Một Tấc Thời Gian

Chương 50




Edit: Linqq

Khép cửa lại, nhẹ nhàng đi tới.

Dưới đáy mắt Trường An có quầng thâm, rõ ràng là buổi tối hôm qua ngủ không ngon. Cô đang nấu cháo, kết quả ngẩng đầu một cái đã thấy anh đi đến.

Cũng là gương mặt mệt mỏi.

Mấy ngày nay hai người luôn đi máy bay, không có thời gian nghỉ ngơi thật tốt, hôm qua vừa trở về còn chưa kịp thở một hơi đã lại bị gọi đến, hiện tại vẫn đang trong trạng thái mệt mỏi.

Trường An vội vàng bỏ đồ vật trong tay xuống, bước hai bước, nhào vào vòng tay mở rộng của anh, nhìn mặt anh, có chút đau lòng, nhẹ nói: "Nếu không anh về nghỉ ngơi trước đi? Em có thể xử lý được."

Anh cười khẽ, lắc đầu, nói: "Không sao, anh không mệt", nghiêng nghiêng đầu, nhìn về phía sau cô, cười hỏi: "Nấu gì vậy? Có phần của anh không?"

"Có, anh chờ một chút." Trường An thoát khỏi lòng anh, trở lại chuẩn bị múc cho anh ăn, kết quả là bị anh ôm lấy từ phía sau.

Trường An sững sờ, lại không dám cử động.

Chử Trì Tô nửa khom người, trực tiếp vùi mặt vào cổ cô.

Nói không mệt mỏi, thế nhưng hai ngày nay toàn thức đêm để đi máy bay, trở về lại còn gặp phải chuyện như vậy, nhìn cô khóc một trận, sao có thể không mệt mỏi được?

Lúc này ôm cô, ngược lại lại dễ chịu không ít.

Trường An cũng cảm nhận được, không nói gì, hai cánh tay chụp lên bàn tay anh đang vòng bên hông cô, ngón cái nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay anh giống như anh làm với cô mọi lần.

Nhất thời không nói gì.

Trong lúc yên lặng, Trường An cũng nhắm mắt lại, trong tiếng hô hấp quen thuộc của người sau lưng, từng chút từng chút, buông lỏng thần kinh vẫn luôn căng thẳng từ tối qua.

...

Lúc ăn sáng, Mao Mao vẫn chưa tỉnh ngủ, đoán chừng là hôm qua thân thể cùng tâm trạng đều mệt mỏi cực độ, không biết sẽ ngủ đến lúc nào.

Trường An liền thừa cơ hỏi Chử Trì Tô chuyện La Tử Hạo hôm qua.

Chử Trì Tô uống một ngụm sữa, trầm mặc một lát, nghĩ nghĩ, nói chi tiết mọi chuyện ra cho cô.

Quả nhiên, Trường An nghe xong việc La Tử Hạo nói câu kia, lập tức liền tức giận gần chết, trong nháy mắt trợn tròn mắt, thiếu chút nữa nhảy dựng từ ghế lên!

Nhíu chặt mày, vẻ mặt không thể tin: "Anh ta nói như vậy?! Quá đáng thật! Dù sao Mao Mao cũng là con gái! Không phải chỉ là thích anh ta thôi sao? Sao anh ta có thể làm tổn thương người khác như vậy! Không thích thì cũng đừng bắt đầu, bây giờ thì tốt rồi, bắt đầu yêu nhau, Mao Mao vui tươi hớn hở nửa ngày, anh ta lại đánh đòn cảnh cáo như thế! Sao có thể như vậy được! Bây giờ thấy hối hận rồi! Nếu biết sớm thì đừng làm! Thật là quá đáng mà!"

Lòng cô đầy căm phẫn, Chử Trì Tô ở bên cạnh liếc cô một cái, không nói gì, yên lặng uống sữa của mình.

Thực ra, nói thật, ở cùng nhau lâu như vậy... Đây là lần đầu tiên anh thấy cô tức giận nha...

Hơn nữa... Anh phát hiện, rõ ràng cô không biết mắng người...

Chẳng qua để đề phòng lửa thiêu đến người mình, vẫn nên yên tĩnh uống sữa của bản thân thôi...

Trường An biết chuyện này không liên quan đến anh, đương nhiên cũng không nỡ giận cá chém thớt với anh, thế nhưng cô vẫn vô cùng tức giận.

Cô đã lớn như vậy, lần đầu tiên tức giận tới mức muốn xông tới đánh người!

"Chia tay! Em nhất định phải bảo Mao Mao chia tay với anh ta! Quá bắt nạt người khác rồi!"

