Fanon nuốt ực những lời nói của mình, dường như anh ta không dám hé miệng để cãi nhau với Val.
Syorin thẫn thờ, cô nhìn chằm chằm vào Fanon, đôi mắt của cô, dường như đang hướng tới một thứ gì đó xa xăm.
Tôi không phải là một kẻ chậm hiểu, cũng không phải là một kẻ không biết để tâm tới mọi việc xung quanh mình.
Tất cả đều quá đơn giản để tốn công tìm hiểu nguyên nhân và lý do. Những gì đã và đang xảy ra, tôi đều nắm thóp rất rõ.
Nhưng chính cô ấy—
Chính Syorin, tôi không thể đọc được những dòng suy nghĩ, từng hành động của cô ấy. Một người con gái luôn mang đến bất ngờ như vậy, có khiến tôi cảm thấy thú vị hơn?
Với đôi mắt trầm lặng tập trung như kia, hẳn Syorin đã thấy một thứ gì đó rồi.
-"Sukine đang ở trong."— cô khẽ lên tiếng
-"Val, mất bao lâu để cô hồi phục được bản thể phụ của mình?"
Val e ngại trả lời -"Vài tháng chăng?"
Syorin nhìn xuống bàn tay của mình, rồi đưa lên cổ, mân mê vùng gáy.
-"Chúng ta có thể làm được."— cô đưa mắt sang tôi.
"Hãy giúp họ." — đó là những gì cô muốn nói, khi kiên định đối diện tôi.
-"Đúng là thích mạo hiểm nhỉ?"— tôi khoanh tay.
-"Với khả năng của tôi..năng lực mới này..! Tôi sẽ giúp sức với tất cả khả năng của mình."
-"Quá mạo hiểm!!"— Fanon phản bác. -"Thằng bé có thể sẽ chết.."
-"Syorin hãy ủ đông cơ thể của Sukine, để thằng bé ngủ đông trong thời gian ngắn, cơ thể Val sẽ được phân tách thành hai tinh thể riêng biệt. Mỗi phần sẽ được đồng nhất với cơ thể Fanon và linh hồn Sukine."
-"...Satoru-san!"— Fanon ngạc nhiên nhìn tôi
-"Nhưng với năng lực của tôi, không thể mang lại sự thành công hoàn hảo vì xác suất cả hai sẽ bị tha hoá, là 99%"
-"Tôi sẽ sử dụng 'Synths' để ngăn chặn sự tha hoá!"— Syorin bước lên.
Tôi giơ ngón cái.
-"Như vậy, đã đủ để anh an tâm chưa, Fanon?"— Val bước tới anh ta
-"Tôi..sẽ không được gặp cô khi chuyện này kết thúc sao?"
-"Tôi sẽ trở lại sớm thôi mà."— Val nhéo má Fanon, cười nhẹ.
Syorin hơi buồn rầu nhìn theo bóng lưng Val—
↭↭↭
Tôi vẽ ba vòng tròn nghi lễ trong phòng của mình. Đặt ba sợi tóc của mình xuống từng vòng một. Việc này sẽ giúp linh hồn của cả hai không thể thoát ra được nơi này, như một cách để bảo vệ họ.
-"Nằm xuống đi."
Fanon và Val nằm xuống hai vòng tròn.
-"Sẽ nhanh thôi."
-"Val, cảm ơn cô."— Fanon lên tiếng, anh ta nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
-"Chuyện nhỏ."— Val đắc ý đáp lại khi cô nắm tay Syorin để chào tạm biệt một thời gian.
Cô và Fanon dần thiếp đi do lời yểm ma pháp của tôi.
-"Syorin."
-"Làm thôi."
Syorin đứng cùng tôi giữa ba vòng tròn được liên kết bằng những đường gạch màu đen.
Trước tiên, tôi phân tách cơ thể của Val thành hai tinh thể.
Syorin nhanh chóng nắm lấy tay tôi khi những làn khói đen bắt đầu trở nên đậm đặc lan rộng xung quanh hai viên pha lê màu xanh lá khuyết nửa. Cô cũng làm dịu đi những dây gai đang dần hình thành qua cơ thể tôi, tất cả đều được bao bọc bởi những sợi chỉ màu trắng tinh khiết.
