Một Phút Sai Lầm

Chương 2: Chương 2:




 
 
Chè đậu xanh được ướp bằng nước lạnh, hạt đậu nấu rất nhừ, đường cũng được thêm rất vừa phải, ăn vào ngọt lịm, giải nhiệt cực kì tốt. Bữa tối gồm ba món thường ngày, sườn nấu chao, rau xào tỏi và trứng xào cà chua, hương thơm bay thẳng vào mũi. Ăn xong một bát chè đậu xanh thì Bùi Dục liền thấy đói, đúng lúc sợ bại lộ nên cũng không dám nói chuyện nhiều với bà nội, lấy hết sức vùi đầu ăn cơm.
 
Thế nhưng bà nội lại không định bỏ qua cho anh, vừa mới cắn một miếng sườn vào miệng là liền nghe bà nội hỏi: “Tĩnh Tĩnh, sao hôm nay lại đánh nhau với Trần Lập Linh?”
 
Bùi Dục nghẹn lại, thì đứa con gái đánh người kia tên “Trần Lập Linh”, mà bà nội còn nói “lại” đánh nhau, xem ra là thù cũ nhỉ? Mà anh lại không phải là Âu Dương Tĩnh thật, có quỷ mới biết vì sao lại đánh nhau… Trong lúc đang đắn đo không biết nên trả lời thế nào, bà nội lại hỏi: “Có phải vì thằng nhóc tên Thẩm Tây gì đó không?”
  
Lúc này thì Bùi Dục sặc hoàn toàn, chuyện tình cảm lại còn là tình yêu tam giác nữa?! Bà nội, bà biết nhiều quá nha! Ai mà biết Thẩm Tây là thằng nào chứ. Có điều anh nhanh trí, sau khi nuốt cơm trong miệng xuống thì ra sức lắc đầu, nói như đinh đóng cột: “Không phải! Bảo đảm không phải!” Biểu cảm này của bà nội nhìn một cái là biết rất nghiêm khắc bảo thủ với việc yêu sớm, anh cóc thèm quan tâm gì mà Thẩm Tây Thẩm Đông, cứ phủ nhận hết là được! Dù sao thì anh cũng không quen biết.
 
Bà nội nhìn chăm chăm cháu gái mình hồi lâu, thấy ánh mắt kiên định không giống đang nói dối của anh thì cũng không truy hỏi nữa, gắp một miếng sườn ngon lành bỏ vào bát anh, nói với anh bằng ý tứ sâu xa: “Không phải là tốt nhất. Các con ở tuổi này nhất quyết không được yêu sớm, đặc biệt là con gái! Yêu đương là IQ liền tuột dốc! Chất lượng dạy học ở trường bọn con cũng không tốt, muốn thi đậu Phụ Trung toàn bộ đều phải dựa vào nỗ lực của bản thân. Con đừng thấy con bây giờ đang đứng nhất Ngũ Trung*,đợi đến lúc có bảng xếp hạng toàn thành phố không biết sẽ xếp thứ mấy nữa.”
*viết tắt của Trường trung học thứ năm
    
Chất lượng ở Ngũ Trung tệ vậy sao? Bùi Dục nhớ kỹ lại, hình như lớp bọn anh đúng thật là không có người nào chuyển lên từ Ngũ Trung, có điều bọn anh là lớp chọn, cũng không đến ba mươi người. Âu Dương Tĩnh ở lớp hai, cũng là lớp có thành tích tốt nhất trong ba lớp trọng điểm, dựa vào thành tích của cô thì thi vào Phụ Trung vẫn còn dư dả, bà nội nói vậy cũng có chút khoa trương rồi.
 
Bà nội nhìn là biết anh không nghe, không kiềm được mà gằn giọng: “Đừng tưởng bà nội doạ con, năm đó bố con cũng thi đậu Phụ Trung rồi, kết quả thì sao? Yêu sớm với mẹ con, chơi với mấy đứa bạn không đàng hoàng, ngay cả cấp ba cũng không học hết mà đã thôi học. Con còn nhỏ, không biết được con người ta đó mà, có lúc một bước đi không vững, cả đời này liền hỏng hết, những đứa lộn xộn ở trường con đừng quan tâm đ ến. Thằng nhóc Thẩm Tây gì đó, bà thấy cũng không học hành gì, đàn ông con trai gì mà để tóc dài như vậy, nhà trường cũng không thèm quan tâm đ ến…”
 
Lượng tin tức nhiều quá! Bùi Dục miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh trên nét mặt, nghe không sót một chữ, nhìn trình độ lưu loát khi bà nội kể chuyện, chắc là Âu Dương Tĩnh thường xuyên nhận được sự giáo dục như vậy. Qua lời của bà nội, anh nắm bắt được ít nhất ba thông tin:

 
Bố mẹ Âu Dương Tĩnh lén lút ăn trái cấm trong thời gian còn đi học, sau khi bị nhà trường phát hiện thì bị đuổi học. (Vậy nên bà nội cực kỳ sợ Âu Dương Tĩnh đi vào vết xe đổ của bố)
 
Hình như Thẩm Tây là một thiếu niên phản nghịch chơi nhạc. (Âu Dương Tĩnh thích kiểu này?)
 
