Mọt Sách Đua Xe

Chương 39-2: Chương phụ chương (2)




"Thế gian này, mỗi người đều có một bí mật không thể nói. Đối với một số người, những bí mật đó thật đau thương và họ vĩnh viễn chôn kín nó trong lòng, vĩnh viễn không thể chia sẻ cùng ai. Đau thương càng thêm đau thương. Nhưng chúng cũng chính là những gia vị tạo nên nhân cách của họ"....

***

Hỏi thế gian này, điều gì là đau khổ nhất? Bị bạn bè ghét bỏ, coi mình là kẻ phản bội? Không sao, bởi chính Harry đã phản bội họ thật. Đó là điều cậu đáng nhận. Vậy bị chính cha ruột cướp đoạt đi sự tự do, bị đánh đập, bị coi như quân cờ, sau cùng lại bị truy đuổi và thậm chí là định giết chết? Đó là do cậu tự chuốc lấy, là con đường của cậu, nên cậu cũng chẳng trách ai. Đối với cậu, những đau thương đó, thật chẳng thấm vào đâu. Bởi, ngay từ khi là một cậu nhóc, cậu đã phải hứng chịu một trong những điều kinh khủng bậc nhất: gián tiếp hại chết những người thân yêu nhất của mình.

Cậu sinh ra và lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ mình. Cuộc sống của cậu cứ trôi qua êm đềm cho đến một ngày nọ, biến cố xảy ra. Người đàn ông đó xuất hiện, thay đổi hoàn toàn cuộc đời cậu. Đôi lúc, ưu tú quá, nhận thức rõ mọi việc sớm quá, chính là sự đau khổ. Như Harry là một ví dụ. Cậu biết cha mẹ hiện tại đang che dấu một bí mật nào đó vô cùng quan trọng, biết được năm xưa, chính mẹ là người đã đưa mình rời xa khỏi cha ruột và giờ, hai người bọn họ đang âm mưu làm hại cha ruột của cậu. Nhưng cậu lại còn quá nhỏ để biết được rằng, lòng người khó lường. Sự tiếp cận, yêu thương, chiều chuộng của người cha ruột đó, thật ra chỉ là một công cụ để biến cậu thành quân cờ. Con cái đối với ông ta mà nói, chỉ là một món đồ để lợi dụng. Mà thực ra thì, ông ta chưa bao giờ coi cậu là con, vì ông ta không tin mẹ cậu, nên ngay cả là một món đồ để lợi dụng, cậu cũng không đáng. Sau dụ dỗ biến cậu thành con tin giả để lấy từ cha nuôi cậu chứng cứ phạm tội của bản thân, ông ta đã không do dự mà giết chết người cha nuôi ấy ngay trước mặt Harry. Ánh mắt cha nuôi lúc đó khiến cậu không thể nào quên được. Không chút phẫn uất, không chút bi thương, chỉ có tràn ngập tình yêu dành cho cậu. Bởi ông hiểu, lỗi không phải ở cậu. Cậu còn quá nhỏ để thoát khỏi cạn bẫy do lão cáo già kia gây ra. Harry đã khóc, khóc rất nhiều, ngay cả khi bị lôi đi, cậu vẫn khóc. Tuy nhiên, đó cũng là lần cuối cùng.

Người cha ruột đó, đưa cậu về nhà, nuôi dưỡng cậu. Nhưng cậu biết đó là để trả thù. Ông ta không bắt cậu làm con tin mà dụ cậu tình nguyện thành con tin, không vứt cậu đi mà nuôi dưỡng cậu, chính là để trả thù mẹ của cậu. Chuỗi ngày dài sau đó, có lẽ chính là địa ngục, nhưng cậu không nhớ rõ, mà cũng chẳng để tâm, bởi vì, trong cậu cũng có một mối thù. Lúc đó, Harry chỉ mới có 8 tuổi. Lớn hơn một chút, cậu vô tình gặp một người nằm trong tổ chức của cha nuôi cậu ngày trước. Lúc này, mẹ cậu đang bị bệnh rất nặng và được bọn họ chăm sóc. Rồi, chỉ vài ngày sau khi gặp Harry, mẹ cậu đã qua đời. Một lần nữa, chứng kiến cái chết của người thân trước mặt khiến cậu càng thêm khô lạnh. Quyết tâm duy nhất níu kéo cậu kiên trì sống chính là di nguyện của mẹ: lấy lại chứng cứ năm xưa. Cậu cứ ngỡ hẳn ông ta đã tiêu hủy nó rồi. Nhưng cậu đã nhầm. Dòng tộc của cha ruột cậu - David, hiện tại chính là một trong những dòng tộc có sức ảnh hưởng lớn nhất đối với nền kinh tế thế giới. Cái thẻ nhớ năm xưa ông ta lấy được, thực ra là một chiếc chìa khóa để mở tài liệu trong hơn 1000 thiết bị lưu trữ toàn bộ chứng cứ phạm pháp, là thứ không chỉ có thể hủy hoại David mà còn rất nhiều người trong tộc. Tuy là một còn dao, nhưng nó lại có đến hai lưỡi, vì vậy, David đã giữ cái thẻ nhớ lại, giống như một chiếc bàn đạp để thăng tiến trở thành trưởng tộc. Lấy được chiếc thẻ nhớ ấy chính là nắm được điểm yếu của ông ta cùng dòng tộc. Harry lúc này đang đóng vai trò là một đứa con ngoan, tài năng, khiến ông ta khá hài lòng.

