Type: lazy_nhi
Vết thương của Lục Tử Kỳ được Hồ đại phu sau khi chữa trị đưa ra kết luận, tuy bị thương rất sâu, nhưng do xử lý kịp thời cộng thêm thuốc bôi ngoài da là loại dược liệu quý hiếm nên không có vấn đề gì lớn lắm, chỉ cần uống vài tháng thuốc bổ, nghỉ ngơi dăm bữa nửa tháng, ăn uống thanh đam là khỏi hoàn toàn.
Trong lúc Hồ đại phu thăm bệnh cho Lục Tử Kỳ, Tống Tiểu Hoa chỉ chăm chú nhìn vết thương bị một lớp thuốc đen sì phủ lên, rồi lại tập trung nghe dặn dò cách thức thay thuốc và những điều cần chú ý mà quên mất việc thưởng thức khuôn ngực trần cũng như cảm giác điện giật khi đặt bàn tay nhỏ nhắn lên làn da trắng sữa…
Đến khi nhận ra thì khuôn ngực đã bị lớp áo dày dặn che mất rồi, nàng hối hận đến mức chỉ muốn biến thành con sói nhào đến xé tan lớp vải gây cản trở kia để sờ cho bõ…
Đương nhiên, ý nghĩ xấu xa đó cuối cùng đã bị chút lý trí còn sót lại xua đi, dù sao cũng chỉ cần nhịn cùng lắm hai tuần là có thể thoải mái hưởng thụ cảm giác sung sướng rồi. Đúng là “nhỏ mà không nhịn tất loạn đại cục”, Tống Tiểu Hoa cố gắng kìm nén khao khát như thiêu đốt cơ thể, để dành khúc dạo đầu của bản nhạc vào đêm sắp tới…
Quan hệ nam nữ vẫn chưa thành công, đáng thương cho cành củi khô vẫn phải tiếp tục chịu đựng…
Bữa tối vừa làm xong, bỗng có khách không mời mà đến. Một người trong bọn họ nhét cái túi vải vào tay Tống Tiểu Hoa, người kia giọng nói vang như gầm “Đây là quà gặp mặt Công chúa gửi cho phu nhân”, sau đó nhất loạt quay gót lên ngựa phi đi, để lại phía sau một người mắt chữ a mồm chữ o, đến một tiếng kêu cũng không thốt ra nổi, đứng ngây ngẩn nhìn vó ngựa tung bay trong đất bùn.
Nàng bối rối mở gói vải ra, một chiếc áo màu xanh lục viền bạc phát ra tia sáng lóng lánh dưới ánh chiều tà, Tống Tiểu Hoa lóa mắt.
- Cái này là… Hương Bình công chúa gửi đến ư?
-
Lục Tử Kỳ ngồi bên bàn ăn đợi mãi không thấy Tống Tiểu Hoa quay vào bèn đi ra xem xét tình hình, nhìn thấy chiếc áo từ đằng xa, cũng hơi kinh ngạc, quả thật có chút lo lắng về vị Công chúa tự làm theo ý mình này, nếu thật sự nàng ta muốn đấu với Tống Tiểu Hoa đến cùng thì đau đầu lắm đây.
- Công chúa sai người đem đến, nói là gửi quà gặp mặt cho thiếp, chưa đợi thiếp nói gì đã đi mất rồi.
-
Lục Tử Kỳ thở phào, thản nhiên nói:
- Ồ… Buổi chiều ta nói muốn mua cho nàng một bộ y phục, Công chúa có ý giúp nàng chọn, đang chọn thì nàng đến, sau đó cúng ta đi về. Cái này chắc là Công chúa chọn, chỉ là cuối cùng biến thành nàng ấy tặng nàng.
-
Tống Tiểu Hoa đưa mắt vui mừng:
- Hóa ra hai người đến tiệm y phục may sẵn là để chọn đồ cho thiếp à? Chàng không sợ mất lòng Công chúa ư… - Trong bụng mừng thầm, bên ngoài lại làm ra vẻ nghiêm túc, nàng khẽ vỗ vai chàng: - Làm tốt lắm, chàng được khen ngợi!
-
Bỏ bộ y phục ra xem, nàng bĩu môi:
- Kiểu dáng và hoa văn tạm được, nhưng…
-
Lục Tử Kỳ tiếp lời:
- Màu sắc chắc nàng không thích.
-
Nàng thích tông màu nhạt nhẹ nhàng, chứ không phải kiểu chói mắt thế này
Tống Tiểu Hoa rất ngạc nhiên:
- Không ngờ chàng lại hiểu thiếp đến thế!
-
Thím Trương từng nói với nàng nhiều lần, tân nương phải ăn mặc trang điểm bắt mắt một chút nếu không không hợp với lễ nghi, không cát tường. Nhưng nàng thật sự không cịu được kiểu xanh đỏ lòe loẹt trông như cột đèn giao thông, tìm mãi trong rương mới thấy mấy bộ quần áo giản dị một chút. Thấy Lục Tử Kỳ không nói năng gì, không buồn, không phản đối, bèn cứ thế mặc mãi. Tưởng chàng không để ý, ai ngờ lại nhớ sở thích của nàng… còn lo lắng vì nàng mặc lạnh…
- Hay là mai ta mang đi trả rồi chọn cho nàng một bộ khác, được không?
-
- Không được, thế thì hai người lại có cơ hội gặp mặt à?
-
- …Ta đâu có nói là đích thân đi.
-
- Biết rồi, đùa chàng đấy! Thiếp chỉ lo lắng chàng không nể mặt Công chúa như thế, có khi nào gặp phải phiền phức gì không?
-
Lục Tử Kỳ mỉm cười:
- Không đâu. Đấy gọi là không có công lao không nhận lộc. Nếu ta tiếp nhận thì về lý, về vương pháp đều không phù hợp.
