Chương 87:
Căn nhà kia sẽ không bị phóng hỏa nữa chứ?" Trên đường đi đến nhà trọ của Vạn Bình, có người nửa đùa nửa lo lắng nói: "Lần hỏa hoạn trước vẫn chưa có bắt được người đâu."
"Nếu như lại không lấy được chứng cơ thì những người này bị phán cao nhất cũng chỉ được có mười năm. Trung gian lại còn tái thẩm giảm án, còn lại cũng không được mấy năm." Một người đồng nghiệp ngồi ở ghế phụ bên cạnh tay lái có phần ủ rũ: "Nói không chừng cái người họ Vạn này lại đang đùa giỡn chúng ta không chừng."
Cậu cả lái xe, ngay từ đầu ông cũng chỉ trầm mặc nghe bọn họ nói chuyện phiếm, nghe thế đột nhiên ông nói một câu: "Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt." Ông là lãnh đạo, khi nói vô cùng nghiêm trang, không khí trong xe lập tức nghiêm túc hẳn lên.
Vào tiểu khu, cậu cả để lại một người cảnh sát nhỏ ở trong xe, còn ông mang theo người kia vào trong nhà trọ.
Thoạt nhìn nhà cửa vẫn giống như ngày đó vào thời điểm bọn họ vây bắt Vạn An cũng không có khác nhiều lắm. Nhưng cẩn thận kiểm tra cũng sẽ phát hiện trong đó có không hề ít nơi đã có dấu vết di chuyển đồ vật. Tuy đều đã che dấu nhưng đối với một người xuất thân từ cảnh sát điều tra như cậu cả mà nói những chuyện che dấu này không khác gì bịt tai trộm chuông(*).
(*)Tự lừa dối bản thân mình chứ không lừa dối được người khác.
Trên bàn trang điểm của Vạn Bình, cũng giống như lời bà ta nói, trong một đống son môi có ba cây có hình chiếc kèn clarinet. Cậu cả cầm lấy một cái ở trong đó đưa lên bên tai gõ nhẹ vài cái, sau đó gảy vài cái rồi từ ở giữa lấy ra được một cái USB, sau đó cũng đi mở hai cái nhìn cái hình trái bầu một cái vẽ hình cái gáo. Ba cái thẻ nhớ.
Vạn Bình không có nói dối.
Quay vào trong xe, mở máy tính ra cắm thẻ nhớ vào. Vậy mà bên trong tất cả đều là những loại hình ảnh rất khó coi, từ bối cảnh có thể nhìn ra được đó chính là ở hội sở kia, mà trong đó có rất nhiều cô bé vừa nhìn đã biết là chưa thành niên, thậm chí có người vẫn còn mặc đồng phục trung học. Danh sách cũng có ở một cái trong đó, bên trong còn có phương thức liên hệ của những cô bé đó cùng với video đã đánh số tương ứng với các cô bé đó.
Ba người đàn ông xem xong đều đen mặt. "Mẹ nó, súc sinh! Mấy đứa nhỏ như vậy mà cũng ra tay được!" Một người đồng nghiệp mắng.
Người còn lại hỏi: "Lão Trình, ông định làm thế nào? Cho Vạn Bình tìm người bảo lãnh trong thời gian đợi xét xử sao?"
Cậu cả cũng nở một nụ cười: "Xin chứ, tại sao lại không làm? Ngược lại tôi muốn xem xem cô ta còn có thể bày ra được những thủ đoạn gì nữa."
Vốn bọn họ cảm thấy nhất định Vạn Bình muốn ra ngoài để thỏa mãn nhu cầu hoặc là muốn ra vẻ. Kết quả khi điều tra lại phát hiện quả thật trước khi bà ta bị bắt đúng là đã đi kiểm tra vấn đề u xơ tử c ung, mà tình huống còn không được tốt lắm, thuộc loại phát triển khá nhanh, cần phải loại bỏ đúng lúc.
Cho nên người phụ nữ này thành thật nhận tội, cho nên mới gửi gắm hết hi vọng vào câu thẳng thắn được khoan hồng sao?
Cậu cả và các đồng nghiệp của ông đều có nghi vấn này. Tuy từ khi Vạn Bình bị bắt vào đến bây giờ chưa từng từ chối không hợp tác với bọn họ, còn khai báo rõ ràng những tội đã phạm phải và cũng không có bất cứ một hành động kỳ quái nào nhưng bọn họ vẫn cảm thấy bà ta không đơn giản một chút nào.