Sau mấy lần thử nghiệm, như cố tình để cậu lấy được chiếc thẻ nhớ hay thuê sát thủ ám sát bản thân để xem phản ứng của cậu, David đã rất hài lòng và tín nhiệm Harry nhiều hơn. Đó cũng là lúc cậu hành động. Lúc này, Harry đang là thành viên của một đội đua xe "King of speed". Ngày còn bé, tốc độ, sự tự do và mạo hiểm của môn thể thao này đã thu hút cậu. Nó cũng dần trở thành một ánh sáng trong cuộc sống tối tăm của cậu. Nhờ nó mà đầu óc cậu có thể thả lỏng hơn. Nhờ nó mà cậu có những người bạn thật quý giá. Nhưng, David lại một lần nữa cướp đi tất cả của cậu. Ông cho rằng việc đua xe là một sở thích vớ vẩn. Thêm vào nữa, ông ta cũng muốn cậu biến thành kẻ máu lạnh như mình. Chính vì vậy, hủy diệt toàn đội đua là điều ông ta muốn đích thân cậu làm. Sống cùng với David bao năm, cậu hiểu rằng, việc cậu lấy trộm cái thẻ nhớ kia sẽ khiến ông ta nổi điên thế nào, với sức mạnh quyền lực của mình, ông ta sẽ không để cậu sống yên. Những người trong đội vì thế mà sẽ bị liên lụy. Vậy thì, hủy diệt họ trước có lẽ sẽ tốt hơn cho họ. Chỉ trong vòng hai tuần, toàn đội của Harry lập tức tan rã.

"Tại sao mày lại làm như vậy? Chúng ta không phải là đồng đội sao?"

Harry còn nhớ, đội trưởng đội kỹ thuật đã đấm vào mặt và nói với cậu như vậy khi biết được cậu là người đứng sau mọi chuyện.

Quẹt vệt máu ở khóe miệng, Harry nhếch môi cười khẩy.

"Đồng đội? Đừng đặt tôi ngang hàng với mấy người. Đội Apple? Xin lỗi, đấy là cái tên nực cười nhất là tôi từng nghe. Nói thật, tôi chẳng thích đua xe, cũng chẳng thích ăn táo. Tôi thích thì tôi tham gia, không thích thì phá hủy thôi. Là do các người quá kém, không trách ai được"

"Mày..."

Đội trưởng đội kỹ thuật lao đến đấm Harry thêm vài cái nữa. Đấm đến mức, tay cậu ta đỏ cả lên.

"Dừng lại đi Ken"

Đội trưởng đội nhiên liệu và sửa chữa phải ra sức kéo Ken ra khỏi người Harry. Harry chống một tay rồi loạng choạng đứng dậy. "Bốp". Đội trưởng đội tuyên truyền tiến đến trước mặt Harry và tát cậu một cái thật mạnh.

"Tôi lý ra không nên tát cậu. Nhưng lần này, cậu đã đi quá xa rồi. Từ nay, chúng ta không còn là đồng đội nữa"

Harry quay mặt đi, đáp.

"Cứ vậy đi"

Rồi cậu nhanh chóng rời khỏi đó. Đây là cách duy nhất mà cậu có thể làm. Người đàn ông đó không quan tâm đến môn thể thao này nên chỉ một thời gian thôi, bọn họ sẽ có thể xây dựng lại toàn đội. Tuy khó khăn, nhưng bọn họ đều rất giỏi và rất quyết tâm. Cậu tin những người đồng đội của mình chắc chắn sẽ làm được. Chỉ có điều, trong đội ngũ đó, sẽ không còn có cậu nữa.

Một năm sau khi chia tay đồng đội cũ, Harryđược sự hỗ trợ từ những thành viên đáng tin cậy nhất trong tổ chức,đã đi rất nhiều nơi và bây giờ, cậu quyết định quay về quê hương của cha nuôi mình. Cậu không giao thẻ nhớ cho tổ chức của cha nuôi mình, bởi cậu biết, năm xưa, nếu không phải trong tổ chức có nội gián, David sẽ không thể nào biết đến nơi ở của gia đình cậu. Chừng nào chưa thanh trừng xong, chưa chắc chắn mọi chuyện, cậu tuyệt đối không giao nó ra. Lần trở về này, cậu cũng sẽ không ở lại lâu, tránh sự truy đuổi của David. Tuy nhiên, niềm đam mê với đua xe đã khiến cậu bước chân vào xem một trận thi đấu "King of speed". Thật náo nhiệt và hưng phấn. Đã một thời gian rồi, Harry mới có lại cảm giác này. Nhưng cậu không hề biết rằng, lần đến xem thi đấu này đã thay đổi cả cuộc đời cậu.

Dưới đường đua, những chiếc xe lao đi vun vút. Đỏ, trắng, xanh và cả... đen tuyền!