Một Phút Sai Lầm

Chương 50: Chương 50:




 
Chương 50:
 
"Cậu có lời muốn nói với tôi sao?" Khi bọn họ trở lại xe buýt, đột nhiên Bùi Dục nghiêng đầu sang nhìn cô.
 
Âu Dương Tĩnh cứng đờ, theo bản năng trả lời: "Không có."
 
"Rõ ràng là có!" Bùi Dục không có buông tha cho cô, anh đưa người đến gần sát Âu Dương Tĩnh, nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Từ lúc lên xe đến bây giờ cậu nhìn lén tôi ít nhất là ba lần rồi, lại còn có dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi."
 
"Người nào nhìn lén cậu chứ! Cuồng tự kỷ!" Âu Dương Tĩnh đỏ mặt vội vàng phản bác, thầm nghĩ Bùi Dục, người này cũng không dễ gạt chút nào. Anh dựa vào quá gần, mà bên cạnh cô lại là cửa kính của xe, muốn tránh cũng không thể tránh được. Âu Dương Tĩnh đành phát dán sát vào bên cạnh cửa sổ, lưng cứng đờ dán vào cửa kính của xe, lại cường điệu một lần nữa: "Tôi nói không có chính là không có!"
 
"Hừ, không nói thì thôi." Bùi Dục hừ một tiếng, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
 
Âu Dương Tĩnh cảm giác không khí bí bách chung quanh mình nhất thời biến mất, cô cũng ngồi thẳng lên, vì tránh nghi ngờ, lại còn cố ý quay đầu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe ở bên cạnh.
 
Bùi Dục nhắm mắt lại một hồi, cuối cùng vẫn không thể nhịn được, vụng trộm hé mắt ra nhìn, từ khe hở nhìn xem Âu Dương Tĩnh đang làm cái gì. Kết quả nhìn một hồi lâu lại phát hiện cô vẫn luôn đối mặt với cửa kính, dùng cái ót để đối diện với anh. Bùi Dục cảm thấy không thú vị, nhưng mà trong lúc vô ý cúi đầu lại phát hiện bàn tay đặt trên đầu gối của Âu Dương Tĩnh đang nắm chặt lấy cái quần.
 
Cái động tác này? Bùi Dục mở to mắt, anh nhớ rõ mỗi lần Âu Dương Tĩnh gặp phải chuyện gì khó xử đều theo bản năng nắm chặt lấy cái gì đó.

 
Âu Dương Tĩnh còn không biết Bùi Dục đang nhìn mình, ngay từ đầu cô chỉ vì muốn Bùi Dục không lại nói cô "nhìn lén" anh mới nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Nhưng nhìn một lúc, cô lại không nhịn được mà suy nghĩ đến Trần Lập Linh.
 
Tuy Trần Lập Linh không thông minh, nhưng trong ấn tượng dáng vẻ của cô ta lúc nào cũng giương nanh múa vuốt, Âu Dương Tĩnh vẫn chưa từng nghĩ tới, kiểu người giống như sinh vật đơn bào là Trần Lập Linh lại có thể luẩn quẩn chạy đi tự sát. Có thể để cho cô ta có suy nghĩ tự sát nhất định không phải là những việc nhỏ như thành tích không tốt. Như thế vậy là thất tình? Không đúng, cũng sẽ không. Từ trước đến bây giờ Thẩm Tây chưa từng cho cô ta sắc mặt tốt bao giờ, nhưng vẫn không chút ảnh hưởng nào đến sự nhiệt tình chạy theo Thẩm Tây của cô ta.
 
Âu Dương Tĩnh suy nghĩ miên man, không biết vì sao, trong đầu đột nhiên xuất hiện bộ dáng hùng hùng hổ hổ của Trần Lập Linh đến tìm cô vào ngày đó, trong ngang ngược lại mang theo một chút phong tình của phụ nữ. Tim của cô đột nhiên đập mạnh, chẳng lẽ. . . Cô ta cùng Thẩm Tây đã. . . Cho nên cô ta biết "mình" khen ngợi Thẩm Tây viết ca từ hay cho nên về sau mới đột nhiên gây khó dễ?
 
Nhưng mà thái độ của Thẩm Tây đối với cô ta vẫn không khác với ngày trước là bao, không giống như hai người đã làm chuyện kia. Hoặc là. . . Người kia không phải là Thẩm Tây? Nếu không phải Thẩm Tây thì là ai?
 
Sự hiểu biết của cô đối với Trần Lập Linh rất hạn chế, cũng không rõ mối quan hệ bạn bè bên cạnh cô ta lắm. Nhưng trước khi nghỉ đông, khi rảnh rỗi cô đã nghe được lời đồn đãi về Trần Lập Linh, nói cô ta léng phéng với người không đứng đắn ở bên ngoài, là người đàn ông đã có vợ. Không biết vì sao, nghĩ tới đây, trong đầu Âu Dương Tĩnh lập tức xuất hiện người đã dẫn người tới bao vây Bùi Dục, cái người tên "Húc ca" kia. . .
 
