Một Phút Sai Lầm

Chương 35: Chương 35:




 
Chương 35:
 
 
Thử lại một lần?
 
"Đập đầu vào nhau sao? Tại sao tôi lại không cảm thấy đáng tin chứ..." Âu Dương Tĩnh nói, tuy việc trao đổi vừa rồi là do sau khi trán hai người va vào nhau nhưng cô thật sự hoài nghi làm như vậy thật sự có tác dụng hay không.
 
"Không sai!" Bùi Dục đưa bàn tay ôm chặt lấy đầu của bản thân mình. "Quản chuyện đó làm gì, việc trao đổi cơ thể này vốn đã không đáng tin rồi, thử một lần sẽ biết."
 
Chiều cao của hai người làm cho Âu Dương Tĩnh không thể không cúi đầu, nhìn gương mặt của bản thân mình trong gang tấc, Âu Dương Tĩnh càng cảm thấy kỳ quái: "Cậu không biết làm như vậy có phần kỳ quái... Oa!"
 
Lời cô còn chưa nói dứt thì Bùi Dục đã ôm lấy đầu của cô rồi đụng vào phát ra một tiếng "Cốp", đau đến mức Âu Dương Tĩnh kêu lên một tiếng oa.
 
"Cậu dùng nhiều lực như vậy để làm gì chứ!" Cô ôm trán đầu oán giận, sau đó phát hiện thanh âm mình phát ra vẫn là Bùi Dục, mà tầm mắt vẫn không có thay đổi. "Cậu xem đi, tôi đã nói là không có đang tin rồi mà."
 
Bùi Dục cũng ôm lấy trán, kỳ quái, một chút phản ứng cũng không có. Nhưng mà vừa rồi quả thật sau khi đầu hai người chạm vào với nhau nên đã đổi lại mà, chẳng lẽ nói là va đầu vào nhau chỉ là điều kiện tất yếu chứ không phải điều kiện đầy đủ sao? Anh nói suy nghĩ của bản thân mình cho Âu Dương Tĩnh nghe rồi còn suy nghĩ nói: "Chắc là tư thể không đúng. Nếu không cậu lại ngã một lần nữa đi."
 
"Này, rất đau có biết không chứ?" Âu Dương Tĩnh tức giận bác bỏ đề nghị của anh: "Cậu cũng không nghĩ xem cậu cao như vậy, nếu ngã xuống không cẩn thận sẽ bị liệt đó!"
 
Bùi Dục lắc đầu: "Ngốc muốn chết, cậu cũng đừng ngã thật chứ, cứ giống như vừa rồi mà ngã trên mặt đất không phải là được rồi sao."
 

Âu Dương Tĩnh nhìn chung quanh một chút, đoạn đường này người đi qua rất thưa thớt, thật ra cũng không có dọa người lắm. Cô theo lời của Bùi Dục ngồi lại xuống mặt đất. Vậy mà Bùi Dục vẫn còn chưa có vừa ý ở bên cạnh chỉ điểm cho cô "Khôi phục lại" tư thế ngã xuống vừa rồi: "Sau khi nghiêng về phía bên cạnh này một chút thì đưa tay ra chống xuống mặt đất."
 
"Cậu đủ rồi nha! Muốn va chạm thì nhanh va chạm đi, xấu hổ chết đi được!" Ngã xuống mặt đất cùng với bản thân mình chủ động ngồi xuống dưới đất làm dáng là hai chuyện khác nhau hoàn toàn, Âu Dương Tĩnh quẫn tới mức không thể lên tiếng thúc giục anh.
 
"Có phải là cần phải có một phần liên quan đến tinh thần hay không?" Bùi Dục nghiêm túc nói: "Không thử một phen thì làm sao có thể biết được cái nào có ảnh hưởng tới việc chúng ta đổi về chứ?" Anh nói xong lại đi một vòng chuang quanh cô, cảm thấy không sai biệt lắm, bản thân mình cũng bắt đầu làm ra dáng vẻ như lúc trước - - Hơi quỳ xuống sau đó mạnh mẽ va vào trán của Âu Dương Tĩnh.
 
Sau một trận đau đớn qua đi thì hai người lại thất vọng phát hiện bọn họ vẫn ở trong cơ thể của đối phương như cũ, vẫn không có kỳ tích xảy ra.
 
