-"Khốn khiếp-" — Luna/Reina chật vật ghim móng tay xuống mặt đất, ngăn cho cơ thể nhận thêm bất kỳ sát thương nào khi bị hất văng.
Ả trừng mắt hướng về phía người phụ nữ, ánh sáng chết tiệt này, lại một lần nữa, cản đường ả!
Không thể tới gần Syorin được nữa, một quả cầu trắng đã tạo ra kết giới bất khả xâm phạm, khiến da thịt ả bốc cháy khi cố gắng phá vỡ nó!
-"Chết tiệt!!
...
Khi nhận thức được mình đang ở đâu, một khoảng không trắng tinh, mặt đất dường như không tồn tại, thay thế lại là những bông hoa trắng sứ, trải dài bất tận—
Syorin được bao bọc trong một vòng tay ấm áp, cơ thể không còn run rẩy, tâm trí cô bỗng trở nên nhẹ nhàng, yên bình biết bao..
Mùi hương này, có chút quen thuộc—
Hoa oải hương..và ánh nắng ban mai—
Mái tóc màu vàng óng, màu xanh như bầu trời rộng lớn, âu yếm cô thật nhẹ nhàng.
-"Mama."
Syorin gọi thật lớn, lần đầu tiên, cô được nhìn rõ gương mặt của bà.
Người phụ nữ trẻ trung, hiền hậu, nhìn cô với đôi mắt đầy trìu mến.
-"Syorin.."
-"Mama!!"
Syorin đã nhận ra ngay lập tức, người phụ nữ này chắc chắn là mẹ của cô.
-"Bé con của ta, vất vả rồi."— Kystherias ôm trầm lấy Syorin, bàn tay bà xoa đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc trắng, cố gắng giữ cho thời gian ngừng trôi lâu nhất có thể.
Đây không phải là cuộc sống mà cô muốn Syorin phải hứng chịu, việc Reina tìm ra nơi Syoujin và con gái cô đang sống, là ngoài dự đoán—
-". . .hức. ."
Như giọt nước tràn ly, Syorin bật khóc, dường như mẹ đã biết những gì đã xảy ra với cô, quá khứ đầy đau đớn, và thực tại đầy chông gai..
-"Papa đã dặn con..hãy nhớ về mama..con đã luôn nghĩ về người, con nhớ papa, con muốn thoát khỏi nơi ấy..con đã gần như đánh mất bản thân— Nhưng con đã gặp được Val và mọi người, và Satoru—"
-"Ta biết."— Kystherias lau những giọt nước mắt trên gò má cô.
-"Syorin, ta đã phải rời xa con quá sớm. Vì còn quá nhỏ để kiểm soát được năng lực của ta, và của cha con—"
-"Con đã không thể giúp được ai.."
-"Chúng ta đã phải tạm thời phong ấn lại nó..để bảo vệ con, và tâm trí của con."
-"..."
-"Syorin, con yêu. Hiện giờ con hoàn toàn có thể kiểm soát được năng lực của mình. "
Kystherias hôn lên trán của cô
-" 'Synths' của ta, 'Ixyel' ( Băng) của cha con. Hãy thấu hiểu chúng, và sống theo ước nguyện của con."
Một tia sáng chạy dọc qua tâm trí Syorin, hình ảnh của cuộc chiến tranh 10 năm trước như in hằn lên ký ức của cô.
-"Đây là những hình ảnh trong ký ức của ta."
-"Mục đích sự ra đời của con..là để kết thúc chiến tranh?"
-"Đó là điều mà con phải quyết định. Con là kết tinh của tình yêu, của Vampire và con người. Hãy sống một cuộc đời trọn vẹn, một cuộc đời độc nhất với tư cách là sự tồn tại của hai thế đối lập. Hãy sống với những gì con có, sống vì những gì cần bảo vệ—"
-"Mama.."
Syorin ôm chặt lấy người mẹ của mình, sự ra đời của cô không phải là một điềm gở, điều này đã được khẳng định, rằng cô là kết tinh của tình yêu.
Dù hai chữ tình yêu thật lạ, nhưng cô biết, nó là một sự tồn tại rất đặc biệt.
Hình ảnh Satoru bỗng hiện lên trong tâm trí cô, lồng ngực như vội vã, đập thình thịch-
Kystherias cười khổ, gia đình này thật biết chọn bạn đời.
-"Satoru không tệ đâu."
-"...dạ?"Ư
Synths..Ixyel..
Những gì cô đang có–
Thấu hiểu—
Bầu trời bỗng rung động, xuất hiện những vết nứt lớn—
-"Syorin, không còn nhiều thời gian. Hãy dũng cảm lên, và nhớ rằng chúng ta tự hào về con."
Kystherias lo lắng, nhìn lên bầu trời kia, đôi mắt đảo xuống tia sáng của mình, bà xoa đầu Syorin, cho cô cảm giác được yêu thương—
-"Nhưng con chưa—"
-"Con sẽ gặp được người dân của mình, và ông ấy."