Âu Dương Tĩnh không biết tại sao chính mình lại xuất hiện một ý nghĩ dọa người như vậy. Rõ ràng đã nghĩ rằng ngoài chuyện vừa rồi của Trần Lập Linh thì những chuyện khác đều không có quan hệ gì với cô, nhưng nếu lý do cô ta nhảy sông tự sát giống như suy nghĩ của cô thì cô lại không nhịn được mà lo lắng giúp Trần Lập Linh. Khu phố cũ kia cái gì không được, chứ lan truyền lời đồn đãi thì rất là nhanh. Đột nhiên cô lo lắng, cho dù lần này Trần Lập Linh được cứu lên, nhưng đợi đến lúc lời đồn bay đầy trời thì vẫn sẽ không chịu nổi đả kích.
 
Đúng rồi, còn vừa rồi nữa, Bùi Dục nhìn thấy Trần Lập Linh sau khi được cứu lên đã vô cùng kích động, khẳng định không phải là cô nhìn nhầm. Cô dám cam đoan, Bùi Dục cùng Trần Lập Linh tuyệt đối không quen thân, chẳng thế thì sau khi đổi trở về Trần Lập Linh nhìn thấy cô giống như là muốn ăn sống cô vậy.
 
Âu Dương Tĩnh nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra nguyên nhân, cuối cùng chỉ có thể nhận định là tâm Bùi Dục quá là tốt, nhìn thấy người không chết nên đã rất vui vẻ. Cô nghĩ tới đây, không tự chủ được mà quay đầu nhìn Bùi Dục. Lại phát hiện lúc này Bùi Dục đã mở to mắt ra nhìn cô. "Cậu nhìn tôi làm gì?" Âu Dương Tĩnh liền nói.
 
"Cậu không nhìn tôi thì sao lại biết tôi đang nhìn cậu." Bùi Dục cũng bắt đầu nói móc. Nói xong đột nhiên anh muốn cười, anh trở lại thân thể năm mười bốn tuổi, vậy mà lại bắt đầu trở nên ngây thơ, đã vậy lại còn bắt đầu chơi trò nói vè nữa chứ. Lời nói này nếu nói tiếp thì sẽ không dứt được, vì thế anh vội vàng chuyển hướng đề tài: "Mới vừa rồi có phải cậu đang suy nghĩ đến chuyện của Trần Lập Linh không?"
 
Âu Dương Tĩnh gật đầu: "Tôi đang nghĩ, đáng lẽ ra vừa rồi tôi không nên nói cô ấy là ai cho cảnh sát biết."

 
"Vì sao chứ?" Lúc này đến phiên Bùi Dục không hiểu: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, xuýt chút nữa là mạng cũng chẳng còn. Khẳng định phải nói cho cha mẹ cô ấy biết."
 
Âu Dương Tĩn nhìn Bùi Dục: "Tôi cảm thấy cô ấy chính là sợ mẹ cô ấy biết nên mới không cho tôi nói ra tên của cô ấy. Cô ấy cố ý chạy tới một nơi xa nhà như vậy để tự sát, khẳng định là sợ chết ở gần nhà sẽ bị mọi người ở đó nói xấu. Hiện tại cảnh sát biết tên của cô ấy, sẽ phải thông báo cho mẹ cô ấy đến đón cô ấy. . . Tôi lo lắng. . ."
 
"Đừng quan tâm mù quáng, mẹ cô ấy đến đây không phải càng tốt hơn sao, có gì ủy khuất mà không thể nói với người nhà chứ."
 
 Bùi Dục an ủi cô.
 
Nhất thời biểu cảm của Âu Dương Tĩnh có phần kỳ quái, một lúc sau mới nói: "Không phải cha mẹ nào cũng đề giống như cha mẹ của cậu." Cô vừa nói vừa lắc đầu. Nếu nguyên nhân Trần Lập Linh tự sát cũng giống như cô đã đoán, vậy thì thái độ của mẹ cô ta đúng thật là khó mà nói trước được. Bởi vì con gái nhà mình làm ra chuyện "gièm pha" mà đánh chửi con gái mình cô cũng đã tận mắt chứng kiến cùng nghe qua không ít rồi.
 
Nếu thay vào là cha mẹ Bùi Dục sẽ làm thế nào thì cô cũng không biết, nhưng cô có thể khẳng định, nếu cô làm ra loại chuyện như thế này, bà nội là người đầu tiên sẽ không tha cho cô. Cô không biết mẹ của Trần Lập Linh có thể rộng lượng hơn không.
 
