*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bất kể Đoạn Diễn phẫn nộ và thất vọng ra sao thì sinh nhật của Tuyết Cơ vẫn đúng hạn mà đến, hắn chỉ đành dâng lên một phần lễ vật khác, ở giữa đống lễ vật thì món quà của hắn chẳng khác gì ném đá vào biển rộng, không khơi dậy một chút gợn sóng.
Thổ Hỏa La Vương mở yến tiệc đãi quần thần, ban bố chỉ dụ lệnh toàn thành ăn mừng. Ngày hôm ấy món ngon chồng chất như núi, rượu ngon như nước, ánh lửa rực rỡ như mưa xộc thẳng lên trời cao, khiến trăng sao đều ảm đạm thất sắc. Vì một sủng cơ mà tiêu xài như thế, đủ để thấy Tuyết Cơ có địa vị thế nào trong lòng Thổ Hỏa La Vương. Có lẽ bị sự yêu sủng của quốc quân làm cho rung động, Tuyết Cơ đột nhiên dịu dàng ngoan ngoãn, điều này mang đến niềm vui cực lớn cho Thổ Hỏa La Vương, nhờ đó mà La Mộc Da càng được tin tưởng, phàm có chuyện gì cầu xin, đều thuận lợi dị thường.
La Mộc Da đương nhiên hiểu rõ vì sao gần đây mọi chuyện đều trôi chảy, ông ta lấy ra mấy món trân bảo, tự mình mang đến Vương đình để lấy lòng vị sủng phi tính khí thất thường kia, nhưng khi bước vào vườn ngự uyển quyền tướng liền giật mình.
Mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần ngồi dưới gốc cây sa la*, nàng đang lười biếng trêu đùa một con chim bạch dực mỏ đỏ, dáng vẻ lơ đãng càng thêm động lòng người. Thứ thu hút sự chú ý của La Mộc Da là một tấm da sói màu trắng khoác trên tay ngọc của Tuyết Cơ, tôn lên dáng vẻ cao quý mềm mại và ung dung phi phàm của nàng.
Cây sa la: có tên gọi khác là cây vô ưu hoặc cây đầu lân. Đây là loài hoa linh thiêng trong đạo Phật, gắn liền với cuộc đời của Đức Phật Thích Ca.
“Phu nhân có được tấm da sói này từ đâu?” Nhìn chằm chằm chùm lông màu đỏ tươi trên tấm da sói, La Mộc Da âm trầm hỏi thăm.
Dù đối mặt với Tể tướng quyền thế ngút trời, Tuyết Cơ vẫn giữ nguyên vẻ ngạo mạn, giọng nói lạnh nhạt không một tia sợ hãi: “Cái này? Hình như là do Thế tử ở Trung Nguyên tặng.”
La Mộc Da nghiến răng, “Phu nhân có danh mục quà tặng trình lên kèm theo không? Có thể cho vi thần xem qua được không?”
Cung nữ vâng mệnh cầm danh mục quà tặng đến, La Mộc Da lật ra xem.
Tuyết Cơ tiện tay chải chuốt bộ lông của chim nhỏ, quyến rũ tán gẫu, “Trước kia ta nghe nói có một tấm da sói vô cùng quý hiếm mới làm phiền đại nhân tìm giúp. Mấy hôm sau ngài báo mất trộm nên thôi, ai ngờ hôm sinh nhật lại được đưa đến, chắc là vô tình tìm thấy.”
Tên Đoạn Diễn phủ kín danh mục quà tặng, từng hàng từng hàng liệt kê rõ các loại quà tặng, trên cùng chính là tấm da sói trắng như tuyết ở thung lũng Ngõa Hãn.
La Mộc Da nghiến răng kẽo kẹt, gân xanh trên trán nhảy lên thình thịch, bộp một cái khép danh mục quà tặng lại, bước nhanh ra ngoài, đến ngoài thư phòng của Thổ Hỏa La Vương mới dừng lại. Ông ta hít sâu một hơi, gọi người hầu thông báo cho quốc chủ, sau đó sửa sang lại quần áo rồi bước vào trong.
Thổ Hỏa La Vương tuổi quá ngũ tuần*, dáng người cao lớn cường tráng, mái tóc xoăn xù dày rậm che kín kim quan, ông đang xem công văn trình lên gần đây.