-"Người dân..con không hiểu. Ông ấy là ai?"
-"Sẽ gặp lại-"
Mẹ cô tan biến thành những tia sáng màu vàng, mờ nhạt trong phút chốc.
Những gì cô nhìn được là gương mặt tươi cười của mẹ.
...
-"Lũ sâu bọ đáng ghét, luôn cản đường ta!! Chết hết đi!!"— Luna giận dữ phóng ra những cây thương lớn đâm vào quả cầu.
-"Syorin!"— Satoru mặc cho từng lớp da được tái tạo bị ăn mòn, Syorin đang ở bên trong, và cậu không thể xác định được tình hình của cô—
Điều này khiến cậu tức giận, và bất lực, Satoru điên cuồng cào cấu, liên tục gọi tên Syorin.
Lacel không dám tới gần, hắn đứng nhìn Satoru tự hủy hoại bản thân để tìm được Syorin.
-"Rồi hắn sẽ kiệt sức, và quả tim ấy là của ta!"
Quả cầu vỡ nứt, thời gian mà Kystherias làm chậm đã tan biến, Syorin hiện ra trước mắt cậu. Satoru, với đôi tay rướm máu, vội vã đỡ lấy cô. Sau khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và hơi thở, cậu mới yên lòng, việc mà chính Satoru cảm thấy thật khó hiểu.
Luna gầm gừ, ả và Lacel lao thẳng tới hai người họ.
-" *** "
Satoru bế Syorin đứng dậy, những đòn tấn công của Luna và Lacel đều bị cậu thổi bay.
-"Tại sao hắn vẫn còn sức sau khi bị đả thương nhiều tới vậy!?"
-"Chết tiệt, mày đã thức tỉnh rồi sao.."
Luna dè chừng, ả cắn môi, nhưng vẫn không có ý định rút lui.
-"Satoru."
Khoảng khắc đôi tay của Syorin chạm tới gương mặt cậu, bao mệt mỏi đau đớn như tan biến.
Synths nhẹ nhàng chữa lành những tổn thương trên cơ thể cậu.
-"Xin lỗi vì đã nhầm lẫn, tôi đã nghĩ cậu là Lacel.."
-"Còn nhầm nữa là bị phạt đấy."
Cậu cho cô thấy gương mặt dỗi hờn.
Syorin mỉm cười, cô dần cảm nhận được dòng chảy của Synths, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
-"Xin lỗi vì đã khiến cậu lo lắng."
Syorin điềm tĩnh mở lời, khác với sự trẻ con thường ngày, khiến Satoru lạc một nhịp.
-"Muốn xin lỗi thật lòng thì đừng rời khỏi tôi nữa."
-"Được."
Synths đã cho cô khả năng thấu hiểu được tâm trí đối phương, và đi sâu vào tiềm thức của họ, cũng như quá khứ và cuộc đời.
Chính giây phút ấy, khi cô nhìn vào Luna và Lacel, cô đã biết mình cần phải làm gì.
Cứu được Mira và Kotaro hay không, tất cả đều phụ thuộc vào Syorin.
Satoru cắt ngang suy tư của cô.
-"Còn tôi nữa đấy."
Cậu nhấc bổng cô, nhảy ra phía sau.
-"Á..à, ừm!"
Luna và Lacel từng như hai kẻ đối địch, nay lại hợp tác để giết chết mục tiêu.
-"Quân viện trợ của Veriases đã tới đây, và cả đội quân của Hethalia, quê hương của Syorin."
-"Quê hương của tôi.."
Hethalia, đó là họ của mama, Hethalia Kystherias—
Có phải vì luồng sáng ấy, đã khiến họ chú ý.
Lacel dậm chân xuống đất, Satoru thể hiện sự bất an.
-"Hắn đang kêu gọi linh hồn từ cõi âm."
-"Những cái xác của Vampire!"
Syorin nhận ra ý định của Lacel, nếu hắn làm vậy, Vampire sẽ sống lại và mạnh gấp bội, đây chính là điều mà Satoru đã ghi trong sách!
Syorin ra lệnh cho băng tuyết ngăn cản Lacel, nhưng hố đen đã xuất hiện, những cây thương băng giá không thể làm gì ngoài tan vỡ dưới chân hắn.
Luna vẫn đằng đằng sát khí nhắm tới cô, ả cần phải hút cạn máu của Syorin, để hoàn thành tâm nguyện của ả, đó là độc chiếm mạng sống của toàn bộ con người, và tạo ra những Saigan làm của riêng.
-"Hãy tưởng tượng xem, nếu ta giết chết một Saigan lai tạp giữa một thánh nữ, và một vampire cấp cao, Luna này sẽ tiến hoá thành gì?"
Sự tham lam đã độc chiếm con người ả, chẳng còn lại gì ngoài hỗn độn, và chết chóc.
