Một Phút Sai Lầm

Chương 98: Chương 98:




 
Chương 98:
 
Âu Dương Tĩnh cũng vô cùng kinh ngạc, người dì trước mặt này Bùi Dục gọi là mợ còn không phải là người vào ngày diễn ra lễ khai giảng mà cô gặp được thiếu chút nữa là bị cướp mất túi xách sao? Vậy mà lại khéo như vậy? !
 
Không đợi cô lại tiếp tục suy nghĩ, mợ của Bùi Dục liền đưa người vượt qua cái bàn nhiệt tình cầm lấy tay Âu Dương Tĩnh. "Tốt quá! Cô có thể tìm được cháu rồi!"
 
Bùi Dục cùng cậu cả đều có vẻ mặt mơ hồ nhìn hai người phụ nữ trước mặt, không biết chuyện gì xảy ra.
 
Mợ nhìn thấy "ân nhân" kích động đến mức chẳng thèm quở trách chồng, liên thanh nói ngày đó bà gặp cướp bóc nhau thế nào, Âu Dương Tĩnh lại là người gặp chuyện bất bình giúp bà lấy lại túi trở về như thế nào. Mợ là một người nhanh nhẹn, nói chuyện giống như bắ n ra một đống hạt đậu lớn giòn giã một hồi. Khen thẳng đến lúc Âu Dương Tĩnh có ý muốn trốn luôn xuống dưới gần bàn luôn rồi.
 
Sau khi hiểu ra sự việc Bùi Dục cùng cậu cả đều cùng không hẹn mà cảm thấy thế giới này thật là nhỏ! Bùi Dục vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không nghĩ tới Âu Dương Tĩnh tiện tay giúp người khác vậy mà lại là người trong nhà. Cậu cả cũng kinh ngạc, cũng đã từng nghe qua vợ nói đến cô bé hăng hái làm việc nghĩa kia nhưng tuyệt đối không ngờ lại chính là người ông có thành kiến.
 
"Dì à, dì quá khách khí rồi, đó cũng là do dì phản ứng nhanh, nếu lúc đó người không túm thật chặt lấy tay cầm của túi không buông tay thì cháu cũng không có biện pháp nào lấy lại về được." Âu Dương Tĩnh bị mợ khen đến đỏ mặt vội vàng từ chối.
 
"Cô gái nhỏ khiêm tốn cái gì chứ!" Mợ càng nhìn Âu Dương Tĩnh càng thích, lôi kéo cậu cả nói: "Lão Trình ông xem, ngày đó cô bé này hăng hái làm việc tốt giúp tôi lấy lại túi xách nhưng lại không chịu để lại tên, là đứa bé ngoan! Các ông là cảnh sát có phải cần khen thưởng một lần hay không? Đây chính là mầm non tốt, thân thủ đặc biệt nhanh nhẹn! Ai, cô gái nhỏ chắc có luyện tập qua đi?"
 
"Ha ha ha ha, cũng không phải chỉ là luyện tập qua! Vật lộn của cô ấy là do cháu dạy đó!" Bùi Dục cười to: "Không nghĩ tới lại giúp được mợ!"
 
"Ôi!" Mợ lại cảm thán một tiếng, lúc này mới nhớ tới hỏi: "Sao mấy người lại ở chung một chỗ? Không phải ông nói là cùng với tiểu Dục uống trà sao?" Bà hỏi cậu cả.
 
Cậu cả không biết phải nói như thế nào, làm cho Bùi Dục đoạt nói trước: "Cô ấy là bạn cùng lớp với cháu, đúng lúc chúng cháu đang đi ra ngoài chơi lại gặp cậu cả nên gọi cô cùng qua luôn."
 
"A...! Ai nha! Cùng một lớp với cháu sao, vậy thành tích chắc cũng vô cùng tốt rồi!" Mợ không có buông tha bất cứ một cơ hội nào để khích lệ cô.
 
