Một Phần Hai Mươi Tư

Chương 3: Một ước mơ giản đơn bình dị




“Không!”. Yến Tử Hoàn kiên quyết lui về sau một bước, “Trước khi lên lầu chẳng phải đã cân rồi sao, cân nữa làm gì?”.

Tưởng Phi không nói hai lời, trực tiếp xách Yến Tử Hoàn lên cân, ánh mắt sắc bén nhìn bàn cân: “Nặng hơn nửa giờ trước 100g, đấy là đã trừ đi trọng lượng của kính và khẩu trang”.

“Tôi…uống nước, nước lọc”. Yến Tử Hoàn nhanh trí đáp.

Phường Kỳ thò ra khuôn mặt nhỏ từ khe cửa, nghĩa khí ngụy tạo chứng cứ cho bạn ăn: “Đúng vậy, Yến tiên sinh chỉ uống nước, uống một cốc lớn, là tôi đưa cho anh ấy.”

Tưởng Phi dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm Phương Kỳ, Phương Kỳ tặng lại anh ta một nụ cười.

“Hừ”. Yến Tử Hoàn ngẩng đầu ưỡn ngực bước xuống cân, lén nháy nháy mắt với bạn ăn.

Không tìm được chứng cứ, Tưởng Phi thở dài: “Được rồi”.

“Chuyện của hai người giải quyết xong chưa?”. Mạnh Phồn lạnh lùng nhìn họ diễn một lúc, không nhịn được hỏi, tiện thể thầm kinh ngạc – Cái tên tâm thần phân liệt 24 nhân cách kia vậy mà lại có em trai là đại minh tinh.

Thảo nào thoạt nhìn rất giống người có tiền.

“Giải quyết xong rồi, xin lỗi đã làm phiền anh”. Tưởng Phi đội cho Yến Tử Hoàn một chiếc mũ lưỡi trai, kéo vành mũ thấp xuống, một tay xách cân, một tay kéo cậu ra khỏi phòng khám.

Phòng khám ồn ào nháy mắt yên tĩnh trở lại, Mạnh Phồn liếc mắt, quay đầu nhìn Yến Nhất ở đối diện.

Nhưng Yến Nhất hình như đã tỉnh lại từ lâu, ánh mắt nhìn Mạnh Phồn sắc bén, khóe môi nở nụ cười bỡn cợt, không nói gì, cũng không nhúc nhích, không nhìn mắt hắn thì không thể biết hắn đã tỉnh.

“Anh tỉnh từ bao giờ vậy?”. Đệt, người này có phải bị bệnh không, tỉnh rồi mà sao một chút động tĩnh cũng không có! Mạnh Phồn chưa cả thoát game liền nhanh tay nhét diện thoại vào trong áo blouse, xoay ghế ngồi đối diện với Yến Nhất, khuỷu tay chống xuống bàn, mười ngón tay đan vào nhau đỡ cằm, ánh mắt thâm trầm, cố ra vẻ: “Bây giờ anh cảm thấy thế nào?”.

“Em trai tôi vừa chạy vào phòng vệ sinh thì tôi tỉnh”. Yến Nhất lắc lắc đầu, giọng vui sướng: “Tôi cảm thấy rất tốt, là cảm giác bình ổn trước nay chưa từng có”.

“Vậy là tốt rồi”. Mạnh Phồn giả vờ dùng tay áo lau mồ hôi vốn không có trên trán, thở phào một hơi, mệt mỏi dựa vào ghế, nói láo: “Vừa rồi tôi tiến hành thôi miên sâu cho anh, nhân cách chủ sau khi được củng cố có thể duy trì một thời dài tương đối dài. Hôm nay sau khi về anh hãy ghi lại xem cụ thể dài bao lâu”.

Ánh mắt Yến Nhất rơi trên người Mạnh Phồn, giọng nói mang ý cười: “Được, vất vả cho anh rồi, bác sĩ Mạnh”.

“Đừng khách sáo, đều là việc nên làm”. Vẻ mặt Mạnh Phồn hòa nhã, giọng nói ân cần, quả đúng là “lương y như từ mẫu”.

“Ừ”. Yến Nhất gật đầu cười, rồi rút điện thoại ra: “Đúng rồi, trò anh vừa chơi tôi cũng chơi đấy, thêm bạn tốt nhé?”.

Mạnh Phồn cố gắng kiềm chế không nhảy lên đập Yến Nhất, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trò đấy tôi bỏ lâu rồi, lúc nãy ấn nhầm”.