Nhưng đôi mắt tím lại rơi lệ, một dòng lệ đầy đen đuốm—
-"Quy phục ta, và buông xuôi đi."
Ả đắc ý, đưa tay lên móc con mắt ấy xuống, trong phút chốc đã được tái tạo, dòng lệ biến mất.
-"Đừng giết Luna, đừng giết Reina."
Syorin nói, cô nhìn những cái xác của Vampire chậm rãi sống lại, hành quân về phía con người.
-"Muốn chơi trò Đức vua và thần dân sao? Ta sẽ cho ngươi toại nguyện!"— Lacel chỉ thẳng tay về vương quốc của cậu.
-"Giết!"
Nhưng đội quân ấy lại gặp trở ngại, bởi những mũi tên màu trắng, những cây thương màu vàng.
-"Satoru! Trông kìa, họ tới để giúp chúng ta sao?"
-"Veriases, Hethalia. Đồng minh của Syorin."
-"Của chúng ta chứ."
Satoru im lặng, chúng ta thì còn chưa thể xác định. Nhưng nhìn Syorin vui mừng như vậy, cậu cũng không để tâm tới việc họ sẽ phản ứng ra sao khi biết mình là Satan.
Syorin reo lên, cô nhìn thấy những gương mặt thân quen của mình.
Raito, Hyozuka, Ren, Zeirilion, Koutetsu—
Và Fanon!
-"Fanon!!"
Anh giơ ngón cái, ý muốn nói rằng Sukine đã an toàn.
-"Tốt quá rồi.."
-"Cẩn thận."
Satoru dứt lời, cậu né những đợt tấn công của Lacel.
Nhưng vòng tay vẫn luôn ôm chặt lấy Syorin.
Cậu kéo dài khoảng cách giữa Luna, Lacel và cuộc chiến phía xa.
-"Satan sao, đừng làm ta cười. Chạy trốn như một kẻ hèn nhát vậy sao?!"
Luna khiêu khích, ả phối hợp với Lacel, chia rẽ Syorin và Satoru.
Nhưng ả không hề biết, Satoru không có ý định giữ lấy Syorin bên mình, vì hai người họ đã có kế hoạch.
Giờ đây Sythns giúp Syorin có thể truyền suy nghĩ của mình tới Satoru, chỉ qua sự tiếp xúc thông thường, và Syorin cần cậu tin cô, đó là điều mà Satoru đã làm.
Cậu tin tưởng.
Chờ đợi khoảng cách giữa Luna và Lacel ngày một gần, Satoru dứt khoát ném Syorin về phía Luna, còn bản thân đứng lại, đưa móng vuốt, chặn đứng thanh kiếm của Lacel.
-"Ngươi đã trở nên quá ngu muội, đứng về phía của ' thứ đó' sẽ chẳng mang lại kết quả tốt đẹp!"
-"Nhiều lời!"
Satoru đá thật mạnh vào thanh kiếm của Lacel, khiến hắn bị hất tung về phía sau. Giữ khoảng cách với Syorin.
Cậu không quên nhìn lại, kiểm tra tình hình của cô.
Syorin nắm chặt lấy tay của Luna, tay còn lại giữ chặt cổ của ả, nhưng cô không sử dụng hết sức, mục đích chính là xâm nhập vào tâm trí của Luna.
Mọi căm hận đã tạm gác sang một bên, dù có kết liễu ả, mà bao khúc mắc vẫn tồn tại, Syorin sợ rằng mình đã xuống tay với nhầm người—
Liệu là Luna, hay Reina?
Luna đang kháng cự lại, ả cố gắng dùng tay bóp lấy chiếc cổ trắng ngần ấy, như có một luồng điện chạy dọc cơ thể, khiến ả khó mà di chuyển theo ý muốn. Cơn đau đầu ập tới, trước mắt ả là gương mặt của Syorin, cô đang chật vật với sức mạnh to lớn của Luna, ả biết mình đang dần bị thao túng, hoặc chí ít đó là cách mà Synths vận hành.
-"Nếu ta bị điều khiển, Kotaro sẽ không toàn mạng đâu."
Luna buông lời, con mắt màu tím lại rơi lệ, Synths đã gần chạm tới tiềm thức của ả, nhưng khi dứt lời, Syorin bị đẩy bay, bởi một lực vô hình.
-"Syorin!"
-"Tôi ổn!"
Satoru gọi tên cô, Syorin ngã xuống, cô có thể cảm nhận được hai sự hiện diện.
Reina và Luna.
Chính Reina đã đẩy lùi cô, tại sao Luna lại nhắc tới Kotaro? Không toàn mạng?
Nghĩa là Kotaro vẫn còn sống, nếu vậy, Mira..
Họ còn sống!
Và cô phải tìm cách đưa họ trở lại, để làm được điều đó, phải chạm tới được tiềm thức của Luna/Reina.
Synths