Bùi Dục thêm vào nữa. Mợ nhắc tới, anh sẽ giả bộ khiêm tốn nói: "Vẫn còn được đi, chỉ kém so với cháu một chút. Cháu xếp thứ nhất, cô ấy xếp thứ hai." Khi nói chuyện vẻ mặt kiêu ngạo trên mặt không thể nào che lấp đi được, so với bình thường anh được người ta khen ngợi còn vui vẻ gấp trăm lần.
 

Nói đến đây, có cái gì mà mợ không nhìn ra được nữa chứ, đây chắc chính là người bạn gái nhỏ Bùi Dục kết giao mà lão Trình đã từng nói qua! Bà không khỏi liếc mắt nhìn chồng một cái, đưa nhỏ tốt như vậy mà ông còn lo lắng vớ vẩn cái gì chứ!
 
So sánh với việc ba người kia hòa thuận vui vẻ thì cậu cả có phần xấu hổ. Khó có khi ông hối hận với chuyện chính mình đã làm.
 
Nhìn Bùi Dục rất là hài lòng, mợ nửa đường xuất hiện không chỉ hóa giải trọng tâm đề tài không được thoải mái ban nãy mà còn trong lúc vô ý làm cho Âu Dương Tĩnh tăng thêm không ít điểm. Ít nhất vào lúc bọn họ rời đi biểu cảm của cậu cả cũng đã ôn hòa hơn rất nhiều.
 
Sau khi nói lời từ biệt với cậu mợ Bùi Dục, Âu Dương Tĩnh lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, bị một đống cuộc gọi nhỡ làm cho hoảng sợ, tất cả đều là của La Vịnh Văn, còn có mấy tin nhắn đều là hỏi hai người bọn họ có tới KTV hát hay không. Cô cầm điện thoại đến trước mặt Bùi Dục cho anh xem: "Có đi hay không? Còn một tiếng nữa là kết thúc rồi."
 
"Cậu hát cho mình nghe thì mình đi liền." Xóa giải được sự hiểu lầm của cậu đều với cô, tâm tình của Bùi Dục rất là tốt. Không khỏi nghĩ tới ảnh chụp tuyên truyền ca hát ở Ngũ trung của Âu Dương Tĩnh. "Mình còn chưa từng nghe qua cậu hát bao giờ đâu."
 
"Vậy đi thôi." Âu Dương Tĩnh nhìn anh cười, chủ động kéo cánh tay của anh, tay còn tại thì gửi trả lời tin nhắn cho La Vịnh Văn.
 
Bọn họ vừa mới đẩy cửa phòng bao đi vào đã nhìn thấy mấy người bạn học hỉ hả không ngừng, hai nam sinh đang hát bài hát cũ mèm bằng tiếng Quảng Đông, nhưng người khác không có việc gì cũng ở một bên nhìn xem. La Vịnh Văn ngồi ở trên bàn tìm bài hát, vừa thấy hai người bọn họ đi vào liền liều mạng vẫy tay: "Tới nhanh tới nhanh! Hai người muốn hát bài gì nhanh chóng chọn đi! Cho các cậu chen ngang đó!" Cô cảm thấy thán phục khi giọng nói của cô ấy vẫn có thể áp chế được âm thanh ồn ào trong phòng bao.
 
Bùi Dục nhìn Âu Dương Tĩnh, ý tứ cực kỳ rõ ràng.
 
Âu Dương Tĩnh đẩy anh: "Cậu ngồi trước đi, một lát nữa mình hát cho cậu nghe." Cô nói xong liền vòng qua hai người đang hát ở đối diện cùng với một nhóm người chơi đổ xúc xắc người thua bị trừng phạt phải ăn một miếng dưa chuột thấm đẫm Mù-Tạc, ngồi vào bên cạnh La Vịnh Văn bắt đầu chọn bài hát.
 
"Ai nha nha nha nha nha - - Đây là hát cho người nào đó nghe a." La Vịnh Văn dùng khuỷu tay chạm vào Âu Dương Tĩnh, cười vô cùng ái muội.
 
"Đúng rồi, cậu hâm mộ sao?" Âu Dương Tĩnh chịu sự ảnh hưởng của Bùi Dục cho nên da mặt cũng dày hơn nhiều.
 
