Mọt Sách Đua Xe

Chương 11: Bài tập số hai. Thử trải nghiệm




Thời gian thấm thoát thoi đưa. Chẳng mấy chốc mà hai tuần nữa lại trôi qua. Trong suốt hai tuần đó, Bình An, Hoàng Dương và cả đội Bolt đều phải làm việc không ngừng nghỉ. Bởi vì chiếc Black Moon bị hỏng quá nặng, Vũ Phong đã cải tiến một chiếc xe khác cho Bình An sử dụng. Anh đặt tên nó là While Cat. Đúng như cái tên của mình, While Cat có một màu trắng thuần và được tạo hình gần giống loài mèo. Ngay cả một số chức năng đặc biệt cũng giống mèo. Dĩ nhiên, chiếc xe này sẽ chỉ được dùng trong 5 tháng cho đến khi Black Moon được sửa xong.

Mọi chuyện cho đến nay có thể coi là “gần thuận lợi”. Nói là gần bởi vì…

“Bình An. Đàng hoàng chút đi. Cậu đang đua với rùa đấy hả? Hay là sên?”

Dưới ánh chiều tà màu đỏ nhạt, khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Dương hiện lên, trông thật đáng sợ, ít nhất là dưới con mắt của Bình An.

Cô gái nhỏ khẽ chống trả yếu ớt.

“Đâu... Đâu có. Tớ đàng hoàng mà”

“Nói nữa. Tốc độ 60 km/h. Cứ bò thế này thì bao giờ mới đi xong bảy mươi vòng đua? Mà đó là hiện đường quang lối tạnh, không phải đấu với bất kỳ xe nào khác đấy.”

Bình An hơi cúi đầu, cắn cắn môi, chừng sắp khóc đến nơi.

“Tớ… Tớ xin lỗi”

“Nhìn đường kìa”

Hoàng Dương quát nhẹ. Rồi trông cái vẻ mặt hiện tại của cô, giọng cậu chợt dịu lại.

“Thôi được. Cứ thả lỏng đi. Dù sao hôm nay cũng tốt hơn lần trước rồi. Kết thúc vòng này, chúng ta nghỉ”

Bình An gật gật đầu rồi tăng tốc thêm một chút, đi hết quãng đường còn lại. Trong những tuần qua, cô đã nắm được một số yếu tố để đua và làm chủ chiếc xe. Việc chơi FaF cũng phần nào giúp cô đỡ sợ hãi khi di chuyển ở tốc độ cao. Những kĩ thuật cần thiết như cách xử lý khúc cua, thắng gấp hay vượt lên trước xe khác cô cũng đã thuộc lòng. Nhưng chẳng hiểu sao, cô vẫn không thể nào cho xe chạy nhanh hơn được. Cứ ngồi sau bánh lái là y như rằng tay Bình An lại run lên, đầu óc và cơ thể đều căng cứng. Bởi vậy, dù đã cố rất nhiều, cô cũng chỉ có thể cho xe chạy tối đa với vận tốc 80 km/h. Mà cái vận tốc này thì đúng là con rùa so với giới đua xe.

Cô biết mọi người đang rất cố gắng. Hoàng Dương la cô cũng chỉ bởi muốn tốt cho cô. Cậu không muốn để cô trở thành kẻ thất hứa trước mặt mọi người. Thậm chí, để giúp cô, cậu còn bỏ cả các buổi học bồi dưỡng của chương trình “nhà toán học trẻ”.

Vậy mà cô thật tệ. Nói được lại chẳng làm được.

Sau khi cho xe vào bãi đỗ, cô lên phòng họp, nơi Vũ Phong đang đợi.

Vừa nhìn thấy cô và em trai, Vũ Phong khẽ gật đầu, ân cần hỏi thăm.

“Sao rồi? Mệt lắm không?”

