Một Tấc Tương Tư

Chương 56: Nửa đêm tương tư




Cuối còn đường nhỏ có một quán trọ cũ kỹ.

Một căn phòng nằm trên lầu hai vừa âm u vừa lạnh lẽo, bài trí trong phòng rất đơn sơ, trên bàn có một bát cháo hoa, một đĩa đồ nhắm và một cái màn thầu đã lạnh. Có một người ngồi trên ghế đang cầm nửa cái bánh bao, sững sờ nhìn bức thư ngắn, chính giữa trang giấy viết thư là một dòng chữ đẹp phóng khoáng.

Khanh giống như vầng trăng giữa đám mây, chỉ muốn ngày ngày giấu trong tay áo.

Giấy viết thư rất đẹp, nét mực rõ ràng, mỗi một chữ đều giống như chàng đang mỉm cười. Nàng đọc thêm mấy lần, vành tai trắng nõn dần đỏ lên, dường như có một cái bóng vô hình bao trùm lên người nàng từ phía sau, lặng lẽ xâm nhập vào từng tấc da thịt.

Đêm khuya mấy ngày sau, bên bờ hồ Huyền Vũ yên tĩnh không một tiếng động.

Cửa sổ phòng ngủ của Tả Khanh Từ đột nhiên chuyển động, một tia sáng chiếu rọi vào trong, đồng thời còn có một chiếc bóng lặng lẽ như một làn khói mỏng tiến vào phòng.

Một mùi hương không tên tỏa ra từ lư đốt hương, hơi nóng của lò sưởi giúp căn phòng trở nên ấm áp, ánh trăng phác họa một hình dáng mơ hồ trên giấy dán cửa sổ, khách không mời mà đến đứng im một lúc rồi bước đến bên giường, đang định chạm vào cửa màn rủ xuống, lại chần chừ dừng lại. Người trên giường đã ngủ say, làm thế này có giống khách không mời mà đến, quấy nhiễu lúc nửa đêm liệu có lỗ mãng quá không?

Sau một thoáng ngập ngừng, nàng thu tay lại, vừa mới lùi về sau một bước thì bỗng có tiếng người truyền từ trong màn ra, giọng nói mang theo ba phần ý cười, bảy phần lười biếng vì mới tỉnh ngủ, “Đã đến thì sao lại muốn đi?”

Trái tim nàng bỗng run rẩy, vành tai lại nóng lên.

Một bàn tay thon dài đẩy tấm màn đang rủ xuống ra, gương mặt tuấn tú tựa ngọc xuất hiện, mi dài mắt đẹp, mái tóc đen rối tung, chàng không có ý đứng dậy, chỉ nhường một khoảng giường cho nàng.

Dù đã thân mật với nhau, đầu óc nàng vẫn trở nên trống rỗng trong nháy mắt, đợi lấy lại tinh thần thì cả người đều nóng rực, lắp bắp nói, “Bên ngoài có tuyết rơi, người ta rất lạnh.”

Chàng không nói gì, vén chăn gấm lên bọc vào người nàng, bóng đêm và hơi thở ấm ấp của nam tử vây quanh người nàng, kéo nàng vào một thế giới mê loạn, ý thức của nàng tan rã trong nháy mắt.

Nói cho cùng nàng cũng đạp lên sương tuyết buổi đêm mà đến, người nàng rất lạnh nhưng cũng may cơ thể trẻ trung của nàng nóng lên cũng rất nhanh.

Mới đầu nàng còn có thể nhẫn nhịn nhưng dần dần nàng không kiềm chế được tiếng rên rỉ, đến cuối cùng gần như là yếu ớt nỉ non, nhấp nhô chìm nổi giữa cơn hoan ái kịch liệt, cơ thể tan vỡ hết lần này đến lần khác. Đêm nay kéo dài như thế, lại huyền diệu đến thế này, đây là lần đầu tiên trong đời nàng hiểu được sự tuyệt vời của chuyện nam nữ, chờ tất cả lắng xuống thì bên song cửa sổ đã xuất hiện ánh bình minh.

Nàng kiệt sức, một đầu ngón tay cũng không muốn động đậy, cơn mệt mỏi từ trong xương kéo đến nhưng cũng dễ chịu lạ thường.