Chử Trì Tô yên lặng uống xong sữa, để ly xuống, nhìn bà xã nhà mình đang thay đổi sắc mặt vì bạn tốt, thở dài, ôm người vào trong lòng.

"Đừng tức giận, cẩn thận lại khiến thân thể bực tức. Hơn nữa, em tức cũng không giải quyết được vấn đề gì, hiện tại chúng ta chỉ có thể tỉnh táo lại, xem chuyện này nên giải quyết như thế nào mới tốt."

Người trong lòng lập tức xù lông: "Còn có thể giải quyết như thế nào! Chia tay!"

Nói xong liếc anh một cái, lại tự mình tỉnh táo lại, bị anh ôm vào trong lòng, buồn buồn nói: "Em biết anh bị kẹp giữa chuyện này, em cũng không muốn làm cho anh khó xử, chuyện này anh đừng nhúng tay vào, anh và anh ta làm bạn nhiều năm như vậy, đừng vì chuyện này mà bất hòa, trong lòng em sẽ áy náy."

Thấy anh không nói lời nào, Trường An vội vàng, kéo tay áo anh, ngẩng đầu nhìn anh: "Em nói thật đó!"

Chuyện này nói cho cùng cũng không liên quan đến anh, cô không thể để cho anh không vui vì cô và bạn tốt của mình được.

Chử Trì Tô nhìn vẻ mặt thành thật của cô, buồn cười, dừng một chút, đặc biệt nghiêm túc trả lời: "Anh biết em nói thật, thế nhưng chuyện này cũng không làm khó dễ anh được."

"Hửm? Không làm khó dễ? Vậy anh ủng hộ người nào?"

Anh cười: "Ủng hộ em, em muốn làm gì, anh đều đứng về phía em."

"..." Đây là lúc nói lời ngon ngọt sao?

Anh ôm cô, đặt đầu cô vào lòng mình, nói tiếp: "Yên tâm, em cũng đã nói, anh và cậu ta làm bạn nhiều năm như vậy, sẽ không bởi vì việc này mà mâu thuẫn với nhau, hơn nữa, chuyện này vốn là cậu ta sai, anh đứng về phía em, cậu ta cũng hiểu được. Đúng không?"

Người trong lòng không nói lời nào.

Anh liền lắc lắc cô: "Hửm?"

Một lúc sau, cô mới rầu rĩ ừ một tiếng.

Anh buồn cười, cúi đầu hôn cô một cái: "Yên tâm. Được rồi, mau ăn cơm thôi, hửm?"

Cô chui ra khỏi lòng anh, nhìn anh, nhìn một lúc liền không nhịn được hôn anh một cái.

"Ừm."

....

Lúc Mao Mao thức dậy đã là hai giờ chiều.

Rửa mặt xong đi đến phòng khách, đã nhìn thấy Chử Trì Tô đang đọc sách với Trường An, hai người yên lặng, lại tự nhiên có một dòng nước ấm chảy qua.

Cô ấy đi tới, Trường An đã sớm phát hiện ra bạn, vội vàng bỏ sách xuống, đứng lên đi qua, vịn vào bả vai cô ấy, thử thăm dò hỏi: "Có khỏe không?"

Mao Mao miễn cưỡng cười với cô, ra hiệu bản thân không có việc gì.

Sau đó liền đi tới trước mặt Chử Trì Tô, câu đầu tiên nói ra là: "Tôi muốn gặp anh ấy một lần."

...

Trường An cùng Chử Trì Tô nhìn nhau, nghĩ một lúc, nhẹ nhàng gật đầu.

Chử Trì Tô thu hồi tầm mắt, nhìn Mao Mao, khẽ gật đầu một cái, lấy điện thoại ra gọi cho La Tử Hạo.

***

Chờ đến lúc cuối cùng hai người trở về nhà mình đã là chạng vạng tối.

Ban đầu Trường An còn muốn ở lại với Mao Mao, thế nhưng Mao Mao kiên trì nói mình không có chuyện gì, bảo cô trở về nghỉ ngơi.

Trường An không thể lay chuyển được cô ấy, tuy trong lòng lo lắng, nhưng cũng chỉ đành theo Chử Trì Tô trở về.

Trên đường về, Chử Trì Tô lái xe, nhìn người bên cạnh nhíu chặt lông mày, nghĩ một lúc, nói: "Chuyện tình cảm, cho dù là chúng ta cũng không tiện nhúng tay quá nhiều."

Trường An quay đầu, nhìn anh.

Thừa dịp đèn đỏ, anh vươn tay sờ lên tóc cô: "Yên tâm đi, bọn họ đều là người trưởng thành rồi, biết nên làm như thế nào. Chúng ta bị kẹp ở giữa, ngược lại lại không tiện."