La Vinh Văn lập tức bày tỏ trạng thái đau đớn: "Đâu chỉ hâm mộ! Mình là hâm mộ, ghen tị, hận! Là ai lúc trước vẫn luôn thề son sắt là cùng Bùi đại học thần chỉ là bạn bè bình thường thôi chứ?"
 
"Lúc này không giống trước đây." Âu Dương Tĩnh lật đi lật lại tên bài hát, lại lướt thêm hai lần.
 
"Tĩnh Tĩnh, cậu thật sự thay đổi rất nhiều." Đột nhiên La Vịnh Văn nghiêm túc hẳn lên, nâng mặt nói với cô.
 

"Uhm?"
 
"So với lúc vừa vào sơ trung thì tự tin cùng phóng khoáng hơn rất nhiều, hiện tại cậu mà đứng ở ngoài kia đã trở thành một nữ thần thật sự rồi!" La Vịnh Văn nói từ đáy lòng: "Làm sao bây giờ, nếu như mình bị bẻ cong thì cậu phải chịu trách nhiệm đó...!"
 
"Mình không dám đâu, bẻ cong cậu thì mình sợ sẽ bị lớp trưởng đại nhân đánh chết mất." Âu Dương Tĩnh hoàn trả lại cô ấy một ánh mắt đầy ái muội, vừa đúng lúc hai người kia hét xong, cô đưa tay nhấn chọn bài hát, không đợi La Vịnh Văn kịp phản ứng véo cô thì cô đã đến giữa phòng bao nhận lấy microphone.
 
Khúc nhạc dạo quen thuộc vang lên, là 《 Dũng khí 》của Lương Tĩnh Như. Những người ở đây đều hiểu được bài hát này là Âu Dương Tĩnh hát cho Bùi Dục nghe, bọn họ cười rồi bắt đầu đưa mắt nhìn về phía đôi tình nhân này. Mà Bùi Dục, vào lúc Âu Dương Tĩnh đứng trước màn hình thì trong mắt anh đã không có bất cứ người nào khác nữa rồi, tình cảm của anh đối với Âu Dương Tĩnh vẫn luôn đặt ở bên ngoài không bao giờ che giấu, hiện tại càng không có chút cố kỵ nào mà dừng ở trên người cô.
 
Khó có lúc có một lần hát như thế này nên Âu Dương Tĩnh vô cùng tập trung, cô đếm nhịp ở trên màn hình tính toán tốt thời gian, xoay người nở một nụ cười ngọt ngào với Bùi Dục, vào lúc anh không coi ai ra gì đang chăm chú nhìn cô thì đưa microphone đến bên miệng. Khi cô mở miệng, nhưng âm thanh vốn dĩ vẫn còn đang tranh cãi ầm ĩ trên ghế lô lập tức yên tĩnh trở lại, trong không gian của phòng bao chỉ có một mình giọng hát của cô.
 
Cuối cùng khi đưa ra quyết định này
 
Người khác nói như thế nào em không hề để ý
 
Chỉ cần anh cũng quả quyết giống như vậy
 
Em nguyện ý đi theo anh đến chân trời góc biển
 
Em biết tất cả sẽ không dễ dàng
 
Nhưng trái tim của em vẫn luôn thuyết phục chính mình
 
Sợ nhất chính là bỗng nhiên anh nói muốn buông bỏ
 
Yêu thật sự cần dũng khí
 
Để đối mặt với những chuyện đồn đãi vô căn cứ

 
Chỉ cần một ánh mắt khẳng định
 
Thì tình yêu của em sẽ có ý nghĩa
 
Chúng ta đều cần dũng khí
 
Để tin tưởng đi cùng với nhau
 
Trong đám đông chen chúc em có thể cảm giác được anh
 
Đặt vào trong lòng bàn tay của anh là tấm lòng của em
 
Bình thường khi cô nói chuyện vẫn không có biết, chỉ khi cất giọng hát mới cảm giác được trong giọng nói của cô thiên về chút ngọt ngào, lắng nghe lại mang theo một chút khí chất trong veo mà lạnh lùng, lời bài hát giống như một thiếu nữ nói hết những lời nói nhỏ bên tai, đến đoạn điệp khúc cao trào âm thành ngân vang giống như có một ma lực tự động thu hút lòng người, giống như muốn hấp dẫn muốn mang cả lòng người đi luôn vậy.
 