Một cảm giác lạ lẫm bao quanh tôi, nhưng chúng dần khiến cơ thể này trở nên đau đớn, như ngàn mũi kim xiên qua da thịt, và rồi nhanh chóng nhân đôi số lượng trong từng thớ da và không ngừng di chuyển, đâm chọc, xiên dọc xiên ngang những chỗ có thể bị tổn thương.
-"..."
-"Satoru..!! Tay cậu!!"— Syorin hốt hoảng nhìn lên tôi.
-"Tiếp tục đi."
-"..."
-"Không thì tất cả sẽ thất bại."
Cô nắm chặt tay tôi, cúi thấp đầu và không trả lời.
Đừng run rẩy như vậy chứ? Cậu có thể khiến tôi mất tập trung đấy..
Việc phân tách rồi cùng thành công, tuy không mấy xuôn sẻ.
Vì cả hai cánh tay của tôi, chằng chịt những vết hằn đang rỉ máu của sợi chỉ.
Từng phần trọng yếu của cánh tay đều bị cứa đứt.
-"Không..không.."— Syorin lập tức nắm chặt hai bàn tay tôi đặt lên môi của cô.
Mềm mại và ấm áp, tôi thững lại một hồi, tự hỏi tại sao không thể cư xử như bình thường được.
Bỗng chốc những sợi chỉ màu trắng được hình thành, lần này, chúng không làm tôi bị tổn thương. Những vết cắt sâu được khép lại và từng giọt máu trở về đúng nơi chúng chảy xuống.
-"Chuyện này..là sao?"— cô bối rối ngước lên nhìn tôi đầy lo lắng.
Trong một vài giây, tôi sắp xếp những sự việc đã xảy ra khi những sợi chỉ trắng xuất hiện.
Chữa lành.. Synths— Mẹ của Syorin, năng lực của cô ấy..
-"Năng lực ấy sẽ huỷ hoại cơ thể tôi nếu sử dụng năng lực của Satan. Nếu không sử dụng, thì sẽ chữa lành."
Syorin sững lại, cô trông thật đau đớn khi nghe tôi giải thích như vậy.
Cũng không có gì là khó hiểu ở đây. Nếu thừa hưởng nó từ mẹ của mình - một thánh nữ chuyên diệt trừ cái ác, là biểu tượng của sự thánh thiện. Thì năng lực ấy, tất nhiên sẽ huỷ hoại những gì không mang đến sự tốt đẹp.
Dù có giúp cho tinh thể không bị yếm màu đen, thì chính nó cũng làm cơ thể tôi chịu thương tổn.
-"Vậy..tôi là một kẻ nguy hiểm, đối với cậu sao?"
-"Không hề."
-"Nhưng tôi đã khiến cậu tổn thương!"
-"Vậy chúng ta hoà rồi nhé."— tôi đặt tay lên đầu Syorin xoa xoa rồi dúi nhẹ xuống như đang đối xử với một đứa trẻ.
-"..."— cô gật đầu, im lặng và có thoáng bối rối.
-"Tiếp tục nào."
Tiến tới Fanon đang nằm bất động, tự trách bản thân sao lúc đấy lại nhìn anh ta bị ném xuống nơi ấy, rồi mới ra tay kéo lên. Tôi đã biết những gì anh ta làm, và tôi lên kế hoạch như vậy, để Fanon hoàn toàn quy phục dưới chân Satan này.
Hiện giờ, lại thấy có lỗi khi làm vậy.
-"Xin lỗi."
Tiếp theo, tôi sẽ phân tách Sukine ra khỏi Fanon, đặt cơ thể của thằng bé xuống vòng tròn cuối cùng. Và rồi những cơn đau lại ập đến khi Syorin nắm lấy cánh tay tôi, kiềm lại những làn khói và dây gai màu đen.
Khi cơ thể của Sukine được đặt xuống.
Syorin lập tức ủ đông thằng bé lại.