-
Tống Tiểu Hoa gật đầu lia lịa:
- Ừm… có lý!
-
Bỏ qua tất cả những gì thuộc về giao hảo cá nhân, toàn bộ đều quy thành việc công, đường đường chính chính không gian dối, quả là công tâm, nàng thích điều đó!
Gấp gọn y phục để vào trong túi vải, Tống Tiểu Hoa có chút đắc ý:
- Tự mình mặc đồ đỏ rực, rồi mua cho người ta một cây xanh lè, ý muốn nói “lá xanh làm nền cho hoa đỏ” chắc? Hừ, mặc kệ là lá xanh hay là hoa đỏ, tỷ tỷ hay muội muội, tóm lại mưu đồ của nàng ta còn lâu mới thành!
-
Lục Tử Kỳ đứng bên cạnh nghe thấy chỉ biết lặng lẽ cảm thán, những tâm tư tận ruột gan của nữ nhân thật đa dạng, chàng sao có thể nghĩ tới được…
Ngày hôm sau, Lục Tử Kỳ vẫn đi làm kiếm tiền nuôi gia đình, Tống Tiểu Hoa vẫn nấu cơm, rửa bát, chăm con.
Việc nhà xong, Tống Tiểu Hoa lấy bức tranh con chồn mà Lục Tử Kỳ vẽ ra, chuẩn bị cho Lục Lăng mô phỏng theo, không ngờ cậu bé vừa trông thấy liền reo lên vui sướng:
- Ý? Đạp Tuyết!
-
- Cái gì mà Đạp Tuyết?
-
- Trước kia lúc Hoắc thúc thúc đưa Lăng Nhi đi săn, bắt được một con chồn như thế này. Hoắc thúc thúc nói nó rất giống con chồn mà mẫu thân con nuôi. Con chồn đó tên alf Đạp Tuyết, mẫu thân con rất thích nó. Sau đó chúng con đã thả nó ra… Ồ, phải rồi, cái này là mẹ vẽ à? Mẹ trông thấy Đạp Tuyết rồi sao? Hoắc thúc thúc nói Đạp Tuyết rất ngoan rất thông minh! Tiếc là Lăng Nhi chưa thấy nó. Hoắc thúc thúc nói nó theo mẫu thân lên thiên đường rồi…
-
Lời nói của Lục Lăng không rành rọt lắm nhưng Tống Tiểu Hoa nghe và hiểu rõ rằng: mẫu thân của nó từng nuôi một con thú cưng và cha nó đang mượn vật để nhớ người.
Cầm bút tùy hứng, vẽ ra lại là nỗi nhớ với thê tử đã khuất – Vũ Đồng.
Tống Tiểu Hoa day day mũi, day đi cái vị cay cay nơi sống mũi:
- Lăng Nhi, chúng ta học vẽ chú vịt thích ăn kẹo trước nhé!
-
Cùng lúc đó, trong nhà khách của huyện nha, không khí căng thẳng như đang đánh trận.
- Công chúa…
-
- Nhắc lại một lần nữa, gọi ta là Bình Nhi!
-
- Không biết Công chúa giá đáo, không kịp nghênh đón, mong Công chúa lượng thứ.
-
- Chàng…
-
Gia Luật Bình nhìn nam nhân đang cúi người hành lễ trước mặt mình, tay phải nắm chặt.
Bộ quan phục khoác lên người nhưng không cứng ngắc, lễ bộ chu toàn nhưng không thấp hèn, thần thái dịu dàng càng nhìn càng thấy anh hoa phát tiết, tính khí điền đạm toát ra từ bên trong.
Nàng ta thích nam nhân này, thích ngay từ cái nhìn đầu tiên. Thích nên muốn có được, mười bảy năm nay chưa khi nào lại muốn có được cái gì đó như bây giờ?
- Sao đem trả lại đồ ta tặng?
-
- Không có công lao không hưởng lộc.
-
- Đó là đồ ta tặng cho muội muội.
-
- Thê tử phước mỏng, thật không dám nhận lộc hậu hĩnh của Công chúa.
-
- Thê tử… Sao chàng không trực tiếp đưa cho ta?
-
- Việc công bận rộn.
-
- Hay cho một huyện lệnh đại nhân lấy việc công làm đầu!
-
- Công chúa khen quá lời rồi.
-
- Ta thân là công chúa Liêu quốc, cũng là việc công của chàng, chàng có nên lấy ta làm đầu chăng?
-
- Việc công có nặng nhẹ chậm nhanh, lấy dân làm trọng, là ưu tiên hàng đầu trong tất cả.
-
- …Lục Tử Kỳ, chàng đừng hiếp người quá đáng!
-
- Bản huyện không dám. Nếu Công chúa muốn thăm thú nơi đây, ta sẽ cho người chuyên trách tháp tùng Công chúa.
-
- Nhờ phước muội muội, thân phận của ta đã bại lộ trước đám đông. Nếu vì thế mà gặp phải kẻ xấu, ta mệnh hệ nào thì chàng gánh nổi trách nhiệm không?
-
- Bản huyện tin rằng, người dân Bắc Nhai thật thà chất phác, an phận thủ thường, tuyệt đối không dám có ý mạo phạm Công chúa. Nếu Công chúa không yên tâm, bản huyện sẽ điều thêm người bảo vệ Công chúa.
-
Gia Luật Bình không nhịn được lấn tới:
- Ta không cần người khác, ta chỉ cần chàng!
-
Lục Tử Kỳ điềm tĩnh lùi lại:
- Bản huyện là quan văn, không hiểu quyền cước, còn chưa chắc đã bảo vệ nổi mình, sao dám gánh trọng trách bảo vệ Công chúa?