Trong khi Bình An lắc đầu nguầy nguậy thì Hoàng Dương lại khẽ thở dài. Đưa ánh mắt về phía em trai, Vũ Phong hất mặt lên.

“Anh hỏi mà lại thở dài là sao hả?”

“Em bảo rồi. Chuyện giúp An đua xe là của em. Anh lo làm việc của mình đi. Quản nhiều thế?”

Trừng mắt lên nhìn cậu, giọng Vũ Phong hơi quạu.

“Ơ, cái thằng này. Sao lại không quản chứ? Đây là chuyện liên quan đến cả tương lai của Bolt mà.”

Phẩy phẩy tay, Hoàng Dương đáp.

“Rồi rồi. Ít nhất thì cô ấy cũng lái xe hơn anh. Giờ em về đi ngủ đây”

Dứt lời, cậu bỏ đi một nước. Vũ Phong bèn gọi với theo.

“Còn cơm nước thì sao?”

Không thèm quay đầu lại, Hoàng Dương trả lời.

“Không nấu. Nay ăn ngoài đi”

Thở hắt một tiếng, Vũ Phong quay sang Bình An đang đứng bên cạnh, cười cười.

"Hà hà, kệ thằng bé đi em. Nãy anh có thấy em đua thử. Ít nhất là đã không đâm vào gốc cây. Cứ từ từ thôi"

Nghe anh nói, cô cũng chả vui hơn tý nào, nhưng vẫn cười nhẹ, cảm kích.

"Dạ vâng. Em sẽ cố gắng"

Cô gái nhỏ về nhà với cơ thể mỏi mệt. Không mệt sao được khi nguyên ngày hôm nay cô đã phải ngồi trong xe tám, chín giờ liền, lái cả mấy trăm kilomét. Nhưng thời gian thì không có, mà cô cũng chẳng phải thiên tài gì nên phải tranh thủ từng chút một. Lưng và tay đều mỏi nhừ. Những lúc này đây, chiếc giường nệm kia với cô cứ hệt như thiên đường, nằm vào là chẳng muốn rời ra nữa. Bình An ngủ một mạch hai tiếng liền. Cho đến chín giờ, không hiểu cô sực nhớ ra chuyện gì mà lập tức bật dậy.

Dụi dụi mắt cho tỉnh ngủ, Bình An vớ lấy cái máy game có hình dạng như chiếc vòng kim cô của Tôn Ngộ Không và đội vào đầu. Hôm nay, trên FaF sẽ tổ chức một cuộc đua.

Người chơi sẽ đua tốc độ với nhau và diệt quái. Hoàng Dương nói sự kiện này sẽ có ích trong việc luyện tập nên cô nhất định phải tham gia.

Vừa bước vào hòn đảo Moster, nơi tổ chức sự kiện, Bình An đã lập tức bị "khớp". Quá nhiều người. Sao lại nhiều đến vậy? Mà ai cũng bay vèo vèo nữa. Cô còn chưa biết tính sao thì đã có người bay đến bên cạnh. Dù Hoàng Dương đã nói là hạn chế quen người lạ, nhưng trong FaF, cô vẫn quen vài người. Anh chàng đang đứng trước mặt Bình An chính là một trong số đó. Nói là anh chàng chứ thật sự, đứng đằng sau nhân vật là một người chơi nữ. Cô ta cũng chính là vị "đại thần" đã gửi tin rằng thích Bình An lúc cô gái nhỏ lần đầu chơi trò này.

"[B.A ngu ngơ], sao giờ mới đến?"

"Hưm... Có chút chuyện"

"Rồi. Đi vào diệt quái thôi"

Nói rồi, cô ta kéo Bình An vào cuộc chiến. Tiếc rằng nhân vật của Bình An lại di chuyển quá chậm chạp, không cách nào mà đuổi theo được những con quái tốc độ cao. Cho nên, cô đành ngậm ngùi săn mấy con yếu và chậm hơn. Khác hẳn Bình An, Hade, tức là nhân vật của cô gái kia, di chuyển rất điệu nghệ. Chẳng mấy chốc mà chiếm lĩnh vị trí người chơi có điểm số cao nhất.

