"Quà là một đứa em gái. Mày cũng không nhận sao?"
Giọng nói của Hoàng Long mang đầy vẻ đắc ý, châm chọc. Đã lâu rồi hắn không được hả hê đến vậy.
"Ý mày là gì? Mày đã làm gì em gái tao?"
Lâm Bình nghiến chặt răng lại, lòng bàn tay cầm điện thoại xiết chặt.
Ở bên đầu dây kia, Hoàng Long bật cười ha hả. Hắn muốn để niềm vui sướng này kéo dài thêm đôi chút.
"Ồ. Ác quỷ đã nổi giận rồi kìa. Sợ quá. Tao sợ quá đi"
Thế rồi, hắn bỗng đổi giọng, nói.
"Hay giờ tao để món quà nhỏ của tao nói cho mày biết nhá"
Từ đầu dây bên kia bỗng vang lên những tiếng động thật mạnh. Trong điện thoại vang lên những tiếng rủa xả nho nhỏ. Hoàng Long đang để điện thoại ra một bên để tiện tay hành động.
"Con nhỏ chết tiệt này. Kêu đi chứ? La khóc đi chứ? Mau. Gọi anh mày đến đây đi"
"Đệch. Cứng đầu nhỉ? Mở chế độ hiển thị điện thoại của tao lên"
Một tiếng "dạ" vang lên. Lâm Bình nghe vậy liền đưa tay ấn vào nút tiếp nhận trên màn hình. Ngay sau đó, hình ảnh ở bên kia điện thoại đã hiện lên trước mắt Lâm Bình theo dạng mô phỏng 3 chiều vô cùng sắc nét.
Hoàng Long lúc này đang đứng giẵm một chân lên người của ai đó, vô cùng hả hê.
"Sao? Cảnh này quen chứ? L.B?"
Rồi hắn lấy tay ngoắc ngoắc ý chỉ bọn đàn em mang cái điện thoại của mình lại gần. Sau đó, hắn cúi xuống, nắm lấy tóc của người đang ở dưới chân, túm lên. Cô gái nhỏ, từ miệng và đầu, máu chảy xuống, nhỏ cả dưới đất, thế nhưng, đôi môi vẫn mím chặt.
"Em mày lỳ thật đấy. Nãy giờ tao đã mỏi tay rồi mà nó chẳng la lấy một câu? Làm sao đây hả L.B? Tao sắp hết kiên nhẫn rồi"
Nhìn thấy cảnh đứa em gái yêu quý nhất của mình bị hành hạ, trái tim của Lâm Bình đau nhói như bị bóp nghẹt, lòng nóng như lửa đốt.
"Đúng, đúng cái vẻ mặt đó đấy. Tao đang đợi cái biểu cảm đó từ mày đấy"
Hoàng Long nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Bình lúc này, không khỏi thấy hạnh phúc. Hắn đã sống ở trong tù lâu vậy, chịu đựng lâu vậy, chỉ với một mục đích duy nhất là báo thù cái thằng chết tiệt đã khiến hắn ra nông nỗi này. Và cả con em của thằng đó nữa.
"Khốn. Bỏ cái tay đó của mày ra khỏi em tao. Bỏ ra!"
Lâm Bình hét lên, ánh mắt vô cùng đáng sợ. Đúng lúc này, bộ đàm liên lạc được đặt trong phòng chợt kết nối. Đã lâu vậy vẫn chưa thấy Lâm Bình cho xe ra ngoài. Vì sắp đến giờ thi đấu, căn phòng chuẩn bị của các tuyển thủ lại cách âm cho nên chỉ có thể liên lạc với cậu qua bộ đàm do ban tổ chức bố trí.
"Lâm Bình. Không sao chứ? Sắp thi đấu rồi đấy"
Giờ phút này, Lâm Bình hoàn toàn không để ý đến bất cứ thứ gì nữa. Cậu gằn giọng, nói với Hoàng Long.
"Giờ mày đang ở đâu?"
Hoàng Long nhếch mép cười rồi đưa tay cúp chế độ mô phỏng. Rồi hắn nói vào điện thoại.
