Chương 65:
Nhìn Âu Dương Tĩnh nắm chặt chiếc điện thoại di động đã bị hỏng mà ngẩn người trong lòng Bùi Dục lại đầy hoảng loạn. Không biết vì cái gì, thậm chí anh cảm thấy cô ở trước mặt anh rất không dễ dàng gì mới tháo xuống được lòng phòng bị lại một lần nữa xuất hiện trở lại. Cuối cùng vẫn là bị dọa sợ. Cho dù bình thường cô có bình tĩnh như thế nào, nhưng tới cùng vẫn chỉ là một đứa bé, gặp phải loại chuyện như vậy bị sợ hãi cũng là chuyện bình thường thôi.
Bùi Dục nhớ lại dịu dàng xoa xoa đầu cô, nói: "Nếu mà muốn khóc thì vẫn nên khóc ra thì tốt hơn."
Âu Dương Tĩnh vẫn không nói điều gì mà chỉ nhìn cánh tay đang dơ ra kia, giống như việc Bùi Dục đang xoa đầu đầu là không tồn tại vậy. Ngay vào lúc anh cảm thấy cô chịu k ích thích quá lớn cho nên trong khoảng thời gian ngắn không muốn nói chuyện, thì cô lại đột ngột ngẩng đầu, duỗi tay về phía anh: "Cho mình mượn điện thoại di động."
Con ngươi của Bùi Dục hơi chuyển động, vẫn là Âu Dương Tĩnh ở trước mặt mọi người khi ở bên ngoài có một chút cao lãnh, nhưng ở trước mặt anh lại là một Âu Dương Tĩnh đặc biệt tương sáng. Cảm giác mới vừa rồi cô sinh ra lòng phòng bị đối với anh nhất định chỉ là ảo giác của anh mà thôi! Bùi Dục yên tâm, lấy điện thoại di động đưa ra cho cô.
Âu Dương Tĩnh hắng giọng một cái, dùng giọng nói cùng ngữ điệu bình thường báo một tiếng bình an cho bà nội biết. "...Vâng, bà nội đừng lo lắng, lớp chúng cháu tổ chức hoạt động, một nhóm bạn học... Uhm, trường học lo cơm. Ai, vâng, hoạt động vừa kết thúc là cháu sẽ trở về... Có bạn học cùng đường, không cần đón."
Báo bình an xong, Âu Dương Tĩnh trả lại điện thoại cho Bùi Dục. Lại cảnh cáo anh: "Không cho cậu mua cái mới, mình chỉ muốn cái này. Chủ nhật mình sẽ cầm đi sửa một chút."
Chỉ cần người không có việc gì, cô nói cái gì cũng tốt. Bùi Dục nhìn thấy cô lại bắt đầu hoạt bát trở lại, bất giác cũng nở nụ cười đầy vui vẻ, cúi đầu dắt tay của cô trong giọng nói tràn đầy hương vị sủng ái: "Được được được, cậu muốn thế nào cũng được! Chúng ta đi ăn cơm trước đi."
Thời điểm ngón tay chạm vào nhau, Âu Dương Tĩnh phản xạ có điều kiện rụt lại, đang muốn dấu đi thì đã bị Bùi Dục nắm chặt lại. "Không cần trốn, chúng ta là quang minh chính đại!"
Anh cười như mặt trời rực rỡ, bàn tay vừa ấm áp vừa có lực, Âu Dương Tĩnh cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay của anh, cuối cùng cũng nắm lại. Nếu Âu Dương Tĩnh mười bốn tuổi có thể có được hạnh phúc như vậy, thì cô cứ tiếp tục là mình khi mười bốn tuổi đi.
Trong quán lẩu vốn dĩ không có cái bàn nào lớn để cho mười mấy người ngồi, nhân viên của quán đã ghép ba cái bàn sáu người lại thành một cái bàn lớn, hai người Âu Dương Tĩnh vào quán muộn nhất, để lại cho bọn họ chỗ ngồi là chỗ vào ngay đầu tiên "Vị trí chủ tịch".
