*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rất nhiều năm sau, hắn vẫn nhớ rõ gương mặt trắng trẻo non nớt ấy ngạc nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sâu tròn, dưới hàng mi là một nốt ruồi son nho nhỏ, khiến trái tim hắn nhảy lên từng nhịp yếu ớt. Trong nháy mắt có thứ gì đó đột nhiên đâm vào đáy lòng, thế giới bỗng trở nên sáng rực dịu dàng, từ đây mỗi một bông hoa một cái cây bắt đầu có màu sắc của riêng mình.
Hắn bảo gã sai vặt mang dây thừng dài đến, mò được vật bị mất ở đáy giếng, đó là hai quả cầu lụa to bằng nắm tay, mặt quả cầu điểm xuyết những sợi tơ ngũ sắc. Đây là dụng cụ biểu diễn tạp kỹ của nàng, đồng thời hắn cũng biết tên của nàng.
Tiểu Lạc.
Hai chữ này quẩn quanh ở hàm răng, khiến người ta cảm thấy thương yêu. Nàng là Hồ cơ biểu diễn tạp kỹ được Quý phủ mua về, sở trường của nàng là ném banh vải và đi trên dây.
Ngay cả giọng nói của nàng cũng khác những cô nương bình thường, trầm thấp nhưng mềm mại, mang theo ba phần vụng về ngắc ngứ, đáng yêu vô cùng. Điều này khiến nàng liên tục bị những thiếu nữ khác giễu cợt, càng như thế nàng càng ít mở miệng, cũng chẳng trò chuyện với mọi người xung quanh. Dần dà nàng trở thành một người cô độc không ai thích ở chung, nhiều lần bị người ta bắt nạt.
Nhưng hắn chưa từng thấy nàng khóc, nàng không hề oán giận tố cáo cũng chẳng cầu xin hắn trừng trị người ức hiếp mình. Nàng giống như một bông hoa ngọc trâm* nhỏ bé, hương thơm lan đến tận tim, bí ẩn mà đẹp đẽ, an tĩnh khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Hắn kìm lòng chẳng đậu, càng ngày càng đi đến phía Tây vườn nhiều hơn. Có khi nàng đang luyện tập ném bóng, có khi lại đi trên dây, nghe giáo tập quát tháo, ra lệnh cho mình xoay người trên dây thừng, dáng người tuyệt đẹp mềm mại tựa không xương ấy khiến hắn say mê, lạc mất thần hồn. Quản lý nhóm đào kép chính là cháu dâu nhà bà vú của hắn, sao lại không nhìn ra tâm tư của thiếu niên, bà ta thường tìm lý do phái nàng ra ngoài, tạo cơ hội cho hắn đến gần.
“Quý huynh lỗ mãng quá rồi, xưa nay Quý phủ chú trọng thanh danh, cô nương này có thân phận thấp kém, lén lút trao đổi nhưng không né tránh ánh mắt của người khác, tất sẽ xảy ra chuyện.” Sở Ký cảm thấy không ổn, không nhịn được ngắt lời.
Địch Song Hành đang nghe say sưa, nghe vậy thì thấy hơi cụt hứng, “Biến biến biến, một người trẻ tuổi, một người đa tình, ta nghe xong còn thấy động lòng, huống hồ là Quý huynh. Làm chuyện gì cũng phải thận trọng, lo trước lo sau thì cuộc sống còn gì thú vị.”
Quý Thư Hàn nở nụ cười chua chát, một lúc sau mới cất lời, “Sở huynh nói đúng lắm, khi ấy ta quá lỗ mãng.”
Nàng ngây ngô như thế, ngay cả ý đồ tránh mặt cũng không che giấu, nhưng tình ý nảy mầm trong lòng hắn, sao hắn có thể cho nàng trốn tránh. Nàng không ăn điểm tâm hắn mang đến, hắn đổ vào hồ nước trước mặt nàng; không nhận đồ hắn đưa, hắn ném ngay tại chỗ; thậm chí ngay cả nhẫn phỉ thúy trưởng bối ban tặng vào buổi lễ bắn cung hắn cũng suýt đập nát, nhiệt tình mà thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình.
Cuối cùng, nàng nhận nhẫn ngọc, hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, chẳng thể kìm chế được nhịp đập của trái tim hôn lên trán nàng, tình cảm trong sáng mà mê hoặc ấy đã đi vào giấc mộng khiến hắn trằn trọc biết bao đêm, cả đời này hắn sẽ không quên.