"Tốt nhất mày nên im miệng lại và chỉ ngoan ngoãn nghe lời tao nói thôi. Tao không muốn thấy sự xuất hiện của bọn cớm hay con bọ chét nào khác. Mày thấy cái vòng trên cổ em mày rồi chứ? Thuốc nổ đã được nhét đầy vào đó. Và chỉ cần tao nghiến răng một cái thôi... Thế là... Bùm! Tao cũng không muốn thấy cảnh đó đâu. Thế nên, trong 40 phút nữa, mày phải xuất hiện trước mặt tao. Chúng ta sẽ làm một cuộc trao đổi. Địa điểm là..."
Lúc này, đầu dây bên kia chợt vang lên một tiếng hét lớn, đứt đoạn, kèm hơi thở đầy mệt nhọc và đau đớn, nhưng rất đỗi mạnh mẽ.
"Anh hai! Đừng đến... Không ích gì đâu... ĐỪNG ĐẾN!"
Hoàng Long giơ chân đá mạnh Bình An một cái, hét với bọn thuộc hạ.
"Con ***. Nhét giẻ vào mồm nó"
Rồi hắn lại đổi giọng từ tốn, nói chuyện tiếp với Lâm Bình.
"Mày đã nghe rõ địa điểm rồi chứ?"
Lâm Bình leo lên chiếc Black Moon, đáp gọn.
"Tao biết rồi"
Cánh cửa phòng chuẩn bị vừa được kéo lên, Lâm Bình đã lập tức phóng xe ra ngoài dưới sự ngạc nhiên của tất cả mọi người. Rất nhiều người ra hiệu cho cậu biết rằng đường đua ở hướng ngược lại, nhưng cậu hoàn toàn chẳng quan tâm đến. Đối với Lâm Bình mà nói, giờ phút này, không có gì quan trọng bằng Bình An.
Tình thế trường đua trở nên vô cùng hỗn loạn. Hoàng Dương mãi không liên lạc được với Bình An, lại thấy tình hình này, liền chạy vòng xuống tụ họp với đội Bolt.
"Anh hai, chuyện gì vậy? Lâm Bình làm sao thế? Với cả, em cũng không liên lạc được với Bình An"
Vũ Phong lắc đầu đáp, vẻ mặt lo lắng.
"Anh cũng không biết. Nhưng hình như có chuyện không hay rồi"
"Lâm Bình cúp luôn máy rồi"
Tuấn Anh nói sau một hồi không gọi được cho Lâm Bình.
Đại diện ban tổ chức cử người xuống thông báo cho đội Bolt, nếu trong 15 phút nữa Lâm Bình không quay lại, họ sẽ truất quyền thi đấu của cậu. Và với việc tự ý bỏ thi lần này, Lâm Bình có thể sẽ bị đình chỉ thi đấu King of Speed trong ba năm. Mọi người đều hết sức lo lắng. Lâm Bình, rốt cục, cậu ta đang nghĩ cái quái gì vậy chứ?
Lúc này, tại chỗ của Hoàng Long.
"Ha ha, mày có thấy bộ dạng khổ sở của nó không? Tức cười chết đi được!"
Hoàng Long ôm bụng cười đắc thắng. Trong đầu hắn hiện tại chỉ tràn ngập ý nghĩ trả thù.
Rồi hắn gỡ cái giẻ trong miệng Bình An, nói.
"Con nhãi. Mày lỳ lợm thật đấy. Tao chưa từng thấy đứa con gái nào mà cứng đầu như mày. Nhưng để xem, khi mày thấy cảnh tao chăm sóc cho anh mày, mày sẽ rên rỉ thế nào đây?"
BÌnh An ngước mắt lên nhìn Hoàng Long, ánh mắt căm giận.
"Thật đáng ghê tởm"
Hoàng Long buông lời cợt nhả.
"Nói hay lắm. Tao đổi ý rồi. Vì câu nói này, tao sẽ cho mày biết thế nào là ghê tởm"
Và hắn liếc sang đám đàn em, nói.