“Muốn ngủ thì ngủ đi.” Tả Khanh Từ gối lên mái tóc dài của nàng, giọng nói trầm thấp hơn hẳn ngày thường, “Yến Quy Hồng đi Ích Châu rồi, ông ta sẽ không quay về ngay.”

“Sao chàng lại biết?” Nàng nhịn không được hỏi chàng, giọng nói mềm mại mang theo chút khàn khàn.

Chàng kiêu ngạo bật cười, trong tiếng cười có thỏa mãn chinh phục cũng có cả lười biếng sau khi buông thả dục vọng, “Ta tự có biện pháp.”

Nụ cười ấy khiến nàng ngẩn ngơ, khóe môi của chàng bỗng cong lên, mơn trớn nốt ruồi đỏ tươi ở khóe mắt nàng, “Vân Lạc thích ta, lúc ở A Khắc Tô đã thích?”

Nàng hơi chấn động, đôi mắt nhẹ nhàng cụp xuống, xem như thừa nhận.

Tả Khanh Từ ôm nàng vào lòng, tứ chi ấm áp quấn lấy nhau, mang theo cảm giác thân mật mập mờ, “Đã thích, vì sao lúc nào cũng chẳng muốn nhìn ta?”

Trái tim nàng loạn nhịp, không biết phải trả lời thế nào.

Chàng quá tuấn tú, mỗi một câu nói tiếng cười, nhất cử nhất động đều mang theo cám dỗ, nhìn nhiều thì trái tim sẽ dao động. Trước kia nàng không hiểu nhưng lúc này nàng đã hiểu, đó là dục vọng… ẩn nấp rất sâu trong linh hồn, bị bản tính cảnh giác áp chế nhưng lại không cầm được muốn chiếm lấy chàng làm của riêng. Nàng không thể nói ra những suy nghĩ đáng khinh như thế, chỉ nói với chàng, “Chàng quá nổi bật, lại có thân phận cao quý, không phải người ta có thể với tới.”

Tả Khanh Từ khẽ cười, “Bây giờ thì thế nào?”

Nàng không trả lời, chạm tay vào gương mặt tuấn tú của chàng nhưng rất nhanh đã thu lại.

Có tiếp xúc da thịt thì thế nào, chàng có thể cho nàng thì tất nhiên cũng có thể thu lại. Chàng là người khó đoán, càng bị chàng thu hút thì càng cảm thấy khó dò, vừa dịu dàng cười nói quấn quít bên chăn gối, quay đầu lại gió đã cuốn bụi tan, chẳng để lại bất kỳ dấu vết nào. Mây trôi phía chân trời và bùn dơ ở đáy đầm lầy, mặc dù ở sống cùng ở một thế giới nhưng lại là hai vật thể hoàn toàn khác biệt.

Đôi mắt sâu mang theo vẻ mơ màng sau cơn hoan ái, nhưng chàng không nhìn thấy sự quyến luyến trong đôi mắt ấy, thân thể của nàng đã thuộc về chàng mà trái tim vẫn có phòng bị.

“Vân Lạc đang nghĩ gì thế?” Đôi mắt phượng hơi cụp xuống, giọng nói của Tả Khanh Từ càng thêm dịu dàng, chàng kéo đầu ngón tay của nàng, đặt lên đó những chiếc hôn khẽ khẽ, “Hay là nói, nàng sợ mình sẽ nói những gì không nên nói?”

Nàng không quen thân mật như thế này, mất tự nhiên dời mắt, đốm đỏ rực lan dần từ vành tai trắng muốt đến gò má, khiến tim người nhìn thấy đập thình thịch, nhưng chàng là một thợ săn tỉnh táo, quyết ý bóc trần bí mật mà nàng che giấu, xuyên thấu lớp phòng vệ cuối cùng của nàng.

Tả Khanh Từ giữ vững tinh thần, chậm rãi nói, “Chuyện không nên nói có lẽ là sư phụ thân yêu của nàng còn sống nhưng vẫn bị điên, thậm chí ngay cả đồ đệ của mình cũng không nhận ra…” Theo lời chàng nói, đầu ngón tay thon dài của chàng lướt qua vết kiếm trên lưng nàng rồi dừng lại ở hõm eo, hai ngón tay ấn vào khiến sống lưng nàng tê rần, “Suýt nữa đã lấy mạng của nàng, ta nói có đúng không?”

