Một Phần Hai Mươi Tư

Chương 22: Tôi bị mê hoặc rồi!




“Ai thèm quỵt, tôi sợ nói ra dọa anh sợ thôi”. Mạnh Phồn hừ lạnh, anh vốn dĩ cũng không thích giấu giấu diếm diếm, Yến Nhất đã nói hết ra rồi thì anh cũng vui vẻ ngả bài, như vậy sau này sẽ không phải diễn kịch nữa! Diễn kịch thật là phiền, nhất là khi đối phương có thể đã nhìn thấu cả rồi mà mình vẫn không thể không tiếp tục diễn…Quả thực không thể xấu hổ hơn! “Nói đi, tôi không sợ”. Yến Nhất cười ung dung. Mạnh Phồn kéo kéo cổ áo, hắng giọng nói: “Khụ…nói thẳng nhé, anh biết mị ma chứ?”. “Đương nhiên”. Giọng nói của Yến Nhất dịu dàng như đang tâm tình, “Hồi nhỏ từng đọc trong một quyển sách kể về những truyền thuyết dân gian thời trung cổ, trong sách nói mị ma sẽ dùng ma pháp mê hoặc con người trong lúc đối phương đang ngủ, thông qua việc giao —— hợp với con người mà hấp thu năng lượng…”. “Câm miệng!”. Mạnh Phồn tức giận dậm chân, “Đó đều là nhảm nhí!”. Hơn nữa tại sao phải nói hai chữ “giao hợp” chậm như vậy! Có phải giở trò lưu manh không hả, có phải không! Yến Nhất vô tội xòe tay, cười đến là thiếu đòn: “Anh hỏi tôi có biết không, tôi liền nói nội dung trong sách với anh mà”. Mẹ nó giở trò lưu manh lại còn lý luận, thế là Mạnh Phồn tức tối đổi giọng: “Thế nào mà từ nhỏ anh đã đọc ba cái thứ bát nháo đó hả?”. Chẳng trách sau này lớn lên thành một tên biến thái! “Sau khi trải qua những việc đó tôi liền bắt đầu tò mò, vì vậy tôi đọc rất nhiều sách liên quan đến phương diện này”. Yến Nhất vẻ mặt thuần lương an ủi, “Đừng kích động, mị ma bé nhỏ của tôi”. “Cũng không kích động lắm…”. Mạnh Phồn ngẩn ra một chút, sau đó lúng túng lặp lại một lần, “À, thực ra tôi là mị ma”. “Ồ”. Yến Nhất hơi híp mắt nhìn khuôn mặt Mạnh Phồn, ánh mắt như ngọn lửa cháy âm ỉ, vừa nóng vừa sáng, “Thảo nào đáng yêu như vậy”. Mạnh Phồn không tự chủ đỏ mặt. “Anh dùng năng lực của mình mê hoặc tôi rồi, phải không?”. Yến Nhất dịu dàng hỏi. “Đâu có”. Mạnh Phồn cuống quýt xua tay, lại không tự chủ tim đập dồn dập. “Nhưng tôi cảm thấy mình bị mê hoặc rồi, ở đây”. Yến Nhất dùng ngón trỏ ưu nhã chỉ lên ngực mình. “…”. Mạnh Phồn không thể hít thở. Nhưng mà ba giây sau anh ý thức được không khí ngả bài vốn phải nghiêm túc vậy mà lại bị dẫn dắt lệch quỹ đạo rồi! Trong tưởng tượng của Mạnh Phồn từ trước đến nay, khi mình phơi bày thân phận thực sự với bệnh nhân, đối phương phải vô cùng chấn động, đồng thời tỏ ra ngưỡng mộ năng lực thao túng thế giới tinh thần của anh, thán phục và bừng tỉnh kiểu như —— “Chẳng trách bác sĩ Mạnh lợi hại như vậy! Thì ra bác sĩ Mạnh có năng lực thần kì! Trời ơi vậy mà mị ma lại thực sự tồn tại, có thể cho tôi chữ kí được không?”