Một Nửa Vampire, Satan Toàn Diện!

Chương 76: Tan vỡ





Đôi chân nhỏ bé không ngừng đá trước đá sau, Syorin tuy đang cố gắng giữ bình tĩnh trên mặt bàn, nhưng ở dưới lại phản chủ, mất hết sự thùy mị..

Chân dẫm lên chân, ngày càng mạnh, ngày càng gay gắt, Satoru chỉ có thể giữ nguyên bộ mặt thường nhật của mình nếu không dẫm chân này lên chân khác..

Cả hai lại quay ngoắt đi, không nói một lời nào.

Cứ bắt đầu mắt chạm mắt là cuống hết cả lên, đến kẻ vô tư nào đấy cũng phải cố gắng không thở quá mạnh, nhịp tim của cậu ta ngày một tăng.

Đây chính là sự biến đổi của cơ thể, từ khi Syorin xuất hiện, nó ngày một rõ hơn.

Cả hai 'hôn' chiếc bàn khá lâu, nếu Fuku và Rakudai không xong việc, thì chúng phải nằm như vậy tới ngày hôm sau!

-"Đây rồi ~ Satoru..san."

Fuku niềm nở, chợt thấy hai con người đang quay lưng với nhau, một kẻ bóc vỏ cam để ăn, 1 kẻ gấp túi đồ thành 1 đống.

↭↭↭

-"Hẹn gặp lại vào bữa tối nhé~" - Fuku chào Syorin và trở về phòng.

Ngoài Syorin và Satoru, thì hai người còn lại đã thấm mệt, cô chạy thật nhanh về phòng của mình, rũ bỏ gương mặt tươi cười, Syorin trở lại với vòng quay cảm xúc thường ngày.

-"Táo gọt trên bàn, lấy ăn đi."- Satoru đang ngồi bên giường, đọc một quyển sách, trầm ngâm..

-"Chu đáo thế này rồi hả?"- cô khẽ cười.

-"Chắc vậy."

Satoru đưa quyển sách lại gần mắt, để che đi hình bóng người con gái ấy. Cứ nhìn là không tập trung được..

-"Cảm ơn."

Syorin đan tay sau lưng, nói thật nhỏ, rồi cô vội chạy đến chiếc giường, chăm chú nhìn hai người bạn đang say giấc.

Sukine và Fanon trông thật mệt mỏi, nhưng sắc mặt của họ đã khá hơn một chút, không có dấu hiệu của sốt hay cảm lạnh.

Sukine thật đáng yêu, nước da trắng hồng, gương mặt khá non nhưng lại rất trưởng thành trong lời nói. Fanon thì điển trai với cơ thể cao lớn, trông thật đặc biệt với các đường xăm thanh mảnh -

Trông Syorin lo lắng sờ trán Sukine và Fanon, cô kiểm tra mũi của họ rồi lại trở về sờ trán liên tục, thậm chí còn kiểm tra gối xem có đủ êm và chăn có bị mỏng không..

Satoru không nhịn được cười, trông con bé xoa xoa nắn nắn chân tay cho hai người, đúng là chu đáo, dù cậu đã kiểm tra kỹ càng về thể trạng và đảm bảo không ai bị sốt.

-"Thôi, đừng có cụ non như vậy nữa, nghỉ ngơi đi."- Satoru nói, cậu đưa mắt trở lại những trang sách.

Syorin nghe lời, cô lấy hai miếng táo, chọc chọc lên môi Satoru một miếng.

Hiểu ý nhau, cậu ngoạm hết khiến con bé giật mình.

Syorin tò mò về những dòng chữ nhỏ trên quyển sách. Cô ngó đi ngó lại bìa sách, từng nét chữ thanh mảnh, óng ánh màu vàng và những ngôi sao màu bạc ở 4 góc.

Dù có đọc nhiểu sách trong phòng của Satoru, cô vẫn chưa thể đọc thành tiếng lưu loát được như con người. Syorin thầm lẩm bẩm theo những dòng chữ, Satoru mặc kệ con bé đang nhoài cổ ra để đọc ké sách của mình.