Ngó sang nhân vật của Bình An, cô ta lại bay là là, hỏi thăm.

"B.A, sao vậy? Không tốt?"

"[Hade] à, tôi không thể làm chủ được tốc độ. Cứ di chuyển chậm chậm gì đâu á. Sao cậu làm được vậy?"

Hade "à" lên một tiếng, thoạt suy nghĩ rồi tìm cách giảng giải.

"Tôi nghĩ là do động lực thôi. Tôi luôn áp đặt mình trong thế gọng kìm bị đuổi theo và cần đuổi theo. Tức là khi đuổi quái, tôi còn luôn mặc định rằng cũng có con quái khác đuổi theo mình"

Bình An nghe xong, càng khó hiểu hơn.

"Sao phải làm thế?"

"Ừ thì cậu cứ để ý mà xem. Tốc độ của một người bình thường lúc đuổi theo người khác thường chậm hơn tốc độ của chính người đó khi bị một con chó rượt"

Mắt Bình An đột nhiên sáng lên. Phải rồi. Có khi đây là cách hay. Luôn để tâm trạng trong tình huống bắt buộc cưỡng chế, biết đâu cô có thể đua xe nhanh hơn.

Nghĩ là làm, cô lập thử áp dụng vào mấy con quái. Tìm ra cách rồi.

Từ hôm đó, Bình An luôn thử cố áp đặt mình trong trạng thái bị rượt đuổi khi đua xe. Cô cũng nhận ra rằng nó đặc biệt hiệu quả. Bởi vì tâm lý con người khi muốn thoát khỏi sự truy đuổi của một thứ gì đó, họ sẽ cố gia tăng khoảng cách.

Sự tiến bộ của Bình An khiến không ai có thể ngờ được. Sau một tuần luyện theo cách đó, Hoàng Dương đã đề nghị anh trai mình đưa Bình An đến "thế giới đua xe ngầm". Nơi đây được xây dựng và tận dụng các con đường hầm dưới mặt đất. Luật lệ cũng không quá khắc nghiệt như khi đua King of speed chính tông. Thời gian đầu luyện tập, Lâm Bình cũng chọn nơi đây và nhanh chóng nổi danh với cái tên Devil. Bình An nghe vậy thì có đôi phần sợ nhưng phần khác lại bị cuốn hút. Cô quyết định lấy cái tên SOD (vừa là tên một loại enzym bảo vệ tế bào chống oxi hoá, vừa là viết tắt của Sister of devil). Lần đầu tiên trong một vòng đua thật sự, cảm giác của Bình An cứ như bị cuốn theo không khí nơi đây. Trái tim rộn ràng trong lồng ngực. Run sợ nhưng lại phấn khích.

Bước vào đường đua với trạng thái tự tin và không áp lực bởi thứ hạng, Bình An đã có khởi đầu khá tốt. Cô di chuyển, xử lý những khúc cua rất "ngọt". Nghe theo lời Hoàng Dương, cô cũng căn đúng thời điểm nào cần để vượt xe khác. Mọi chuyện có lẽ đã ổn nếu như không có một biến cố xảy ra.

"Bình An. Cậu đi đâu vậy? Bình An?"

Bỏ mặc mọi lời nói của Hoàng Dương từ "bộ đàm hướng dẫn"* truyền đến, Bình An vẫn lái xe như bay ra khỏi đường đua.