. …Kết quả Yến Liêu Liêu này, chỉ có nghiện trêu chọc đến phát cuồng. Mạnh Phồn lập tức từ trạng thái mặt đỏ tim đập đổi thành trạng thái mất hứng, dùng ánh mắt khiển trách quất Yến Nhất. Yến Nhất thích thú quan sát vẻ mặt biến đổi nhanh chóng của Mạnh Phồn, chủ động trở lại chủ đề chính: “Như vậy sở dĩ anh có thể chữa bệnh cho tôi, hoàn toàn không phải vì anh là bác sĩ tâm lý, mà vì anh là mị ma?”. Ấp ủ lâu như vậy cuối cùng cũng có thể khoe khoang (*) rồi, thế là bác sĩ Mạnh lập tức đứng thẳng tắp, dùng ngón trỏ chỉ chỉ thái dương của mình, đẹp trai ngời ngời nhìn Yến Nhất nói: “Đúng vậy, tôi có thể thông qua tiếp xúc ánh mắt mà xâm nhập vào thế giới tinh thần của bất cứ sinh vật nào, tạo ra ảo giác hoặc ký ức giả, hấp thụ hoặc truyền năng lực tinh thần cho sinh vật khác…Sau khi xâm nhập vào thế giới tinh thần của anh, thể tinh thần của tôi sẽ ở trong đó tìm được nhân cách chủ, rồi dùng năng lực tinh thần của mình cường hóa cho hắn, nhân cách chủ đã được cường hóa có thể duy trì trong một thời gian tương đối dài, phản ứng lại với thế giới hiện thực cũng chính là anh, Yến tiên sinh, có thể giữ được ý thức của Yến Nhất trong thời gian dài, tôi nói như vậy anh có hiểu không?”. (*) Nguyên văn 装逼 – zhuāngbī (hay là 装B). Hình dung những người làm việc, nói chuyện luôn cố ra vẻ để thỏa mãn lòng hư vinh của mình. Câu này thực ra có hai nghĩa, giải thích ra thì dài dòng nên chúng mình cứ hiểu như vậy trong trường hợp này. Dứt lời, bác sĩ Mạnh lập tức dành 101 điểm cho màn khoe khoang của mình. Thần thái, giọng điệu, động tác, nội dung, đều vô cùng hoàn hảo! Cộng thêm một điểm vì đẹp trai! “Hiểu rồi”. Năng lực tiếp thu của Yến Nhất rất mạnh, “Còn gì nữa không?”. “Đương nhiên là còn”. Ánh mắt Mạnh Phồn cực kì sâu xa, “Tôi không chỉ là mị ma, tôi còn có 1/2 dòng máu thú ăn mộng đến từ mẹ tôi, nói theo kiểu loài người thì, chính là con lai đó”. Con lai nghe có vẻ thực sự rất đẳng cấp cao quý, cuối cùng cũng có thể khoe ra, bác sĩ Mạnh rất vui sướng! Yến Nhất suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Thú ăn mộng…lấy giấc mộng làm đồ ăn sao?”. “Đúng thế!”. Mạnh Phồn ôm ngực, vô cùng kiêu ngạo mà giới thiệu, “Thú ăn mộng cũng có năng lực xâm nhập vào thế giới tinh thần, nhưng sở trường của thú ăn mộng nằm ở việc cắn nuốt và phong ấn ký ức, tôi có thể dùng ký ức hoặc mộng cảnh làm thức ăn, giống như con người ăn cơm vậy. Đối với tôi, ký ức khác nhau có mùi vị khác nhau, ví dụ như ký ức tình yêu rất ngọt, giống chocolate, ký ức đau buồn khá là chua, chua loét như chanh ấy, đương nhiên, vì có cả huyết thống của mị