Một Quả Mai Không Giải Được Cơn Khát

Chương 6: Ghét bỏ anh?




Không phải Trình Chu chưa từng nghĩ rằng rồi có một ngày cô nhóc này cũng yêu đương, sẽ có những bí mật nhỏ không thể chia sẻ cùng anh, sẽ gả cho người ta, cũng sẽ không ỷ lại vào anh nữa.

Nhưng hiện tại cô vẫn còn nhỏ, học sinh thì nên tập trung vào việc học. Ngay cả khi cô không thích học hành, thì cũng không nên hẹn hò yêu đương vào lúc này, một cô nhóc không có cái nhìn chắc chắn về thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan, thì yêu đương cái gì?

Yêu đương cái nỗi gì?

“Kiều Kiều, có phải em đang hẹn hò không?” Cố Kiều có chút bối rối khi hồi tưởng lại câu nói của Trình Chu.

Suy nghĩ của anh cũng phóng đại quá rồi đó, cô chỉ là ra ngoài muộn một chút, vậy mà anh có thể suy ra rằng cô đang hẹn hò yêu đương với ai đó?

Cố Kiều chạy đến chỗ Trình Chu, kiễng chân lên cố gắng đem mái tóc chó gặm của mình tới trước mặt Trình Chu. Dáng người cô nhỏ bé, sợ anh không nhìn thấy nên khẽ nhảy lên một cái.

“Anh tiểu Chu, nhìn này. Chỉ riêng mái tóc thôi cũng đã đủ khiến người ta sợ mà chạy xa rồi, còn yêu đương cái gì, anh nói điều gì đó có lý chút được không?” Cố Kiều ngẩng đầu lên nhìn Trình Chu, trong mắt đầy vẻ chán ghét.

Hãy ngắm nhìn sự “khéo léo” của anh đây này, vậy mà không tự biết xấu hổ còn đi hỏi mấy câu vô lý đó.

Trình Chu cẩn thận ngẫm nghĩ, cảm thấy những gì cô nói thực sự rất có lý. Không hiểu tại sao tâm trạng đột nhiên cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

“Còn chê nữa lần sau anh sẽ cạo trọc luôn.” Trình Chu nhìn mái tóc của Cố Kiều, dưới ánh đèn trong hành lang, những vết cắt nham nhở đó trông thật dễ thương. Tay nghề của anh kém ở chỗ nào cơ chứ?

Cố Kiều vội vàng im lặng, việc cạo trọc đầu cô, anh quả thật đã từng làm rồi.

Trước đây, có một khoảng thời gian, Cố Kiều mê mẩn một idol nam, ngày nào cũng hò hét rằng muốn gả cho anh ấy, muốn sinh cho anh ấy một đàn khỉ con.

Nghe nói người ta thích phụ nữ có mái tóc dài bồng bềnh trong gió, cô đã quyết tâm phải nuôi tóc dài cho bằng được. Sau đó, Trình Chu lên cơn bực tức đã cạo sạch luôn tóc của cô.

“Ngày mai, sáu rưỡi sang bên nhà anh ăn sáng, ăn xong rồi cùng tới trường.” Trình Chu nói xong liền mở cửa hành lang đi ra ngoài.

Cố Kiều trở về nhà, cởi áo khoác của Trình Chu, gấp gọn gàng rồi đặt nó lên trên chiếc quần thu đông màu đỏ của mình.

Cô liếc nhìn chiếc váy đồng phục trên mắc áo, lại nhớ tới ý định muốn cắt ngắn nó đi khi nhìn thấy mấy nữ sinh đứng bên sân bóng rổ hôm nay, mấy người đó cũng sửa váy của họ ngắn đi rất nhiều.

Cô đã từng nhìn Trình Chu may vá quần áo cho mình và biết cách làm thế nào để sửa chiếc váy cho ngắn đi, chẳng qua chỉ là cắt một đường vòng xung quanh chân váy, sau đó gấp mép vải vào trong rồi khâu, thế là xong.

Nó đơn giản hơn nhiều so với việc sửa chữa một chiếc đồng hồ.

