Editor: Linqq
Chử Trì Tô nói xong câu đó, nhìn người trước mắt trong giây lát mở to hai mắt nhìn anh, cuối cùng không nhịn được đưa tay ôm cô vào lòng.
Cảm giác quen thuộc đến mức các tế bào toàn thân đều muốn kêu gào run rẩy...
...
Chử Trì Tô cảm giác cả kiếp trước lẫn kiếp này đều đang rung động, phát giác người trong lòng ôm thật chặt mình, khóc đến mức toàn thân phát run. Đau lòng không tả được, một tay ôm cô, một tay vỗ nhè nhẹ sau lưng cô, cằm chống lên đỉnh đầu cô, thấp giọng từng câu dịu dàng dỗ dành.
Hai người đứng tại cửa phòng nghỉ ở nơi đất khách quê người, cứ như vậy ôm nhau dỗ dành, một lúc sau, Trường An mới khống chế lại tâm trạng của mình, chậm rãi lấy lại tinh thần.
Nghĩ đến chính mình cứ vậy khóc trong lòng anh, trong nháy mắt mặt Trường An đỏ đến tận mang tai, cúi đầy khẽ đẩy anh ra, chui ra khỏi lòng anh.
Ngược lại Chử Trì Tô cũng rất phối hợp, cô đẩy thì anh liền buông lỏng tay.
Thậm chí còn khẽ mỉm cười đối với người vẫn không chịu ngẩng đầu lên: "Cuối cùng cũng chịu thả anh để vào nhà rồi hả?"
Lúc này Trường An mới nhớ ra, anh ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, vẫn chưa kịp ngồi thì liền bị cô ôm lấy khóc... Trong nháy mắt càng xấu hổ hơn, vừa lùi lại vừa mở cửa ra, lẩm bẩm nói: "Khụ, cái đó... Vào đi."
Đoạn đường Chử Trì Tô đến đây cũng thật sự rất mệt mỏi, lập tức cũng không đùa với cô nữa, lấy hành lý rồi đi vào phòng.
Trường An nhìn hành lý của anh thì có chút ngơ ngẩn: Đây là anh dự định ở đây một thời gian sao...
Chử Trì Tô thấy cô nhìn chằm chằm hành lý của mình, lại hiểu theo ý khác: "Anh tới quá vội, còn chưa tìm được nhà nghỉ, trước tiên ở tạm chỗ em nghỉ một lúc đã." Cuối cùng, nhìn cô cười nhẹ một tiếng: "Không cần lo lắng."
Em không lo lắng mà...
Nhìn anh để hành lý rồi ngồi xuống ghế sofa, Trường An vội vàng đóng cửa lại, tìm cái cốc uống một lần rót cho anh một cốc nước.
Chử Trì Tô nhận lấy nước... đặt lên miệng uống một ngụm, sau đó đặt lại chén xuống bàn trà.
Trường An nhìn một loạt các động tác liên tiếp của anh, không biết vì sao có chút khẩn trương, yên lặng nuốt nước miếng.
Sau khi Chử Trì Tô để cốc nước xuống, xoay đầu lại nhìn cô, không nhanh không chậm nói: "Nghe nói em có đáp án rồi?"
...
Trực tiếp như vậy có được không...
Nhưng dưới uy quyền của người nào đó, Trường An vẫn thành thành thật thật gật đầu: "Ừm..."
Chử Trì Tô nắm tay thật chặt, lòng tràn đầy mong chờ, mặt không thay đổi hỏi: "Đáp án là gì?"
...
Trường An trầm mặc nửa ngày, dường như cuối cùng cũng quyết định, cô ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Chử Trì Tô, trước khi em nói cho anh biết đáp án, em nghĩ... Nên đưa anh tới một nơi trước."
Chử Trì Tô cảm thấy có chút kỳ lạ, chút cảm giác khẩn trương trên người lập tức tiêu tan, nhưng anh biết, xưa nay cô không phải là người cố tình gây sự, lúc này cũng nghiêm mặt hỏi cô: "Nơi nào?"
Trường An lại lắc đầu, nhìn anh nghiêm túc nói: "Anh đi thì biết."
Chử Trì Tô thấy cô không chịu nói, cũng không bắt ép, gật gật đầu, mệt mỏi mặc áo khoác gió lên người, rồi theo cô đi ra ngoài.