-
Cười nhạt một tiếng, Gia Luật Bình giơ tay vỗ vào vai trái chàng:
- Đừng khiêm tốn quá thế!
-
Lông mày nhíu lại, Lục Tử Kỳ nghiêng người tránh cái vỗ vai:
- Sao cứ phải ép buộc khổ sở vậy?
-
- Làm phò mã Đại Liêu ta không hơn trăm nghìn lần chức huyện lệnh nhỏ bé sao?
-
- Lục mỗ thân là con dân Đại Tống, cả đời chỉ cống hiến sức lực cho Hoàng đế Đại Tống.
-
- Chàng thật không biết tốt xấu!
-
- Lục mỗ quả thật ngu muội, không đáng để Công chúa bận tâm.
-
Một người quyền thuật nhanh như gió lấn tới, một người lùi lại phía sau tránh né chỉ thủ thế không tấn công., trong lúc nói chuyện, hai người đã giao tranh hơn mười chiêu tại nha môn chật hẹp này.
Gia Luật Bình vừa xấu hổ, vừa buồn rầu, thực sự tức giận, xông lên phía trước ra đòn liên tiếp. Lục Tử Kỳ sợ kinh động đến thị vệ hai bên, nhỡ xảy ra hiểu lầm thì khó giải thích, huyện lệnh Đại Tống và công chúa Liêu bang giao tranh giữa huyện nha nào đó trong đất Đại Tống…
Thế nên, đành cố gắng khống chế địa điểm giao đấu trong phạm vi khoảng trống nhỏ của căn phòng, còn cẩn thận không lại gần cửa sổ đã bị Gia Luật Bình đóng chặt, để tránh người ngoài trông thấy bên trong có bóng người đang di chuyển, càng phải tránh không va chạm vào bàn ghế để khỏi phát ra tiếng động.
Điều khó là, nàng công chúa kia trong lúc tức giận chẳng thèm để ý gì đến xung quanh, chỉ lo trút giận. Thân là công chúa nước Liêu trước nay luôn có tinh thần thượng võ, võ công của nàng ta dù không phải tuyệt đỉnh nhưng sinh ra đã có năng khiếu nên cũng chẳng thể xem thường.
Quan trọng nhất là, quyền cước của Lục Tử Kỳ rất đỗi bình thường. Tuy rằng con cháu Lục gia đều văn võ song toàn, các nét cơ bản cũng nắm được, mấy năm nay thỉnh thoảng Hoắc Nam nổi hứng cũng chỉ cho vài đường, nhưng vì không luyện tập thường xuyên, nên đối phó với người thường chàng có thể chiếm thế thượng phong, chứ gặp con nhà võ thuật thì không ổn. Huống chi còn bị phân tâm chú ý quá nhiều thứ, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ bị đánh bại nhanh chóng.
Lục Tử Kỳ trong lòng cười khổ, biết trước Hưng Bình công chúa hung hăng đến vậy, không vừa ý là ra tay, thì chẳng bao giờ chàng chọn cách nói không nể mặt để nàng ta từ bỏ ý định. Thật là thất sách mà…
Thử làm phép so sánh, tính khí của Dao Dao tuy có hơi nóng, nhưng cũng chỉ thể hiện qua lời nói, vẫn được coi là dịu dàng. Dịu dàng… quả nhiên chỉ khi so sánh mới thấy sự khác biệt…
Đột nhiên lông mày chàng giãn ra, khóe miệng cong lên hình vòng cung, làm Gia Luật Bình trông thấy liền sững lại. Lục Tử Kỳ nhân cơ hội, không phòng thủ nữa mà tấn công, một đòn túm ngay cổ tay Công chúa, bấm vào mạch môn, nhỏ giọng:
- Đắc tội rồi. – Tiếp đó lập tức buông ra, chắp tay cung kính.
-
Đến lúc này, Gia Luật Bình cũng không tiếp tục giao tranh, chỉ tức tối đứng đó thở gấp.
- Công chúa, vừa nãy Lục mỗ bất kính mạo phạm, xin thứ tội. Nhưng ta và Công chúa đều rõ, tâm nguyện của Công chúa không thể thành hiện thực. Lục mỗ chỉ là một huyện lệnh nhỏ bé, dù thế nào cũng không có tư cách gì để trèo cao.
-
- Ta nói chàng có thì chàng có!
-
- Hưng Bình công chúa là thân phận thế nào, địa vị thế nào, câu nói vừa rồi là đùa Lục mỗ.
-
- Nếu chàng đã biết địa vị của ta ở Liêu quốc thì không nên nghi ngờ lời nói của ta!
-
- Chính vì Lục mỗ biết nên mới lý trí như vậy.
-
- Chàng… đã biết được tin gì chăng?
-
- Đâu có. Thực ra có rất nhiều việc không cần đợi có kết quả rõ ràng mới hiểu.
-
Gia Luật Bình lại nắm chặt tay thành quyền, khẽ ngẩng đầu nhìn sắc mặt bình thản điềm nhiên của Lục Tử Kỳ:
- Vậy nếu ta không phải Hưng Bình công chúa, chàng có làm phu quân của ta không?
-
- Không thể cso cái nếu đó.
-
- Sao lại không thể? Vì chàng ta cam tâm tình nguyện vứt bỏ thân phận công chúa, chỉ làm thê tử của chàng!
-
Dáng người nàng ta cao ráo, chỉ thấp hơn Lục Tử Kỳ nửa cái đầu, cúi xuống là có thể nhìn thấy đôi mắt màu hạt dẻ, long lanh lấp lánh, làm người khác không dám nhìn lâu. Trút bỏ y phụ Hán, thay bằng y phục dùng để cưỡi ngựa của nước Liêu, nàng ta lại càng yêu kiều phóng khoáng. Nữ tử như vậy dù chỉ đứng đâu đó một lát cũng trở thành trung tâm của những ánh mắt ngắm nhìn, huống hồ còn thêm địa vị cao quý như thế.