Nói thì dễ là vậy, nhưng đến khi làm mới thấy khó. Đầu tiên là khi cắt viền váy bên dưới, các họa tiết kẻ ô chẳng thể đều nhau, khó khăn lắm mới cắt xong, đến khi khâu lại luôn bị kim chọc vào tay, vì vậy cô đành mặc kệ không thèm khâu nữa, chẳng phải hiện tại đang thịnh hành mốt “tua rua” hay sao, rất nhiều mẫu thiết kế trang phục đều làm như vậy.

Ngày hôm sau, Cố Kiều mặc chiếc váy đã được mình “cải tiến”, lộ cả nửa vòng mông ra ngoài, đeo ba lô, ôm theo chiếc áo khoác của Trình Chu, đến gõ cửa nhà họ Trình.

“Con chào bà.” Cố Kiều nở nụ cười ngọt ngào chào bà nội Trình.

“Cái gì?” Bà nội Trình đã lớn tuổi, hơi lãng tai, nên cô phải lớn tiếng chào lại một câu.

“Bà ơi, khuyên tai của bà đẹp thật đó.” Cố Kiều lớn tiếng nói.

Lần này, bà nội Trình đã nghe rõ, liền nở nụ cười, rồi giúp Cố Kiều đặt ba lô lên kệ phía ngoài huyền quan.

Bà lão đã chứng kiến quá trình trưởng thành của Cố Kiều, một cô nhóc ngoan ngoãn hiểu chuyện, miệng lưỡi lại ngọt ngào, thực sự khiến người khác yêu quý. Hơn nữa, chủ yếu là cô nhóc này rất biết cách tính toán, hận không thể biến một xu thành hai xu để tiêu xài, còn biết cách chi tiêu hơn cả bà lão này nữa. Nếu cưới được cô về nhà thì thật tốt, vừa hay có thể quản lý thằng cháu ăn tiêu phá nhà kia của bà.

Trình Chu đứng dậy khỏi bàn ăn, xoay người vào bếp bưng ra một bát cháo đậu đỏ.

“Chào buổi sáng, anh tiểu Chu.” Cố Kiều ngồi xuống, với lấy bát cháo đậu đỏ, cầm thìa múc một miếng: “A, nóng!”

“Em bao nhiêu tuổi rồi thế? Ăn còn để bị bỏng, ngốc đấy à?” Trình Chu nói xong liền đổi bát cháo của mình sang cho Cố Kiều. Mắng mỏ thì mắng mỏ, nhưng thương thì vẫn phải thương, dù sao đây cũng là cô ngốc do tự tay mình nuôi lớn.

Cố Kiều cúi đầu nhìn xuống bát cháo đã bị Trình Chu ăn mất vài miếng, cô múc một thìa nhỏ, nhưng khi đưa đến miệng lại dừng lại. Trong này, trong bát cháo này, dù sao thì anh cũng đã ăn vài miếng, nên ít nhiều cũng sẽ dính nước bọt của anh.

Hôn gián tiếp? Mẹ nó. Cố Kiều lén lút ngước mắt lên nhìn vào đôi môi Trình Chu.

Anh đang cầm cốc sữa nhấp một ngụm, xung quanh miệng dính vệt sữa trắng trắng, tiếp đến anh thè đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm những bọt sữa trắng nhỏ đó, đôi môi màu hồng nhạt nhẹ nhàng nhấm nháp.

Cố Kiều sững sờ, cúi đầu liếc nhìn thìa cháo đang đặt cạnh miệng mình, đột nhiên có một cảm giác ngượng ngùng không thể giải thích được, phải ăn nó thế nào đây?

Trình Chu nhìn bộ dạng đang do dự nhìn bát cháo mà mình đã ăn của Cố Kiều, khó chịu nói: “Em đang chê ai đó hả?”

Không, không phải đâu. Cố Kiều nhắm mắt lại, miệng há to, lập tức đưa thìa cháo vào miệng, không buồn nhai, cứ thế nuốt thẳng xuống cổ họng.