Yến Nhất tiếc nuối cất điện thoại “Phí khám chữa bệnh…”

“Một tiếng 1000 tệ!”. Mạnh Phồn lộ ra hàm răng trắng sáng, lập tức lấy máy POS: “Tiền mặt hay thẻ?”.

“Thẻ!”. Yến Nhất mở ví, tao nhã rút ra một tấm thẻ.

Mạnh Phồn sung sướng ra sức ấn ba số không trên máy POS, đang định xác nhận thì đột nhiên Yến Nhất đi đến ấn thêm một số không nữa, giải thích: “Trả từng đợt phiền lắm, tạm ứng một phần là được. Phương pháp trị liệu của anh có hiệu quả, tôi còn đến nữa mà”.

“Được”. Chậc chậc đúng là những kẻ có tiền vạn ác! Họ Mạnh tham tiền không kìm được lộ ra nụ cười mãn nguyện, đang cười vui vẻ, vừa ngước mắt lên liền thấy ánh mắt tràn đầy thâm ý của Yến Nhất gần trong gang tấc, nhìn mình cười như không cười.

Thế là Bác sĩ Mạnh nháy mắt ngồi thẳng người, thu lại nụ cười, giữ một khoảng cách nghiêm túc nói với Yến Nhất: “Về nhà ghi chép cẩn thận thời gian duy trì ý thức của nhân cách chủ, có vấn đề gì thì cứ gọi cho tôi, hẹn thời gian trị liệu lần sau”.

“Được, cảm ơn bác sĩ”. Yến Nhất đứng dậy, chỉnh lại quần áo, mỉm cười nói: “Tôi đi đây, tạm biệt”.

“Tạm biệt”. Mạnh Phồn vội vẫy vẫy tay.

Yến Nhất vừa ra khỏi cửa, Mạnh Phồn liền lập tức lấy sổ kế toán trong ngăn kéo ra, mạnh mẽ ghi thêm một khoản dưới mục thu nhập.

Mạnh Phồn có một ước mơ vô cùng giản đơn bình dị.

Đó là góp đủ tiền mua một ngôi biệt thự lớn.

Cửa chính thiết kế kiểu thần điện Hy Lạp, có hai cây cột trắng, cực kì phong cách. Tường cũng phải sơn màu trắng, bên ngoài bức tường là cầu thang nhỏ tinh tế, từ sân thông lên ban công tầng hai, trên ban công có thể tổ chức tiệc nướng lộ thiên, tiệc trà, chơi cờ, đọc sách, uốn quanh cầu thang phải là dây leo nở hoa, trông rất nghệ thuật! Dưới tầng hầm có hầm rượu và rạp chiếu phim chuyên dụng trong gia đình, giữa sân có một bể bơi xanh biếc, bơi chán thì lên bờ nằm trên ghế dựa phơi nắng, uống nước ép, bên cạnh có tiểu thịt tươi mình bao dưỡng trò chuyện cùng.

…Lại gần ước mơ thêm một bước rồi. Mạnh Phồn mãn nguyện đóng sổ, chuẩn bị kết thúc một ngày làm việc

Phường Kỳ ngậm cây kẹo mút đi vào quét tước, vừa quét vừa ảo tưởng si ngốc tán thán: “Đẹp trai quá, thực sự đẹp trai quá…”.

“Ai?”. Mạnh Phồn lo lắng nhìn tiểu mị ma.

Cho tôi xin, cậu là một tiểu mị ma đấy, đừng có dáng vẻ ta đây bị mị ma mê hoặc được không?

Phương Kỳ ngại ngùng xoa xoa khuôn mặt nhỏ: “Ba người”.

Đúng vậy, giá trị nhan sắc của ba người vừa nãy đều rất cao, so ra kém hơn trợ lý mặt đen từ đầu đến cuối kia một chút, nhưng cũng anh tuấn vô cùng, rất nam tính.

Nhưng ba người đó đều có bệnh…Mạnh Phồn không thể không tiếc nuối nghĩ.

“Chìa khóa cậu cầm hả? Quét dọn xong nhớ khóa cửa”. Mạnh Phồn cởi áo blouse treo sau cửa, vỗ vỗ đầu nhỏ của Phương Kỳ: “Anh có việc, đi trước đây”.

“Vâng, tạm biệt bác sĩ Mạnh”. Phương Kỳ tràn đầy sức sống khoát tay một cái.

Sau khi rời khỏi phòng khám, Mạnh Phồn lái xe đến bệnh viện trung tâm thành phố.