"Tụi mày hưởng đi. Bốn mươi phút chắc cũng đủ đấy. Để xem, thằng L.B sẽ như thế nào khi thấy em nó thân tàn ma dại"
Đồng tử của Bình An mở lớn. Trái tim đột nhiên đập mạnh khi thấy ba bốn thằng đàn ông lực lưỡng tiến về phía mình. Lần đầu tiên, ánh mắt của cô lộ ra sự sợ hãi.
"Khoan đã"
Đúng lúc này, một cô gái độ nhiên bước vào. Bọn đàn em đứng dạt sang hai bên, cúi chào.
"Chị đại"
Hoàng Long quay lại nhìn cô gái đó, không khỏi ngạc nhiên.
"Ồ, em gái. sao đột nhiên có nhã hứng đến đây vậy? Anh hai đang sắp trả được thù rồi đây"
Cô gái cúi xuống nhìn Bình An, giọng nói nhỏ nhẹ.
"Đã lâu không gặp. Bạn cùng lớp"
Bình An sững sờ, không thốt nên lời. Là Hoàng Ngọc? Cô ta là em gái của Hoàng Long sao?
Hoàng Ngọc đưa mắt nhìn Hoàng Long, giọng có chút ấm áp.
"Anh có thể cho em nói chuyện riêng đôi chút với cô ta có được không? Bọn em có chút ân oán"
Hoàng Long bật cười, đáp.
"Ân oán? Vậy để anh hai tiện tay trả giúp em luôn"
Hoàng Ngọc lắc đầu, kiên định.
"Khoảng 20 phút thôi. Hơn nữa, ngài Lâm Khanh kêu em đến chuyển lời của ông ấy"
Vừa mới nghe đến cái tên "Lâm Khanh", mặt Hoàng Long lập tức biến sắc, đổi sang giọng nhún nhường.
"Vậy thì được. Nhưng nhanh lên nhé. Thằng L.B cũng sắp đến rồi đấy. Mà em cũng không nên ở lại đây lâu"
Hoàng Ngọc gật đầu. Hoàng Long cho người lôi Bình An dựa vào cột và dùng xích sắt trói chặt cô gái lại. Đến khi tất cả đều đi ra ngoài và chỉ còn lại mình Hoàng Ngọc cùng Bình An, cô ta mới bắt đầu.
Hoàng Ngọc giữ chặt cằm của Bình An, nâng lên.
"Gương mặt tàn tạ thế này, thật có chút thỏa mãn đấy"
"Đây là lý do tại sao cô lại năm lần bảy lượt muốn giết tôi sao? Để trả thù cho anh trai mình à?"
Hoàng Ngọc lắc đầu, nhẹ nhàng đáp.
"Đúng mà cũng sai. Lần thứ nhất thì quả thật có chút vì anh ấy. Còn lần thứ hai là do mệnh lệnh"
"Mệnh lệnh? Chứ không phải lần thứ hai, cô vẫn có giữ đôi chút ý định muốn giết tôi à?"
Hoàng Ngọc đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ, vẫn nhẹ nhàng.
"Có chút. Nhưng vẫn do dự. Cả hai lần. Nếu không, cô đã không toàn mạng"
Bình An lại tiếp tục hỏi, những thắc mắc mà bấy lâu nay cô vẫn luôn muốn biết.
"Cô tại sao lại hận tôi đến vậy? Và cô đã bắt đầu nghi ngờ tôi giả thành anh trai khi nào?"
"Đằng nào cô chẳng chết. Thắc mắc nhiều vậy không mệt sao?"
Hoàng Ngọc buông lời chế giễu. Bình An vẫn vậy, hoàn toàn không có chút giao động.
"Chẳng lẽ cô không thể giải đáp nỗi thắc mắc của người sắp chết sao?"
Hoàng Ngọc bật cười trước câu nói của Bình An. Cô ta thật sự bình thản đến đáng sợ mà.