Trong lòng hắn tràn ngập tính toán, chờ qua ngày mừng thọ của tổ mẫu, hắn muốn đưa nàng về bên cạnh mình, mẫu thân rất yêu thương hắn, chắc chắn bà sẽ thuận theo.
Giọng nói mang theo men say của Quý Thư Hàn đột nhiên ngừng lại, Địch Song Hành nghe đến mê mẩn, không nhịn được thúc giục, “Sau đó thế nào?”
Sở Ký thận trọng, phát giác vẻ mặt Quý Thư Hàn có gì đó bất thường, “Quý huynh?”
“Là ta hại nàng.” Cuối cùng Quý Thư Hàn cũng mở miệng, vẻ mặt đau đớn khản giọng nói, “Ta ích kỷ làm bậy, mà không biết rằng rất nhiều chuyện đã lọt vào mắt của người khác.”
Hai người nhìn nhau, Sở Ký suy đoán, “Chẳng lẽ là tình cảm của nàng ấy và Quý huynh bị người ta chia cắt, vì vậy mà bị bán trao tay?”
“Ta nhớ khi ấy cách ngày mừng thọ của tổ mẫu khoảng hơn mười ngày, ta và bạn đi ra ngoài chơi, đến hoàng hôn mới quay về. Sau khi trở về ta đi tìm nàng ấy, mới biết được…” Quý Thư Hàn hít một hơi thật sâu, khó khăn nọ ra, “Nàng ấy bị đánh lưng hai mươi trượng.”
Hai người đồng thời biến sắc, một thiếu nữ yếu đuối bị đánh hai mươi trượng, đây cũng không phải là trừng phạt mà là muốn lấy mạng của nàng.
Địch Song Hành nổi giận, “Ai mà lại ác độc đến vậy? Dù thế nào cũng phải có lý do.”
Quý Thư Hàn uống một ly rượu mà giống như uống toàn điều cay đắng, “Một biểu muội nói với mẫu thân của ta rằng mình vô tình làm rớt một cái vòng tay vàng ở phía Tây vườn, nha hoàn tùy thân còn nói nhìn thấy Hồ cơ đi ngang qua, gia mẫu liền sai vú già đi kiểm tra, kết quả tìm ra nhẫn phỉ thúy mà ta tặng nàng ấy, bà cho rằng ta và nàng ấy…”
Quý Thư Hàn chưa nói hết câu, hai người họ đã hiểu, Quý phu nhân chắc đã cho rằng con trai cưng của mình và Hồ cơ có quan hệ bất chính, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ vấy bẩn thanh danh của con trai mình, nên bèn mượn cớ đánh chết.
“Ta chạy đến xem, thấy lưng nàng ấy toàn là máu, sốt cao không ai chăm sóc…” Tay Quý Thư Hàn run run, hắn vẫn nhớ rõ mình sợ hãi như sắp phát điên, nhưng dù kinh sợ thì hắn cũng chỉ là một thiếu niên, hoàn toàn bất lực trước tôn trưởng, “Ta quỳ ngoài phòng của mẫu thân một đêm, cầu xin mẫu thân mời đại phu, cuối cùng bà cũng đồng ý. Chờ đến khi kết thúc cấm túc ta lại đến tìm nàng ấy, nhưng đã là người không phòng trống.”
Sở Ký đồng cảm rót cho hắn một ly rượu, Quý Thư Hàn khàn giọng nói, “Ta chất vấn mẫu thân, mẫu thân cứng rắn nói nàng ấy là nội ứng của kẻ trộm, ta thầm mong rằng có lẽ nàng ấy đã bị bán.”
Trộm? Địch Song Hành rất mẫn cảm với chữ này, “Vì sao lệnh đường lại nói như vậy, lúc ấy trong nhà Quý huynh bị mất trộm?”
“Lúc ấy kẻ trộm náo loạn Giang Nam, mẫu thân lấy đây làm cái cớ để khước từ mà thôi.” Sao Quý Thư Hàn há lại để người trong lòng mình bị nghi ngờ, giận dữ nói, “Mặc dù vào ngày mừng thọ tổ mẫu trong phủ quả thật có bị trộm ghé thăm, nhưng chuyện này không liên quan đến nàng ấy. Nàng ấy vừa mới bị phạt đòn, ngay cả đứng cũng không đứng nổi.”