Không bao lâu, sau khi tìm được người bảo lãnh trong thời gian chờ xét xử cũng đã được phê duyệt. Khi nhận được thông báo vẻ mặt Vạn Bình có biểu cảm "tôi đã biết sẽ như vậy mà".
Vốn việc tìm người bảo lãnh trong thời gian chờ xét xử không thể nhanh như vậy mà được phê chuẩn, chỉ là cảnh sát muốn lợi dụng Vạn Bình để câu cá, nhìn thấy dáng vẻ bà ta bình thản ung dung thật sự làm cho người ta không có cách nào không thể lo lắng được, chỉ sợ sẽ rẽ ra một khúc ngoặt nào đó.
Dọc đường đi, Vạn Bình ngoại trừ ngẩn người thì cũng chỉ là ngủ, những người phụ trách áp giải cũng không có một chút dám xem thường nào. Đợi cho đến khi đến gần bệnh viện, vừa mới xuống xe không đi được hai bước thì đột nhiên Vạn Bình lại ôm bụng kêu đau bụng, dứt khoát kêu đau không đi được, bảo người áp giải đi mượn cho cô một chiếc xe lăn. Người áp giải bà ta đã nhận được chỉ thị của cấp trên, mới vừa bắt đầu căn bản không có tin lời của cô.
Nhưng nhìn dáng vẻ Vạn Bình trên trán đều đã đổ mồ hôi, hình như thật sự vô cùng đau đớn.
"Nếu không tôi đi mượn một cái?" Một nhân viên áp giải trong đó hỏi.
Người kia chần chừ một chút: "Được, anh đi nhanh rồi về nhanh." Bởi vì trong tai nghe lãnh đạo đã ra chỉ thị cho bọn họ làm ra một chút "Sơ hở" để có thể câu được người đứng sau lưng Vạn Bình.
Nhưng kết quả thật sự không người nào ngờ được. Ngay tại khi người đi mượn xe lăn rời khỏi không lâu, một chiếc xe máy đột nhiên từ góc đường chạy như bay tới! Trực tiếp tông thẳng vào người Vạn Bình! Vạn Bình bị lực của thân xe đâm vào đã văng đi rất xa, đầu trực tiếp đập vào bồn hoa, sau đó cả người giống như một búp bê không có xương ngã xụi lơ. Ánh mắt vẫn còn mở to, người cũng đã không còn hơi thở.
Chuyện xảy ra bất thình lình làm cho mọi người đều sợ ngây người!
Cậu cả mai phục ở gần đó lập tức chạy ra quát: "Còn phát ngốc cái gì! Đuổi theo cho tôi!"
----
Mấy ngày gần đây Bùi Dục trôi qua không mấy dễ chịu, tuy ban ngày đều phải đứng dưới ánh nắng làm theo tư thế của quân đội nhưng mà chỉ cần vào thời điểm tự học buổi tối có thể nói được mấy cậu với Âu Dương Tĩnh, nắm được bàn tay nhỏ thì cả người đã lập tức như được bơm máu sống lại vậy.
Không cần phải vắt óc tìm mưu kế mỗi ngày mà đều có thể gặp được mặt như thế này quả thực là đẹp đến mức nằm mơ cũng tỉnh dậy cười! Cho nên lúc huấn luyện viên nói trước khi kết thúc quân một hai ngày sẽ là thời điểm huấn luyện dã ngoại suốt đêm, khóe miệng Bùi Dục không nhịn được mà bắt đầu hơi cong lên.
Anh nhớ rõ thời điểm bọn họ đến nơi là đã hai giờ sáng. Một đám người mệt lừ, huấn luyện viên vừa nói cho nghỉ ngơi một tiếng thì gần như tất cả mọi người đều nằm xuống ngủ liền, còn có không ít người trong nháy mắt liền bắt đầu ngáy khò khè. Từ trước đến nay giấc ngủ của anh không được nhiều lắm, càng hưng phấn lại càng không thể ngủ được, mở to mắt nằm trên mặt đất ngắm sao.