"Tới cùng là xảy ra vấn đề ở chỗ nào chứ?" Bùi Dục nghiêm túc suy nghĩ, anh ôm lấy mặt của mình, nhìn kỹ dấu hồng hồng trên trán: "Có phải là chỗ va chạm không đúng hay không?"
 
"Mặc kệ có phải hay không, cậu có thể đứng trước hay không?" Vẻ mặt Âu Dương Tĩnh đầy xấu hổ, tuy đang ôm cơ thể của chính cô nhưng cũng không có mộng tưởng gì nhưng ở trong mắt người khác thì nhất định không phải như thế đâu.
 
"Đừng làm ầm ĩ! Ảnh hưởng đến tôi gỡ lỗi." Bùi Dục nói xong lại xoa lên trán của cô vài cái rồi hỏi: "Lúc đầu khi va chạm đích thực là ở nơi này sao?"
 
"Đại khái là vậy." Âu Dương Tĩnh đang nghĩ chỉ muốn nhanh chóng kết thúc kiểu tư thế đầu xấu hổ này thôi.
 
Bùi Dục không nói hai lời lại cốp thêm một cái nữa, đánh đến mức làm cho mắt của hai người nổ đom đóm nhưng mà cơ thể vẫn y nguyên như cũ.
 
"Cậu xem đi! Tôi đã nói là không có đáng tin mà, căn bản là như vậy không có thể quay trở về được!" Âu Dương Tĩnh xoa trán, tiểu tử này ra tay thật độc ác! Đối với cơ thể của chính mình cũng không một chút khách khí!
 
Bùi Dục vừa mới muốn nói tiếp thì nghe thấy bên cạnh có người lắp bắp kêu lên: "Cậu, hai cậu đang làm cái gì ở đây vậy!"
 
Hai người bọn họ đồng loạt quay đầu, chỉ thấy vẻ mặt của Vu Nhất Dương đầy chấn kinh đứng ở bên cạnh, tay chỉ vào hai người bọn họ có chút run rẩy. Còn kém hô lên mấy chữ to "Giữa ban ngày ban mặt, bàn ngày tuyên dâm".
 

Âu Dương Tĩnh cũng chấn kinh luôn rồi, hận không thể lập tức học được thuật ẩn thân! Vì sao lại gặp được người quen ở chỗ này chứ? ! Hơn nữa lại còn là Vu Nhất Dương nữa chứ? Hiện tại tư thế của hai người bọn họ như thế, ngay cả nàng nghĩ muốn nát óc cũng không thể giải thích hợp lý được!
 
Trong một cảnh kinh hoàng như vậy chỉ có Bùi Dục trấn tĩnh trước tiên. Anh đứng lên khỏi người của Âu Dương Tĩnh vô cùng bình tĩnh chào hỏi cùng Vu Nhất Dương: "Thật khéo, cậu cũng tới nơi này chơi sao?"
 
Giả bộ làm như cái gì cũng chưa xảy ra sao? Âu Dương Tĩnh nhanh chóng hiểu được tinh hoa của việc mặt dày cho nên cũng đứng lên theo, đưa tay phủi bụi đất ở trên người. "Cậu tới chụp ảnh sao?" Ánh mắt của cô nhìn trên cổ Vu Nhất Dương đeo một cái máy ảnh.
 
Quả thật Vu Nhất Dương cũng bị tinh thần không biết xấu hổ của hai người này mà cảm động rồi! Toàn bộ quá trình đều xảy ra ở trước mặt cậu ta rồi vậy mà còn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra được sao?
 
Làm sao bây giờ? Đối mặt với Vu Nhất Dương không phối hợp như vậy, Âu Dương Tĩnh cảm thấy bản thân mình không thể diễn nổi nữa, vội vàng dùng ánh mắt nhìn về phía Bùi Dục cầu cứu.
 
Bùi Dục cũng cực kỳ buồn bực, đầu óc Vu Nhất Dương cực kỳ ương bướng, lại còn đặc biệt yêu mơ mộng, trời mới biết hành động vừa rồi của bọn họ cậu ta đã nhìn thấy được bao nhiêu. Nhưng cứ giằng co như vậy cũng không phải là chuyện hay, anh chỉ có thể đi đến trước mặt Vu Nhất Dương quơ quơ tay, cười hỏi: "Đang nói chuyện với cậu đó, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?"
 