Khi anh đến Ngô Liệt đã chờ ở cổng bệnh viện, Mạnh Phồn đi thẳng về phía hắn, nhìn hắn lười biếng dựa tường, giơ tay vuốt lại mái tóc dài màu nâu của mình ra sau, để lộ khuôn mặt anh tuấn mang theo vài phần lưu manh, sau đó châm một điếu thuốc.

Lại bị hormone tạt vào mặt! Mạnh Phồn ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt chính trực đi tới: “Tôi đến rồi”.

“Đi thôi”. Ngô Liệt nhổ điếu thuốc, vừa đi vừa thờ ơ nghịch chiếc bật lửa.

Ngô Liệt đây, là một thợ săn quái vật.

Mặc dù sau cuộc truy quét hai mươi năm trước, thợ săn quái vật và phi nhân loại đều tổn hại nặng nề, ngoài mặt đã đạt thành hiệp ước hòa bình, nhưng thực ra song phương vẫn lén lút đề phòng lẫn nhau, trong lòng đều có toan tính riêng. Thế nhưng Ngô Liệt này tương đối đặc biệt, hắn làm thợ săn quái vật chỉ vì muốn lợi dụng mạng lưới tình báo của thợ săn tìm kiếm người yêu quỷ hút máu thất lạc nhiều năm của mình, với những chuyện khác đều mắt nhắm mắt mở, thậm chí còn âm thầm kết giao với không ít bạn bè phi nhân loại, chẳng hạn như Mạnh Phồn, vì vậy Mạnh Phồn rất yên tâm về hắn.

Hai người đi về phía khu nội trú, trên đường đi Ngô Liệt nói rõ với Mạnh Phồn sự việc lần này, Ngô Liệt có một người bạn là người sói được đánh giá nguy hiểm cấp SS, vì cứu người mà làm trọng thương bốn tên cướp, nếu sự việc điều tra rõ ràng người sói này có thể sẽ bị bí mật giải quyết, dù sao bất luận động cơ là gì phi nhân loại làm bị thương nhân loại đều là tội nặng. Vì vậy Ngô Liệt nhờ Mạnh Phồn đến sửa đổi ký ức của bốn tên cướp, xóa đi ký ức bị người sói công kích, thay bằng một vụ tai nạn xe.

Việc này chỉ Mạnh Phồn, người có đồng thời hai thuộc tính của thú ăn mộng và mị ma làm được, mị ma có thể tạo ra ảo giác và ký ức giả, nhưng không thể xóa đi ký ức vốn có, thú ăn mộng thì có thể ăn ký ức, nhưng không thể bổ sung vào khoảng trống.

Mạnh Phồn kiêu ngạo ưỡn ngực, nháy mắt cảm thấy giá trị bản thân cực kì cao, vì vậy vươn hai ngón tay ra giá: “Bốn tên cướp, mỗi tên 5000, còn thôi miên hộ sĩ chăm sóc nữa phải không? Cái này miễn phí cho anh, tổng cộng là hai vạn”.

Bạn biết wuli (*) Phồn Phồn nỗ lực biết bao không, cái giá này tuyệt đối không đắt!

(*) Wuli là 우리 trong tiếng Hàn, phát âm giống nhau, nghĩa là “của chúng tôi, nhà tôi”.

Ngô Liệt dụi tắt thuốc, vươn bốn ngón tay, mỉm cười nói: “Gấp đôi, cho anh bốn vạn, chuyện này rất quan trọng, không thể có sự cố, làm việc cho cẩn thận”.

“Yên tâm, cứ tin tưởng ở tôi!”. Vừa có bữa tiệc ký ức để ăn, vừa có tiền, Mạnh Phồn cảm động đến rơi nước mắt, dường như nhìn thấy ước mơ biệt thự bể bơi tiểu thịt tươi cách mình gần hơn một bước nữa.

“Đúng rồi…Vừa nãy tôi cảm thấy có gì đó không ổn, trên người anh có mùi gì đó?”. Ngô Liệt đột nhiên tiến tới, ngửi ngửi người Mạnh Phồn, lẩm bẩm: “Có mùi cháy khét, vừa nãy anh ở cùng ai?”.

“Đâu có?”. Mạnh Phồn cũng giơ tay lên ngửi ngửi, “Không phải mùi thuốc lá của cậu ám vào sao”.

“…Thôi, có lẽ tại tôi nghĩ nhiều”. Ngô Liệt lười biếng liếc mắt nhìn anh một cái, “Không nói nữa, phòng bệnh ở phía trước”.