Bọn họ sinh ra ở thành thị rồi lớn lên, gần như rất ít khi có được một trải nghiệm khi ở một cánh đồng bát ngát như thế này để ngắm sao. Cho nên đối với Bùi Dục thì buổi tối huấn luyện dã ngoại ngắm sao như vậy vẫn còn là một ký ức mới mẻ, nghĩ có thể cùng Âu Dương Tĩnh cùng xem thì trong lòng không nhịn được mà bắt đầu nhộn nhạo.
Chẳng qua khi thật sự đến ngày huấn luyện dã ngoại đó, sự tình cũng không có quá giống như những gì mà anh đã nghĩ. Huấn luyện dã ngoại bắt đầu từ tám giờ tối, thời điểm mới bắt đầu mọi người vẫn đi theo một lớp là một đội. Lại thường xuyên giúp đỡ, rất ra dáng vẻ người nối nghiệp Chủ Nghĩa Xã Hội. Bùi Dục cùng Âu Dương Tĩnh là lớp trưởng lớp phó đương nhiên cũng phải làm hết phận sự thường xuyên gọi tên mấy cá nhân, để phòng ngừa có người đi lạc.
Nhưng mà tới thời điểm mười một giờ lại khác, đừng nói là hát ca mà ngay cả việc sắp xếp lớp đi thành hàng cũng đều đã thành vấn đề, cảnh tối lửa tắt đèn, đến chính mình cũng không biết mình đang ở đâu nữa. Toàn bộ cảm giác hưng phấn khi vừa mới bắt đầu hành quân đã bị tiếng kêu mệt mỏi thay thế, chỉ có những lúc đến gần những khu dân cư thì đám trẻ như mấy con gấu này mới lấy đèn pin ra soi vào mấy nhà dân tạo thành một trận hoảng loạn, vừa vào thôn liền kêu gào tiểu quỷ vào thôn quấy rầy không ít người.
"Ha, mấy thằng nhóc này, chắc sang năm phải đổi đường đi rồi." Huấn luyện viên cùng thầy giáo thảo luận: "Không phải có thể thi vào được trường trung học phụ thuộc đều là có thành tích rất tốt sao? Tại sao lại cũng quậy phá như vậy chứ?"
"Đừng nói nữa, mấy thằng nhóc quậy phá này so với mấy người không đọc sách còn đáng sợ hơn!" Một vị thầy giáo trong lòng vẫn còn sợ hãi. Bàn về tinh lực, nói về động não thì những người trưởng thành như bọn họ làm sao có thể là đối thủ của những thiếu niên mười mấy tuổi chứ, càng miễn bàn là một đám thiếu niên đầu óc linh hoạt luôn có một đống ý đồ xấu nữa.
"Tôi xem chính là bài tập quá ít nên rảnh rỗi!" Có một thầy giáo kết luận. Nhất thời chiếm được sự nhất trí ủng hộ của tất cả mọi người.
"Trời đất, bọn họ thử xuống đi bộ một chút coi! Mình thấy họ chính là ngồi trên xe quá rảnh rỗi rồi!" Có một học sinh nghe được các thầy giáo nói chuyện, vụng trộm nghiến răng nghiến lợi nói.
Đúng vậy, mỗi một giáo viên chủ nhiệm lớp đều có quyền lợi được ngồi xe, ngoại trừ lúc mới bắt đầu có đi theo học học một đoạn ngắn thì đại bộ phận thời gian chính là ngồi trên xe chạy chậm rì rì đi cuối đội ngũ của nhóm học trò.
"Cấp bậc nghiêm khắc, không dám ngôn luận Chủ Nghĩa Xã Hội? !" Có người mở đầu liền có người đi theo ồn ào. Tuy lúc này cả đám đã mệt thành cún nhưng mà hơi sức để phát tiế t sự kêu gào khóc la thì vẫn còn. Đoán chừng giáo viên cùng huấn luyện viên đều đã gặp chuyện này nên cũng đều cười trừ, chẳng muốn xuống xe cùng bọn họ so đo.
Bùi Dục thường xuyên rèn luyện nên thể lực vẫn khá tốt, đi đến bây giờ cũng chỉ cảm thấy chân mới hơi khó chịu thôi. Mà Âu Dương Tĩnh là về sau được anh huấn luyện, thể lực cũng tăng thêm được một chút. Nhưng bởi vì do lúc trước cô đi lại quá nhiều để điểm danh nhân số cho nên lúc này cũng đã mệt lắm rồi.