ma nên tôi có thể ăn được thức ăn của con người nữa…”. Mà ký ức sợ hãi nếm có vị y như LAOGANMA (*)! Trộn thêm chút ký ức đời thường như cơm trắng rồi ăn chung, quả thực ngon không thể tả, ngon cực kì! (*) Nguyên văn 老干妈 – lǎogānmā. Đây là một nhãn hiệu sản xuất tương, xì dầu, mắm,…của Trung Quốc. Nhưng ký ức sợ hãi rất hiếm gặp, vì vậy những thú ăn mộng thích ăn cay thường chầu chực ở cổng rạp phim có chiếu phim kinh dị, như vậy có thể ăn cay tới bến luôn! Yến Nhất sờ cằm lẩm bẩm: “Thì ra là như vậy…”. “Anh có gì muốn hỏi không?”. Mạnh Phồn hăng hái bừng bừng, chuẩn bị kể lại lần đầu tiên mình và Yến Nhất gặp nhau, mình đã anh dũng xông vào thế giới tinh thần của tên cướp như thế nào, đánh cho thể tinh thần của hắn thất điên bát đảo ra sao… “Cho nên nói đồng hồ thôi miên gì đó đều là giả sao?”. Yến Nhất hư hỏng chớp chớp mắt, “Thực ra cường hóa nhân cách chủ không cần phải thôi miên hả?”. “À, ặc…”. Mạnh Phồn lúng túng, nói bừa: “Việc này cũng không thể hoàn toàn nói là giả được, mục đích của tôi là tạo cho bệnh nhân cảm giác “bác sĩ đúng là đang nghiêm túc trị liệu”, khiến tinh thần bệnh nhân thả lỏng, như vậy tôi mới có thể dễ dàng xâm nhập vào thế giới tinh thần của đối phương hơn”. “Ồ —— Cho nên nói ghi chép bệnh tình của bệnh nhân vào bệnh án cũng chỉ vì tạo bầu không khí mà thôi”. Yến Nhất cười gian xảo. Đậu má cái người này thật phiền phức! Mạnh Phồn lau mồ hôi lạnh, nói láo: “Khiến đối phương cảm thấy thư giãn là bước đầu tiên để xâm nhập vào thế giới tinh thần, Yến tiên sinh”. “Thế à”. Yến Nhất cười êm dịu, “Tôi nhớ là anh còn viết lên đó rằng tôi là type người anh thích, nếu tôi đề nghị làm với anh một phát, anh sẽ không từ chối”. “…”. Mạnh Phồn nghiến răng ken két. Vị tiên sinh này! Rốt cuộc anh có hiểu đạo lý để lại cho người ta một con đường sống, sau này gặp nhau dễ nói chuyện không!? “Đúng rồi”. Yến Nhất nhướng mày, “Vừa nãy anh nói mình có thể dùng ký ức làm thức ăn?”. Mạnh Phồn dứt khoát mặc kệ hắn: “Hừ”. Yến Nhất chậc chậc sờ trán mình, lo lắng nói: “Nói thật đi, anh đã từng lén ăn ký ức của tôi bao giờ chưa?”. Mạnh Phồn vội vàng xua tay: “Chưa mà, từ trước đến giờ tôi không ăn bậy ký ức của người khác đâu”. Yến Nhất nghiêm túc lo lắng: “Vừa nãy anh nói ký ức tình yêu rất ngọt, giống chocolate, đúng lúc tôi có một chút vừa mới ra lò, sợ anh sẽ thèm…”. Mạnh Phồn mở to hai mắt, nghi hoặc hỏi lại: “Ký ức tình yêu mới ra lò ư?”. “Ừ”. Yến Nhất vẻ mặt nghiêm túc, “Không được ăn vụng đấy, rất quan trọng”. Mạnh Phồn đột nhiên phản ứng lại lạnh lùng nói: “…Anh căn bản không có ký ức đó, cảm ơn”. Chưa! Từng! Có! Ai! Yêu! Đương! Với! Anh!