Tuổi quá ngũ tuần: ngoài 50 tuổi
Đầu tiên La Mộc Da bẩm báo vài chuyện vặt vãnh không liên quan, rồi mới giả vờ vô tình nhớ đến: “Vương thượng, về thế tử Trung Nguyên kia, hạ thần có việc bẩm báo.”
Thổ Hỏa La Vương cảm thấy ngạc nhiên: “Cho hắn một chức quan còn chưa đủ? Người Trung Nguyên rất giảo hoạt, chẳng lẽ còn có cầu mong gì khác?”
Gương mặt La Mộc Da xuất hiện nét hổ thẹn: “Đúng như Vương thượng nói, người Trung Nguyên trời sinh xảo trá, thuộc hạ không điều tra kỹ lưỡng, suýt nữa đã trúng gian kế của hắn, cầu xin Vương thượng giáng tội.”
Thổ Hỏa La Vương nhíu mày, không đợi ông ta hỏi thăm, La Mộc Da đã nói tiếp: “Lúc mới đến nước ta Đoạn Diễn còn an phận, hắn nói ở Trung Nguyên kẻ gian hoành hành nên không dung nhập được, bất đắc dĩ phải chạy đến nước khác tránh họa. Thần thương hại hắn long đong lận đận, chủ thượng lại càng nhân từ, ban cho hắn chức quan để hắn ổn định cuộc sống, ai ngờ người này lại rắp tâm hại người.”
Gương mặt già nua của La Mộc Da xuất hiện vẻ hổ thẹn xen lẫn băn khoăn, dường như có chuyện khó mở lời: “Thì ra hắn có mối thù riêng với Hoàng đế Trung Nguyên, hắn ăn trộm bản đồ bố phòng rồi trốn đi, âm mưu lợi dụng dũng sĩ của Thổ Hỏa La chúng ta dùng máu tươi để báo thù thay hắn, gần đây hắn còn thu mua các đại thần, không ít người đã bị hắn mê hoặc. Sau khi biết chuyện thần đã tự mình khuyên can, ai ngờ người này tâm địa hiểm ác, hắn dự định nếu xúi giục không thành liền đi đến các nước xung quanh, cổ động bọn họ dấy binh xâm lược.”
La Mộc Da nhanh chóng đảo mắt, lén quan sát vẻ mặt của quốc chủ, đồng thời lo lắng thở dài, “Một khi có nước láng giềng bị hắn xảo ngôn kích động, viễn chinh tấn công Trung Nguyên, chắc chắn sẽ mượn đường của nước ta, đến lúc đó bất kể thắng hay bại, thì Thổ Hỏa La đều khó tránh khỏi dính líu. Nếu vì vậy mà khiến Hoàng đế Trung Nguyên tức giận phản công thì nước ta sẽ đứng mũi chịu sào, khó mà thoát khỏi thảm hoạ chiến tranh.”
Những năm gần đây mặc dù Thổ Hỏa La Vương có phần sa đọa nhưng ông rất mẫn cảm với những chuyện ảnh hưởng đến quyền lực của mình, ông lập tức giận tím mặt: “Khốn kiếp! Kẻ này rất vô sỉ! Cho hắn chỗ để an thân thế mà lại bị hắn cắn ngược một cái, lập tức phái võ sĩ bắt hắn mang đi xử tử!”
“Chủ thượng hãy thận trọng.” Vẻ mặt La Mộc Da căng thẳng, bỗng nhiên lo sợ không yên, mở miệng thuyết phục: “Hộ vệ bên cạnh hắn có võ công cực cao, không dễ bắt được, hay là…”
“Thổ Hỏa La có vô số vệ binh tinh nhuệ, chẳng lẽ còn không giết nổi mấy người này!” Thổ Hỏa La Vương giận dữ cắt ngang lời, ném tín phù xuống dưới, dáng vẻ hung dữ không chấp nhận nửa phần trái ý, “Điều ba ngàn tinh binh mặc giáp mang nỏ lớn vây giết, việc này khanh hãy làm chủ!”
La Mộc Da nhặt tín phù lên, cất vào trong ngực, trong mắt ẩn giấu vẻ hả hê, “Cẩn tuân ý chỉ của chủ thượng.”