Trình Chu nhìn bộ dạng cố tỏ ra anh hùng của cô, đột nhiên cảm thấy cáu kỉnh, rõ ràng khi còn nhỏ vẫn thường xuyên lấy kẹo trong miệng anh ăn, chiếc lưỡi nhỏ giống như cái móc câu, một động tác đã lấy được viên kẹo anh đang ngậm trong miệng. Vậy mà bây giờ thì sao, đã bắt đầu ghét bỏ anh rồi à?

Trình Chu đẩy cốc sữa đã uống được một nửa sang cho Cố Kiều, nói bằng giọng không cho đối phương được phép từ chối: “Uống hết cái này cho anh.” Đôi mắt sắc sảo đem theo vẻ độc đoán.

Cố Kiều nhìn xuống miệng cốc, trên đó vẫn còn một chút bọt sữa trắng đọng lại, là do vừa rồi dính từ môi anh vào, cô đã nhìn thấy rất rõ. Cô mím môi, nhất thời có chút xấu hổ không muốn uống.

Nhìn mà xem, anh biết mà, đứa trẻ do một tay anh nuôi nấng đã bắt đầu ghét bỏ anh rồi.

Cô chưa bao giờ như vậy, trước đây đều là anh đưa thứ gì cô ăn thứ đó. Thậm chí, khi cô còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, anh còn lấy gạo sống đút cho cô ăn, sau đó thì sao, chẳng phải là cái miệng nhỏ kia đã nhóp nhép ăn đến chảy cả nước miếng hay sao?

Mắt anh đột nhiên tối sầm, muốn đứng dậy quay vào phòng ngủ.

Nhưng cô gái đối diện lại ngẩng đầu, vươn đầu lưỡi nhỏ liếm láp đôi môi, mềm mại nói: “Uống sữa của anh rồi sẽ là người của anh.” Đôi mắt luôn trong sáng, lúc này lại lộ ra vẻ hấp dẫn đến mê hoặc.

Trình Chu choáng váng, thời điểm đứng dậy còn làm đổ cả chiếc ghế bàn ăn.

“Lớn như vậy rồi mà vẫn không biết cách đi đứng sao cho cẩn thận à?” Bà nội Trình trong phòng bếp nói vọng ra.

Trình Chu nhấc ghế lên, chẳng thèm nhìn người đối diện, vừa đi vào phòng ngủ vừa nói: “Bớt xem phim thần tượng đi.” Sau đó, “rầm” một tiếng, đóng sập cửa phòng lại.

Cố Kiều cầm cốc sữa lên, nhẹ nhàng đặt lên môi. Cảm giác chạm vào sữa, vừa mềm lại vừa trơn, haizz, thực sự khó để diễn tả.

Một hơi uống sạch, Cố Kiều sờ sờ trán, quả nhiên là đã đổ mồ hôi, đúng là chẳng có tiền đồ, cũng đâu có phải hôn thật, sao lại căng thẳng như vậy làm gì?

Trình Chu cầm theo ba lô, bước ra khỏi phòng ngủ, liếc nhìn cốc sữa đã trống trơn trên bàn, khóe môi khẽ cong, đi ra cửa để thay giày. Cố Kiều thấy vậy cũng vội vàng theo sau.

Bước ra khỏi hành lang, Trình Chu quay đầu lại liếc nhìn Cố Kiều, đôi mắt hoa đào hẹp dài híp lại, anh nghiêng đầu nói: “Váy em làm sao thế kia, hả?”

Cố Kiều lùi lại hai bước, đứng tại chỗ xoay tròn một vòng: “Có phải anh thấy chân em dài thật dài, trông rất nữ tình không?” Nói xong còn chớp chớp mắt, đảo qua đảo lại một cái.

Mặc dù đã mặc quần legging, nhưng khi làn váy hếch lên, vẫn có thể nhìn rõ một vòng đầy đặn, cong cong.

“Mau biến về nhà thay cái khác ngay!” Trình Chu gầm lên.

Cắt váy ngắn như vậy rồi đến trường, là muốn cho ai ngắm thế hả?

Cố Kiều thấy sắc mặt không mấy tốt của Trình Chu, liền lập tức xoay người bỏ chạy, vội vàng bay về nhà thay một chiếc váy khác rồi đi ra.