Vì không muốn gián đoạn lúc cậu đang đọc sách, nên con bé vẫn thầm đánh vần những từ khó. Kể ra, nếu được dạy thì Syorin sẽ tiến bộ hơn, nhưng Satoru một là luôn trông như kẻ bay trên mây, hai là trông như một tên thất nghiệp mặc kệ cuộc đời, xuôi theo dòng chảy của số phận hay gì đó...không liên quan đến thực tại. Syorin không dám đòi hỏi quá nhiều và được đọc sách là một ân huệ lớn lắm rồi.

Ngày càng thấy con người thật phi thường. Họ viết nên những câu truyện bằng chính trí tưởng tượng của mình, thật cuốn hút và thực sự chúng đã thắp lên sự hứng thú và đam mê trong lòng người đọc. (Trừ con tác giả này)

Tại sao lần này sách của Satoru lại có họa tiết hình cánh hoa và trái tim ở góc trang nhỉ? Mọi khi đều là những họa tiết thẳng tắp và rất rất rất nghiêm túc, và chúng không có uyển chuyển như họa tiết trên quyển sách này. Thật đáng chú ý! Sự tò mò của Syorin lại được cơ hội tái xuất, cô bắt đầu chăm chú đọc ké hơn....

Về phía Satoru...

Hơi thở nhè nhẹ của Syorin đang phả bên cạnh tai của cậu, từng giây từng giây..

Bỗng nhiên tuyến mồ hôi lại hoạt động ở bàn tay, quả thực rất kỳ lạ.

Nhưng như vậy vẫn không đủ đô để khiến cậu bị phân tâm. Nên Satoru của chúng ta vẫn tiếp tục dán mắt vào quyển sách trên tay của mình.

Dường như hai nhân vật trong mạch truyện đang có một cuộc tranh cãi, Syorin dõi theo từng dòng, những từ ngữ thể hiện cảm xúc tiêu cực và sự đau buồn dần tăng lên, họ đang rất gay gắt và buồn bực. Quả thật rất căng thẳng, không biết gì chuyện gì đây? Tại sao cô ấy và anh ấy lại cãi nhau và rồi cả hai cùng trở nên buồn bã, ngồi xụp xuống nền tuyết lạnh lẽo-

Những trang giấy tiếp theo, có vẻ mạch truyện đã nhẹ nhàng hơn, họ đang nói về quá khứ...

Những gì xảy ra sau đó tràn ngập âm hưởng của niềm hạnh phúc.

Hạnh phúc sao? Quả là một ngôn từ dễ chịu.

Bỗng Syorin dừng tầm nhìn tại một câu thoại, cũng chính là câu kết của quyển sách này..

-"Tôi y- tôi y..m?"— con bé nói lắp, cố gắng đọc cho đúng nhưng không đủ khả năng.

-"Tôi yêu em."

Satoru sửa lại từng từ, cậu nhấn vào trọng âm cần chú ý, để Syorin ghi nhớ và nói theo.

-"Tuôi iêu iem."— Syorin líu lưỡi..

-"Tôi. Yêu. Em."

Satoru đóng quyển sách lại, hít một hơi, thở ra thật nhẹ, cố gắng tha thứ cho sự ngu đần của Syorin. Thiện tai thiện tai.

Cậu đứng lên, mặt đối mặt với con bé. Syorin đang quay lưng lại với cửa sổ, ánh sáng rọi vào, đổ lên mái tóc bạch kim hơi rối, khiến con bé như được bao bọc bởi vầng sáng tinh khiết, cho dù nó ngu đần không thể chịu được. Đã vậy, cơn gió nhẹ còn làm màu cho sự chói lòa này, bằng cách làm tóc nó bay nhẹ nhẹ trên không trung, như muốn cho Satoru thấy rằng :Syorin mới là tâm điểm, ngươi không có cửa.

-"Tôi yêu em x3,14 ."— Syorin nói đi nói lại, để làm quen với những câu khó, cô thường dùng cách này.