Đuốc cháy hừng hực, xe vận chuyển binh khí xếp thành hàng dài, mấy ngàn tinh binh của Thổ Hỏa La phong tỏa đường đi, tiếng người tiếng ngựa ồn ào hỗn loạn, người sống trong thành không rõ nguyên do, sợ hãi khóa cổng đóng cửa không dám ra ngoài, người người lo sợ không yên.
Trạch viện của Đoạn Diễn đột nhiên bị trọng binh vây khốn, hắn bị bất ngờ nên không kịp đóng chặt cửa nẻo, dựa vào địa thế hiểm yếu chống trả, dù bị nỏ lớn công kích vẫn thủ vững không ra. Binh sĩ xông vào không một ai may mắn thoát khỏi, sau màn giao chiến kịch liệt, người Thổ Hỏa La không đánh vào nữa, chuyển sang sử dụng tên lửa.
Ngọn lửa nhanh chóng thôn tính nhà cửa, dưới ngọn lửa lớn, những người chạy trốn bị màn mưa tên dầy đặc bắn thành con nhím, lửa càng lúc càng cháy lớn, đến nửa đêm rốt cục thiêu nhà cửa thành than, khói bụi bay ngập trời, trong chu vi vài dặm khó mà nhìn thấy mọi vật.
Đợi khói lửa tiêu tan, căn nhà đứng sừng sững chỉ còn sót lại vài viên ngói tàn, mười mấy bộ hài cốt xám đen chồng chất lên nhau, cảnh tượng vô cùng thê thảm. Đã thiêu thành thế này, tất nhiên không có cách nào nhận ra ai là Đoạn Diễn, quan quân đành báo cáo đúng sự thật. La Mộc Da xuống kiệu bắt đầu kiểm tra, lại xem xét đống phế tích cháy đen, khẽ vuốt bộ râu dài, tỏ vẻ hài lòng.
Từng nhóm binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh quay về nơi đóng quân, cuối cùng thành Thổ Hỏa La cũng yên tĩnh trở lại.
Ngày hôm sau, Tể tướng La Mộc Da theo lệ vào triều yết kiến Quân vương.
Một đoàn xe ngựa rời khỏi phủ Tể tướng, xe ngựa lao vút qua con phố dài, chạy thẳng đến cửa cung. Những chiếc xe ngựa chạy qua hành lang, xuyên qua quảng trường, càng lúc càng nhanh, bỏ lại đội hộ vệ ở phía xa, không để cung quy và lễ nghi vào mắt.
La Mộc Da luôn ngang tàng hống hách, dù ông ta có làm hơn thế cũng không có ai dám ngăn cản, ai ngờ xe ngựa lại phóng đến đại điện nơi Thổ Hỏa La Vương đang ở, thị vệ cảm thấy bất thường, quát lớn yêu cầu xe ngựa ngừng lại, tiếng huýt còi cảnh cáo vang lên.
Đánh xe ngựa là một người mặc áo nâu đội nón lá vành trúc che kín gương mặt, vung roi đánh xe xông thẳng đến, vốn không có ý ngừng lại. Thị vệ Thổ Hỏa La dũng mãnh tập trung ngăn cản, bỗng một âm thanh sắc nhọn vang lên, một thị vệ có ý định chém ngựa chảy máu ròng ròng, mắt trợn trừng ngã xuống đất, sau đó liên tục có những tiếng hét vang lên, từng tên thị vệ lần lượt ngã xuống.
Biến cố xảy ra bất ngờ không hề khiến người Thổ Hỏa La sợ hãi, càng lúc càng có nhiều thị vệ tinh nhuệ dũng mãnh xông lên liều chết đổ máu, cuối cùng cũng ngăn được xe ngựa ở ngoài điện. Quân thần Thổ Hỏa La đang tập trung nghị sự ở đại điện bị biến cố xảy ra bất ngờ hù dọa, nhìn nhau kinh hãi thất sắc.
Mệnh lệnh lạnh lùng của Thống lĩnh thị vệ vang lên, mấy chục người hầu tràn vào đại điện bảo vệ Vương thượng, càng lúc càng có nhiều binh sĩ tinh nhuệ canh giữ ngoài điện.