"Hơi chen chúc một chút, chẳng qua đối với quan hệ của hai người thì cũng không có việc gì đi ~" La Vịnh Văn cười tít mắt nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người Âu Dương Tĩnh, nháy mắt với Âu Dương Tĩnh một cái. Cực kỳ rõ ràng, mọi người là cố ý giữ lại hai chỗ ngồi này cho hai người bọn họ.
Có thể cùng chen chúc ngồi cùng một chỗ với Âu Dương Tĩnh, Bùi Dục cầu còn không được. Sau khi nhận lỗi với những học sinh lớp sáu xong thì vô cùng cao hứng lôi kéo Âu Dương Tĩnh ngồi xuống, nồi còn chưa có mở, anh đã vội vàng bưng trà đổ nước chuẩn bị nước chấm cho cô đến mức rất vui vẻ.
"Được rồi, mình cũng không phải là không có tay." Âu Dương Tĩnh bị bạn học nhìn chăm chú nên không được tự nhiên, vội vàng kéo Bùi Dục một cái, vừa đè nén nói: "Tất cả mọi người đang nhìn đó, cậu thu liễm lại một chút đi."
Da mặt Bùi Dục so với cô còn dày hơn rất nhiều, chẳng hề để ý nói: "Nhìn thì nhìn, sợ cái gì." Nói xong đột nhiên tiến lại gần mặt Âu Dương Tĩnh: "Cậu đừng có cử động, trên mặt vẫn còn một chút bụi." Trong lúc anh nói chuyện một tay giữ lấy cằm của cô, một tay lấy khăn ướt rất nhanh lau đi vết bẩn trên mặt cô đi.
Cha mẹ Bùi Dục chính là như thế này, cho dù ở trước mặt mọi người khi ở bên ngoài cũng chẳng kiêng dè kiểu hành động thân mật này. Cho nên Bùi Dục cảm thấy trong tình cảm có những điều tuy mờ ám nhưng những chuyện này khi lặp lại thì sẽ tự nhiên mà thôi, hoàn toàn không cần xấu hổ. Nhưng Âu Dương Tĩnh cũng không cảm thấy như vậy, chỉ là một động tác lau như vậy thôi, cũng đã làm cho vành tai của cô đỏ rực rồi, mà anh sau khi lau xong lại buông cô ra luôn, làm cho cô không thể nói gì được.
Mấy học sinh đang vây xem ăn cẩu lương cũng nhìn đến ngây người, học bá mặt lạnh có dáng vẻ thẹn thùng vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy. Quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn sao!
La Vịnh Văn cắn đầu đũa phát ra tiếng rắc rắng, trên mặt lại là ý cười vẫn luôn bị kìm nén, trời mới biết trong lòng của cô như đã chạy như điên trên cánh đồng ngàn dặm rồi, hành động phát cẩu lương như vậy quả thực là một cặp vợ chồng già rồi! Nhất định là hai người này đã kết giao từ lâu lắm rồi! Vậy mà Âu Dương Tĩnh lại không nói cho cô ấy biết!
Khi vung nồi lẩu được mở ra, nhất thời mấy bạn học sinh đều vùi đầu khí thế nhất thời tập trung vào nghiệp lớn là ăn cơm, dù sao Âu Dương Tĩnh cũng có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đừng nhìn cơ thể một đám đều nhỏ con giống như gậy trúc, nhưng khi ăn vẫn không yếu thế một chút nào, lại thêm trước đó đã đói bụng từ lâu, tất cả đều đã đói đến mức có thể ăn hết được cả một con trâu! Ăn lẩu mà lại giống như ăn cướp vậy, vừa rồi một cái, không quá ba giây, thịt trong nồi đều đã hết sạch. Cho dù là cá viên các loại cùng nguyên liệu nấu thời gian dài một chút, chỉ cần xuất hiện, thì đảo mắt một cái đều bị tiêu diệt sạch sẽ.
