Một Phút Sai Lầm

Chương 27: Chương 27:




 
Chương 27:
 
Cạch cạch cạch! Tiếng chuông bong một tiếng! Ông trời Phật tổ Thượng Đế Nguyên Thủy Thiên Tôn Ngọc Hoàng đại đế. . .
 
"Tôi thích cậu!"
 
Lời này giống như một tiếng chuông vang bên tai thật to, tiếng chuông vang to làm đinh tai nhức óc khiến cho bối cảnh âm thanh đều cùng hỗn loạn chung một chỗ. Bùi Dục chỉ cảm thấy từ trong nội tâm một cỗ bi phẫn phun trào trong nháy mắt, đột nhiên anh rất muốn ngẩng đầu lên trời hét lớn - - Xuyên không thành nữ sinh thì thôi, lại còn bị người bạn chơi thân nhiều năm thổ lộ, nhân sinh còn có chuyện bi kịch hơn thế này sao? ! Bùi Dục nhìn Vu đại ngốc gương mặt đỏ bừng đang đứng chờ để đợi đáp án, nếu không phải vì nhớ đến giao tình mười mấy năm qua của họ nên mới nhịn mà không trực tiếp đá bay cậu ta.
 
Tên thiểu não ngu ngốc này không biết rằng cậu ta đã thổ lộ với một nữ sinh nhưng bên trong cơ thể lại là một thằng đàn ông nam nhi đại đại trượng phu!!!!ヽ((◎д◎))ゝ
 
Bùi Dục ý thức được điểm ấy, cuối cùng cũng tỉnh táo yên tĩnh trở lại. Trước khi giúp Âu Dương Tĩnh cự tuyệt Vu Nhất Dương hỏi cậu ta một vấn đề: "Cậu thích là bề ngoài của tôi hay là tính cách của tôi?" Khi hỏi câu này biểu cảm của Bùi Dục rất nghiêm túc, sau đó vô cùng khẩn trương chờ đợi đáp án, câu trả lời của Vu Nhất Dương trực tiếp liên quan tới việc về sau bọn họ có thể làm được bạn bè nữa hay không.
 
Vu Nhất Dương cũng cực kỳ khẩn trương, cậu ta cũng không nghĩ tới "Âu Dương Tĩnh" lại nhanh như vậy tung ra vấn đề mà tất cả con trai đều muốn tránh khỏi. Câu hỏi này dường như là một vấn đề rất đơn giản nhưng lại vô cùng huyền diệu, biết bao nhiêu người thông minh vẫn bị lật thuyền trong cống ngầm này ಥ‿ಥ Nói thích bề ngoài nhưng khi bạn nói xong khẳng định nữ sinh sẽ hừ lạnh: "Nông cạn! Đã biết là nam sinh mấy người chỉ nhìn bề ngoài mà!" Nói không chừng vẫn còn có thể nói thêm một câu "Không thể tưởng tượng được cậu cũng là người như vậy!" nữa.
 
Nếu nói thích tính cách? Vậy thì chúc mừng bạn, cũng xong đời giống như vậy! " Ý của cậu là chê tôi xấu sao?" Đến tám phần là nữ sinh sẽ đều nói như vậy. Nếu đặt trên người cậu ta cùng Âu Dương Tĩnh thì cô cũng có thể còn nói: "Nói dối! Cậu cũng chỉ mới quen tôi vài ngày thì làm sao có thể hiểu được tính tình của tôi chứ?"

 
Vì thế, do từ khi còn nhỏ đã được dì nhỏ dạy bảo lý luận kỳ quái như vậy, tự cho là vô cùng hiểu về nữ sinh nên Vu Nhất Dương đã lựa chọn một cách trả lời toàn vẹn nhất: "Lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã bị vẻ ngoài của cậu hấp dẫn nhưng sau một thời gian ở chung tôi mới thật sự thích cậu. Cảm thấy đặc biệt hợp ý với cậu, tuy mới quen biết không được lâu nhưng lại có cảm giác giống như đã quen biết rất lâu rồi, cảm thấy khi ở cùng cậu đặc biệt vui vẻ!"
 