Trường An yên lặng gật đầu.

Thực ra cô hiểu rõ điều đó, thế nhưng... Chỉ là có chút không yên lòng.

Từ bé có chuyện gì Mao Mao cũng ỷ lại để cô nghĩ biện pháp, đây là lần đầu tiên cô bó tay toàn tập, cái gì cũng không giúp được, chỉ có thể lo lắng đi theo.

Đèn xanh, Chử Trì Tô thấy cảm xúc của cô vẫn có chút sa sút, cũng không còn cách nào nữa, đành phải tăng nhanh tốc độ xe, khiến cô có thể nhanh chóng về nhà ngủ một giấc.

...

Về đến nhà, vốn là Trường An còn muốn dọn dẹp một chút, Chử Trì Tô không cho, trực tiếp ôm người mang đến phòng tắm.

Sau khi cùng nhau tắm rửa, thay quần áo ngủ, cưỡng bức ôm người vào trong lòng mình ngủ.

Những ngày này Trường An cũng thật sự mệt mỏi, lập tức cũng không muốn dậy nữa, thành thành thật thật bị anh ôm ngủ.

Một lần ngủ lại ngủ đến nửa đêm.

Trường An bị khát mà tỉnh, mơ mơ màng màng nhìn đồng hồ trên đầu giường, ba giờ sáng.

Vừa định nhẹ nhàng đứng dậy tới nhà bếp uống nước, người bên cạnh liền tỉnh.

Giọng nói của anh còn mang theo chút khàn khàn vừa tỉnh ngủ, cực kỳ khiêu gợi: "Sao vậy? Muốn uống nước?"

Trường An khẽ ừ.

Chử Trì Tô dụi dụi mắt, một tay che mắt của cô, một tay mở đèn.

Tia sáng quá mạnh, vừa bật lên liền có chút chói mắt, anh không chịu được híp mắt lại, thích ứng với ánh sáng.

Chờ đến lúc ánh mắt của cô đã thích ứng được, sẽ không cảm thấy chói mắt thì anh mới thu tay lại, chịu đựng mệt nhọc xuống giường lấy nước cho cô.

Hầu hạ cô uống nước xong, Chử Trì Tô cũng lười đến nhà bếp cất cốc, trực tiếp đặt trên tủ đầu giường, thuận tiện nhìn đồng hồ báo thức, nhẹ nói: "Mới ba giờ, ngủ tiếp một lát đi."

Cô mơ mơ màng màng, vẫn còn nhớ đáp lời anh: "... Vâng."

Anh đưa tay tắt đèn, lại nằm xuống bên cạnh cô.

...

Kết quả chỉ chốc lát sau, người vừa bảo cô ngủ liền bắt đầu không thành thật.

Cô cầu xin tha thứ: "... Em buồn ngủ quá."

"Ừm..." Anh tiếp tục làm loạn, khàn giọng nói: "Em ngủ đi."

... Nhưng anh làm vậy sao em ngủ được...

...

Không còn cách nào khác, không ngăn cản được, đành phải để anh được như ý.

...

Làm đến một nửa, anh gọi cô: "Trường An."

"... Hả?"

"Có muốn có con không?"

Cô đã nói không nên lời, nghe anh nói vậy, cái đầu đang mơ hồ khó khăn lắm mới thanh tỉnh, nỗ lực nghĩ một lúc, chịu đựng một trận run rẩy mạnh hơn trên người, gật nhẹ đầu: "Được... Có..."

Có một đứa con với anh, sao lại không được chứ?

Anh cười, thanh âm thật thấp, khàn khàn, dễ nghe không tưởng nổi.

Trường An không chịu nổi, nâng thân thể lên, ôm lấy cổ của anh.

Một lát sau, đột nhiên anh nhớ ra cái gì đó, lúc mở miệng giọng nói có chút ảo não: "Chẳng qua hôm nay không được..."

"... Hả? Vì... Ưm... Vì sao không được?"

Giọng nói của anh càng ảo não hơn: "Bởi vì hôm qua anh uống rượu, không tốt đối với em bé."

Hôm qua đáng nhẽ không nên uống với tên tiểu tử thối kia nhiều như vậy.

"Ừm... Vậy thì... Vậy thì đợi một chút... Vậy..."

"Ừm..."

Như vậy cũng không còn biện pháp nào khác.

Chỉ là, nghĩ đến còn phải chờ một tháng nữa, anh liền có chút buồn bực...

Sau đó... Liền giày vò hung ác một trận...

Hậu quả trực tiếp chính là, sáng hôm sau Trường An mới ngủ, buổi chiều mới tỉnh...