Trước mắt thấy nàng ta tình nguyện vứt bỏ tất cả, nói thật lòng, nghe vậy mà không cảm động là điều không thể.
Nhưng đương kim Liêu vương vừa kế vị chỉ mới mười lăm tuổi, vẫn cần có người tỷ tỷ này trợ giúp để giữ vững ngai vàng. Dù cho ý nguyện cá nhân có lớn đến đâu, nhưng đứng trước đại cục thì chỉ có cách từ chối.
Con người quen hô phong hoán vũ như Công chúa, ba chữ Lục Tử Kỳ cuối cùng là tình yêu nam nữ hay chỉ là vì chưa được nên giành bằng được, xem ra rất khó đoán định.
- Lục mỗ có tài đức gì mà được Công chúa ưu ái như vậy…
-
- Đừng nói với ta những lời vô nghĩa đó! Ta chỉ hỏi chàng, có đồng ý không?
-
Thầm thở dài, Lục Tử Kỳ đứng chắp tay:
- Lục mỗ đã có thê tử, nếu Công chúa không phải là công chúa, vậy thì theo luật Đại Tống, chỉ có thể làm thiếp. Địa vị thấp hèn như nô tỳ, suốt đời không được tự do, càng không có chút tôn nghiêm nào. Như vậy Công chúa vẫn cam tâm tính nguyện chứ?
-
- Ta…
-
- Nếu nàng tình nguyện, vậy niệm tình nàng đối tốt với Lục mỗ như vậy, Lục mỗ xin vì nàng mà bất chấp tất cả, dù cho Tống Liêu vì việc này mà xảy ra giao tranh, dù cho phá hỏng sự thái bình của hai nước bao năm gìn giữ, cũng không hề hối tiếc. Cùng lắm ta bỏ ấn từ quan cùng nàng ngao du thiên hạ. Cùng lắm nữa là chấp nhận rơi đầu cùng nàng hội ngộ nơi hoàng tuyền! Thế nào?
-
Từng lời nói đanh thép, có lực làm Gia Luật Bình lạnh tận trong xương. Loạng choạng lùi lại nửa bước, giọng nói run run:
- Thế nào? Chàng hỏi ta thế nào? Chàng đã nói đến như vậy rồi ta còn biết làm thế nào? – Hít một hơi thật sâu không để nước mắt rơi xuống: - Sao ta không biết đằng sau thân phận của ta là những ràng buộc quyền lực chứ, nhưng ta không muốn làm vật hy sinh cho quyền lực chính trị! Nam nhân của ta, phải do ta lựa chọn. Mà chàng lại chính là người ta chọn. Đông Thanh, chàng nhớ lấy, dù thế nào ta cũng không từ bỏ chàng đâu!
-
Cửa mở, bóng áo đỏ rực chạy ra, trong sân rộn lên tiếng bước chân, giây lát lại rơi vào im lặng.
Lát sau, một nam nhân rắn chắc bước chân vào:
- Lục đại nhân, bọn họ đi cả rồi.
-
Lục Tử Kỳ hạ giọng dặn dò;
- Hình bộ đầu, mau lựa chọn một số người nhanh nhẹn, giỏi võ, bí mật bảo vệ Hưng Bình công chúa. Nếu có bất kỳ động tĩnh gì, lập tức bẩm báo!
-
- Vâng! – Hình bộ đầu hơi do dự: - Vị Hưng Bình công chúa này, suốt dọc đường theo đại nhân về huyện, không biết muốn làm gì? Phải chăng là có ý đồ gì?
-
- Ngươi quá lo lắng rồi. Bọn họ ra ngoài săn bắn, vào nhầm địa phận huyện ta, nên tiện thể thăm thú mấy hôm. Dẫu sao, đến thì là khách, chúng ta nên làm đúng bổn phận của chủ nhà.
-
- Lão Hình đã rõ!
-
Cửa đóng lại, trả lại sự tĩnh lặng cho gian phòng.
Khẽ xoa vết thương vừa bị động vào bên cánh tay trái, day day chân mày, Lục Tử Kỳ không dấu nổi vẻ mệt mỏi.
Tống Liêu mấy năm gần đây tuy không xảy ra chiến sự, nhưng mối hận tích lũy nhiều năm không thể dễ dàng cho qua, bách tính tuy lương thiện chất phác không gây thù tích oán với dân Liêu quốc, nhưng cũng không tránh khỏicó kẻ xấu lợi dụng cơ hội gây chuyện. Hai nước đều có tân hoàng đế kế vị, tuổi còn nhỏ, không tránh khỏi lòng dân hồ nghi, mọi phương diện đều có nhiều thay đổi, chỉ sơ xảy một chút thôi là sẽ như một mồi lửa thổi bùng lên ngọn lửa. Chưa kể tộc người Đảng Hạng phía tây đang càng ngày càng lớn mạnh ra sức nhòm ngó.
Vốn định dùng lời lẽ quyết liệt để cô công chúa kiêu ngạo Hưng Bình tức giận mà bỏ về nước, từ đó chấm dứt những chuyện xảy ra ngoài ý muốn, ai ngờ Công chúa lại cố chấp đến thế.
Nếu cứ tiếp tục như vậy phải làm sao mới vẹn toàn…
Tống Tiểu Hoa một tay cầm thuốc bốc cho Lục Tử Kỳ, tay kia cầm đồ ăn cho mình và Lục Lăng, miệng ngân nga làn điệu dân ca bản địa vừa mới học thuộc, lắc lư đi trên phố huyện, chốc chốc lại tươi cười đáp lời những người nhiệt tình chào hỏi.