Xét thấy trọng tâm đề tài không có thoải mái, rất nhanh Âu Dương Tĩnh cùng Bùi Dục đạt tới một nhận thức chung, không nói đến nữa.
 
Ăn xong bữa cơm chiều, cuối cùng trạm được mong chờ nhất trong hành trình hôm này cũng đã đến - - Đi đến đảo Tân Sa xem bắn pháo hoa cùng xem hội đèn lồ ng Nguyên Tiêu. Những học sinh đã phải đi dạo qua các trụ sở giáo giục cả buổi trưa cuối cùng cũng sống lại, ngồi ở trong xe buýt giống như một cái lồ ng chứa những con gà con chưa trải việc đời, cả một đường líu ríu không yên. Giáo viên đành phải đứng ở đầu xe luôn nhấn mạnh vấn đề an toàn.
 
Đến đảo Tân Sa, giáo viên dẫn đội nhiều hơn hai người, một người dẫn đầu, một làm trợ lý, lại còn có thêm một người ở bên cạnh coi chừng mấy đứa trẻ như những con gấu này để phòng ngừa bọn nó chạy loạn mà bị lạc.
 

Trong hội đèn lồ ng có rất nhiều dạng đèn lồ ng được xếp chồng lên nhau, đừng nói đến những học sinh ở thành thị khác, mà ngay cả học sinh ở thành thị này nhìn thấy cũng đều bị hoa hết cả mắt - - Tuy Hàng năm đều có hội đèn lồ ng, nhưng số lần bọn họ được xem cũng không có nhiều lắm, đợi đến hơn tám giờ, các thời gian bắn pháo hoa càng ngày càng gần, chỉ dựa vào ba giáo viên căn bản là không có cách nào để coi chừng năm mươi học sinh. Cuối cùng giáo viên đành phải để cho học sinh nhìn học sinh, đảm bảo từng nhóm nhỏ đều có người mang điện thoại di động.
 
Đoán chừng là do thái độ của Bùi Dục đối với Âu Dương Tĩnh làm cho đa số mọi người đều hiểu nhầm. Vào thời điểm phân tổ vậy mà không có ai chịu ở chung nhóm với bọn họ. Cuối cùng Bùi Dục là một người nhẹ nhàng nhất, chỉ mang theo một mình Âu Dương Tĩnh.
 
Ngày từ đầu hai người bọn họ vẫn chỉ sóng vai đi cùng nhau, nhưng sau đó người đi xem ngày càng nhiều, Âu Dương Tĩnh lại không cao, Bùi Dục đưa một cánh tay về phía cô nói: "Tôi dắt cậu."
 
Âu Dương Tĩnh cũng sợ bị tách ra, không có già mồm cãi láo, lập tức nắm chặt lấy áo khoác của cậu. Hai người đã xem cả một quãng đường, những chiếc đèn lồ ng này tuy mới đầu vừa nhìn thấy làm cho người ta vô cùng kinh diễm, nhưng càng xem đến phía sau cũng dần dần mất đi sự mới mẻ. Mãi đến khi hai người đi đến chỗ tổ chức đố đèn, một lần nữa Bùi Dục mới dấy lên hứng thú. "Chơi cái này không? Nhìn phần thưởng cũng khá được đấy." Anh chỉ vào một chuỗi dài đèn lồ ng có gắn câu đố treo cạnh bờ sông hỏi Âu Dương Tĩnh.
 
Những câu đố này có màu sắc khác nhau chứng tỏ độ khó khác nhau, trả lời được phần thưởng cũng khác nhau. Bùi Dục ỷ vào vóc dáng cao, nhìn qua một vòng chỗ nhận phần thưởng được dựng lên một cách thô sơ, hỏi Âu Dương Tĩnh thích cái nào, anh sẽ đi đoán. Vốn cho rằng dựa vào tính cách quật cường mạnh mẽ Âu Dương Tĩnh sẽ yêu cầu tự mình đoán, nhưng kết quả vậy mà cô lại chỉ dịu dàng "Uhm" một tiếng.
 
Bùi Dục cảm thấy không thích hợp, cẩn thận nhìn cô, lúc này mới phát hiện sắc mặt của Âu Dương Tĩnh không được tốt lắm, giống như còn đang đổ mồ hôi lạnh. Chẳng qua cả một quãng đường đều được ánh sáng của đèn lồ ng chiếu sáng, cho nên trước đó anh mới không phát hiện.
 
"Có phải bị đau bụng không?" Bùi Dục hỏi cô.
 
Âu Dương Tĩnh lại "Uhm" một tiếng, nói: "Có một chút, không có việc gì."
 
Môi đều đã trắng bệch, đây còn nói là không có việc gì sao? Bùi Dục đã có kinh nghiệm tự mình trải qua loại thống khổ này, đau bụng khi dì cả đến khó nhịn biết chừng nào anh cũng đều hiểu cả. Lúc này nhìn một vòng, có rất nhiều người, đừng nói nơi để ngồi, chỉ cần một chỗ có thể đứng một cách thoải mái cũng không có nhiều. Mà nơi này còn cách địa điểm bọn họ tập trung vẫn còn một đoạn khá xa.
 
"Cậu lên đi, tôi cõng cậu đi." Bùi Dục kéo cô đi đến một nơi có ít người một chút, rồi lại hơi khom lưng trước mặt cô.
 
Âu Dương Tĩnh từ chối: "Không cần không cần, chỉ có đau một chút thôi, tự tôi có thể đi được." Nói xong lại miễn cưỡng bước về phía trước.
 
Bùi Dục đứng thẳng lên, giữ chặt cô, tiện tay lại lau trán cô một cái: "Đến cả mồ hôi lạnh cũng đã đổ rồi mà cậu còn nói với tôi là chỉ đau một chút thôi sao?" Anh duỗi tay đến trước mặt Âu Dương Tĩnh, nghiêm mặt lạnh lùng chất vấn.

 
Vốn Âu Dương Tĩnh đau muốn chết, anh hỏi như vậy làm cho cô chỉ có thể cắn chặt môi.
 
"Hoặc là ôm, hoặc là cõng, cậu chọn một cái đi." Bùi Dục nói xong lại làm bộ xoay người lại muốn ôm cô, chuẩn bị bế cô giống như bế đứa nhỏ vậy.
 
"Không muốn không muốn, quá mất mặt rồi!" Âu Dương Tĩnh quýnh lên, bụng dưới lại càng đau thêm. Đẩy Bùi Dục: "Cậu muốn cõng thì cõng, đến lúc đó đừng chê tôi nặng đó."
 
"Dài dòng!" Bùi Dục buông cô ra, lại ngồi xổm xuống trước mặt cô. Sau khi chờ cô bò lên xong, liền vững vàng bắt đầu cõng người bước đi. Phát hiện hai tay Âu Dương Tĩnh vô cùng thận trọng, chỉ bám nhẹ vào bờ vai của anh, lại bỏ thêm một câu: "Nếu không muốn ngã xuống thì bám chặt vào, cậu như vậy làm lưng tôi mỏi quá."
 
Lúc này Âu Dương Tĩnh mới khó khăn vòng cánh tay ra trước ngực của anh.
 
Bùi Dục vừa ý hừ một tiếng, lại trêu chọc cô: "Hai đứa mình đều đã từng tráo đổi thân thể, bây giờ lại còn đi qua nhiều người như vậy, cậu đừng có mà uốn éo như vậy nữa mà!"
 
Anh vừa nói, nhất thời làm Âu Dương Tĩnh nhớ tới ngày hai người bọn họ trao đổi thân thể, đại khái là những cái nên xem hay không nên xem của đối phương thì cũng đã đều xem qua hết rồi, bất giác mặt lại đỏ hết lên, nhẹ nhàng ghì anh một cái thật mạnh để cảnh cáo anh: "Cậu đừng có mà nói lung tung!"
 
Bùi Dục cười đáp lại. Bởi vì trên lưng có người, anh cũng không còn tâm tư để xem đèn lồ ng, chỉ chọn những con đường ít người qua lại để đi về phía địa điểm tập hợp cuối cùng. Dọc theo bờ hồ, từ từ đi đến chỗ cuối cùng của hội đèn lồ ng. Lúc này trăng đã lên đ ỉnh đầu, ánh đèn thưa thớt, mà bên kia bờ hồ lại là một cảnh đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng đủ mọi màu sắc của đèn lồ ng phản chiếu ngược xuống hồ, gió đêm thổi nhẹ một cái làm cho những ánh sáng đó võ tan, lấm tấm thành nhiều điểm, dường như những ngôi sao nhỏ rơi xuống hồ, nhất thời không phân biệt được đâu là bầu trời đâu là nhân gian.
 
Bùi Dục không tự giác liền dừng bước chân lại, mà Âu Dương Tĩnh trên lưng anh cũng không có lên tiếng, tiếng hô hấp giống như hương thơm của hoa vào cuối xuân, nhẹ nhàng thổi qua sườn mặt của anh.
 
Không chút phòng phị nào, bỗng nhiên Bùi Dục cảm thấy tim đạp có chút loạn nhịp. Anh lấy lại bình tĩnh, hỏi người trên lưng: "Còn đau bụng nhiều không?"
 
Không có ai trả lời, Bùi Dục khó khăn quay đầu nhìn cô, thì đã thấy Âu Dương Tĩnh nhắm mắt lại, hôi hấp đều đều. Vậy mà lại. . . Ngủ thiếp đi?