đều bình tĩnh đối đáp, “Hầu gia không biết rõ mọi chuyện nên khó trách ngài sinh ra hiểu lầm. Ngày ta rời khỏi Phù Châu, Quận chúa đã nhờ ta giúp đỡ, bà ấy nói Hồ cơ đồng hành với ta giống một vị cố nhân của bà ấy nên muốn được gặp nàng một lần, về sau còn vì chuyện này mà viết thư mấy bận.”

Tả Khanh Từ hơi khom người, giống như đang tránh tai mắt của người khác, chàng nói nhỏ, “Quận chúa cao quý dịu dàng, khẩn khoản nhờ giúp đỡ, sao ta dám không giúp đỡ, thế nên mới có chuyện năm trước ta đến Lang Gia. Còn chuyện Quận chúa mất tích sau đó không phải chuyện ta có thể đoán được, quả thực Hầu gia đã nghi ngờ sai người. Nếu ngài không tin thì ta còn giữ một vài phong thư của Quận chúa, mong Hầu gia chứng giám.”

Bạc Hầu thoáng sượng sùng, gương mặt càng lộ rõ vẻ tàn bạo, nhưng một lúc lâu sau ông vẫn không nói tiếng nào.

Đáy lòng Tả Khanh Từ vui vẻ, chàng lại nói, “Hầu gia quan tâm đến Quận chúa nên khó tránh khỏi nóng vội, nếu ngài cứ khăng khăng chuyện Quận chúa mất tích có liên quan đến nàng ấy thì hãy điều tra xem vì sao Quận chúa lại muốn gặp nàng ấy, biết đâu lại tìm ra manh mối.”

“Dù thế nào đi chăng nữa thì nàng ta cũng khó thoát khỏi liên quan, ngươi xin thánh mệnh xá tội cho nàng ta nhưng lại dung túng nàng ta cả gan làm loạn, công khai bắt cóc quý nhân.” Bạc Cảnh Hoán trầm mặc rất lâu, vẻ mặt cứng rắn như sắt thép, ông thốt ra từng chữ, “Nếu Tả công tử có thể cung cấp tin tức, ân tình này ta sẽ khắc ghi, còn nếu vẫn u mê sắc đẹp bao che cho giặc thì sẽ phải chịu tội, chớ trách bản hầu không nói trước.”

Dù bị uy hiếp thì gương mặt tuấn tú vẫn bình tĩnh như cũ, Tả Khanh Từ cười nhạt, “Đa tạ Hầu gia đã nhắc nhở, mong Hầu gia sớm ngày đạt được ý nguyện, tìm thấy Quận chúa.”

Hết chương 70.