Trên đường đi, hai người đều có tâm sự, người nào cũng không nói gì.
***
Chờ đến lúc Trường An dựa vào trí nhớ dẫn Chử Trì Tô đến trước tòa nhà cổ, rõ ràng cảm thấy bỗng nhiên bước chân của người bên cạnh dừng lại.
Trường An quay đầu lại, liền nhìn thấy người bên cạnh chau mày, con mắt nhìn chằm chằm vào tòa nhà cổ trước mắt, khuôn mặt từ trước đến nay luôn bình tĩnh liền cực kỳ kinh ngạc.
Quả nhiên...
Trường An càng thêm xác nhận phỏng đoán trong lòng, lúc này cũng không lên tiếng quấy rầy anh, chờ anh lấy lại tinh thần. Chỉ yên lặng đứng bên cạnh anh, ngắm nhìn tòa nhà cổ rách nát phía trước.
Cát vàng đầy trời, từng tiếng Phạn vang lên, trí nhớ ngàn năm dâng trào mà đến.
Hồi lâu, Chử Trì Tô mới kiềm chế lại sự chấn động trong lòng xuống, chậm rãi nới lỏng nắm tay, quay đầu nhìn Trường An, lúc mở miệng, giọng nói có chút cứng nhắc: "Đây là..."
Trường An lại lắc đầu, nhìn mắt anh, nhẹ nhàng nói: "Đi vào đi." Sau đó liền đi trước vào tòa nhà cổ.
Chử Trì Tô dừng một chút, mắt nhìn tòa nhà, môi mấp máy, hai bước liền đuổi kịp cô, cùng sóng vai với cô đi vào tòa nhà cổ.
Càng ngày càng quen thuộc...
Chử Trì Tô đi theo cô vào bên trong, nhìn cảnh vật xung quanh, giật mình như đang ở trong mộng.
Trường An trực tiếp dẫn anh lên lầu hai, đi đến nơi mà hôm trước cô liều mạng tìm kiếm tên anh, quay đầu, lẳng lặng nhìn anh.
Chử Trì Tô nhìn vào mắt cô, bỗng nhiên trong lòng có một loại dự cảm không tốt, luôn cảm thấy cái nhìn này sẽ có rất nhiều việc xuất hiện tiếp theo.
Nhưng anh vẫn ép buộc mình giương mắt nhìn xem.
Nhưng khi nhìn thấy họ tên trên tường, trong nháy mắt anh ngu ngơ đứng nguyên tại chỗ.
"Chử": "Ô Trường An"...
...
... Là... Anh và cô sao? Là bọn họ ngàn năm trước sao?
Là ngàn năm trước, bọn họ đã từng khắc từng đao tên họ của mình lên tường, sau đó trải qua bão cát Tây Bắc ngàn năm, tồn tại đến nay, rốt cuộc mới xuất hiện trước mặt bọn họ sao?
Là thật... Một giấc mộng ngàn năm sao?
Chử Trì Tô cảm thấy huyết dịch toàn thân đều đang run rẩy, quay người đưa tay hung hăng ôm cô vào trong lòng.
Trường An bị anh ôm không kịp trở tay, sau khi kịp phản ứng cũng đưa tay ôm chặt anh.
Thật sự là... Quá khó khăn mà...
Hai tay Trường An nắm chặt áo khoác của anh, dần dần, cảm giác được có chút ấm áp chậm rãi chảy xuống cổ mình, nước mắt cố nén thật lâu trong nháy mắt lại mãnh liệt rơi xuống, mở miệng gọi tên anh: "Chử Trì Tô..."
Đáp lại chính là cái ôm càng chặt hơn của anh.
Mặt trời chiều ngả về Tây, Lâu Lan không tự phồn hoa.
Hai người cứ như vậy gắt gao ôm nhau dưới ánh chiều tà, trong tòa nhà cổ, ôn lại... Giấc mơ xưa cũ ngàn năm.
***
Sau một hồi hai người mới tách nhau ra, sóng vai ngồi dưới đất.
"Hóa ra là thật." Chử Trì Tô đang yên lặng đột nhiên mở miệng nói, hơi có chút tự giễu cùng hương vị không thể tin nổi.