"Tôi, thật sự rất ghét cô. Mà không chỉ mới đây. Sự ghen ghét này đã bắt đầu từ rất lâu rồi. Cô có biết chúng ta học cùng nhau từ khi nào không?"
Bình An giật mình, bất ngờ. Chẳng phải họ học cùng nhau năm cấp ba sao?
"Có lẽ cô không nhớ thật. Mà cũng phải. Dù cô luôn coi mình là một cái bóng bị mọi người cô lập nhưng thật ra, cô rất nổi bật. Ai cũng biết đến. Ánh hào quang vô cùng lớn khi lúc nào cũng có cậu bạn và anh trai bên cạnh. Là một người tưởng mình không có gì nhưng lại có mọi thứ. Cái bóng ở trường thật sự là tôi kìa"
Thế rồi Hoàng Ngọc đi vòng ra đằng sau Bình An, tiếp.
"Tôi luôn rất ghen tỵ và ngưỡng mộ đối với cô. Nhiều đến mức, chỉ muốn cô biến mất. Cô cũng không biết rằng, từ bé, một cách vô tình, cô đã khiến tôi sống trong đau khổ đến mức nào. Mà thôi đi. Tóm lại, tôi muốn giết cô chỉ vì ghen tỵ. Hãy cứ nghĩ như thế. Còn việc tôi nghi ngờ cô giả thành Lâm Bình, đó là từ lần tôi đến thăm cô. Lần đó, cô đã không để ý mà nằm đè lên một góc chăn. Sau lần ấy, tôi thử tìm cách tiếp cận Lâm Bình do cô giả dạng. Và tôi đã nhận ra ngay. Có lẽ là do tôi đã quan sát cô từ rất lâu, ngày qua ngày, nhiều đến mức không bỏ sót bất cứ hành động nào của cô"
Trước những lời thổ lộ của Hoàng Ngọc, đây là những điều mà Bình An không thể nào ngờ nổi.
Thế rồi, Hoàng Ngọc lại tiếp tục.
"Anh trai tôi, đối với King of Speed, là vô cùng yêu mến. Nhưng việc Lâm Bình tống anh ấy vào tù đã khiến anh mất hết sự nghiệp và trở nên điên loạn. Một phần của chuyện này là lỗi do cô đấy"
"Nếu không phải anh cô làm chuyện bất hợp pháp thì sẽ không bị anh tôi tống vào tù. Hơn nữa, anh Lâm Bình làm vậy chỉ để bảo vệ tôi. Với cá tính của anh cô, cô nghĩ anh ta sẽ tha cho tôi sao? Khi biết tôi là em gái của L.B?"
Hoàng Ngọc nhún vai, cười nhạt.
"Tôi biết chứ. Anh ấy là người thủ đoạn. Chắc chắn sẽ kiếm cô, bắt cóc, rồi hành động như bây giờ. Nhưng dù sao, anh ấy vẫn là người thân duy nhất của tôi. Tôi phải có trách nhiệm bảo vệ anh ấy"
Cô ta vừa dứt lời, cái xích sắt trên người Bình An đột nhiên rơi ra. BÌnh An giật mình hết nhìn cái xích dưới đất liền nhìn Hoàng Ngọc.
"Tôi biết hậu quả của việc giết người là gì. Đó là lý do tại sao tôi không thật sự ra tay với cô dù rất muốn. Giờ thì hãy cầm lấy con dao này, đem tôi ra uy hiếp. Nhanh"
"Sao cô lại..."
Hoàng Ngọc gấp gáp dúi con dao vào tay Bình An.
"Nhanh lên. Sau khi thoát ra rồi, tôi chỉ hi vọng, cô và anh trai có thể chừa lại một con đường cho anh Long"
"Không có chuyện nhanh thế đâu"
Đúng lúc này, Hoàng Long đột nhiên bước vào, vẻ mặt vô cùng giận dữ.
Hoàng Ngọc giật mình, nhìn thẳng vào anh trai mình. Hoàng Long bước nhanh về phía cô, giáng một cái tát thật mạnh, hét.
"Con khốn!"
Còn tiếp....