Âu Dương Tĩnh không muốn ăn gì, chỉ ngồi đó nhìn mọi người ăn với khí thế ngất trời. Thật tốt, vậy mà cô còn có cơ hội cùng những người bạn học vừa nhiệt tình vừa đáng yêu cùng ngồi ở chỗ này. Đời trước khi giải quyết xong những tên lưu manh này thì mọi người đang làm gì chứ? Hình như là ngồi vây quanh ở một quán ven đường ăn Ma Lạt Thanh, tuy ăn ở chỗ khác nhau, nhưng tràng diện ăn uống nhiệt tình ngược lại giống như đúc. Thậm chí cái người liều lĩnh La Vịnh Văn cũng giống như đời trước, thời điểm cướp đoạt đồ ăn không nghĩ tới toàn bộ thịt bò đều rơi vào tay của lớp trưởng hết, nóng đến mức lớp trưởng kêu lên muốn chửi bậy luôn.
"Nghĩ cái gì vậy? Mau ăn đi!" Bùi Dục kéo cô từ trong hồi ức trở về, nói xong lại gắp cho cô hai con tôm đã được bóc vỏ.
Âu Dương Tĩnh vừa cúi đầu đã thấy, mới phát hiện Bùi Dục người này ỷ vào mình tay dài, nên đã gắp cho cô đầy một chén! Mắt thấy anh muốn tiếp tục gắp nữa, Âu Dương Tĩnh sợ tới mức túm lấy áo của anh: "Đủ rồi đủ rồi! Bát cũng đã không còn chỗ để nữa rồi!"
Lúc này Bùi Dục mới dừng tay, nói cô: "Tại sao cậu lại không ăn, nếu bị lạnh sẽ ăn không ngon đâu... Là cổ họng bị đau sao?" Anh ân cần hỏi. Trong lúc vô tình Âu Dương Tĩnh ngước mắt lên, vừa đúng lúc bốn mắt nhìn nhau với anh, trong đôi mắt nóng bỏng đầy quan tâm của Bùi Dục một chút cũng không có giống giả bộ.
Âu Dương Tĩnh thấy anh như vậy thì tim đập thật mạnh, vội vàng rũ mắt xuống: "Không đau. Giờ mình sẽ ăn, cậu gắp quá nhanh rồi!"
Nếu muốn nói có cái gì không giống với đời trước, thì đó chính là Bùi Dục rồi. Bất luận như thế nào cô cũng không tưởng tượng được, Bùi Dục thanh nhã cao ngạo trong ký ức của cô, cùng với thiếu niên hiền hòa cùng đầy nhiệt tình ở trước mắt quả thực không giống một người. Nhưng mà năm đó cô cùng Bùi Dục cũng không có quen biết, có lẽ trong trí nhớ của cô có gì đó sai lầm. Nhưng bất luận như thế nào, cô cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được, vậy mà "Đóa hoa cao lãnh" của trường trung học phụ thuộc đời này vậy mà đã bị cô hái vào tay rồi.
Âu Dương Tĩnh nhớ lại chuyện, ăn cái gì cũng rất chậm chạp. Bùi Dục thấy cô "nhai kỹ nuốt chậm" thì chỉ xem là yết hầu cô không được thoải mái, lại gọi cho cô một phần cháo trắng.
Ăn đến lúc này, những học sinh lớp sáu cơ bản là đã ăn no tám phần rồi, cuối cùng lực chú ý cũng được phân tán một chút. Người ngồi cách bọn họ gần nhất ồn ào quay về phía bọn họ thăm dò xem bọn họ ở cùng một chỗ như thế nào.