"Để mình cầm ba lô cho cậu." Bùi Dục nhìn mà đau lòng muốn chết: "Đừng quan tâm đ ến bọn họ nữa, dù sao có giáo viên cùng huấn luyện viên canh ở bên cạnh."
"Không cần, bên trong chỉ có một chai thủy tinh, không nặng." Âu Dương Tĩnh từ chối đề nghị của anh, quả thật vẫn buông tha công việc điểm danh nhân số.
"Vậy ăn một chút gì đi?" Bùi Dục lại hỏi, thuận tay mở một cốc đồ ăn bổ sung năng lượng đưa cho cô.
Âu Dương Tinh không nhận: "Quá muộn rồi ăn không vào." Nói xong lại nói với Bùi Dục: "Tại sao đời trước không cảm thấy mệt như vậy nha, chẳng lẽ linh hồn ở độ tuổi này có ảnh hưởng đến cơ thể sao?"
"Nói lung tung cái gì vậy, đó là do cậu diểm danh nhân số nên mệt đó. Lau mồ hôi đi?" Bùi Dục nói xong lại lấy một tờ khăn ướt đưa qua.
Hiện tại đúng vào thời điểm có nhiệt độ cao nhất trong năm, tuy là buổi tối nhưng nhiệt độ cũng không có thấp, có một tờ khăn ướt để lau mồ hôi quả thực là quá xa xỉ.
Sau khi Âu Dương Tĩnh lấy nó lau mồ hôi xong rồi hỏi Bùi Dục: "Tới cùng là cậu cầm theo bao nhiêu đồ vậy? Tại sao lại giống Doraemon vậy." Nói xong cô lại còn đi ước lượng ba lô của Bùi Duc, sau khi phát hiện không hề nặng một chút nào thì vô cùng ngạc nhiên.
"Cái này gọi là tinh giản thích hợp." Bùi Dục chờ cô lau xong lại thuận tay nhận lấy ném vào trong túi rác vẫn luôn mang theo người. Quá trình này được làm một cách tự nhiên như nước chảy mây trôi.
Cả một quãng đường Âu Dương Tĩnh được anh chăm sóc đến độ có chút xấu hổ. "Không cần chăm sóc mình như vậy nha, cậu không thấy phiền phức sao."
"Không phiền phức." Bùi Dục trả lời ngay. Còn nói: "Có thể chăm sóc cậu trong lòng mình rất là vui vẻ."
"Đừng, nếu như cậu chiều hư mình thì đến lúc hai đứa mình phải chia tay thì làm sao mà mình có thể thích ứng được chứ?" Hình như Âu Dương Tĩnh thuận miệng nói đùa một câu.
Bùi Dục lập tức nắm lấy tay cô: "Đừng có nói loạn, vì sao chúng ta lại muốn chia tay chứ?"
"Sao phải khẩn trương như vậy chứ, mình chỉ thuận miệng nói thôi." Âu Dương Tĩnh vén một sợi tóc bị mồ hôi làm ướt lên.
"Vậy cũng không cho nói!"
Cuối cùng cũng giống như đời trước, vào lúc hai giờ sáng đội ngũ cũng đã đến nói. Một cánh đồng bát ngát ngay gần một con đập chứa nước. Sau khi huấn luyện viên tuyên bố nghỉ ngơi tại chỗ thì tất cả mọi người đều cùng bùn đất nằm thẳng trên mặt đất, nằm ngủ tứ lung tung.
Bùi Dục tìm một chỗ bằng phẳng có thể nàm thẳng mà vẫn không bị người khác đá chân tới, mò mẫm kéo Âu Dương Tĩnh cùng năm xuống. "Hình như chúng ta còn chưa từng được ngắm sao như vậy bao giờ đi?" Đọt nhiên anh hỏi.
"Uhm, đã lâu rồi không còn được nhìn thấy nhiều sao như vậy rồi." Âu Dương Tĩnh nằm trên mặt đất ngắm sao không khỏi nhỏ giọng cảm thán.
Bùi Dục ngắm sao rồi lại nghiêng đầu quay sang nhìn Âu Dương Tĩnh, cuối cùng không nhìn được mà gọi cô: "Cậu có muốn gối đầu không?" Anh nói xong lại mở cánh tay đưa về phía Âu Dương Tĩnh.