Satoru giơ ngón cái

-"Khá ổn. Nhưng câu nói này dùng cho phái nam."

-"Vậy Satoru nói lại đi."

-"Hả? Cậu đọc được rồi mà, tôi sửa làm gì nữa."

-"Nhưng nghe Satoru nói cứ thích thích thế nào ý."— Syorin nghịch tóc.

Cậu thở dài, con bé này đôi khi cũng biết cư xử sao cho giống một đứa con gái.

Trông vẻ mặt ngơ ngác nhưng nguy hiểm ngầm ấy, không biết cậu sẽ sống yên ổn được bao nhiêu ngày..

-"Tôi yêu em."

-"Cảm ơn ~ Mà yêu là sao thế?"

Syorin thắc mắc, cô cắn miếng táo thật chậm, trong đầu đang suy nghĩ các kiểu các kiểu, đây là một cụm từ cũng quen thuộc..nhưng cũng mới lạ.

Từ Yêu có vẻ rất khó để áp dụng và thấu hiểu.

Papa từng nói rằng "Ta rất yêu mama của con." . Đôi mắt của papa lúc đó tràn ngập hạnh phúc, ân cần và ấm áp. Sau đó bị Syorin kéo tóc vì quá mê mẩn khi nói tới mama.

-"Không biết."

Thật lạ khi nghe Satoru nói vậy, kể cả người tri thức như cậu cũng có lúc không hiểu một số thứ ha.

-"Vậy khi nào biết thì nói với tôi nhé."

-"Cậu có thể hỏi người khác mà."

-"Nhưng tôi thích nghe từ Satoru cơ."

-"Ừ."

Hai đứa cất dọn đĩa, sắp xếp lại bàn ghế và theo dõi tình trạng của Sukine và Fanon, rồi Satoru trở về phòng, Syorin theo sau vì chiếc giường đã chật kín. Vì cơ thể ai đó cao lớn quá mà..

↭↭↭

[Satoru]

Từ khi Syorin tới phòng tôi, cô dường như đã rõ hết mọi ngóc ngách của nơi này.

Syorin rất thích nhìn ra cửa kính phía trên trần nhà. Tuy không định lắp đặt như vậy, nhưn Fanon từng nói rằng nếu tạo cửa sổ như vậy sẽ có thêm ánh sáng để đọc sách.

Và bây giờ, có lẽ tôi mới thấy nó hữu dụng, vì Syorin trông hớn hở thế kia mà.

Nhưng nụ cười ấy dần dập tắt khi cô đứng trước cửa sổ lớn sau bàn làm việc của tôi.

-"Đáng lẽ tôi không nên nhìn qua cửa sổ này quá lâu."— Syorin, với giọng thất thần.

Đằng sau tấm kính ấy chính là quang cảnh của cây cối, vùng cỏ rộng lớn, nhưng khi quat sát thật kĩ, đằng xa chính là Vùng Đất Chết như con người vẫn gọi.

Đáng lẽ tôi nên suy nghĩ thấu đáo hơn, khi thấy Syorin lặng thinh trong một khoảng thời gian dài...và chính tôi cũng không thể làm gì để khiến cô ấy vui vẻ trở lại.

[Syorin]

-RẸT-

Tấm rèm lớn, như được ra lệnh, lập tức tự kéo lại, đuổi những tia sáng biến mất, cửa sổ lớn bị che phủ toàn diện.

Tôi cũng không phải nhìn thấy những gì mình ghét nữa.

Thời gian cũng xế chiều, căn phòng cũng không còn sáng sủa như lúc đầu, và nguồn sáng duy nhất là ánh sáng le lói từ cánh cửa sổ nhỏ trên trần. Satoru thích sống khép kín ghê ha.

Những ánh nến bắt đầu sáng tỏ—

-"Tôi có bổ sung sách mới, dãy ngoài cùng."

Cậu xoa rối mái tóc của mình, lảng đi ánh mắt của tôi..

Nếu cậu nhìn thẳng vào đôi mắt này..chắc tôi sẽ khóc mất. Khóc một trận thật lớn, khóc không thấy ngày mai luôn..

