"Sinh mệnh là do vòng quay định mệnh tạo nên. Nhưng con đường đi của nó lại do con người quyết định..."
***
Ở một không gian nơi mà mọi thứ được phủ bởi một màu trắng xóa...
Có hai nhân ảnh đang nhàn nhã đánh cờ. Nhưng ván cờ của họ lại hoàn toàn không bình thường.
"Chiếu tướng"
Vị Bạch y sứ giả di chuyển con hậu, chặn nốt đường rút cuối cùng của vua địch. Toàn bộ quân đen trên bàn cờ lập tức tan biến. Kèm theo đó, hình ảnh của cô gái trên mặt cầu đặt bên cạnh hai người cũng tan theo. Như vậy là, một sinh mệnh đã biến mất khỏi trần thế.
"Ngài chơi ăn gian quá đấy. Ván này lý ra tôi đã không thua như vậy"
"Thua là thua. Ngài xem, xưa giờ có mấy khi Hắc y các ngài thắng được Bạch y chúng tôi đâu? Nếu thắng thì đã là kỳ tích rồi!"
Hắc y sứ giả nhếch mép chỉ sang hai bàn cờ bên cạnh, chế nhạo.
"Thật sao? Vậy chứ hai ván cờ này thì sao? Đừng quên, chúng mới là do ngài muốn lôi ra đánh cược. Nhưng coi bộ thể diện của Bạch y ngài sắp mất hết rồi"
Bạch y thuận tay di chuyển một quân cờ, hoàn toàn không để tâm mấy đến lời châm chọc.
"Tôi đã nói rồi. Là định mệnh thì ngay cả ngài cũng không thể thay đổi. Ngài xem, hai ván cờ cộng hưởng là vô cùng hiếm có và hầu như chưa từng tồn tại lâu dài. Bởi vì sau cùng thì, phần thắng cuối cùng sẽ thuộc về tôi thôi..."
***
Bảng báo hiệu của phòng phẫu thuật sáng lên, chấm dứt cho cuộc phẫu thuật kéo dài năm tiếng đồng hồ. Ở phòng chờ đặc biệt, cánh nhà báo đang bủa vây săn tin nóng hổi.
"Cô Mỹ Hoa, cô có thể cho chúng tôi biết nguyên do khiến L.B gặp tai nạn lần nữa không?"
"Có tin đồn L.B là con gái. Anh có thể cho chúng tôi biết sự thật không?"
"Phải chăng vụ tai nạn của L.B lần này có liên quan đến bí mật do các báo tiết lộ hồi sáng?"
"Lần này anh về gấp như vậy, tai nạn của L.B lại tiếp tục xảy ra khi đang lái Black Moon. Là người thiết kế, anh nghĩ gì?"
Ông Lê Văn Phúc bước vào cũng bị cánh nhà báo lập tức bủa vây.
"Ông có suy nghĩ gì về tin đồn của con trai ông gần đây?"
"Xin ông hãy cho chúng tôi biết cảm nhận của mình khi con trai ông đã hai lần gặp tai nạn?"
Ông Phúc cau mày lại, ánh mắt sắc lạnh. Bằng chất giọng trầm nhưng đầy oai nghiêm của một vị thẩm phán, ông đáp.
"Suy nghĩ? Cảm nhận? Suy nghĩ hiện tại của tôi là các người mau lập tức rời khỏi đây. Đừng quên rằng luật cấm xâm phạm đời tư vẫn còn có hiệu lực. Nếu các người muốn hầu tòa ngày mai thì cứ việc ở lại"
Cả đám nhà báo nhìn nhau ngơ ngác. Cái luật này mới có gần đây cho nên, cái thông tin nóng hổi kia đã làm họ quên mất. Tất cả nhanh chóng tản ra và rời đi. Họ biết rằng mình không thể đùa với vị thẩm phán trước mặt.
"Cậu ấy sao rồi bác?"
Khi chỉ còn lại thành viên đôi Bolt và ông Phúc trong phòng, Hoàng Dương là người đầu tiên lên tiếng hỏi. Ai nấy đều lo lắng trông đợi vào câu trả lời của cha cô gái nhỏ.
"Nó không sao. Tuy nhiên, bác muốn đội đua của các cháu rút khỏi giải chuyên nghiệp lần này"
Trước lời đề nghị đột ngột của ông Phúc, cả đám hết sức sửng sốt. Vũ Phong lập tức lên tiếng.
"Bác trai... chuyện này... Bình An đã biết chưa ạ? Ít nhất thì chúng cháu đã có thể đến thăm em nó chưa?"
Ông Phúc lạnh lùng đáp.