“Chiếc váy vừa rồi, tối nay ném sang bên nhà, anh sửa lại cho em.” Trình Chu vừa nói, đôi chân dài vừa sải bước ra ngoài.

Cố Kiều vội vàng đuổi theo, gọi to: “Anh tiểu Chu?”

Trình Chu nghiêng mặt liếc cô một cái: “Không nói chuyện với người không mặc quần nỉ.”

Cố Kiều nhìn xuống chân mình: “Sao anh biết?”

Trình Chu cong môi: “Nếu không chân em sao lại nhỏ như vậy được?”

Đây có phải là đang chê chân cô thô không?

Cố Kiều xị mặt, phụng phịu lẩm bẩm: “Chẳng phải anh cũng không mặc hay sao?”

Trình Chu nhàn nhạt nhìn cô một cái: “Đẹp trai thì không cần mặc quần nỉ.”

Hai người đi thêm được vài bước, lại nghe thấy có người gọi to ở đằng sau: “Tiểu Chu, tiểu Chu.”

Quay lại thấy bà nội Trình đang cầm trên tay chiếc quần nỉ màu đen, vừa chạy đuổi theo vừa nói to: “Nhiệt độ giảm rồi, đem quần nỉ theo, đến trường thì mặc vào!”

Ngay sau đó, Cố Kiều cảm thấy một cơn gió thoảng qua người mình, ngay khi hoàn hồn trở lại đã chẳng thấy bóng dáng Trình Chu đâu. Cô dặn bà nội Trình quay vào nhà, rồi ba chân bốn cẳng chạy về phía trường học.

Có lẽ do vừa ăn sáng xong đã phải chạy quá nhanh, nên cô cảm thấy hơi đau bụng, vì vậy mới giảm tốc độ của mình lại. Vừa rẽ vào khúc cua suýt chút nữa đụng phải hai người phía trước, lên vội vàng lùi lại.

Một trong hai người đó là “Vô lương tâm”, người còn lại là một giáo viên khối mười, biệt danh là “Vua nịnh bợ”.

Cố Kiều im lặng cúi đầu, giả vờ như bản thân mình là không khí. Cô không dám đi lên phía trước hai người họ, vì sợ bị “Vô lương tâm” gọi lại mắng mỏ cho một trận. Hiện tại “phụ huynh” Trình Chu không có mặt, chẳng ai bảo vệ cô cả.

Vua nịnh bợ: “Chủ nhiệm Ngô, nghe nói thầy đang muốn đổi nhà, có phải ở khu Tân Giang không?”

Vô lương tâm: “Ừm, một trăm ba mươi lăm mét, đang chuẩn bị thanh toán khoản đầu tiên rồi.”

Vua nịnh bợ: “Chà, quả đúng là người có tiền.”

Vô lương tâm: “Làm gì có, lần này cũng là vì thấy được cơ hội thăng chức trước mắt, như vậy có thể được tăng thêm chút lương, bù vào khoản vay trả góp thôi mà.”

Ông ấy đã làm chủ nhiệm khối tại trường cấp ba số một trong mười mấy năm, chẳng dễ dàng gì phó hiệu trưởng lại rời đi, nên mới có được cơ hội thăng tiến này. Nếu không khoe khoang một chút thì quả thực có lỗi cho mười mấy năm nhẫn nhịn và chịu đựng tủi nhục kia.

  ……

Cố Kiều nhìn thấy một quầy bán hàng rong gần đó, liền vòng qua thật nhanh, rồi chạy đến cổng trường. Trình Chu và Triệu Hà đang chuẩn bị bước vào cổng, thấy Cố Kiều đeo ba lô, lật đật chạy qua.

Triệu Hà bật cười: “Chân to thế kia mà chạy cũng nhanh gớm nhỉ, vừa rồi còn không thấy cậu đâu…”

Ngay sau đó, Cố Kiều nghe thấy một tiếng gào thét thảm thiết.

“Đau, đau, đau, Trình Chu, con mẹ nó cái đồ thần kinh nhà cậu, động tí là đánh người.”