Ngay sau đó trở lại với tôi, vươn tay ra định sử dụng 'Synths' để chữa lành, thì tôi lại tiếp tục công việc của mình.
-"Satoru!!"
-"Không có thời gian đâu."— tôi nói.
Cơ thể của Fanon đang bị ăn mòn nhanh chóng, màu đen lan rộng hơn, sắc mặt Sukine qua lớp băng lạnh giá không có nhiều thay đổi, nhưng thời gian rất ít ỏi.
Tôi với lấy hai mảnh pha lê đang lơ lửng trong không trung, phát sáng lấp lánh mỗi khi chúng di chuyển.
Tuy không thể cử động linh hoạt hai cánh tay này, nhưng đó là tất cả những gì tôi cần.
Syorin miễn cưỡng nắm chặt cánh tay tôi, những sợi chỉ không ngừng tuôn ra, phát sáng mãnh liệt, căn phòng giờ đã chằng chịt những sợi chỉ đang mắc nối từng nơi, nhưng vẫn liên kết với Syorin và dường như chúng dang dần đan lại với nhau thành những thanh giáo nhọn và dài hướng về tôi.
Syorin, cậu đúng là những sợi chỉ rắc rối.
Tôi cười khẩy, thở dài.
Nhưng tôi lại không ghét bỏ cô ấy được.
Phân rã một phiên pha lê thành những mảnh vụn nhỏ, bao bọc lấy những vết hằn màu đen trên cơ thể của Fanon, chúng bắt đầu mờ nhạt dần, nhỏ lại và sự ăn mòn đã bị năng lực của viên pha lê nuốt chửng.
Khoảnh khắc khi cơ thể của Fanon được hồi phục trở lại, cũng là lúc một cánh tay của tôi bị xiên đứt bởi một trong những ngọn giáo màu trắng trên không trung. Nó vẫn được liên kết bởi một sợi chỉ nhỏ với những chiếc còn lại trên không trung—
-"Chết tiệt.."— tôi đang cảm nhận từng cơn đau mà những thứ màu trắng này mang lại.
Năng lực của Syorin thật sự đã có thể khiến tôi cảm thấy đau đớn tột độ.
Nhưng chỉ cần ý thức còn minh mẫn, tôi còn có thể tiếp tục được những gì mình cần phải làm.
-"Satoru!! Chuyện này.. từ khi nào..!"— Syorin hét lên nhìn cánh tay trái của tôi, rồi đưa mắt lên nhìn những ngọn giáo đang trực chờ để phóng thẳng xuống.
-"Tôi ổn, tập trung vào, Syorin!"— tôi dùng cánh tay còn lại của mình, áp chặt hai bên má Syorin và hướng đôi mắt cô ấy trở lại với mình.
-"Tôi xin lỗi..chuyện này!"— trong đôi mắt ấy tràn ngập nước mắt, sự sợ hãi và bối rối. -"Tôi không hề biết chúng sẽ..tôi không biết tôi có thể..— tay cậu..chảy máu..bị thương..rời rạc..đau đớn.."— cô rơi vào sự hoảng loạn.
-"Chú ý vào tôi! Satoru này sẽ không vì những thứ trên kia mà trở nên yếu đuối, vậy nên, Syorin cũng đừng vì bộ dạng này của tôi, làm mình đau lòng. Hiểu chưa!?"— tôi quệt nhanh những giọt nước mắt nóng hổi trên gò má Syorin, dõng dạc nhìn thẳng vào đôi mắt cô.
-"Đây không phải là lỗi của cậu."
-"Hức..hức.."— Syorin gật đầu, và cô ngừng khóc ngay lập tức, không để bản thân khóc lóc thêm nữa.
Hẳn việc tôi không ngừng sử dụng năng lực, đã khiến những thanh giáo ấy được hình thành và tấn công nhằm ngăn chặn nó. Nhưng khi cơ thể Fanon có chuyển biến tốt, những thanh giáo còn lại không di chuyển nữa, nhưng chúng không hề biến mất.