Mưa tuy đã tạnh nhưng trời vẫn còn âm u, kéo theo những cơn gió lạnh làm mọi người không tránh khỏi có chút u uất, nhưng tâm trạng của Tống Tiểu Hoa lại tươi vui rạng rỡ như ánh mặt trời. Tất cả là nhờ chiếc áo khoác mỏng mới toanh đang mặc trên người nàng cản gió, cản nhiệt, cản sét đánh…
Lục Tử Kỳ luôn ghi nhớ chuyện này trong lòng, còn thể hiện bằng cả hành động, biết nóng biết lạnh như vậy chứng tỏ trong lòng đã có Tống Tiểu Hoa này. Vậy thì sao phải lo lắng về việc chàng còn thương nhớ người vợ đã khuât nữa?
Vui vẻ ra khỏi chợ, Tống Tiểu Hoa chợt nghe tiếng vó ngựa dồn dập bên trái, lập tức tấp vào bên lề nhường đường, chưa kịp đứng vững, bên tai lại nghe thấy mấy tiếng kêu thất kinh, tiếp đó chỉ thấy một một bóng đen sát đến rất mạnh,, trong lòng hoảng sợ, chân như nhũn ra, ngã phệt xuống đất, mặt có cảm giác tê đau như thời trung học đánh nhau bị chổi phết vào…
Liền sau đó nàng được mọi người nhanh chóng đỡ dậy, đầu óc quay cuồng không hiểu chuyện gì, chỉ nghe tiếng léo nhéo bên tai:
- Lục phu nhân, có sao không?
-
- Lục phu nhân, có bị thương không?
-
- Lục phu nhân, có bị va vào không?
-
- Lục phu nhân…
-
- Lục phu nhân…
-
U u…
- Những người vừa nãy là ai? Sao ngông nghênh đến vậy?
-
- Xem y phục chắc là người nước Liêu
-
- Ồ, tôi nhớ ra rồi, người đi trước hình như là nữ tử hôm qua đi cùng Lục đại nhân.
-
- Chính là nàng ta cưỡi ngựa đâm vào Lục phu nhân!
-
- Không phải nàng ta là Công chúa nước Liêu gì gì đó sao?
-
- Đúng đúng đúng, tôi cũng nghe thấy vậy! Sao không làm mưa là gió ở nước Liêu mà đang yên đang lành chạy đến đây diễu võ dương oai?!
-
- Đúng thế, cho nên tôi nói rồi, người Liêu quốc từ trên xuống dưới toàn kẻ xâu!
-
- Không sai, Liêu cẩu!
-
- …
-
Người nước Liêu? Công chúa? Thật sao?
Cuối cùng Tống Tiểu Hoa cũng tỉnh hẳn.
Cái bóng đen lớn là ngựa, thứ quệt vào mặt nàng là đuôi ngựa, kẻ cầm đầu chính là cô công chúa đang rất đắc ý.
Chắc chắn là cố tình!
Tống Tiểu Hoa xoa cái mông bị đau ê ẩm, sờ lên khuôn mặt xước đỏ, những lời mắng thầm sôi lên trong bụng.
- Lục phu nhân, đồ của phu nhân đây, may mà gói kỹ không bị bung ra.
-
Bên cạnh đã có người giúp nàng nhặt hai gói đồ lúc nãy bị bay ra xa tít, thuốc chắc không có vấn đề gì, nhưng đồ ăn thì đã nát như tương.
Tống Tiểu Hoa tạm thời không rảnh thu dọn những thứ đó, đang định tìm ai đấy hỏi xem mặt có bị xước không, liền nghe tiếng vó ngựa tiếp tục vang lên.
Trong nháy mắt, tiếng ngựa hí dừng lại, vừa đúng trước mặt nàng.
Người cưỡi ngựa, y phục đỏ rực, tóc dài đến eo, phục sức quý phái, vòng xuyến leng keng.
Nàng ta hơi nghiêng mình về phía trước, một tay cầm cương, một ta đè lên ngựa, đưa mắt nhìn qua, giọng nói khàn khàn pha chút kiêu ngạo, bất cần và cả chọc tức:
- Hóa ra là muội muội, vừa nãy không trông thấy. Thế nào? Không bị thương chứ?
-
Tống Tiểu Hoa vố chẳng thể so chiều cao một mét bảy của Gia Luật Bình với mình, giờ càng chỉ còn cách ngẩng đầu lên nhìn tức tối. Lần nãy cưỡi trên lưng ngựa, nàng ta tỏ rõ thế thượng phong, dù có nghển đứt cả cổ cũng không thể thấy được biểu hiện trên khuôn mặt đó.
Bao khó chịu trong lòng nhưng Tống Tiểu Hoa lại không dám bộc lộ ra ngoài. Bỏ qua những khác biệt về hình dáng, chiều cao, có vượt được xà đơn hay không cũng chưa nói đến, nhưng nếu làm quá lên, gây phiền hà cho Lục Tử Kỳ thì không hay.
Hít thở sâu, Tống Tiểu Hoa cúi xuống phủi đất trên người, ra vẻ bình thản đáp lời:
- Xin Công chúa gọi thiếp là Lục phu nhân, hai chữ muội muội thiếp không dám nhận!
-
Gia Luật Bình nghe vậy nhíu mày, cô ta dám coi thường mình.
Vốn định cho Tống Tiểu Hoa khó xử dưới phố chợ, giáo huấn nàng một hồi, trút cơn giận vừa này ở chỗ Lục Tử Kỳ. Tống Tiểu Hoa bây giờ trông thật thảm hại, cả người đất bụi, mặt sưng đỏ, nhưng không ngờ, vẫn tỏ vẻ thong dong như không có chuyện gì, thậm chí dám đối đáp với nàng ta trước đám đông.
Tóm lại nữ nhân này quá ngốc hay quá kiêu ngạo? Một huyện lệnh phu nhân nho bé như cô ta, rõ ràng chẳng có thâm thế gì ghê gớm, dựa vào đâu mà dám kiêu ngạo với đường đường Công chúa nước Liêu! Cho dù hoàng thân quốc thích triều Tống gặp mình cũng phải cung kính vài phần. Cô ta là gì chứ?
Dựa vào uy của Lục Tử Kỳ chăng?
Nghĩ đến những lời nói về thân phận làm thiếp, nghĩ đến nỗi nhục vì lòng tự tôn và sự kiêu ngạo bị đem ra bông đùa, nỗi uất hận trong lòng lại trào lên không kiềm chế nổi.
Lục Tử Kỳ ơi Lục Tử Kỳ, nếu không còn cô ta làm bia đỡ tên thì chàng còn lời nào để nói!
Gia Luật Bình cười nhạt:
- Nhân hôm nay thời tiết đẹp, cùng ra ngoại thành săn bắn với bọn ta được không?
-
Thời tiết này mà cũng gọi là đẹp? Ăn nói lung tung! Hơn nữa lại sắp tối rồi, săn đầu quỷ à, đêm đen gió rít sát khí đằng đằng thì đúng hơn…
Tống Tiểu Hoa nhếch môi, làm một bên má hơi đau, ngầm hít một hơi dài chuẩn bị mở miệng giễu cợt, nhưng quyền phát ngôn đều nằm trong tay đối phương.
Gia Luật Bình không thèm nhìn nàng, cất tiếng ra hiệu cho đoàn tùy tung đang đuổi theo phía sau:
- Hai ngươi cưỡi một ngựa, dắt con ngựa còn lại qua đây!
-
Trông thấy con vật to lớn “lục cục” tiến về phía mình, chân của Tống Tiểu Hoa như bị co giật.
- Sao? Không dám đi cùng bọn ta, hay là… - Gia Luật Bình càng ra vẻ châm chọc: - Muội không biết cưỡi ngựa?
-
Cho dù nơi đây giáp ranh với Liêu quốc, phong tục tập quán của hai nước có điểm tương đồng, cưỡi ngựa với nhiều người à chuyện nhỏ, nhưng đa phần chỉ là đàn ông, có mấy người phụ nữ cưỡi ngựa phi loạn khắp phố đâu? Làm như đang đóng phim kiếm hiệp, nhảy một phát lên ngựa phi mất dạng?...
Nhưng trong hoàn cảnh này sao có thể chủ động nhận thế yếu, cùng lắm cắn răng nhắm mắt xông lên!
Nhưng nhìn lại biểu cảm hết kiên nhẫn pha chút coi thường của con ngựa cao lớn kia, rồi nhìn cái mũi thở ra khí trắng, trông cái vó sau đang cao tung bùn đất, nhỡ nó không vui hất mình xuống đất, kéo lê rồi dẫm cho mấy cái chỉ có nước ô hô thương thay, A Di Đà Phật thôi.
Lại nhưng nữa, thua người khôn thể thua trận, sự sống chết của cá nhân là chuyện nhỏ, vinh nhục của quốc gia mới là chuyện lớn… Vấn đề này hình như được đẩy lên hơi cao…
Trên thế giới này tốc độ nhanh nhất là ý nghĩ, nên dù nghĩ linh tinh nhiều như vậy, nhưng cũng chỉ mất có vài giây, sau khi nhìn vào đôi mắt tròn to của con ngựa, Tống Tiểu Hoa rành mạch:
- Con ngựa này không được.
-
Gia Luật Bình hơi sững lại
- Cái gì không được?
-
- Cái gì cũng không được. – Tống Tiểu Hoa chắp tay đằng sau, lắc đầu: - Thật kỳ lạ, theo lý mà nói, nước Liêu các người chẳng phải nơi sản sinh nhiều ngựa tốt hay sao? Sao lại đem mấy con ngựa tồi này do Công chúa cưỡi cơ chứ? Trừ phi, quý quốc cũng giống Đại Tống của chúng tôi, có thói quen đem vật tốt đi tặng người khác, còn vật xấu thì để lại bên mình? Ồ… Thảo nào hai lần giao tranh các người đều thua, hóa ra là đã đem ngựa tốt bán hết cho chúng tôi. Nếu nói như vậy, Đại Tống coi như không đánh mà thắng rồi! Được nhường, được nhường!
-
Những lời này của Tống Tiểu Hoa chỉ là nói xằng, Liêu Tống giao tranh, đa phần nước Tống thua trận, nếu không vì nội bộ nước Liêu lục đục, thế lực giảm sút, lại thêm hằng năm nước Tống lại cống nạp đầy đủ nên hai nước mới tạm thời hòa bình. Còn như những bình phẩm kia, lại càng vô căn cứ…
Nhưng vì đây là đất Đại Tống, xung quanh đều là bách tính nước Tống, không cân biết là thật hay giả, có lý hay vô lý, ca ngợi chí khí nước mình, làm giảm uy phong nước khác, nghe thật đã tai!
Huống hồ, huyện lệnh phu nhân, bignh dị dễ gần được lòng dân, chỉ cần nàng nói, mọi người đều ủng hộ hết sức, dù gì cũng khôn để Công chúa bá đạo nước Liêu kia bắt nạt.
Những tiếng ồn ào đa phần đều nhất trí. Có người hiểu ngựa thì đứng ngây ra, một vạn con mới chọn được con ngựa tốt như vậy mà giờ bị nói thành không đáng một xu.
Gia Luật Bình chẳng ngờ Tống Tiểu Hoa lại bướng bỉnh đến vậy, trong lòng có chút hối hận, không nên gây sự tai nơi này. Tuy không sợ dân chúng phẫn nộ nhưng nếu có giao đấu thật thì chỉ e mấy thị vệ sẽ làm chết hoặc bị thương vài thường dân vô tội, Dù đây không phải việc gì ghê gớm nhưng đến lúc đó sẽ chẳng tránh khỏi hai bên khiển trách đổ lỗi cho nhau. Làm không tốt còn kinh động đến Hoàng đệ, Đại Tống có thể lấy cớ thảo phạt quân thù mà gieo rắc rối, nếu quả thật như vậy thì vì chuyện nhỏ mà làm hỏng chuyện lớn rồi.
Vì một nữ nhân tầm thường như vậy, thật không đáng.
Thế nhưng, việc đã đến nước này, nếu khoát tay bỏ đi, chẳng phải là chịu thua kém hay sao, đương nhiên không thể được…
Gia Luật Bình dẫn đầu đoàn tùy tùng cưỡi trên những chú ngựa cao lớn lạnh lùng nhìn đám đông vây quanh Tống Tiểu Hoa lúc này đang rất đắc ý, vài người còn cười nói, chỉ chỏ.
Cũng may sắp đến bữa tối, địa điểm này cũng không phải trung tâm chợ, nếu không theo thói quen từ xa xưa của người Tống, chỗ nào náo nhiệt chỗ đấy tụ tập đông đúc, chắc chắn phải kéo đến vài trăm người, dù không xảy ra việc giẫm đạp lên nhau thì cũng gây ra tắc nghẽn giao thông…
Không chịu nhún nhường, sắc mặt sắp hết kiên nhẫn của Gia Luật Bình như muốn sử dụng võ lực, bỗng trong đám đông vang lên tiếng nói của một người, âm thanh không to nhưng đủ để trấn áp ồn ào, làm ai cũng nghe rõ và im lặng:
- Theo ý tại hạ, chi bằng chọn một chú ngựa tốt của Đại Tống cho Lục phu nhân, cũng để bằng hữu Liêu quốc được mãn nhãn, thế nào?
-
Gia Luật Bình cười khẩy, cố nén tức giận trong lòng:
- Cũng được, bọn ta sẽ đợi ở đây, để xem ngựa tốt Đại Tống là thế nào!
-
Khóe môi Tống Tiểu Hoa khẽ giật, tiếng nói này như vọng từ tầng địa ngục thứ mười tám, lát nữa dù có đem đến ngựa tốt hay ngựa xấu thì khác gì ép vịt leo cây? Nhỡ ngã chết thì ai đền? Đến điện Diêm Vương kêu oan cũng không tìm ra được người chịu trách nhiệm…
Nhưng lại thấy giọng nói kia sao nghe rất quen?
- Vừa hay trong nhà tại hạ có một chú ngựa tốt, phiền các vị đợi cho một lát, để tại hạ dắt đến, tiện thể mời các vị am hiểu tướng ngựa chỉ giáo cho đôi điều.
-
Giọng nam mang khẩu khí thư sinh, âm thanh trầm thấp… đó là…
Tống Tiểu Hoa vội vàng kiễng chân nhìn về hướng phát ra giọng nói, nhưng chỉ thấy một khoảng tối, người kia không nói nữa, hẳn là đã rời đi.
Các hộ dân bình thường cứ cho là có ngựa thì cũng chỉ để kéo cầy hoặc thồ hàng, không thể có ngựa tốt thực sự. Mọi người nghe thấy thế đều rất ngạc nhiên, nhưng nếu đã dám tự tiến cử trước đám đông thì chắc có đủ tự tin chứ không đến nỗi nói khoác, thế là háo hức chờ đợi như sắp được xem Hãn huyết bảo mã.
Chỉ có Tống Tiểu Hoa bề ngoài bình thản nhưng trong lòng bất an.
Nếu là người đó, chắc chắn sẽ không hại nàng, nhưng có đúng thật là người đó không? Sao không đứng luôn ra mà phải làm ra vẻ bí hiểm như vậy…
Cứ như thế lại rơi vào trạng thái đối đầu trong im lặng, thời gian hết một tuần trà trôi đi, có tiếng vó ngựa gần xa.
Tống Tiểu Hoa hồi hộp, mong chờ, sững sờ, vui sướng.
Người đến chính là Lục Tử Kỳ.
Tay áo bay lên cùng tà áo, trường bào hòa lẫn mái tóc đen.
Ngồi trên yên ngựa màu nâu phi đến, Lục Tử Kỳ gắng sức dùng một tay ghìm dây cương, xoay người, xuống ngựa, chạm đất. Động tác nhanh nhẹn dứt khoát, làm Tống Tiểu Hoa trố mắt nhìn.
Bách tính thấy huyện lệnh của mình đến, tự nhiên vững tâm hơn, không nói gì chỉ im lặng quan sát tình hình.
Còn Gia Luật Bình lúc đầu ngỡ ngàng, sau đó liền cười nhạt, chỉ chăm chú vuốt ve bờm ngựa.
Lục Tử Kỳ đưa mắt nhìn đấm đông rồi dừng lại ở Tống Tiểu Hoa đang đứng thộn mặt ra, lông mày chàng nhíu vào, miễn cưỡng nén giận, xoay người hướng về Gia Luật Bình chắp tay, giọng lạnh lùng:
- Hóa ra Công chúa đang trò chuyện cùng thê tử của tại hạ, xin thứ lỗi, bản huyện đến đột ngột làm gián đoạn câu chuyện giữa hai người.
-
Gia Luật Bình vẫn thái độ cao ngạo, kéo dài giọng:
- Lục huyện lệnh đến thật là đúng lúc!
-
- Việc công hôm nay đã tạm xong, bản huyện đang trên đường về nhà.
-
- Ố? Càng hay, bọn ta đang định ra ngoại thành săn bắn nhưng không thông thạo địa hình. Lục huyện lệnh rỗi rãi, mời cùng đi, nhân tiện giới thiệu thêm.
-
- Trời đã tối, còn âm u như sắp mưa, vì sự an toàn của Công chúa, bản huyện nghĩ đến ngày khác hợp hơn. Tối nay nếu không có dự định gì khác, bản huyện sắp đặt yến tiệc khoản đãi chư vị, ý Công chúa thế nào?
-
- Hôm khác thì hôm khác, ngài đừng quên là được! Còn như tối nay, không phiền Lục huyện lệnh lao tâm nữa! – Đôi mắt phượng của Gia Luật Bình nhìn Lục Tử Kỳ giây lát, rồi lại hướng sang chú ngựa rất đỗi bình thường của chàng, cười nhạt: - Sao, đây là con ngựa tốt của Đại Tống các người ư?
-
- Cái gọi là ngựa tốt còn phải xem có hợp với tính người không. Nếu không nghe khẩu lệnh thì dù là thiên lý mã cũng chỉ là loại gia súc tầm thường. Chú ngựa này rất hiểu ý tại hạ, vô cùng thông minh. Ví như xưa này không bao giơ ngộ thương người đi đường, điểm này rất tương đồng với sự thận trọng khi làm việc của ta.
-
Lục Tử Kỳ tự xưng từ “bản huyện lệnh” thành “ta”, không dùng giọng điệu của quan nữa, đồng nghĩa đặt mình ngang hàng với Gia Luật Bình. Câu cuối cùng không hề nể mặt, trực tiếp nói ngựa của Gia Luật Bình làm bị thương người khác, cũng giống tính cách của Công chúa nghênh ngang bá đạo. Nhưng là vì chàng mới đến không rõ nội tình, ví dụ này hoàn toàn ngẫu nhiên, không có ý nói móc.
Thế là Gia Luật Bình mặt đỏ bừng, lòng tức tối mà không có chỗ phát tiết. Ngây người trong giây lát, nàng ôm hận thúc ngựa đi.
Nhìn vó ngựa tung bụi, Lục Tử Kỳ thầm thở dài, giấu vẻ mặt buồn phiền, chắp tay hướng về đám đông xung quanh:
- Không còn sớm nữa, các vị xin dời gót, ở nhà còn đang đợi bữa tối!
-
Mọi người thấy chàng chỉ bằng vài câu nói đã xử lý hảo sự việc, cuối cùng lại còn ra một đòn đau, nêu đều rất phấn khởi, vui vẻ đáp lễ, rồi chào Tống Tiểu Hoa, hai bên nói cười giải tán.
Có thể tiên liệu được rằng, người dân trong huyện lại thêm vài phần ngưỡng mộ, yêu quý Huyện lệnh và Huyện lệnh phu nhân…
Đợi khi mọi thứ trở lại yên tĩnh, Lục Tử Kỳ mới đến trước mặt Tống Tiểu Hoa, phủi bụi đất còn bám trên người nàng, tay chạm nhẹ vào khuôn mặt sưng đỏ:
- Còn đau không?
-
Tống Tiểu Hoa vừa nhấc môi lại động vào vết thương, cố kìm nén những biểu cảm phong phú trên mặt nàng, nhảy tưng tưng:
- Ai da! Chàng đừng động vào! Sao lại không đau, đau chết đi được!
-
- Đai mà trước đó còn nói nhiều như vậy.
-
Trông bộ dạng thảm hại của Tống Tiểu Hoa, nước mắt ấm nóng tuôn ra, trái tim Lục Tử Kỳ thắt lại, mềm giọng:
- Ta đua nàng đến y quán, để đại phu khám.
-
- Có bị rách không? Có chảy máu không?
-
- Không, chỉ bị sưng đỏ thôi.
-
- Ồ, vậy không cần đi gặp đại phu đâu, đỡ phải thoa thứ thuốc đen sì lên mặt, xấu lắm!
-
Đây là lý do không chịu chữa trị ư…
Lục Tử Kỳ nhịn cười lắc đầu:
- Cũng được, dù sao thì trông cũng không nghiêm trọng lắm, về nhà lấy nước lạnh rửa là đỡ.
-
- Được!
-
Lục Tử Kỳ dắt ngựa đến:
- Lên đi.
-
Tống Tiểu Hoa lùi về phía sau:
- Thiếp không!
-
Dù chú ngựa này không hung hãn như chú ngựa kia, nhưng cũng đủ làm chân Tống Tiểu Hoa co giật.
- Đừng sợ, nó tên là Vi Phong, là thành viên lâu nă của huyện nha, rất hiểu tình người.
-
Nàng bán tín bán nghi vuốt ve bờm ngựa cứng một cách dò xét, lại học trong ti vi vỗ vào trán ngựa, chỉ thấy ngựa vẫn nghiêng đầu, chớp đôi mắt to tròn ươn ướt nhìn mình, quả nhiên là hiền lành. Thế là chân Tống Tiểu Hoa thôi không giật nữa…
Nàng trèo lên lưng ngựa dưới sự giúp đơ của Lục Tử Kỳ, sau đó chìa ta về phía chàng:
- Chàng cũng lên đi.
-
Nhìn bàn tay vẫn còn dính bùn, Lục Tử Kỳ không quen cách cưỡi ngựa hai người nơi phố chợ nên có chút do dự, nhưng bàn tay nhỏ nhắn kia vẫn chìa ra không hề có ý rút lại.
Nhẹ nhàng thư giãn, giảm bớt căng thẳng, mắt cười dịu dàng.
Chàng lập tức đưa tay, nắm chặt, xoay người, lên ngựa.
Trời tốt dần, gió lạnh thổi ngang mặt, hai người một ngựa, tựa vào nhau.
Góc phố, có một bóng áo lam từ từ xa khuất.