Anh không giống Trường An, tin Phật đương nhiên sẽ tin vào luân hồi, từ nhỏ đến lớn anh đều vô cùng tin tưởng vào sự vững chắc của khoa học, cho rằng con người đều là kết quả của sự sinh đẻ thông thường mà thôi, hồn phách gì đó đều là những người cổ xưa ngu muội sáng tạo ra, để an ủi người thân của mình. Anh cho rằng một người sau khi chết liền tan thành mây khói, cái gì cũng sẽ không còn nữa.
Lại không nghĩ rằng chính anh lại luân hồi... Thậm chí còn gặp lại cô.
Thế nhưng dường như chuyện xảy ra hôm nay đã lật đổ thế giới quan của anh, từ trong đáy lòng Chử Trì Tô vẫn cảm thấy may mắn: May là, anh yêu cô; may là, anh còn có thể gặp được cô.
Thực sự là... Không - phụ - kiếp sống này.
"Đúng vậy, là thật đó." Trường An tiếp nối anh, cười nhẹ nói: "Em nhớ trước đó vẫn còn cho là hai chúng ta bị tai nạn xe cộ, sau đó đều mất trí nhớ, một đôi nam nữ bi thương vì tình."
Khó có khi cô hào hứng nói đùa... Chử Trì Tô cũng nhẹ nhàng cười rộ lên: "Cuối cùng anh cũng biết, vì sao anh luôn gọi tên "Trường An" hết lần này đến lần khác trong mộng, trước đó vẫn cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng cho tới bây giờ anh cũng không quen người nào tên là Trường An."
Anh nói thật nhẹ nhàng, Trường An nghe được thì đau lòng, thì ra anh vẫn nhớ cô sao? Nhất thời không biết nói cái gì, chỉ yên lặng, đột nhiên Trường An nghĩ tới cái gì đó, nâng mắt hỏi anh: "Anh có biết Chử Trì Tô trong lịch sử không?"
"Biết", Chử Trì Tô gật gật đầu, nói: "Nghe nói tên của anh cũng là lấy từ tên của ông ấy."
Trường An nhìn anh: "Nghe nói ông ấy từng chiếm giữ Tây Bắc một khoảng thời gian..."
Chử Trì Tô trợn mắt: "Em nói là, có khả năng ông ấy là kiếp trước của anh?"
Trường An gật gật đầu.
"Anh cũng thấy vậy, trước kia luôn cảm thấy người này có khí phách... Cảm giác rất đặc biệt, rốt cuộc bây giờ đã tìm ra nguyên nhân. Thế nhưng..." Đột nhiên Chử Trì Tô nhíu mày, quay đầu nhìn chăm chú về phía Trường An, chậm rãi nói: "Trên sử sách ghi là, ông ấy... Cả đời chưa lập gia đình."
Trường An rũ mắt xuống, trầm mặc.
Chử Trì Tô cũng trầm mặc, cả đời chưa lập gia đình... Vậy cô là ai đây? Trong sử sách có ghi, khi chết ông mới 27 tuổi, ở thời cổ đại thì hẳn là đã đến tuổi kết hôn, thậm chí ông còn là gia đình quý tộc, càng nên sớm có thê thiếp.
Là chờ cô sao... Nhưng vì sao bọn họ lại không ở chung một chỗ? Thậm chí... Cho tới bây giờ trong sử sách cũng không có ai tên Ô Trường An.
Chử Trì Tô kiếp trước khi chết mang trên người tội danh phản nghịch, cho dù cuối cùng được sửa lại là án xử sai, nhưng người đã chết, đương nhiên không ai ghi chép chi tiết không rõ này cho ông, những chuyện cũ khi xưa đều mờ mịt, sợ là cũng đã bị tiêu tan qua năm tháng, không tìm thấy bóng dáng mà thôi.
Chử Trì Tô thở dài, đưa tay ôm lấy người bên cạnh, vỗ nhè nhẹ sau lưng cô, thấp giọng nói: "Đều đã qua rồi."
Những chuyện cũ đau khổ đều đã đi qua, chúng ta còn cả đời này.
Trường An ôm anh, cảm thụ nhịp đập của trái tim anh, nhẹ nhàng gật đầu trong lòng anh.
Em biết, những chuyện đó đều là quá khứ... Chúng ta còn cả tương lai phía trước.