Trong tiếng hát của cô, ánh mắt của Bùi Dục dần dần nóng lên, mà mới ban đầu Âu Dương Tĩnh vẫn còn mang theo một chút cẩn trọng nhưng càng về sau theo ánh mắt của anh lại càng buông lỏng hoàn toàn.
 
...
 
Nếu sự kiên cường tùy hứng của em
 
Không cẩn cận làm anh tổn thương
 
Anh có thể dịu dàng nhắc nhở em được không
 
Tuy trong lòng em rất nóng vội nhưng em lại càng sợ hãi bỏ qua anh.
 
Một đoạn ca từ phía sau mang theo một chút tìm kiếm, một chút khẩn trương giống như cô ngẫu nhiên mang theo một ý tứ làm nũng cùng khẩn cầu anh. Bùi Dục chỉ cảm thấy ngực nóng lên, rốt cuộc anh cũng biết vì sao Âu Dương Tĩnh lại chọn bài hát này, rõ ràng là lấy lời bài hát để bày tỏ tâm tư.
 
Anh so với mọi người lại càng hiểu hơn, Âu Dương Tĩnh có thể thoải mái với anh như vậy là cần phải dùng đến dũng khí lớn nhường nào. Thân thế của cô, hoàn cảnh cô lớn lên, cộng sự giáo dục từ nhỏ mà cô đã nhận, bất luận là cái nào đối với cô cũng đều trở ngại không hề nhỏ. Đến bây giờ anh còn nhớ rõ lần đầu tiên khi bọn họ gặp mặt, Âu Dương Tĩnh dùng từ "chìm đắm trong trụy lạc" để nói về yêu sớm. Mà hiện tại cô không chỉ có thản nhiên tiếp nhận tình cảm của anh mà còn dám không chút che dấu nào mà nhiệt tình đáp lại anh.
 
Âu Dương Tĩnh dùng câu "Đặt vào trong lòng bàn tay của anh là tấm lòng của em" để kết thúc bài hát này. Lúc này các bạn học mới bừng tỉnh ào ào vỗ tay cổ vũ. Âu Dương Tĩnh ở trong sự ủng hộ mà bỏ microphone xuống, ngồi bên cạnh Bùi Dục. "Mình hát có được không?" Trong phòng bao tiếng nhạc quá lớn, cô chỉ có thể ghé sát vào tai Bùi Dục nói nhỏ.
 

Bùi Dục bị hơi thở của cô thổi qua làm cho khẽ run lên, lập tức bắt lấy cánh tay của cô, không có trả lời cô mà biểu cảm lại vô cùng nghiêm túc nói: "Cậu đi ra đây với mình một lát."
 
Âu Dương Tĩnh chỉ nghĩ anh có chuyện quan trọng muốn nói với mình nhưng không thích hợp để nói trước mặt mọi người nên đã cùng anh ra khỏi phòng. Ai ngờ một đường này bước chân của Bùi Dục không có ngừng lại, lập tức hướng về phía bên ngoài KTV mà đi.
 
"Cậu muốn đi đâu vậy?" Dáng người Bùi Dục cao chân lại dài, bước đi rất vội vàng, Âu Dương Tĩnh gần như phải chạy chậm mới có thể theo kịp anh.
 
Bùi Dục không nói lời nào, kéo cô đi đến tận cùng của hành lang, lúc này mới một tay đẩy cửa thoát hiểm ra một tay cũng kéo cô ra ngoài cùng.
 
Cảnh cửa lối thoát hiểm đóng lại hoàn toàn cắt đứt tiếng động lớn cùng với ánh sáng rực rỡ ở bên ngoài, đột nhiên yên tĩnh đến mức làm cho Âu Dương Tĩnh có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình. Cô ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy một tia sáng của lối thoát hiểm chiếu vào gương mặt của Bùi Dục, làm cho gương mặt ánh tuấn của thiếu niên nhiều hơn một phần hơi thở nguy hiểm.
 