Sở Ký hiểu Địch Song Hành đang suy đoán cái gì, mở miệng khuyên giải, “Quý huynh chớ giận, lần trước bọn ta có đề cập qua với Quý huynh, bên cạnh Tả công tử có một Hồ cơ rất có lai lịch, nàng ta là đồ đệ của Kiếm Ma, thân phận thật sự là phi tặc gây chấn động võ lâm, nếu là…”
“Nếu nàng ấy lợi hại như thế, thì sao phải nhẫn nhịn chịu đòn? Ta thà rằng nàng ấy là người như thế, còn đỡ hơn phải lang bạt kỳ hồ, bị người ta ức hiếp.” Cơn tức giận của Quý Thư Hàn tiêu tan, hắn nở nụ cười khổ, rầu rĩ thì thào, “Dung nhan nàng ấy vẫn như xưa, nhìn ánh mắt của nàng ấy… nàng ấy vẫn nhận ra ta…”
Trong căn phòng trang nhã bên cạnh có người đang uống một ly rượu ấm, người đó bình tĩnh đặt ly xuống, “Hôm nay Khuynh Hoài mời ta đến đây, chỉ để nghe những lời này?”
Người ngồi đối diện là Tả Khuynh Hoài, trên gương mặt tuấn lãng của hắn hiện ra vài phần xấu hổ, “Đại ca chớ trách, đệ không có ý gì khác, chuyện liên quan đến bạn bè, đệ chỉ mượn cơ duyên mời đại ca đến nghe đầu đuôi mọi chuyện mà thôi, còn xử lý như thế nào, đệ tuyệt đối không có ý xen vào.”
Tả Khanh Từ đứng dậy, Bạch Mạch theo hầu đứng bên cạnh tung áo khoác mềm ra, khoác lên người chủ nhân. Gương mặt tuấn tú không vui không giận, Tả Khanh Từ hờ hững cất lời, “Ta từng nghe nói Khuynh Hoài nhiệt tình với bạn bè, quả nhiên không sai. Đệ không ngại cách ghế chuyển lời, nhưng người trong lòng của hắn bây giờ là người của ta, nàng không phải người mà người khác có thể đụng đến. Nể mặt mũi của đệ ta bỏ qua chuyện trước kia, nếu còn đến quấy rầy thì đừng trách ta trở mặt vô tình.”
Trên đường về, xe ngựa chạy lộc cộc, Tả Khanh Từ không nói một lời, Bạch Mạch nín lặng, không dám thốt ra một câu.
Quay về phủ, Tả Khanh Từ đi thẳng đến hành lang ở hậu viên, chàng bỗng dừng bước.
Mặt đất đầy những tượng băng với đủ loại hình thù, vụn băng trải dài như bạc. Có một người dựa vào cột trụ hành lang, ôm đầu gối cuộn mình ngủ thiếp đi, gương mặt nàng đỏ ửng vì gió lạnh, bên người còn có mấy cái dùi đục băng.
Không biết vì sao, ngọn lửa hỗn loạn đang thiêu đốt trái tim chàng bị dập tắt. Tả Khanh Từ nhìn hồi lâu, chậm rãi bước đến gần, nàng đột nhiên tỉnh giấc, thấy là chàng thì trầm tĩnh trở lại, không nói nên lời, “Tượng đã tạc xong, ta đi…”
“Nàng mệt rồi, ngủ một giấc trước đã.” Giọng của chàng rất dịu dàng, bàn tay thon dài che mắt nàng, nàng đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng, ý thức cũng dần mê man. Cơ thể mềm mại trượt vào khuỷu tay của Tả Khanh Từ, chàng ôm nàng trở về phòng ngủ, Bạch Mạch biết ý khép cửa lại lui ra ngoài.
Tả Khanh Từ đặt nàng lên giường rồi cởi bỏ giày và áo ngoài giúp nàng, đang định đắp chăn gấm cho nàng thì chàng bỗng ngừng lại, cởi áo trong ra kiểm tra tấm lưng trắng muốt. Làn da của nàng mềm mại bóng loáng, vết thương cũ đã bị những lần ngâm mình trong nước thuốc xóa tan dấu vết, nhưng đầu ngón tay hơi dùng sức mơn trớn, vẫn có thể cảm nhận được vân da có những vết lồi lõm nhỏ xíu.
Hết chương 60.
Chú thích:
Hoa ngọc trâm hay còn được gọi là cây anh thảo, có tên khoa học là Hosta plantaginea Aschers, cây thuộc họ Amaryllidaceae (họ Thủy Tiên). Cây có nguồn gốc từ các nước nhiệt đới của cả 2 bán cầu, đây là loài cây thích sự yên tĩnh, ổn định, nở hoa khi đêm xuống, chúng hướng về ánh trăng và khi nở cánh hoa như phát ra thứ ánh sáng rất diệu kỳ.
Hoa ngọc trâm