Trong xe vang lên một tiếng cười lạnh lẽo, một bóng người bay thẳng ra ngoài, liên tiếp phá tan ba kẻ hầu chặn ở ngoài cửa điện, cuối cùng rơi xuống đại điện. Đám người tản ra, cách xa kẻ vừa rơi xuống, thấy người đó không nhúc nhích mới dám tiến lên lật xem, có người hầu hoảng sợ la lên, “Là Tể tướng đại nhân!”
Người bị ném vào đại điện, xương cốt gãy vụn, máu tươi chảy khắp mặt, sớm đã đứt hơi bỏ mạng không phải La Mộc Da thì là ai.
Có người bước xuống xe ngựa, Đoạn Diễn mặc quần áo cháy đen, người nhuốm máu và nước bùn xám xịt, toàn thân chật vật vô cùng. Gương mặt hắn lạnh lùng băng giá, hai mắt ngoan độc, ẩn trong cơn giận dữ là vẻ kiêu ngạo nhuốm đầy sát ý, “Muốn giết ta? Phải xem lũ man di các người có bản lĩnh này hay không đã!”
Đoạn Diễn vốn tưởng rằng đã bỏ mạng trong trận hỏa hoạn lớn lại đột nhiên xông vào cung như hung thần ác sát, khiến người ta khó bề tưởng tượng. Không ai biết hắn thoát khỏi vòng vây của tinh binh như thế nào. Xác La Mộc Da bị hành hạ đến chết, máu me đầm đìa, trông vô cùng đáng sợ còn nằm giữa đại điện, toàn bộ triều thần trong điện đều rơi vào sợ hãi.
Chiếc mũ rộng vành bay ra, cắt đứt yếu hầu của một người hầu, bấy giờ mọi người mới phát hiện người đánh xe là một ông lão mặc áo nâu, hộ tống trong xe còn có một ông lão khác mặc áo đay, hai người một trái một phải ngồi bên cạnh Đoạn Diễn, đi về phía đại điện.
Trên lưng ông lão mặc áo đay còn dính hai cọng lông chim, ống tay áo thấm đầy máu tươi, mái tóc của hai người rối tung, người đầy bụi bặm, chỉ có ánh mắt sáng rực tựa yêu ma. Ông lão mặc áo nâu chỉ điểm nhẹ mũi chân đã bay xa mấy trượng, ông phất tay áo một cái, ba người hầu giống như bị một lực lớn đập vào, miệng phun máu tươi bay ra ngoài, lúc rơi xuống đất đã tắt thở bỏ mình.
Thống lĩnh thị vệ quát to lần nữa, lập tức có thị vệ hợp lực đóng cửa đại điện lại, một nhóm vệ binh mang theo nỏ lớn được triệu tập khẩn cấp quỳ một chân trên đất, tuân lệnh bắn tên, chỉ nghe thấy tiếng ong ong vang lên, những mũi tên giống như mưa châu chấu mưa nặng nề bay ra, khiến ánh mặt trời cũng ảm đạm đôi phần.
Bóng hình hai ông lão lúc phân lúc hợp, tay áo phất lên phất xuống, những mũi tên bay rợp trời rơi xuống đất, không đợi vệ binh đổi tên, ông lão mặc áo đay đã ôm Đoạn Diễn bay lên, ông lão áo nâu vung tay một cái khiến đám người tan tác, phá vỡ bức tường người mà đám thị vệ tạo nên, mở ra một con đường máu. Đến trước đại điện, lòng bàn tay ông lão bắn ra kình lực, cánh cửa vàng son cao hơn trượng ầm ầm sụp đổ.
Bụi bay mù mịt khắp nơi, Thổ Hỏa La Vương cứng người co quắp trên vương tọa, một đám triều thần chen chúc bên cạnh, mặt như màu đất.
Đoạn Diễn nghiến răng cười lạnh lẽo, ôm theo mạt lộ sát ý và tuyệt vọng bước vào, lời nói khiến người ta không rét mà run, “Đám man di không biết điều, hôm nay ta sẽ giết sạch đám vương công đại thần của Thổ Hỏa La!”
Hết chương 19.
Chú thích:
Cây sala