Trần Lập Linh đánh Âu Dương Tĩnh là vì Thẩm Tây. (...)
 
Âu Dương Tĩnh, tôi không cố ý nghe ngóng chuyện riêng của cậu đâu, đây hoàn toàn do bà nội tự kể tôi nghe nha. Bùi Dục nuốt miếng cơm cuối cùng xuống, quyết định chút nữa bất kể thế nào cũng phải liên lạc được với bản thân của bốn năm trước, nói với anh rằng bốn năm sau nhất định phải nhớ cứu cô gái đó. Ông trời ném anh trở về bốn năm trước chắc cũng là ý này nhỉ, có lẽ sau khi hoàn thành nhiệm vụ, anh cũng nên quay về năm 2016 rồi.
 
Có điều thời gian trùng sinh mà ông trời chọn lựa đúng thật là có chút vấn đề nha, anh và Âu Dương Tĩnh lên cấp ba mới là bạn học, lớp 9 anh có biết Âu Dương Tĩnh tròn hay dẹt đâu.
  
Một tay Bùi Dục cầm khăn lạnh chườm mặt, một tay cầm ống nghe, vểnh tai lên nghe một lúc, sau khi chắc chắn bà nội đã bắt đầu tắm thì mới cầm điện thoại bàn lên gọi vào số điện thoại của mình. Không có điện thoại đúng là phiền phức, gọi một cuộc mà y như làm chuyện xấu, chỉ hy vọng chút nữa có thể nhanh chóng nói rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, tránh phải giải thích với bà nội tại sao lại gọi cho con trai vào buổi tối thế này.
 
Có điều, nên mở miệng thế nào đây?
 
Bùi Dục đang cố gắng nhớ lại mình của bốn năm trước, khi đang đắn đo nên dùng cách nào đơn giản rõ ràng nhất để nói rõ mọi chuyện thì đột nhiên điện thoại bỗng kết nối.
 

“A lô?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. Bùi Dục hé mở miệng, còn chưa sắp xếp xong câu từ thì người bên kia lại hỏi: “Cậu là Bùi Dục?”
 
“Hả?” Bùi Dục kinh ngạc, tình tiết này không đúng nha! “Cậu là…” 
 
“Tôi là Âu Dương Tĩnh. Là cơ thể bây giờ cậu đang dùng.” Đầu dây bên kia dừng một chút, bổ sung thêm, “Cậu dùng điện thoại bàn nhà tôi, tôi nhớ số.”
   
Đợi chút… Bùi Dục cảm thấy chuyện này có hơi vượt ngoài dự tính, Âu Dương Tĩnh lại đang ở trong cơ thể anh? Thì ra đây không chỉ là trùng sinh, mà là hoán đổi linh hồn? “Cậu biết tôi?” Anh vờ ngạc nhiên, làm như mình vẫn chưa quen biết cô.
 
“Trên sách cậu có tên mà. Bà nội tôi đâu? Cậu gọi điện thoại sang đây bà có biết không?” Giọng nói có chút gấp gáp.
 
“Không biết, bà đi tắm rồi, tôi lén gọi.” Bùi Dục nhanh chóng giải thích.
  
Vừa nghe thấy bà nội đang tắm, Âu Dương Tĩnh càng sốt ruột hơn: “Bà nội vào đấy bao lâu rồi? Bà tắm nhanh lắm… Bây giờ cũng không tiện nói nhiều, hay là...ngày mai gặp nhau đi? Mười giờ sáng, ngay trước cổng thư viện tỉnh?”
 
Bùi Dục nghĩ, thời gian địa điểm đều không có vấn đề gì nên liền trả lời: “Được”, lời vừa nói ra thì Âu Dương Tĩnh ở đầu dây bên kia ném lại một câu “Mai gặp” rồi lo lắng không yên cúp điện thoại. “Làm cái quỷ gì vậy…” Bùi Dục nhìn ống nghe nói nhỏ, có đến mức phải sợ hãi vậy không?
 
Có điều xem ra, hình như Âu Dương Tĩnh không trùng sinh?
 

Phán đoán này khiến nội tâm Bùi Dục hơi phức tạp, đồng thời lại có chút bái phục cô. Một cô gái nhỏ hoán đổi vào trong một cơ thể khác giới lạ lẫm lại bình tĩnh được như vậy, mà điều cô lo lắng nhất lại là bà nội phát hiện “cô” gọi điện thoại với con trai...khả năng nắm bắt trọng tâm kỳ lạ này…
 
*****
 
Thật ra Âu Dương Tĩnh ở đầu dây bên kia không hề bình tĩnh như Bùi Dục tưởng tượng, cô đặt điện thoại xuống hồi lâu mà tim vẫn còn đập dữ dội, ôm lấy lồ ng ngực hít thở thật sâu, lúc này cô mới bước đến trước gương, tỉ mỉ quan sát người trong gương.
 
Lúc nãy cô nói dối, cô hoàn toàn không biết tên Bùi Dục qua sách. Cô sớm đã gặp qua Bùi Dục trong cuộc thi diễn thuyết cấp trường hồi lớp 8. Tuy đã là chuyện của một năm trước, thế nhưng cô vẫn lờ mờ nhớ được dáng vẻ Bùi Dục đứng trên bục diễn thuyết trong bộ đồng phục trường Trung học Anh Hoa. Không giống như những nam sinh cấp hai trẻ con bên cạnh mình, phong thái anh trầm ổn, mặt mũi cũng đã xuất hiện nét anh tuấn mạnh mẽ của thiếu niên.
 
Nếu dùng một từ để hình dung thì chính là: Nam thần!
  
Âu Dương Tĩnh giơ tay chọc chọc người trong gương, thiếu niên trong gương cũng làm động tác y hệt cô.
 
Một năm qua đi, hình như Bùi Dục cao thêm rồi, nét trẻ con trên mặt cũng mất đi đôi chút. Nhìn gương mặt này, nhịp tim vừa bình tĩnh lại bắt đầu trở nên gấp gáp, thế nhưng đã được cô nhanh chóng nén lại.
 
Trước khi hoán đổi linh hồn mà bấn loạn vì gương mặt này, nói dễ nghe chút thì còn có thể gọi là tâm tình thiếu nữ, bây giờ mà mê mẩn gương mặt của “chính mình”, không phải tự luyến cực độ thì cũng là não úng nước.
 
Để hình tượng nam thần không sụp đổ, cô nhất quyết phải cầm cự.
  
Âu Dương Tĩnh bước khỏi gương, lại đến ngồi vào bàn học, tiếp tục viết viết vẽ vẽ trên tờ giấy nháp đang viết dở một nửa.
 
Gần giống nhưng những gì cô dự đoán, nam thần hoán đổi cơ thể với cô, nguyên nhân thì không rõ. Cũng chính là, tỉ lệ không thể lập tức đổi trở lại của bọn họ tương đối lớn.

  
Nếu thế này thì đúng là có hơi sợ đó! Âu Dương Tĩnh xoa xoá tóc, nghe đồn Bùi Dục là nhân vật có thành tích cực tốt ở Trung học Anh Hoa, bất kể là cuộc thi lớn hay nhỏ cũng đều ngồi vững vàng ở vị trí thứ nhất, thế nhưng Ngũ Trung cô đang học lại bị gọi là trường học top cuối trong số những trường “trung học chợ rau”*, mà Anh Hoa là trường thực nghiệm trọng điểm của tỉnh, lại bởi vì là trường tư nên điều kiện đầu vào so với các trường thực nghiệm khác trong tỉnh chỉ cao hơn chứ không thấp. Nếu tạm thời không đổi lại được, chỉ cần một kỳ thi thôi là cô rất có thể sẽ lộ ra ngay.
*ngôn ngữ mạng, chỉ những trường top dưới, ai cũng vào được.
 
Nhưng với hiện tại mà nói, vẫn còn có một vấn đề cấp bách hơn rất nhiều đang bày ra trước mắt——
 
Thầy cô bạn bè của Bùi Dục, cô KHÔNG! BIẾT! MỘT! AI! Ngay cả cổng chính của Anh Hoa mở ở đâu cô cũng không biết! Đến thứ hai đi học mà tìm không được chỗ ngồi của mình chắc sẽ buồn cười lắm…
 
 
Càng nghĩ càng mọc ra thêm nhiều chuyện phiền phức! Âu Dương Tĩnh lật vở luyện tập của Bùi Dục ra, sau khi làm hết hai trang thì cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô quyết định đi tìm hình chụp tập thể của Bùi Dục trước. Có thứ này thì ít nhất thứ hai đi học sẽ không đến nỗi không quen biết ai. Thế nhưng điện thoại và máy tính của Bùi Dục đều cài mật khẩu...chỉ có thể xem sổ hình ảnh thôi.
 
“Tiểu Dục, không còn sớm nữa, chuẩn bị đi tắm đi!” Giọng nói dịu dàng của mẹ Bùi Dục xuyên qua cửa truyền đến, Âu Dương Tĩnh vừa mới tìm được cuốn sổ hình ảnh trên nóc tủ sách bị doạ đến mức suýt nữa thì té xuống ghế.
 
Đi tắm!!!
  
Sao lại quên chuyện này! Hình tập thể gì chứ! Tắm mới là vấn đề to bằng trời được không! Cô chỉ vừa mới nhìn rõ nhan sắc của nam thần mà bây giờ lập tức phải nhìn trực diện cơ thể của anh sao?!
 
...Nghĩ ở một góc độ khác, bây giờ Bùi Dục chắc chắn cũng đang đối mặt với vấn đề giống hệt cô...càng nghĩ kĩ càng sợ hãi, không dám nghĩ tiếp luôn!
 
Trong lòng Âu Dương Tĩnh như đang có một vạn con lạc đà đang chạy loạn tứ tung…