"Tới cùng là cậu muốn làm gì vậy?" Âu Dương Tĩnh không hiểu sao lại đột nhiên khẩn trương.
 
Nhưng mà lời vừa mới dứt cô đã bị Bùi Dục đẩy sát vào bức tường. Khí thế của anh rất mạnh mẽ nhưng động tác lại rất dịu dàng, một tay đỡ sau đầu cô, một tay lại giữ lấy cằm của cô, sau đó cả người đều ép sát vào người cô, không thanh minh một chút nào mà nuốt tất cả hơi thở của cô vào trong.
 
Khí thế nụ hôn của anh rất rào rạt, bá đạo vội vàng nhưng lại dịu dàng triền miên. Không cho phép từ chối mạnh mẽ tiến vào bên trong không thể nào cự tuyệt sự dịu dàng đó được, can bản Âu Dương Tĩnh không có một chút sức lực nào để chống đỡ.
 
Kiểu hôn mang theo tính xâm lược này mới chỉ là lần thứ hai nhưng cô rõ ràng cảm nhận được sự tiến bộ của anh. Lần trước cô còn có thể vùng vẫy được nhưng bây giờ trực tiếp bị đánh tơi bời ở trước mặt anh luôn, quân lính tan rã hết.
 
Không biết vì sao Âu Dương Tĩnh mơ hồ cảm giác trong cảm xúc kịch liệt của anh không biết tại sao còn mang theo một tia tức giận? Nếu nói ban đầu chỉ là suy đoán của cô thì sau khi kết thúc nụ hôn này Bùi Dục lại hơi dùng sức cắn một cái lên môi cô để chứng minh cách nghĩ của cô.
 
Buông môi cô ra nhưng Bùi Dục không có lùi lại, anh vẫn một tay giữ lấy đầu cô như trước, một tay kia thì áp sát khuỷu tay vào tường, ép khe hở giữa hai người thành nhỏ nhất. Anh cong lưng, cúi đầu chôn ở bờ vai có mái tóc dài phủ lên, có chút tham lam ngửi mùi hương thơm ngát trên những sợi tóc, giọng nói lại mang theo một chút ủy khuất lên án cô: "Cậu là một cô nhóc lừa đảo! Còn nói nguyện ý đi cùng mình đến chân trời góc biển, rõ ràng là đến thủ đô cũng không muốn đi."
 
Thì ra anh tức giận là vì điều này. Âu Dương Tĩnh đấm nhẹ anh một cái, đó là lời bài hát! Mà không phải đã bàn bạc tốt rồi sao! Cô vừa định nói chuyện thì đã bị Bùi Dục ôm lấy, anh giống như là có thể nghe thấy suy nghĩ của cô vậy. "Cậu đừng nói chuyện! Mình biết cậu cũng chỉ là suy nghĩ cho tương lai của chúng mình thôi. Mình đều biết hết... Chỉ là mình..."
 
Chỉ là mình không muốn xa nhau.
 
Tới cùng Bùi Dục cũng không có nói nửa câu còn lại ra. Giống như Âu Dương Tĩnh lo lắng, anh cũng không dám đảm bảo là hiện tại nếu vì Âu Dương Tĩnh mà buông bỏ việc ra nước ngoài thì về sau anh có oán trách cô hay không. Tuổi của bọn họ còn quá trẻ, tương lai lại có quá nhiều chuyện chưa biết trước. Mà còn cha mẹ anh không dễ dàng gì mới có thể thay đổi cách suy nghĩ về Âu Dương Tĩnh, nếu hiện tại anh đổi ý thì những cố gắng trước kia đều thất bại trong gang tấc.
 
Anh tuyệt đối không thể mạo hiểm việc này được, anh không muốn có bất cứ người nào khác dùng ánh mắt xem thường cô, hiểu lầm cô.
 
Cô gái trên đầu quả tim của anh, hoàn toàn xứng đáng được cả thế giới đối xử dịu dàng.