Đúng! Chính là đáp án này! Loại các nói này có thể coi như giống câu nói đầu tiên Giả Bảo Ngọc nói với Lâm Bảo Ngọc đã nói như một câu "Hình như muội muội này đã gặp qua ở nơi nào rồi." Vừa để lại cho bản thân mình còn đường còn để lại cho đối phương một ấn tượng "Đây là duyên phận". Sau khi Vu Nhất Dương nói xong một hơi quả thực tặng cho trí thông minh của bản thân mình một like!
 
Nhưng mà Bùi Dục nghe được mặt đều đã tái đi, trong lòng không nhịn được mà điên cuồng như muốn nổ tung vậy, vui vẻ em gái cậu đó! Loại người này ngốc nghếch như vậy chơi với ai mà không vui chứ? Mới đi chơi với cậu có ba lần! Cái gì mà quen biết đã lâu chứ, ông đây với cậu quen biết từ thời vẫn còn để truồng tắm mưa không phải cũng đã quen biết rất lâu rồi sao?
 
Nếu như Vu Nhất Dương nói thích vẻ bên ngoài của anh thì tốt xấu vẫn có thể chứng minh là cậu ta thích nữ sinh nhưng mà thích nội tâm là cái quỷ gì chứ? Người bạn chơi với anh nhiều năm như vậy mà lại là gay sao? ! Lại còn thích anh một cách thầm kín như vậy nữa chứ?
 
Mặt Bùi Dục trắng xanh luân phiên xuất hiện, cảm thấy được sau khi được đổi về thân thể cũ thì hai người họ vẫn nên ít gặp mặt nhau thì hơn. Anh nghĩ như vậy thì cũng nói ra: ". . . Chúng ta vẫn tạm thời không gặp mặt nhau thì hơn." Bùi Dục rất bình tĩnh thoái khỏi tay của Vu Nhất Dương, lui về sau hai bước rồi xoay người đi ra cửa. Cũng không có quan tâm đ ến việc vẫn còn rất nhiều tiền trò chơi chưa được dùng.
 
Cả người Vu Nhất Dương đều cảm thấy mơ hồ, vì sao "Âu Dương Tĩnh" nghe xong câu trả lời hoàn mỹ của cậu ta thì sắc mặt trở nên khó coi như vậy chứ, biểu cảm đó giống như đã bị nuốt trúng ruồi bọ cùng táo bón vậy, sau đó là câu tạm thời không cần gặp mặt là có ý gì chứ? Tỏ tình bị người cự tuyệt? Đây là tình huống gì chứ? Trả lời một cách hoàn mỹ như vậy mà không thích hợp sao? Chẳng lẽ Âu Dương Tĩnh lại càng hi vọng có người thích vẻ bên ngoài của cô ấy sao?
 
Rất không dễ dàng gì mà tìm được một đối tượng làm động lòng vậy mà người đó lại không làm theo cách bình thường vậy! Vu Nhất Dương cũng cảm thấy mệt lòng, cậu ta chỉ đứng ngây ra đó một lúc, nhưng khi mắt nhìn thấy "Âu Dương Tĩnh" đã đi ra đến bên ngoài cửa thì cuối cùng cũng tỉnh táo lại: "Này! Cậu đi đâu vậy! Đợi tôi với!" Cậu ta nhanh chóng đuổi theo.
 

Bùi Dục nghe thấy tiếng Vu Nhất Dương đuổi theo ở phía sau, nhất thời từ đi biến thành chạy, anh cũng không muốn nhìn thấy biểu cảm của người bạn thân nữa! Chỉ nhìn thôi đã thấy lạnh cả sống lưng rồi! Lại càng không nghĩ tới những lời vừa rồi mà Vu đại ngốc đã nói ra, ngấm vào người một cách quá mức rồi!
 
"Ai? ! Cậu chạy cái gì chứ!" Căn bản là Vu Nhất Dương không muốn nghĩ nhiều, thấy "Âu Dương Tĩnh" chạy trốn càng nhanh thì cậu ta cũng nhấc chân mà chạy như điên.
 