(*trong đua xe ôtô thường có một đến nhiều người ở bên ngoài để hướng dẫn, phân tích đường đua cho vận động viên thông qua các bộ đàm. Vì người của đội Bolt khá nổi tiếng nên Vũ Phong không thể trợ lý kĩ thuật mà phải nhờ Hoàng Dương)

Bình An lái xe trong tâm trạng bấn loạn. Cô cố gắng thả lỏng hết sức để giảm tốc độ, dừng xe. Nhưng cuối cùng, chiếc While Cat mà cô đang lái vẫn phải đâm sầm vào một cái "cây nhân tạo" mới có thể dừng hẳn.

Cô cắn chặt môi đến mức bật cả máu. Gỡ và vứt vội mũ bảo hiểm sang một bên, Bình An đưa hai tay ôm mặt. Ánh mắt đỏ ngầu hoảng loạn. Toàn thân run rẩy không ngừng. Là cái hình ảnh đó. Cái hình ảnh khủng khiếp mà cô cứ ngỡ mình đã quên đi, nay lại hiện về. Hình ảnh lúc anh trai cô xảy ra tai nạn. Mặc dù hai chiếc xe trước mắt cô chỉ xảy ra những tranh chấp thông thường mà bất cứ cuộc đua nào cũng có, nhưng Bình An lại không cho là vậy. Trán và lưng áo cô gái nhỏ ướt đẫm mồ hôi. Miệng thì liên tục lẩm bẩm, nghẹn ngào. Sẽ xảy ra mất. Sẽ lại xảy ra tai nạn mất. Nước mắt không biết từ khi nào đã tuôn rơi. Bình An gục đầu hẳn xuống vô lăng, nấc nghẹn từng cơn. Sau một lúc dần chấn tĩnh lại, cô mới ý thức được mọi việc. Cô đã bỏ đua giữa chừng. Có lẽ, mọi người sẽ thất vọng lắm.

Lấy tay gạt đi nước mắt, Bình An ngồi im lặng một lúc. Suy nghĩ thật lung. Rồi cô quay đầu xe, về nhà. Lái một cách chầm chậm, cô thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn quanh để loại bỏ hình ảnh vừa rồi ra khỏi đầu. Đang lúc đầu óc trống rỗng, cô chợt để ý đến một nhóm người đằng xa. Chuyện gì thế? Là đánh nhau sao?

Ở chỗ đó, một nhóm bảy, tám tên con trai đang đang đứng vây quanh một người.

"Thằng kia. Mày biết tội của mình chưa?"

Một tên trong nhóm đó hất hàm hỏi gã con trai trước mặt, bực tức.

Trái ngược, cái người được hỏi lại chưng ra ánh nhìn không quan tâm. Khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ bất cần. Hắn đưa quả táo, cắn một miếng, bình thản nhai rồi nuốt. Xong, buông câu hỏi lại.

"Gì?"

Tên cầm gậy dài, có vẻ là thủ lĩnh, đập mạnh cái cây xuống, quát.

"M* ki*p. Thằng c**. Quyến rũ bồ ông xong rồi còn ăn nói kiểu đó?"

Cười nhếch mép một cái, hắn cắn thêm một miếng táo, nuốt xong mới đáp.

"Tao chẳng biết bồ mày là ai. Nhưng cái dạng kéo cả bầy đàn đi đánh ghen giống đàn bà như mày thì sớm muộn cũng bị bỏ"

"Thằng kh*n"

Tên cầm gậy rống lên một tiếng, mở ra trận đánh hội đồng.

Bình An ngồi trong xe nhìn bọn họ mà cứ như đang xem phim. Phân vân một lúc, cô nghĩ có nên báo công an hay làm gì đó không. An ninh ở mấy con đường dưới đất này không tốt lắm, nên sẽ không có cảnh sát robo. Tổng quát thì có vẻ cái cậu bị đánh hội đồng võ nghệ cũng khá. Nhưng toán người kia lại chơi bẩn, dùng cả vũ khí. Mà ngộ nhỡ có chuyện gì.

Chẳng thèm nghĩ nữa, Bình An chỉnh lại mũ bảo hiểm, phóng xe đến cực ngầu...

To be continue