Nàng suýt nữa giật bắn cả người, ánh mắt có phần hồi hộp và yếu đuối, nàng biết chàng đã đoán ra rất nhiều chuyện, nhưng chàng chưa từng bóc trần nó ra. Dựa theo kinh nghiệm của nàng, những lời nói thẳng thừng như thế thường đi kèm với uy hiến. Phản ứng đầu tiên của nàng là muốn chạy trốn, nhưng thân thể trần truồng bị chàng giữ chặt trong lòng, nàng không có kẽ hở để bỏ chạy.

Tả Khanh Từ nở nụ cười, chàng cất giấu niềm vui, gương mặt ấm áp thì thầm trấn an, “Đừng sợ, ta sẽ không nói ra ngoài, ta chỉ muốn biết nàng lẻ loi một mình nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã trải qua những gì.”

Chỉ một câu nói đơn giản lại khiến Tô Vân Lạc chìm vào hoảng hốt.

Từ trước đến nay chưa có ai hỏi nàng câu này, cổ họng của nàng đột nhiên tắc nghẹn, giống như rất nhiều năm trước tìm thuốc trên núi tuyết ở vùng cực Bắc, nàng ôm lấy một con gấu chưa thành niên sưởi ấm giữa băng tuyết mênh mông, cảm giác nặng nề ấm áp đè ở trên ngực, vừa chua chát lại vừa cô đơn.

Quãng thời gian sống ở Thiên Đô Phong tựa như những đêm dài cô độc, không một ai muốn đến gần nàng, tất cả đều lạnh lùng bài xích, chỉ có một vì sao xán lạn ở phía chân trời trở thành nguồn sáng duy nhất của nàng trong những năm tháng ấy, dù nó sáng ngời lại xa xôi như thế, nhưng chỉ cần nó tồn tại, thế giới của nàng sẽ không còn là một mảnh hoang vu.

Nàng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, vì sao ấy đột nhiên rơi xuống.

Chàng không thúc giục, đợi một lúc lâu, cuối cùng nàng cũng mở miệng, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe rõ, “Mười năm trước, sư phụ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, các môn phái tề tụ trên Thiên Đô Phong, trong môn quyết định thanh lý môn hộ. Ta lén chạy xuống núi, định đến tìm sư phụ trước một bước, báo cho ông biết tin này để ông chạy trốn.”

Nàng im lặng một lát, giọng nói tràn ngập cay đắng, “Đó là lần đầu tiên ta xuống núi, cái gì cũng không biết, chút bạc mang theo bị người ta lừa mất, chờ đến được bờ hồ Động Đình tìm thấy sư phụ, ông đã giao thủ với mấy vị trưởng lão.”

Dọc đường đi gian nan khổ sở như thế nào, Tô Vân Lạc đã không còn nhớ rõ, nàng chỉ nhớ rõ tia chớp xé rách trời cao, bầu trời ở Động Đình bị mây đen che kín, âm u tựa như đêm tối. Nước hồ bị kích thích dâng trào cơn sóng lớn tựa như một con mãng xà đang hung hãn cuộn mình, “Nhìn sư phụ rất đáng sợ, các trưởng lão hợp sức dùng kiếm trận khống chế người, cuối cùng có ba vị trưởng lão bị thương, sư phụ cũng bị thương nặng rơi xuống con đê, bị sóng cuốn vào hồ Động Đình.”

Nói đến khoảnh khắc con sóng lớn màu đen nuốt chửng người thân của nàng, cơ thể nàng cứng ngắc theo những lời tự thuật, “Ta nhảy xuống dưới muốn cứu sư phụ, nhưng sóng quá lớn, mấy canh giờ sau ta mới tìm thấy người ở bãi đá ngầm. Nếu không phải công pháp của Chính Dương Cung đặc biệt, chân khí có thể tự động bảo vệ kinh mạch, chỉ sợ sư phụ đã…”

Nàng nói không lên lời, đầu ngón tay lạnh buốt, một lúc lâu sau mới nói tiếp, “Ta dùng tất cả thuốc chữa trị vết thương bên ngoài của sư phụ rồi đi khắp nơi tìm thầy thuốc. Dù là người có chút danh tiếng ta cũng đến cầu xin, nhưng không có ai có thể chỉ ra nguyên nhân đầu óc sư phụ không tỉnh táo, mãi đến một hôm, ta nghe nói có một thầy thuốc nổi danh có y thuật cực kỳ cao minh ghé thăm trấn lân cận. Có lẽ là trời cao mở mắt, cho ta gặp được Quỷ thần y, mới biết được sư phụ đúng là bị trúng độc.”