Vì tôi ..tôi chưa dám đối mặt được với sự thật..

Tôi vẫn còn là một đứa trẻ hèn nhát.

Tôi biết Satoru đang mệt mỏi, sau sự việc của Val, Sukine và Fanon, người phải gánh chịu nhiều thương tổn nhất là cậu ấy. Sao tôi có thể không lo lắng..

Nhưng vì nghĩ rằng..Satoru là Satan, nên cậu sẽ không gục xuống như vậy— Và tôi đã gạt bỏ nỗi lo trong một khoảnh khắc..

Ôi, kẻ xấu xa này còn phải suy nghĩ những điều dơ bẩn gì nữa đây?

-"Satoru!"— Tôi nói lớn khiến cậu có chút ngạc nhiên.

-"Hả?"

Tôi bước tới và ngồi xuống trước mặt cậu, đặt tay lên đùi mình.

-"Nằm xuống."

-"Wtf?"

-"Tôi biết cậu đang mệt mà, tôi không đọc sách đâu."

-"..."

Satoru không nói gì, cũng không làm trái lời tôi, cậu nhẹ nhàng gối đầu lên đùi tôi với vẻ mặt khó hiểu.

-"Tôi có phải là một đứa trẻ rắc rối không?"

Tôi xoa đầu cậu, papa nói rằng xoa đầu một ai đó sẽ giúp họ giải tỏa căng thẳng và khiến cho mọi mệt mỏi biến mất—

Mong rằng cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn..

-"Có."

Satoru nhắm mắt, thẳng trừng.

-"Tôi cũng ăn bám cậu từ lúc ấy đến giờ ha.."

Cậu đưa tay lên, nghịch lọn tóc của tôi..

-"Nhưng nuôi được."

Tôi khẽ cười, nghe cảm động quá nhỉ.

-"Satoru.."

Tôi đặt tay còn lại lên tay áo cậu, cố gắng không dày vò thật mạnh..

-"Tôi đã luôn trốn chạy, tôi không thể chấp nhận được việc mình sống yên ổn ở một vương quốc nằm ngay gần quá khứ dơ bẩn của mình. Tôi không thể cứ thế sống tiếp mà chưa giải quyết được vấn đề đang đè nặng trên vai..tôi đã từng trách cậu vì đã không hủy diệt vùng đất ấy đi..nhưng, tôi là ai mà có quyền ra lệnh cho cậu chứ. Satoru, là Vương, là Satan. Satoru là Satoru, tôi sẽ không trách cậu việc gì liên quan đến quá khứ của mình, tôi đã ích kỉ và hèn nhát khi mỗi ngày cứ thuyết phục bản thân rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi..."

Tôi nghẹn lại—

Từ khi nào, cậu đã ngỡ ngàng, không lên tiếng, không một lời, cậu nhìn tôi với đôi mắt khó hiểu, như một nỗi tuyệt vọng trong đôi mắt ấy, nhìn thẳng vào gương mặt đẫm lệ của tôi.

-"Tôi đã rất vui..khi chúng ta thức giấc trên cùng một chiếc giường, tôi đã rất hạnh phúc..nhưng sự thật, tôi chưa bao giờ được trải nhiệm cảm xúc ấy..nên đã quá xúc động, và tôi đã không thể níu giữ cảm xúc ấy lâu hơn...tôi vẫn không thể thoát khỏi nỗi ám ảnh từ quá khứ của chính mình. Tôi xin l—"

Cậu lập tức ngồi lên, hai tay ôm lấy gương mặt tôi, rồi lắc đầu.

Tôi vừa khóc lóc, vừa kể lể, tôi không biết phải giải thích thế nào..tôi không biết phải nói thế nào để diễn đạt được cảm xúc của mình, tôi không giỏi nói chuyện..tôi không phù hợp với nơi này, tôi không xứng với cuộc sống này..

Đây là thế giới của Satoru..

Quỷ tha ma bắt quá khứ của tôi đi..

Nếu không kết thúc mọi chuyện..

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau