Một Phần Hai Mươi Tư

Chương 48: Trừ tà




Mạnh Phồn và Ngô Liệt gặp nhau ở chỗ hẹn.

Cộng sự của Ngô Liệt, là một thợ săn quái vật tên Thẩm Xuyên, cũng coi như đẹp trai sáng sủa, nhưng đứng chung với Ngô Liệt thì bình thường hơn hẳn, hơn nữa hôm trước người này còn đề nghị đưa Yến Nhất đi, cho nên bác sĩ Mạnh hộ phu cuồng ma hoàn toàn không có thiện cảm với người này.

Sau khi Ngộ Liệt giới thiệu hai người với nhau một cách đơn giản, Thẩm Xuyên khách sáo gật đầu với Mạnh Phồn: “Chào anh, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ”.

“Chào anh”. Vẻ mặt Mạnh Phồn lạnh nhạt.

Tôi không muốn nói chuyện với anh!

Thẩm Xuyên quan sát nét mặt Mạnh Phồn chốc lát liền thoải mái giải thích: “Thật ra hôm đó tôi cũng chỉ là thực hiện đúng chức trách của mình mà thôi, mong bác sĩ Mạnh không chê trách”.

“Hôm nào?”. Mạnh Phồn mỉm cười kín đáo.

Bác sĩ Mạnh đức cao vọng trọng mới không nhỏ mọn ghi hận trong lòng được chứ! Anh đang nói gì thế?

Thẩm Xuyên bất đắc dĩ cười cười: “Anh không nhớ thì thôi vậy”.

Thế là ngày đầu tiên làm thợ săn quái vật, Mạnh Phồn theo Ngô Liệt và Thẩm Xuyên chạy ngược chạy xuôi cả ngày, xử lý đủ các thứ chuyện vặt vãnh thượng vàng hạ cám liên quan đến phi nhân loại, bao gồm phê bình dạy bảo một địa tinh bán rong đĩa cấm chào hàng người đi đường, bắt được một người lùn tự chế tạo và tàng trữ dao, chặn hai thiếu niên tinh linh giữa ban ngày ban mặt điều khiển thảm bay trên trời, còn thu được một xe thủy quái hồ Loch Ness bỏ túi, vì người bán quảng cáo thủy quái hồ Loch Ness lớn lên không to nhưng thực ra là rất to, đã có rất nhiều phi nhân loại mắc lừa mua về, kết quả thủy quái to không nuôi nổi, cuối cùng đành nhắm mắt vứt thủy quái xuống hồ nhân tạo, hậu quả là gần đây trên mạng xôn xao chuyện thủy quái.

Cuối cùng Hiệp hội thợ săn phải ra tay, tìm cách vận chuyển thủy quái đến nơi ở thích hợp với chúng.

Người bán rong này quả là vô cùng hiểm độc bất lương!

“…Công việc hôm nay của chúng ta, có khác gì quản lý đô thị đâu?”. Mạnh Phồn tất bật cả ngày, vừa mệt vừa chán, “Đã nói là đi bắt ác ma tìm bằng chứng mà?”.

“Không còn cách nào khác, tất cả mọi việc có liên quan đến phi nhân loại ở khu vực này đều do tôi và Trầm Xuyên quản lý”. Ngô Liệt uể oải khoanh tay, “Hôm nay không có ác ra gây rối, tôi không còn cách nào”.

Mạnh Phồn vẫn tiếp tục lảm nhảm: “Lần trước anh nói tần suất các vụ ác ma tập kích gần đây rất cao, cụ thể là cao bao nhiêu?”.

Ngô Liệt tức giận chớp chớp mắt với Mạnh Phồn “Đến tận hôm qua, trước khi anh chính thức đi làm, khu vực này gần như mỗi ngày xảy ra một vụ”.

Mạnh Phồn:…

Trách tôi sao?

“Hôm nay đến đây thôi”. Thẩm Xuyến nhìn dồng hồ đeo tay, quay sang Mạnh Phồn, nở nụ cười ôn hòa: “Hôm nay bác sĩ Mạnh vất vả rồi, lát nữa có kế hoạch gì chưa? Hay là cùng nhau ăn bữa cơm?”.

“Ngại quá, tôi có hẹn rồi”. Vẻ mặt Mạnh Phồn lạnh nhạt.

Nhưng trong lòng lại nhiệt tình như lửa, hận không thể chuyển dịch tức thời vào lòng ông xã đẹp trai!

“Hôm khác vậy”. Vẻ mặt Trầm Xuyên hơi thất vọng.

“Được”. Mạnh Phồn nghiêm mặt, mất tự nhiên gật gật đầu, sau đó lặng lẽ đem thời gian biểu năm nay nháy mắt lấp đầy toàn bộ.

Ngại quá, thật ra tối nào tôi cũng có lịch rồi, như là ở bên ông xã, ở bên ông xã, và ở bên ông xã.

Cuộc sống tân hôn của cặp phu phu ngọt ngào sến súa như thế đấy.

Bên kia, Tưởng Phi đang giúp Yến Tử Hoàn chuẩn bị hành lý, bởi vì bộ phim Yến Tử Hoàn kí hợp đồng lúc trước ký sắp khai máy rồi, để chọn cảnh đẹp hơn, đoàn làm phim đã thuê một khách sạn ở gần khu vực ngoại cảnh ở ngoại ô, ngày mai sẽ phải vào đoàn làm phim báo cáo, Yến tiểu béo lần đầu tiên đóng phim, Yến tiểu béo nghĩ thôi đã kích động ghê gớm, ôm kịch bản phấn khích đi đi lại lại trên hành lang, thỉnh thoảng nhập tâm đọc thuộc hai đoạn lời thoại tìm cảm giác.

Lúc này, Long Dực lộ ra nửa khuôn mặt từ khúc quẹo cầu thang.

Yến Tử Hoàn:…

“Nô lệ, nghe nói ngày mai cậu sẽ đi đóng phim?”. Long Dực nhảy vèo ra chắn trước mặt Yến Tử Hoàn, hai tay mở rộng áo choàng, tự cho là rất có khí thế, “Ta cũng muốn đi!”.

“Đừng mơ tường”. Yến Tử Hoàn liếc xéo hắn sắc bén: “Nếu anh thực sự dám trà trộn vào đoàn làm phim thì tôi sẽ không diễn nữa”.

“A, dám uy hiếp bản vương”. Giọng Long Dực lập tức dịu giọng hơn nhiều: “Ta không quấy rối đâu, ta chỉ muốn nhìn dáng vẻ nô lệ của ta đóng phim trông ngu xuẩn cỡ nào thôi”.

“Không được, đó là thứ ai muốn nhìn thì nhìn sao?”. Yến Tử Hoàn trợn trắng mắt, “Không cho anh đi”.

“Ha, thú vị, cậu tưởng là cậu có thể chống lại ý chí của Ma vương địa ngục sao?”. Long Dực đã dự liệu trước.

“Dù sao anh dám đi theo thì tôi sẽ ăn chết anh”. Ánh mắt Yến Tử Hoàn lộ ra tia hung ác, “Ăn xong rồi đánh, đánh xong lại ăn”.

“Trời ơi, nô lệ láo xược thô lỗ nhà ngươi”. Long Dực hít vào một hơi lạnh, ngồi xổm xuống đất tự ôm mình.

“Được rồi đừng có giả vờ, tôi phải xem kịch bản, đừng làm phiền tôi”. Yến Tử Hoàn đá đá hắn, cầm kịch bản thong thả đi trên hành lang.

Nhưng ở cuối hành lang, Tưởng tiên sinh đang cùng bé hamster từ biệt, cảnh tượng thê lương mà mỹ lệ.

“Em sẽ nhớ anh!”. Phương Kỳ kiễng chân ôm cổ Tưởng Phi, mặt chôn vào ngực Tưởng Phi cọ tới cọ lui, nhỏ giọng tủi thân nói: “Anh đi rồi không có ai ở bên em”.

Bởi vì bác sĩ Mạnh bây giờ ngày nào cũng dính lấy Yến tiên sinh, kéo cũng không ra.

Mà cuộc sống đơn độc thực sự khó trải qua, ăn buffet lẩu nướng gì đều không tiện, nào là canh cá nấu dưa chua này ngan áp chảo này đùi dê nướng này, mấy suất ăn lớn như vậy một người căn bản ăn không hết mà bỏ thừa thì thật lãng phí!

Đây là nỗi cô đơn trong mắt kẻ tham ăn.

“Ngoan”. Trưởng Phi hôn nhẹ trán Phương Kỳ, “Tối nào chúng ta cũng chat video có được không? Anh hát cho em nghe”.

Phương Kỳ sụt sùi: “Vậy cũng không ôm được anh”.

Không sờ được cơ bụng của Tưởng tiên sinh, nhân sinh là một mảng u ám tiêu điều.

“Nào, há miệng”. Tưởng Phi nâng cằm Phương Kỳ, Phương Kỳ nghe lời nhắm mắt miệng hơi hé, lộ ra đầu lưỡi béo mập, lông mi vì hồi hộp nên hơi rung rung.

Sau đó Tưởng tiên sinh móc ra một viên kẹo mềm vị trái cây trong túi áo trái, bóc vỏ đút vào miệng Phương Kỳ.

“Ngon không?”. Tưởng Phi cười dịu dàng, “Anh nhờ bạn mang về từ nước ngoài đấy, anh nhớ em thích ăn nhãn hiệu này”.

“Ngon lắm”. Mắt Phương Kỳ cong cong hai vành trăng non, hơi xấu hổ.

Bởi vì vừa rồi còn tưởng là hôn môi cơ!

“Tổng cộng mua hai hộp lớn, đều đặt dưới gầm giường phòng em”. Vì bé hamster thích trữ đồ ăn dưới gầm giường, nên người chăn nuôi Tưởng tiên sinh thường xuyên âm thầm bổ sung hàng vào đó, “Mỗi ngày không nên ăn nhiều quá, ăn xong chú ý súc miệng, cẩn thận sâu răng”.

“Vâng!”. Phương Kỳ ngoan ngoãn gật đầu.

“Há miệng, ngẩng đầu”. Tưởng Phi lại nâng cằm Phương Kỳ.

Lần này nhất định là hôn môi rồi, Phương Kỳ lại nhắm mắt lần nữa, ngoan ngoãn há miệng.

Tưởng tiên sinh lại móc ra một viên su kem từ trong túi áo phải ra, bóc vỏ thả vào miệng Phương Kỳ.

Để mọi nơi mọi lúc đều có thể đút bé hamster nhà mình ăn, người đàn ông mạnh mẽ từ trước đến nay không ăn đồ ăn vặt bây giờ trong túi quần túi áo luôn cất đủ loại đồ ăn vặt đóng gói nhỏ!

“…”. Mặc dù ngon nhưng sao vẫn chưa hôn chứ, Phương Kỳ vẻ mặt nhăn nhó nhai nhai nhai.

Tưởng Phi bị vẻ mặt của Phương Kỳ chọc cười, bất ngờ cúi đầu hôn xuống, trong lúc đầu lưỡi triền miên, còn xen lẫn mùi ngọt của kẹo.

Yến Tử Hoàn đang cầm kịch bản hóa đá ở một bên:…

Xin người, bên cạnh hai người còn có tôi đây! Có thể nghĩ cho tâm trạng của cẩu độc thân một chút không?

Không thể dừng lại ở tầng hai rồi, Yến Tử Hoàn đắng lòng cầm kịch bản đi xuống lầu, muốn nằm trên sofa vừa ăn kem ly vừa đọc.

“Bảo bối há miệng”. Trên sofa, Yến Nhất cầm một hộp kem, múc một thìa, đưa đến bên miệng Mạnh Phồn.

“Em cũng có…”. Mạnh Phồn lắc lắc kem ly trong tay mình.

“Làm việc cả ngày vất vả như vậy, để anh đút cho em”. Giọng nói Yến Nhất dịu dàng đến mức có thể hòa tan băng thành nước, Nào, a ——”.

Thế giới này đối xử với cẩu độc thân thật quá không hữu hảo rồ!

Yến tiểu béo chịu kích thích nghiêm trọng chạy như bay vào phòng mình, vứt kịch bản xuống đất, phát ra tiếng hét từ tim phổi: “Ông cũng muốn yêu đương a a a!!!”.

Long Dực không hề báo trước cầm quả cầu thủy tinh nhảy ra từ trong tủ áo khoác: “Hãy để ta thực hiện nguyện vọng của cậu đi, nô lệ!”.

Yến Tử Hoàn hít vào một hơi khí lạnh, túm cổ áo Long Dực ấn người hắn lên cửa tủ quần áo: “Anh trốn ở đây làm gì hả? Có phải muốn chụp lén tôi không?”.

“Hơ, đừng tự mình đa tình thế”. Long Dực kiêu ngạo nói: “Bản vương chỉ đang kiểm duyệt quần lót của cậu thôi”.

Yến Tử Hoàn:…

“Cậu thực sự tưởng là ta còn muốn chụp lén cậu ư? Nực cười”. Long Dực khinh miệt phát ra một tiếng cười nhạo, “Ảnh ta chụp lén cậu đã chiếm hết dung lượng bộ nhớ rồi, còn chụp lén thế nào được nữa?”.

Vẻ mặt Yến Tử Hoàn nhất thời giống như muốn ăn thịt người.

Hôm nay Ma vương bệ hạ anh tuấn tà mị lại bị Vương hậu tàn bạo ném xuống từ cửa sổ tầng hai!

“A a a a a —— Bịch!”.

“Anh ta không sao chứ?”. Mạnh Phồn hết hồn.

“Đáng đời”. Yến Nhất bình tĩnh nói.

Anh trai mình là fanboy của em trai mình.

Cảm giác này thật là không thể quỷ dị hơn…

Hôm sau lúc gần xuất phát, Yến Tử Hoàn không yên tâm bảo Tưởng Phi tìm Long Dực đến, vì nếu không tận mắt nhìn thấy Long Dực ngoan ngoãn ở nhà thì Yến tiểu béo hoàn toàn không thể an lòng.

Quả nhiên, Tưởng Phi lục soát biệt thự một vòng từ trên xuống dưới, cũng không phát hiện ra tung tích Long Dực.

“Tên thiểu năng đó rốt cuộc chết ở đâu rồi!”. Yến Tử Hoàn tức giận nện một phát lên cốp sau.

“Kệ hắn đi”. Tưởng Phi sắc mặt âm u, “Nếu hắn dám đi theo, tôi sẽ giúp cậu giáo huấn”.

Dường như tất cả mọi người đã quên rằng đối phương là Ma vương bệ hạ tôn quý!

“Nhất định phải đánh hắn nhừ từ”. Yến Tử Hoàn trịnh trọng vỗ vỗ vai Tưởng Phi.

Tưởng Phi siết nắm đấm kêu răng rắc: “Không thành vấn đề”.

Yến Tử Hoàn lo lắng tiều tụy thở ra một hơi, quay người lên xe.

Trên đường đến đoàn làm phim, gió êm sóng lặng, Long Dực cũng không đột nhiên từ trên trời giáng xuống, Yến Tử Hoàn thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu vọc điện thoại.

Hiện giờ cậu có một thói quen, đó là mỗi ngày khi mở điện thoại đều phải lướt xem Weibo của Long Dực, hơn nữa còn cho hắn vào mục đối tượng đặc biệt quan tâm…

Đây thực sự là một thói quen vô cùng đáng sợ!

Mà dòng status mới nhất trên Weibo của Long Dực, là từ mười phút trước…

Đại ma vương tận thế: Ha ha ha ha ha! Vương hậu thiên chân vô tà của ta, cậu ấy nhất định không biết lúc này bản vương đang anh tuấn trốn ở cốp xe. Không sai, vì tình yêu, vì từng giây từng phút có thể nhìn thấy dung nhan khiến ta say mê của Vương hậu, cho dù là cốp xe tối tăm chật hẹp, bản vương cũng nằm không do dự!

Sắc mặt Yến Tử Hoàn thay đổi mấy lần, tâm trạng phức tạp không nói nên lời, đang lưỡng lự không biết có nên dứt khoát cho Long Dực đi ra hay không, dù sao trong xe vẫn còn chỗ ngồi, hơn nữa cốp xe xóc như vậy, lại buồn nữa…

Lúc này, Long Dực lại đăng thêm một status.

Đại ma vương tận thế: Vali của Vương hậu ở ngay cạnh chân ta, hay là ta lục quần lót nhỏ dễ thương của Vương hậu chút nhỉ, a ha ~

Yến Tử Hoàn:…

“Bác tài, phiền bác đi nhanh chút”. Yến Tử Hoàn xanh mặt nói.

“Đoạn đường này gập ngềnh, xóc nảy ghê lắm”. Tài xế nhắc nhở.

“Không sao, cháu thích xóc”. Yến Tử Hoàn mặt không biểu cảm.

Tài xế đành phải khổ sở nhấn ga, xe xóc đến nỗi như muốn lên trời!

“Sao vậy?”. Tưởng Phi nghi hoặc.

“Xóc thế mới tốt”. Yến Tử Hoàn hung hăng nghiến ra hai chữ từ kẽ răng, “Trừ tà!”.