Là vì tôi chưa hoàn toàn dừng lại công việc —
Cuối cùng, Syorin phải cùng một lúc rã đông cho cơ thể của Sukine, và ngăn chặn sự tha hoá khi tôi biến đổi viên pha lê còn lại thành một chiếc nhẫn thon nhỏ màu xanh lam.
Một lần nữa, cánh tay còn lại phải chịu những cơn đau thấu xương.
Cô nhanh chóng đeo chiếc nhẫn vào cho cậu bé, vài giây sau, nó phát sáng và biến mất.
Có vẻ như, việc tôi ngoan cố sử dụng năng lực của Satan, đã khiến những thanh giáo trên kia ' mất hết kiên nhẫn' , chúng liền lao xuống, không để tôi trở tay—
-"Không được!"— Syorin chạy tới ôm trọn lấy tôi.
Vậy ra cảm giác được áp mặt vào bức tườ.. được bao bọc là như này sao?
Cảm nhận từng cơn run rẩy của Syorin, được tiếp nhận trọn vẹn hơi ấm từ vòng tay của cô ấy, một cái ôm chặt, đầy sự bao bọc mà tôi không xứng đáng được nhận lấy.
-"Đừng mà, đừng làm tổn thương cậu ấy nữa!!"— cô gào lên đầy tuyệt vọng.
Thời gian như ngừng trôi, nhưng tiếng nức nở của Syorin ngày một lớn.
Tôi vô thức ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, nhẹ nhàng xoa lưng cô, dỗ dành một đứa trẻ đang khóc nhè.
-"Ổn rồi."
Syorin có ngừng ôm lấy tôi, nhưng không chịu rời tay khỏi đầu tôi.
Những gì tôi thấy đằng sau Syorin, là những thanh giáo bất động, chúng dừng lại, tất cả đều hướng về tấm lưng nhỏ bé của Syorin, nơi mà đáng lẽ ra, là lồng ngực của tôi.
Một màu trắng ánh lên chói loá, những sợi chỉ lơ lửng, chạy dọc quanh những thanh giáo, hướng thẳng tới Syorin—
Như một đôi cánh trắng tinh khiết, sắc nhọn nhưng sẵn sàng nhẫn tâm để dập tắt cái ác.
-"Tôi sẽ giúp cậu ngay đây.."— Syorin cố gắng nín khóc.
Tôi phì cười, trông cô ấy chẳng khác gì một đứa bé vừa gặp ma mà vẫn cố gắng can đảm vậy.
-"Tốt lắm, cảm ơn cậu!"— Syorin cười tươi xoa đầu tôi.
-"..."
Không biết đã có sợi chỉ nào len lỏi vào tim tôi chưa, mà sao nó lại loạn nhịp thế này?
Những thanh giáo cũng dần trở lại thành chỉ trắng, chúng mau chóng tới gần tôi và thực hiện những gì cần phải làm.
Cánh tay cũng được nối lại, cơ thể đã hoạt động trở lại bình thường.
-"Để họ nghỉ ngơi một thời gian, sẽ tỉnh lại sớm thôi."— tôi nói.
Syorin gật đầu, cô mệt mỏi thở dài.
-"Do sự thức tỉnh của năng lực mới, nên cơ thể cậu chưa thích nghi được, trở về phòng và nghỉ ngơi đi. Fanon và Sukine cần nằm đây để đảm bảo cho cơ thể và linh hồn của họ."
-"Không được, tôi sẽ tìm Fuku-san và Rakudai-san để nói chuyện..họ đã tốn công đến đây..sao lại có thể bỏ mặc họ vậy chứ?"
-"..."
-"Vả lại..tôi hồi phục khá nhanh mà. Đừng lo lắng quá, cậu mới là người cần nghỉ ngơi đó."
-"Ừ."
Syorin cười vui vẻ, và cô mở cửa.
-"Vậy còn Val."— tôi hỏi
Cô dừng lại, im lặng một hồi lâu.
Rồi quay lại với đôi mắt đầy hi vọng.
-"Cô ấy đang ở 'đây' "
Syorin đặt tay lên trán, mỉm cười yên bình.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau