Một Quả Mai Không Giải Được Cơn Khát

Chương 10: Anh hoảng loạn bỏ chạy




Cố Kiều vừa thực hiện cuộc gọi, rất nhanh đã có người bắt máy. Vì quản lý của tiệm internet xin nghỉ bảy ngày để về quê kết hôn, nên hiện tại họ chỉ cần tuyển người làm ngắn hạn, thời gian chỉ vẻn vẹn bảy ngày.

Giờ làm việc là mười một giờ tối cho đến năm giờ sáng ngày hôm sau, khoảng thời gian này chủ yếu dành cho những người thích cày đêm. Nội dung công việc là giúp khách hàng mở máy tắt máy và bán chút đồ ăn vặt cùng nước uống tại quầy lễ tân. Mức lương là một trăm tệ một ngày.

Cố Kiều cảm thấy khá phù hợp, bảy ngày sẽ kiếm được bảy trăm tệ. Trong trường hợp ngộ nhỡ Giang Cầm lên cơn tức giận không cho cô tiền tiêu vặt, thì đó sẽ được coi là quỹ khẩn cấp của cô. Dù sao thì cũng có bảy ngày, chẳng phải là làm mãi. Miễn là không bị người quen phát hiện, thì chẳng vấn đề gì cả.

“Cô gái, cô có làm được không? Muốn làm thì bắt đầu từ ngày hôm nay, chúng tôi đang thiếu người.” Đầu dây bên kia thúc giục.

“Có cần biết sửa máy tính không?”

“Không cần.”

“Được, em làm, nửa tiếng nữa sẽ tới.” Cố Kiều nói qua điện thoại.

“Vậy được, nhanh lên nhé.” Đầu dây bên kia nói xong liền dập máy.

Cố Kiều mở Wechat gửi tin nhắn cho Trình Chu: “Chúc anh tiểu Chu ngủ ngon, em ngủ đây.”

Trình Chu dừng chiếc máy may, trả lời lại tin nhắn của cô: “Ngủ ngon.”

Cố Kiều thay quần áo, cầm ví tiền và chìa khóa của mình lên, rồi nhẹ nhàng ra khỏi cửa. Trên đường không gặp bất kỳ người quen nào, cứ thế cho tới lầu một của tiệm net, cô đứng sau một gốc cây, ngó nhìn một lúc, đến khi chắc chắn không có giáo viên nào đến kiểm tra mới chạy lên lầu hai.

Sau khi giải thích ý định của mình, ông chủ nói: “Lấy chứng minh thư ra, để tôi đi photo.”

Cố Kiều không còn cách nào khác, chỉ đành nói: “Em làm mất chứng minh thư rồi, đang trong thời gian chờ cấp lại.”

Ông chủ đánh giá kỹ càng lại cô một lần nữa, thấy cô nhóc xem ra khá nhỏ, chắc hẳn còn chưa thành niên, vì thế mới không có chứng minh thư. Nhưng người trông rất thông minh nhanh nhẹn, đôi mắt to tròn sống động, cũng rất biết cách ăn nói. Dù sao thì cũng chỉ bảy ngày, chắc sẽ không có xáo trộn gì lớn.

Vì vậy, anh ta nói: “Vậy thế này đi, nếu như công an tới kiểm tra, em hãy đi ra ngoài bằng cửa phía sau, bên trong có một cái thang, dùng chiếc thang đó xuống dưới.”

Cố Kiều theo ông chủ làm quen với quy trình tắt mở máy móc, cũng các kệ đồ ăn thức uống, hai mươi phút sau sẽ bắt đầu chính thức làm việc, công việc chẳng có quy tắc cố định nào cả. Vì sợ có bạn học tới chơi, nên trong cả quá trình cô luôn cúi đầu rất thấp.

Suốt đêm, trong tiệm không ngừng có người tới chơi, cũng may không có chuyện gì bất thường xảy ra, có người do máy tính bị trục trặc nên chỉ cần đổi sang một chiếc máy khác là được, dù sao thì cũng còn nhiều máy trống.

Cả đêm cô không về, trong nhà cũng sẽ chẳng có ai phát hiện. Vì trước giờ ba mẹ cô không giống như những bậc ba mẹ khác, nửa đêm họ sẽ vào phòng đắp chăn lại cho con cái. Nhưng không quan trọng, cô đã sớm quen với việc đó rồi.

Bên phía anh tiểu Chu cũng chẳng cần lo lắng, nếu cô không mất ngủ gọi anh tới ở cạnh, thì anh cũng sẽ không lén lút lẻn qua nhà cô. Tuy rằng thân thiết, đã từng nhìn thấy nhau trong bộ dạng không quần áo, nhưng từ khi lớn lên, cái gì cần có giới hạn nhất định thì đều có cả.

Cố Kiều ngồi trước máy tính, nghĩ tới khi còn nhỏ có một lần, khoảng bốn, năm hay sáu tuổi gì đó, hai người họ cùng nhau tắm trong chiếc bồn tắm lớn màu đỏ, cô nhìn “tiểu Chu Chu” và cảm thấy rất kỳ lạ, vì vậy đã đưa tay ra kéo mạnh một cái, khiến Trình Chu phải hét lên vì đau đớn, suýt chút nữa đã đá cô ra khỏi bồn tắm. Có vẻ như từ sau lần đó, anh không còn tình nguyện cho cô tắm chung nữa. Cũng vì lý do này, mà tiểu Cố Kiều cảm thấy rất tiếc, bởi vì cô còn chưa nghịch đủ, nên nhân lúc Trình Chu ngủ say cô đã bò đến bên đùi anh, lén lút nghịch không biết bao nhiêu lần.

Sau đó, khi được học môn Sinh học, nhìn vào hình ảnh của người đàn ông trưởng thành trong cuốn sách, điều đầu tiên mà Cố Kiều nghĩ đến đó là Trình Chu. Dù sao thì đã nhìn thấy khi còn nhỏ và cũng rất quen thuộc với nó. Khi biết “cái đó” còn có thể “biến hình”, cô còn lén lút nhìn xuống quần Trình Chu nhưng đương nhiên là chẳng nhìn thấy gì cả.

Đột nhiên có người tới mua nước suối, Cố Kiều thu lại suy nghĩ, cầm lấy chai nước, thu tiền trả lại tiền. Cuộc “du ngoạn” của cô hôm nay đi hơi xa. Tại sao đột nhiên lại nghĩ tới điều này cơ chứ? Cố Kiều cũng không biết nữa.

Trình Chu hắt xì hơi một cái, nhìn chiếc váy đồng phục kẻ đen trắng vừa mới làm xong, cảm thấy vô cùng hài lòng. Đặc biệt là phần phối viền hoa bên dưới, rất xinh xắn và dễ thương, phù hợp với cô. Ba chiếc cúc ở giữa được dùng vải bọc lại, cái đó cũng là vừa mới học được, có thể coi đó là một bước đột phá trong kỹ thuật may vá của mình. Lúc này đang rất nóng lòng muốn để cô mặc thử nó.

Trình Chu cầm chiếc váy, đi ra hoa viên, tự hỏi liệu có nên lén lút trèo qua, đặt lên đầu giường cô, để dành cho cô một surprise hay không? Hiện tại đã là một giờ đêm, chắc cô đã ngủ say rồi. Trình Chu gấp chiếc váy lại đặt ở đầu giường, để sáng mai khi cô qua nhà ăn sáng, anh sẽ đưa cho cô.

Cố Kiều ngáp một cái thật dài, cô buồn ngủ, thực sự rất buồn ngủ nhưng vì một trăm tệ, nên không thể ngủ. Cứ thế kiên trì cho đến năm giờ, ông chủ đi tới cho cô tan làm, cũng trả tiền lương ngày đầu tiên cho cô.

“Không phải một trăm tệ sao, tại sao lại nhiều hơn hai mươi tệ thế này?” Cố Kiều nhìn vào số tiền một trăm hai mươi tệ trong tay, nói.

Ông chủ liếc nhìn mái tóc chó gặm của Cố Kiều, sau đó chỉ chỉ ra phía ngoài cửa sổ: “Có thấy tiệm cắt tóc phía đối diện kia không, qua đó cắt lại tóc đi.”

Đứa nhỏ thật đáng thương, mái tóc này chắc là ở nhà tự mắt nhắm mắt mở cắt đây mà, nếu không sao có thể xấu như vậy được.

Cố Kiều nhận lấy tờ một trăm tệ và trả loại hai mươi tệ cho ông chủ, cô không dám vào tiệm cắt tóc, nếu dám Trình Chu sẽ ăn thịt cô luôn quá.

Cố Kiều chỉ vào mái tóc của mình, vô cùng tự hào đáp: “Năm nay thịnh hành kiểu tóc này đó.”

“Anh có thấy đường lẹm bên tai trái này không, nó vượt quá ba mươi độ so với tiêu chuẩn, trông giống một đường parabol hoàn hảo chưa này?”

“Còn cả đường xiên xẹo phía sau này nữa, trong giống một con dao, một lưỡi dao sắc nhọn tiến thẳng vào làng thời trang.”

Ông chủ nhìn cô như đang nhìn một kẻ ngốc, thẩm mỹ của cô gái này đúng là có vấn đề, thực sự có vấn đề, thôi được rồi, không ảnh hưởng gì đến công việc là được.

Cố Kiều cất một trăm tệ và lặng lẽ lén lút về nhà. Còn một tiếng nữa là tới sáu giờ, cô chỉ có một tiếng đồng hồ duy nhất để ngủ. Sau khi cởi sạch quần áo, cô mệt tới mức chẳng còn hơi sức để mặc đồ ngủ, cứ thế lăn ra giường.

Sáu giờ ba mươi, đã đến thời gian ăn sáng, Trình Chu ngồi trước bàn ăn đợi Cố Kiều, đã quá một phút so với giờ quy định, mà cô vẫn chưa tới.

Quá hai phút, vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

Quá ba phút, vẫn chưa tới.

“Đừng có thò đầu ngó ra cửa mãi thế, qua nhà Kiều Kiều xem xem, có phải con bé ngủ quên rồi không, hay là cơ thể có chỗ nào không khỏe?” Bà nội Trình cầm đũa lên gõ vào chiếc cổ thon dài của Trình Chu một cái.

Trình Chu đứng dậy, đi về phòng ngủ của mình.

“Cửa ở phía kia, con về phòng ngủ làm gì?” Bà nội Trình vừa dứt lời đã thấy Trình Chu đi ra hoa viên nhỏ, nhảy sang bên nhà Cố Kiều.

“Con làm sao thế, cửa giả đàng hoàng thì không đi, lúc nào cũng trèo tường nhà người ta.” Bà nội Trình nhỏ giọng cằn nhằn một câu: “Nếu là thời cổ đại, thì phải cưới con gái nhà người ta về đó.”

Ồ, việc này cũng không tồi. Bà nội Trình mỉm cười, rồi đem sữa trên bàn đi hâm nóng lại.

Trình Chu từ bờ tường nhảy xuống, cầm chìa khóa mở cửa. Cô đang ngủ rất say, mũi và miệng vùi sâu trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt đang nhắm chặt. Đã nói với cô không biết bao nhiêu lần, rằng khi ngủ phải để mũi và miệng ra ngoài, không được vùi cả vào trong chăn, ảnh hưởng tới sức khỏe, ảnh hưởng tới sức khỏe.

Từ nhỏ cho tới lớn, chẳng lúc nào để người ta được yên lòng, Trình Chu tiến tới giúp cô kéo chăn, để lộ mũi và miệng ra phía ngoài. Anh liếc nhìn thời gian, rồi để cô ngủ thêm mười phút nữa. Cố Kiều ngủ rất say, anh có chút không nỡ đánh thức cô dậy.

Sau mười phút, Trình Chu vươn tay bóp mũi cô lại: “Con sâu lười, dậy thôi.”

Người nằm trên giường chỉ khịt mũi một cái, mắt còn không buồn mở, cứ thế lật người rồi tiếp tục ngủ.

“Kiều Kiều, dậy mau.” Trình Chu lay lay cô.

Tiếp tục không có phản hồi nào cả.

Sau đó, Trình Chu tung ra chiêu bài sát thủ của mình, anh ngồi xổm xuống bên giường, ghé vào tai cô, nói: “Nhìn xem, ai đánh rơi một trăm tệ dưới đất này.”

Trước đây, mỗi khi “fan cuồng của tiền” ngủ quên, bất luận là ngủ say tới mức nào, chỉ cần nghe thấy chữ tiền, cô sẽ lập tức bật dậy. Chỉ có điều lần này, khóe môi cô gái khẽ nhếch lên một cái, nhưng không hề tỉnh dậy.

Ốm rồi sao? Trình Chu cau mày, đặt tay lên trán cô, nhưng không thấy sốt.

“Dậy mau!” Thấy thời gian không còn nhiều, Trình Chu cầm góc chăn bông, giật mạnh chăn trên người cô lên.

Nhưng đập vào mắt anh lại là một mảng hoa trắng, dáng người thiếu nữ duyên dáng thướt tha. Nó trông giống như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc từ chất liệu sứ mềm, nhưng có phần quyến rũ hơn.

Rõ ràng đang là cuối tháng mười, thời tiết se lạnh, nhưng anh lại chỉ cảm thấy trong lòng như đang có lửa đốt, ngọn lửa bị vây hãm trong bình thủy tinh, càng đốt càng mãnh liệt và có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Trước khi ngọn lửa kịp đốt cháy toàn bộ cơ thể, anh đã nghiêng mặt đi không nhìn vào cô, rồi thô bạo ném chăn lại lên người cô, sau đó mở cửa, hoảng loạn bỏ chạy.