Thời điểm Bùi Dục phát hiện Vu Nhất Dương đang đuổi theo anh thì sợ tới mức chạy trốn nhanh hơn nữa! Còn thật sự rất muốn đánh chết cậu ta! Em gái đều đã nói không muốn gặp mặt mà cậu ta vẫn còn đuổi theo! Đuổi theo cái em gái cậu đó! Thân thể này của Âu Dương Tĩnh cho dù có chạy nhanh nhưng cũng không thể bằng nam sinh được!
 
"Hai người đang làm gì vậy?"
 
Thời điểm Âu Dương Tĩnh đi tới liền thấy hai người như người điên một người chạy một người đuổi theo, nếu không phải cô nhận ra quần áo của bản thân mình thì quỷ mới biết được em gái đang chạy này là Bùi Dục đổi thành! Cô nhảy ra ngoài, bất ngờ kéo phía sau áo của Bùi Dục, xách lên giữ anh lại.
 
Xuất phát từ quán tình Bùi Dục ngã về phía trước, sau đó bị Âu Dương Tĩnh chặn ngang giữ lại được.
 
Cứu tinh! Bùi Dục ngẩng đầu thấy Âu Dương Tĩnh nhất thời hai mắt như phát sáng, cầm lấy tay cô nói rất nhanh: "Vu Nhất Dương đã thổ lộ với tôi! Nhanh giúp tôi chặn lại!"
 
Cái quỷ gì? Anh nói quá nhanh, mới đầu Âu Dương Tình còn nghe không có rõ, còn không đợi cho Bùi Dục nói lại một lần nữa thì Vu Nhất Dương cũng đã chạy đến bên cạnh: "Không phải cậu đi đến thư viện sao?" Cậu ta hỏi "Bùi Dục".

 
"Đạt tử nói với tôi là hai người ở chỗ này chờ tôi nên đã gọi tôi qua, tôi đã đến rồi." Âu Dương Tĩnh nói thẳng ra. Cô nhìn dáng vẻ chạy trốn thở hổn hển của hai người: "Tới cùng hai người đến đây để làm gì vậy?"
 
"Vu Nhất Dương nói tôi đã giúp các cậu một đại ân nên mời tôi chơi trò chơi điện tử đó." Thời điểm Bùi Dục nói chuyện còn mang theo một chút ý cười, cầm lấy cánh tay của Âu Dương Tĩnh không có buông ra, nhìn thấy cũng giống như có mấy phần ý tứ làm nũng.
 
Âu Dương Tĩnh bị anh kéo làm cho giật mình, run run bỏ tay của anh ra, dùng mắt hỏi anh: Hôm nay cậu bị gì vậy?
 
Bùi Dục không biết ngay từ đầu cô đã không nghe rõ lời của anh nói rồi, thầm mắng một tiếng! Sao cô gái này không biết phối hợp một chút chứ!
 
Hai người bọn họ dùng ánh mắt ra dấu hiệu một hồi lại cảm thấy bản thân mình ông nói gà bà nói vịt. Lại không biết Vu Nhất Dương đang nhìn tình cảnh lại trong mắt cậu ta biến thành anh hữu tình em có ý mắt đi mày ngài. . .
 
Cho nên đây là cậu ta vừa mới thổ lộ mà đã thất tình rồi sao? Khó trách "Âu Dương Tĩnh" nói không muốn gặp mặt cậu ta nữa, thì ra người cô thích là bạn thân của cậu ta Bùi Dục. Tuy Bùi Dục đích thực đã từng nới qua cùng với cô chỉ là bạn bè nhưng. . . Vu Nhất Dương lại vô cùng ai oán nhìn hai người đang trao đổi ánh mắt, "Âu Dương Tĩnh" là một nữ sinh đáng yêu như vậy "Bùi Dục" thích cô chắc cũng là chuyện sớm muộn đi?
 
"Mình có việc đi về trước đây. . . Các cậu cứ từ từ chơi đi." Vu Nhất Dương vô tình cắt ngang việc hai người đang trao đổi bằng ánh mắt rồi quay đầu đi.
 
"Ai. . ." Âu Dương Tĩnh đầu đầy mờ mịt, đang muốn gọi cậu ta lại thì đã bị Bùi Dục giữ chặt: "Cậu làm gì vậy?" Cô hỏi.
 
"Cậu không có nghe thấy lời tôi nói sao?" Bùi Dục nhíu mày: "Cậu ta với cậu. . . À không đúng, phải nói là đã thổ lộ với tôi rồi!"
 

Lần này Âu Dương Tĩnh đã nghe rất rõ ràng nhưng lại cảm thấy vô cùng hỗn loạn: "Không thể nào? Từ lúc chúng ta đã đổi qua cậu cùng với cậu ta cũng chỉ có mới gặp mặt mấy lần mà cậu ta đã thổ lộ rồi sao?"
 
"Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy, câu nói của cậu ta từ đầu đã vô cùng sai lầm rồi." Bùi Dục suy nghĩ rồi vẫn không có mặt mũi nói ra câu mà Vu Nhất Dương mới thổ lộ. Mười mấy năm làm bạn bè, dù định hướng tình d*c của cậu ta thực sự không đúng thì cũng không nên do anh nói ra.
 
"Cho nên mới vừa rồi cậu đã cố ý nói những lời ghê tởm như vậy sao?" Âu Dương Tĩnh nghĩ lại dáng vẻ khi Bùi Dục làm nũng thì cô không nhịn được mà run rẩy.
 
"Đúng! Nếu không thì Vu Nhất Dương tuyệt đối không có nghị lực mỗi ngày đều đi đến trường cấp hai học!" Bùi Dục nói: "May mắn là tôi đối với bạn thân vô cùng tốt, nếu cậu ấy biết nữ sinh mà cậu ấy theo đuổi là bạn thân của cậu ấy thì nhất định cậu ấy sẽ bỏ cuộc thôi. Nói cách khác nếu để cho tôi phải ứng phó sự theo đuổi của cậu ấy mỗi ngày thì chẳng bằng nói thẳng ra còn hơn!" Bùi Dục nói xong thì lại nhịn không được rùng mình một cái.
 
"Đi thôi, chơi một lúc lâu mệt muốn chết rồi, tìm một chỗ ăn chút gì đi." Bùi Dục vỗ Âu Dương Tĩnh một cái: "Hôm nay ra ngoài có mang theo tiền không?"
 
Cuối cùng hai người bọn họ gọi phần ăn dành cho hai người ở McDonalds, vừa ăn vừa trao đổi với đối phương những chuyện phát sinh trong trường học. Tuy trường cấp hai đã hủy bỏ kế hoạch phân ban nhưng việc tổ chức nhóm nhỏ học tập mà Bùi Dục đề xuất vẫn không có ngừng, vẫn đang dưới sự giám sát của chủ nhiệm lớp mà tiến hành với khí thế hừng hực. Một số học sinh nếm được chút ngon ngọt trong học tập nên so với trước đây càng nhiệt tình hơn.
 
Âu Dương Tĩnh nghe được thì hết sức vui mừng, không có người nào cam chịu bị tụt lại, nếu như cố gắng trong học tập thì sẽ có chỗ tốt về sau, từ từ sẽ hình thành được một đức tính tốt, càng cố gắng thì trong học tập thu hoạch được cảm giác thành tựu càng nhiều thì cũng càng nguyện ý tập trung tinh thần vào học tập hơn.
 
Hai người bọn họ nói chuyện rất là vui vẻ thì chợt nghe bên cạnh có người chào hỏi: "Oa, em gái nhỏ, người bạn kia của em đâu rồi? Lại đổi một người khác rồi sao?"
 
Bùi Dục cảm thấy thanh âm này có phần quen tai, ngẩng đầu thì nhìn thấy người nói chuyện đúng là nam sinh đã đi cùng với La Thần. La Thần cũng cách chỗ bọn họ không xa bưng chén đ ĩa đi tìm chỗ ngồi.