Vu Nhất Dương giống như đang chìm đắm trong chấn kinh không thể hoàn hồn lại được, cậu ta nhìn chằm chằm "Âu Dương Tĩnh" đang chào hỏi với cậu ta, những gì vừa rồi mà mắt đã nhìn thấy khiến người ta mơ màng cũng dẫn dần thối lui, mà đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ ngày càng hiện ra rõ ràng.
 
Lúc đầu khi va chạm đích thực là ở nơi này sao?
 
Cậu xem đi, tôi đã nói là không thể tin được mà, căn bản là làm như vậy không thể quay về được!
 
Đổi về cái gì? Đổi cái gì?
 
Vu Nhất Dương nhìn "Âu Dương Tĩnh" rồi lại nhìn "Bùi Dục", đột nhiên những chuyện gì đã từng nghi hoặc gì cũng có có câu giải thích hợp lý. Đột nhiên cậu ta không nói lời nào mà nắm lấy tay "Âu Dương Tĩnh", lôi kéo "Cô" chạy đi.
 

"Cậu làm gì vậy!" Bùi Dục chỉ kịp kêu lên một câu như vậy thì đã bị kéo đi xa, sức lực Vu Nhất Dương rất lớn, anh dùng thân thể của Âu Dương Tĩnh hoàn toàn không thể tránh được.
 
Cái tình huống gì vậy? ! Vẻ mặt Âu Dương Tĩnh đầy mơ hồ nhìn bóng lưng hai người đã chạy xa kia, sự tình này đã phát triển đến mức vượt quá ngoài dự kiến rồi! Đoán chừng sau khi dửng sốt mấy chục giây thì đột nhiên cô mới nhớ tới Bùi Dục đã từng nói qua Vu Nhất Dương đã từng thổ lộ với "Âu Dương Tĩnh" rồi. Vội vàng đuổi theo đường mà hai người kia đã chạy.
 
Vốn Vu Nhất Dương là thành viên trong đội điền kinh, chạy như vậy đừng nói là Âu Dương Tĩnh mà ngay cả khi Bùi Dục đang ở trong cơ thể của chính mình cũng không theo kịp. Lúc này bị cậu ta vừa kéo vừa chạy một đoạn đường thật dài, hơi thở lạnh lẽo tiếp tục tràn vào phổi làm cho lồ ng ngực đau đớn gần như muốn nổ tung. "Tôi không thể chạy được nữa!" Bùi Dục dùng hết sức lực cuối cùng hất tay của Vu Nhất Dương ra.
 
Cuối cùng Vu Nhất Dương cũng ngừng lại, buông anh ra. Lúc này dáng vẻ của Bùi Dục như mới được cứu, tay chống vào đầu gối, thở ra từng ngụm một, cuối cùng khi hơi tỉnh lại một chút anh mới ngẩng đầu lên: "Cậu đang làm cái quỷ gì vậy?"
 
"Bùi Dục." Đột nhiên Vu Nhất Dương gọi tên của anh, dọa ảnh nhảy dựng lên. "Cậu chính là Bùi Dục." Tay Vu Nhất Dương chống vào tường. Giữ Bùi Dục ở giữa hai cánh tay của bản thân mình. Không đợi Bùi Dục phủ nhận cậu ta liền nói tiếp: "Cậu đừng tìm lý do nữa, tôi đã nghe được cuộc nói chuyện của hai người rồi. Tôi đã nói rồi mà, tại sao tôi lại cảm thấy "Bùi Dục" kia lại có cảm giác không thích hợp như vậy chứ, thì ra cậu mới đúng."
 
Bùi Dục đứng sát vào vách tường, vẻ mặt đầy vạch đen, không thể tin được đời này anh vẫn chưa kịp giữ một cô gái vào bức tường bằng hai cánh tay mà đã bị nam sinh giữ rồi. . .! Mà còn Vu Nhất Dương này ngu ngốc đến mức không biết hai đứa con trai ai lại làm ra hành động ghê tởm như vậy sao? Anh đưa tay đặt vào mặt Vu Nhất Dương mà đẩy cậu ta ra. Mắng một tiếng: "Đầu óc cậu bị nước vào sao! Biết tôi là Bùi Dục mà sao cậu lại vẫn đặc biệt đứng gần như vậy sao, cậu không biết là ghê tởm còn tôi vẫn biết ghê tởm đó!"
 
Vu Nhất Dương bị mắng nhưng một chút tức giận cũng không có, ngược lại còn vô cùng cao hứng cười rộ lên: "Tôi đã nói rồi mà! Với giao tình của hai người chúng ta cho dù cậu biến thành tro tôi cũng nhận ra cậu!"
 
Bùi Dục xoa xoa hai tay, đầy khinh thường nhìn cậu ta: "Kỳ thi giữa kỳ này của cậu chắc là vừa mới qua được điểm chuẩn đi? Lời này là để hình dung về giao tình tốt sao?"
 
Vu Nhất Dương xoa xoa cái gáy cười ngây ngô: "Không quan hệ, cậu hiểu ý của tôi là tốt rồi." Lại hỏi: "Tới cùng là hai người xảy ra chuyện gì vậy? Làm sao lại đột nhiên trao đổi thân thể với bạn nữ kia vậy? Hai người quen biết nhau sao?"
 
Bùi Dục bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi cũng rất muốn biết, đột nhiên thay đổi, không hề có chút dấu hiệu nào." Anh buông hai tay.
 
"Vừa rồi hai người làm như vậy là muốn thử để đổi về sao?" Cậu ta hỏi.
 
Bùi Dục nói chuyện hai người bọn họ trong nháy mắt đã đổi về trong nháy mắt cho cậu ta nghe.
 
Vu Nhất Dương lo âu gãi gãi đầu: "Vậy chẳng phải là do tôi hại hai người không thể đổi trở lại được sao?"
 
Bùi Dục xua tay: "Không liên can tới cậu, trán tôi đều đã va đến mức sưng lên rồi mà vẫn không có đổi về được. Có quỷ mới biết được trong nháy mắt đó đã xảy ra chuyện gì."

 
Đúng lúc này, Âu Dương Tĩnh cũng chạy tới. Cô chạy tới mức thở hồng hộc: "Lão Ngư, cậu. . ."
 
Lời còn chưa nói dứt thì đã thấy Bùi Dục ra dấu về phía cô: "Đừng đóng giả nữa, cậu ấy đều biết rồi."
 
"A?"
 
"Cho nên, chỉ cần cậu ta lừa gạt một chút là cậu đều nói hết ra rồi hả?" Âu Dương Tĩnh buồn bực cắn ống hút hỏi. Sau khi cô đuổi tới đã bị Bùi Dục cùng Vu Nhất Dương kéo đến quán trà sữa gần đây, ba người bọn họ chọn một cái bàn ở góc trong cùng.
 
"Có gì tốt mà giấu diếm." Bùi Dục nói: "Lại nói mới vừa rồi hai chúng ta có dáng vẻ như vậy nếu đổi lại là cậu thì cậu sẽ nói lý do là gì?"
 
Miệng Âu Dương Tĩnh chỉ uống trà sữa mà không nói gì.
 
Vu Nhất Dương "quay xe lại" rồi mới tức giận đầy bất bình, đánh cho Bùi Dục một đấm: "Bùi Dục, chuyện này mà cậu cũng làm ra được! Chuyện lớn như vậy mà cũng không nói cho tôi biết! Còn có coi tôi là anh em nữa không vậy?"
 
"Đánh nhẹ một chút, da của nữ sinh rất mỏng, không chịu được đánh đâu." Bùi Dục ngăn cách tay cậu ta lại. "Nói cho cậu có ích gì sao? Cậu có thể giúp chúng tôi đổi trở về hay vẫn là gào to chứ?"
 
Vu Nhất Dương bị ngăn chặn, cũng không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt có phần đỏ lên: "Nói sớm cho tôi biết một chút thì ít nhất tôi cũng sẽ không. . . "
 
"?" Bùi Dục chờ cậu ta nói xong, Vu Nhất Dương liếc nhìn anh một cái rồi mặt càng đỏ hơn.
 
Âu Dương Tĩnh nhịn không được cười ra tiếng: "Đại khái là cậu ta hối hận vì đã thổ lộ với cậu."
 
Đm!!
 
Bùi Dục đen mặt chỉ vào hai người bọn họ: "Không cho phép nói đến chuyện này nữa!"