"Con bé đã đồng ý. Cứ thế mà làm đi. Giờ con bé mới tỉnh. Có gì ngày mai các cháu hãy quay lại. Vậy thôi"
Nói đoạn, ông lập tức rời khỏi. Mọi người trong đội Bolt vừa bị đuổi khéo đành lặng lẽ quay về. Hoàng Dương rất muốn đích thân xác nhận tình hình của Bình An. Tuy nhiên, thái độ của ông Phúc vừa rồi cho thấy, tốt hơn là cậu nên đợi đến ngày mai. Đúng lúc sắp rời khỏi bệnh viện, cậu lại nhận được một tin nhắn: "Hai người hãy đến phòng 303".
Đây... là số của Bình An mà?
Thế là cả hai liền quay lại. Đến phòng 303, phòng chăm sóc đặc biệt, căn phòng đã được khóa trái bên trong. Khi Vũ Phong gõ cửa thì không lâu sau đó, ông Phúc liền mở cửa. Vừa bước vào đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến cả Hoàng Dương và Vũ Phong vô cùng kinh ngạc. Ngồi trên hai chiếc giường cạnh nhau là hai Bình An, mặt đối mặt. Một Bình An, đầu chỉ quấn một miếng băng khá mỏng. Khí sắc trông hoàn toàn không giống người vừa trải qua một ca phẫu thuật dài năm tiếng đồng hồ. Bình An còn lại, đôi mắt vô hồn, nhưng lại không có lấy một vết thương trên người.
"Lúc nãy ta nói con bé đã đồng ý. Đó là lý do. Hai cháu thấy đấy. Anh trai nó đã tỉnh lại rồi"
Trước thái độ hết sức bình thản của ông Phúc, Hoàng Dương không khỏi ngạc nhiên mà hỏi lại.
"Chuyện này... từ lúc nào mà...?"
"Hôm nay là ngày kiểm tra định kỳ của thằng bé tại bệnh viện. Khi các cháu đưa An vào đây thì thằng bé đã bắt đầu có phản ứng. Chắc hai đứa cũng nhìn ra, vết thương trên đầu con bé nhà bác hoàn toàn không vấn đề. Chỉ là khâu mấy mũi. Và khi con bé tỉnh thì cũng là lúc, anh trai nó tỉnh lại"
Vũ Phong vô cùng vui mừng, tiến lại vỗ vỗ vai "Bình An không quấn băng trên đầu".
"Ra là chú mày đã tỉnh rồi đấy. Thời gian qua bọn anh lo chết mất. Thấy người sao rồi?"
Lâm Bình quay lại, nhìn Vũ Phong với ánh mắt ngạc nhiên.
"Anh... là ai vậy?"
Vũ Phong chớp mắt, ngẩn ra.
"Hả? Chú mày nói thế là sao?"
Ông Phúc trả lời thay Lâm Bình.
"Thằng bé đã mất trí nhớ hoàn toàn. Bác sĩ nói rằng máu bầm trong não nó đã tan. Tuy nhiên, mạch sóng não trong đầu nó lại có vấn đề. Có lẽ là do điện từ phóng ra từ chiếc xe trong vụ tai nạn"
"Vậy cậu ấy sẽ như thế trong bao lâu?"
"Điều này... Có thể sớm phục hồi. Mà... cũng có thể là không bao giờ"
Nói đến đây, giọng ông Phúc như thể nghẹn lại.
"Lúc nãy, hai người đã nghe ba em nói về việc dừng tham gia giải chuyên nghiệp rồi phải không ạ?"
Bình An đột ngột lên tiếng. Bấy giờ, Vũ Phong mới để ý, dường như là Bình An đang vô cùng bình tĩnh. Anh cứ nghĩ là cô sẽ phải có thái độ khác khi thấy anh trai mình như vậy.
"Em thật sự muốn dừng lại sao?"
Vũ Phong có thể hiểu quyết định này của cô. Ngay từ đầu, mục đích của cô là giúp anh trai mình tỉnh dậy, đồng thời có thể giúp Bolt qua cơn khó khăn. Cô đua xe cho dù cô không muốn chút nào. Nhưng giờ Lâm Bình đã tỉnh, lại trong tình trạng này. Có lẽ cô muốn dừng lại để ở bên anh mình nhiều hơn, thay vì cứ tiếp tục tham gia giải đua. Về phần ban tổ chức, tai nạn lần này cũng có thể trở thành cái cớ. Chỉ có điều, mọi quyết định dường như là quá nhanh.
"Mọi thứ cũng cần giải quyết mà..."
....
Sau cuộc nói chuyện với cô gái nhỏ, hai anh em nhà họ Trần liền rời khỏi.
Trời tối dần. Cả hai anh em Lâm Bình và Bình An đều có vẻ như không thể ngủ. Sức khỏe của cả hai đều không có gì đáng ngại. Lâm Bình tuy một thời gian sống thực vật nhưng cơ thể vẫn ổn nhờ thuốc và sự chăm sóc của robo y tá. Chính vì thế mà ngoài một robo y tá, không còn ai trông chừng hai đứa trẻ cả. Chính vì thế mà Lâm Bình đã tắt con robo rồi lặng lẽ rời khỏi trong đêm. Bình An cũng lập tức theo sau...
Còn tiếp.