Bị người khác ở trước mặt mọi người hỏi chuyện tình cảm, Âu Dương Tĩnh bị quẫn đến mức thiếu chút nữa bị cháo làm cho sặc. Các bạn họ biết cô da mặt mỏng, cũng không khó xử cô, cứ như ong vỡ tổ hỏi Bùi Dục còn hỏi cả bạn đi cùng anh là Vu Nhất Dương cùng Khưu Minh Đạt nữa.
Khưu Minh Đạt cũng bày tỏ cậu ta cũng không biết, tuy Vu Nhất Dương biết một chút, nhưng ở trước mặt Bùi Dục cậu ta cũng không dám nói lung tung, đành phải giống như Khưu Minh Đạt nói rằng Bùi Dục làm công tác giữ bí mật quá tốt, đến cậu ta cũng là gần đây mới biết.
Bùi Dục cũng biết những học sinh hỏi như vậy cũng chỉ là hỏi chơi thôi, chân tướng cũng không quan trọng, vì thế cứ cười hì hì nói lung tung, cái gì mà nhất kiến trung tình cái gì mà gặp lại đã yêu đều bung ra, dẫn đến Âu Dương Tĩnh nhéo đùi anh một cái. Bùi Dục buông tay xuống dưới bàn bắt được bàn tay đang làm loạn của cô, nắm chặt không có buông ra, sau đó tiếp tục cười tít mắt bịa ra sự cố hai người mến nhay, thỉnh thoảng lại xen kẽ thêm một chút tiết mục gây cười ngắn, trêu đùa đến mức người trên cả một bàn đều cười nghiên ngả, chỉ trong chốc lát đã dẫn dắt được đề tài đi.
Khi nói đến lúc náo nhiệt nhất, đột nhiên lớp trưởng hỏi: "Bùi Dục, mình nhớ rồi, bên Anh Hoa vẫn có học thần luôn giữ vững vị trí số một cũng có tên giống như vậy, không phải là cậu chứ?"
Bùi Dục cười tít mắt gật đầu: "Đúng rồi, chính là tôi."
"A!" Mấy người bạn học đang ngồi nghe chuyện nghe thấy vị trí số một Anh Hoa liền nhao nhao hút khí, làm cho những bạn họ không biết đại danh của Bùi Dục đang ăn lẩu cũng phải ngẩng đầu lên một cái, vừa thông suốt liền "Oa oa oa" gọi bậy. Học sinh vào thời đại này bất luận là trường học nào, chỉ cần là học bá cũng đều được người khác sùng bái. Càng không cần nói đến Bùi Dục là kiểu người làm cho người ta vừa nghe thấy liền có cảm giác đó là nhân vật cấp bậc học thần cao như núi chỉ có thể ngửa đầu mà nhìn lên. Mà hiện tại, kiểu nhân vật cấp bậc học thần này lại đang ngồi ngay bên cạnh bọn họ, nhất thời mọi người đều nhốn nháo!
Khó trách kiểu học bá trong mắt chỉ biết học tập như Âu Dương Tĩnh cũng sẽ nói chuyện yêu đương, thì ra đối phương cũng là đại học bá! Học bá cùng học bá, đệ nhất cùng đệ nhất, vừa nghe qua liền cảm thấy xứng đôi rồi!
Sau khi cảm giác sùng bái của mấy bạn học qua đi, nam sinh mua bánh rán là người thứ nhất vọt tới bên cạnh anh, vươn tay ra, vóc dáng tiều tụy nói: "Đại thần, xin hãy bắt tay mình một cái! Mình muốn xin một chút may mắn trong kỳ thi trung khảo." Bùi Dục cũng biết người này chỉ đùa một chút thôi, lập tức không nói lời nào cũng nắm tay cậu ta một cái. Sau cái nắm tay này xong những người khác cũng nhao nhao yêu cầu bắt tay học thần để được dính một chút "may mắn".
Bùi Dục cũng không có ăn cơm được nữa, bắt tay được một phần hai theo thói quen anh đã lập tức ném ra sát chiêu: "Lần trước Âu Dương Tĩnh mang đến cho mọi người một bộ bài tập mẫu đã làm xong chưa? Cái đó mới chỉ là cuốn cơ sở, so với trung khảo chỉ dễ chứ không khó hơn, nếu bộ đề đó mà cũng không làm được tám mươi điểm, thì có bắt tay tôi cũng vô dụng thôi."
Ở trên bàn cơm mà dẫn thành tích học tập ra thì thật sự là biện pháp có một không hai. Mới vừa rồi những bạn học đó vẫn còn cao hứng nhất thời giống như là bị xả khí vậy, héo rũ luôn. Bộ bài tập đó khó muốn thăng thiên luôn! Vậy mà vẫn là cuốn cơ sơ? ! Vậy thì khi vào thi thì bọn họ sống thế nào chứ!
Ra vẻ cái gì mà cuốn cơ sở! Âu Dương Tĩnh vừa ăn thịt vừa nghe Bùi Dục nói hưu nói vượn, thời điểm anh đưa bài thi cho cô rõ ràng độ khó tuyệt đối không có cao đến như vậy.
Nhiệt tình của những học sinh kia bị đả kích đừng nói là bắt tay cùng Bùi Dục, ngay cả việc tìm thịt ở trong nồi lẩu cũng không còn động lực nữa. Chỉ trong chốc lát liền tan tác. Có Bùi Dục ở đây, những bạn học khác cũng thức thời nói tạm biệt, để cho anh hộ tống Âu Dương Tĩnh về nhà.
Người cuối cùng rời đi, nhất thời không khí chung quang lạnh xuống, Âu Dương Tĩnh cùng Bùi Dục sóng vai đi về, lại là một cảnh trầm mặc. Khi cô mười bốn tuổi nên nói cái gì nhỉ? Âu Dương Tĩnh nhớ lại, từ sau khi nhớ lại ký ức của đời trước, hình như cô không có biện pháp nào có thể ở chung với Bùi Dục một cách tự nhiên như lúc trước nữa. Cô luôn luôn phải suy nghĩ một chút, mới có thể làm cho "phù hợp" với độ tuổi mười bốn.
May mà Bùi Dục giống như cũng có tâm sự, cũng không có chú ý quá mức tới thái độ của cô, vì thế cũng không phát hiện ra sự khác thường của cô. Thời điểm đi đến cổng đại viện, đột nhiên Bùi Dục nói: "Lát nữa về mình sẽ gọi điện cho chú ba, để chú ấy tìm người đưa đón cậu."
"A?" Âu Dương Tĩnh sửng sốt một phen, mới nghe hiểu được lời anh nói: "Không cần không cần, cậu quá khoa trương rồi!"
Bùi Dục nghiêm túc nói: "Không khoa trương. Hiện tại chúng ta vẫn chưa biết được tới cùng người đứng sau lưng nhóm người kia là ai."
Âu Dương Tĩnh nói: "Đại khái là do lần đó mình cứu Trần Lập Linh nên bị ghi thù thôi." Nói thật đời trước cô cũng không biết nhóm người đó là ai, chỉ là sau chuyện lần này bọn hắn cũng không có đến quấy rầy cô nữa. Cho nên cô hoàn toàn không có một chút lo lắng gì.
Bùi Dục lắc đầu: "Tuy hiện tại vẫn chưa tìm thấy chứng cớ, nhưng mà mình cảm thấy không giống... Thôi, thời gian cũng không còn sớm nữa, cậu về nhà trước đi. Việc này giao cho mình, cuối cùng rồi mình cũng sẽ điều tra ra được thôi... Bà nội.."Anh nói xong, đột nhiên giống như bị mèo cắn lưỡi. Ngơ ngẫn nhìn ra phía sau Âu Dương Tĩnh.
Âu Dương Tĩnh quay đầu, chỉ thấy bà nội đứng ở một chỗ các đó không xa, xem ra giống như đã đứng đó một hồi lâu rồi.