Trong lòng Tả Khanh Từ bỗng xuất hiện một cảm giác kỳ diệu, nếu năm đó chàng không tức giận trốn đi, sư phụ cũng không vì lo lắng mà ra khỏi cốc, thì mọi chuyện sẽ thay đổi ra sao, “Nàng tin tưởng phương thuốc kia vậy sao?”

Nàng trả lời không hề do dự, “Chỉ cần còn có một tia hi vọng, ta tuyệt đối không từ bỏ.”

Tả Khanh Từ bình tĩnh hỏi nàng, “Vì sao nàng không phế bỏ võ công của ông ấy? Tìm thuốc đâu phải chuyện có thể làm xong trong một sớm một chiều, ông ấy cũng không thể khống chế bản thân mình.”

“Võ công là tính mạng của sư phụ.” Nàng trầm mặc rất lâu, hàng mi cụp xuống, giọng nói hơi run rẩy, “Sư phụ rất tốt, người có nhân duyên và danh vọng cực cao, nhưng sau khi xuống núi ta mới phát hiện ra, có rất nhiều người ghen ghét và căm hận sư phụ, bởi vì sư phụ quá nổi bật. Ta không biết ai là người bỏ độc sư phu, nhưng chắc chắc độc đó xuất phát từ người thân thiết với sư phụ.”

Tả Khanh Từ chậm rãi xoa mái tóc dài, giúp nàng thả lỏng cảm xúc, “Vân Lạc chưa từng đi điều tra xem rốt cuộc là ai gây nên?”

Kìm nén cơn nghẹn ngào trong cổ họng, nàng nói với vẻ chua chát, “Tính tình sư phụ phóng khoáng, giao du khắp thiên hạ, ta hoàn toàn không biết gì về người, độc này lại chưa nghe thấy bao giờ thì làm sao mà điều tra được.”

Giọng nói của Tả Khanh Từ dịu dàng mang theo vẻ thương tiếc, “Vân Lạc đã cõng gánh nặng này trên lưng suốt mười năm, vì nó mà không tiếc bôi nhọ thanh danh, nàng chưa từng cảm thấy vất vả?”

“Rất mệt mỏi.” Nàng trả lời hai chữ, một lúc sau mới thì thào nói tiếp, “Nhưng nhìn thấy sư phụ còn sống, ta cảm thấy cái gì cũng đáng giá.”

Trong đôi mắt phượng thoáng hiện lên nét mỉa mai, Tả Khanh Từ cười nhạt, lại hỏi, “Nàng làm thế nào mà giấu được ông ấy suốt mấy năm qua, không để giang hồ biết chuyện? Văn Tư Uyên từng nói mỗi năm nàng đều gom góp hai ngàn lượng vàng, có liên quan đến chuyện này sao?”

“Ta mời hai người.” Da thịt kề cận, dường như chuyện gì cũng không giấu được, nàng chần chừ một khắc, “Thiên Địa Song Lão, trong tay bà bà có Thiên La Thúc, mềm dẻo cực độ, hai vợ chồng liên thủ có thể ngăn được kiếm khí của sư phụ.”

Dùng vàng trộm được thuê cao thủ để đổi lấy thời gian đi khắp chân trời tìm thuốc, nghi ngờ trong lòng Tả Khanh Từ cuối cùng cũng được hóa giải, chàng nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng tràn ngập bất an trong lòng mình, dịu dàng trêu chọc, “Yên tâm, ta sẽ bảo vệ bí mật thay nàng, chỉ cần lần này Vân Lạc ở đây thêm mấy ngày.”

Nàng giật mình, giương mắt nhìn chàng, “Ở Kim Lăng cũng có người đánh lén chàng?”

Một nụ hôn rơi xuống nốt ruồi son nơi khóe mắt rồi in lên môi mềm, quấn quít rất lâu. Mãi đến khi dục vọng được đốt lên, cơ thể nàng trở nên mẫn cảm, chàng mới thoáng buông lỏng, mỉm cười nói, “Bởi vì nàng đến đây quá ít, chỉ có một đêm thì thiếu rất nhiều.”

Hết chương 56.

Nói thương Vân Lạc không biết bao nhiêu cho đủ:((