-"Aa~ ấm thật đấy."
Tôi cười hiền, nhẹ nhàng cảm nhận sự ấm áp khi khẽ ôm lấy cổ cậu và mân mê vùng gáy.
-"Vậy ra khi trở lại làm hình dáng cũ, tai cậu cũng nhọn như tôi sao~"
Tôi hỏi mà không cần câu trả lời. Thật ra chỉ muốn cho cậu biết những gì mình muốn nói.
Cơ thể cao lớn, tràn ngập những mảng thẹo hằn màu đen, tôi nhận ra, nó khác với vệt đen trên gương mặt cậu.
-"Satoru... đây là..sẹo?"
Nhận thấy vai mình ngày một nặng nề, Satoru dường như đang gắng không thở dài quá nhiều.
-"Đó là một câu chuyện dài."
-"Vậy tôi sẽ không hỏi về nó nữa nhé."
-"Ừ"
-"Giờ thì..mọi thứ sẽ trở lại bình thường, phải không?"- tôi nhẹ nhàng xoa đầu cậu, mân mê từng lọn tóc đen nhánh.
-"Ừ"
-"Fuku-san và Rakudai-san thì sao đây?"
-"Tôi sẽ lo mọi việc."
-"Vậy phiền cậu cho Val thấy rằng tôi đang ổn, được chứ?"
Satoru có vẻ hờn dỗi, bờ vai tôi lại nặng thêm một chút. Thậm chí, cậu còn dụi đi dụi lại vào cổ của tôi.
Tại sao cậu ấy lại nhõng nhẽo vậy nhỉ?
Nhưng như vậy, cũng thú vị đấy chứ, một tên khó tính luôn trưng bộ mặt nghiêm nghị, không chút cảm xúc cũng chẳng thể hiện sự quan tâm đến thứ gì.. một kẻ bất cần đời, lại đi dựa đầu xuống vai tôi làm mình làm mẩy.
Ừm... hơi bị nhột chút ấy, nhưng vì cổ tôi trở nên ấm nóng, nên bỗng nhiên thấy khá thích thú với việc này .
.....thích ghê ta, tôi có thể cảm nhận từng nhịp thở của cậu, từng chút, từng chút da thịt, cặp sừng to, nhọn hoắt, mái tóc đen nhánh thoảng mùi hương quen thuộc..
Ahaha, không ngờ có ngày, tôi lại thấy tai của mình nóng lên phừng phừng đấy..
Nhưng rồi Satan đây cũng biết chừng mực, cậu trở lại với gương mặt thường ngày của mình, và hóa giải bức tường.
A... thật là mất hứng.
Không biết Val sẽ thế nào. . .
Sukine sẽ không làm hại cô ấy, tôi biết chắc điều đó.
Mà, Sukine hiện giờ, đâu phải là Sukine nhỉ?
Satoru không còn cúi xuống nữa, nhưng cậu không quay lưng lại với tôi.
Không hiểu sao... hành động này khiến tôi thấy thật ấm áp.
-"Syorin!!"
Giọng nói thất thanh của Val đã khiến đầu óc tôi thoát khỏi trạng thái mơ mộng.
Và gương mặt ấy, tôi không thể nào quên được.
Val đang bấu chặt lấy bàn tay của Sukine, ghim thẳng những móng tay của cô xuống thật sâu, khiến Sukine chảy máu không hề ít. Gương mặt cô hiện những dòng lệ rơi lã chã, đôi môi mếu máo tự như một đứa trẻ mới mất mẹ, thể hiện sự yếu đuối và uất ức cùng một lúc. Mái tóc đỏ rực giờ rối tung, một số lọn còn vương trên gò má, trông như cô đang đau khổ đến nỗi..tự cào rách gương mặt của mình.
Cánh tay còn lại, luôn vươn tới Syorin, cánh tay kia, không ngừng giằng xé Sukine, nhưng rốt cục, cô không thể gạt được Sukine. Cậu không hề có ý định thả Val ra, nhưng cậu cũng không có ý định làm hại đến cô ấy, Sukine đơn thuần chỉ cắn răng chịu đựng những cơn thịnh nộ của một Demi khi biết rằng, cô ấy sắp mất đi chủ nhân, người bạn của mình.
Val không chỉ cào xé, cô huých thật mạnh khuỷu tay mình xuống bụng cậu, khắp mọi nơi mà cô vươn được tới, nhằm thoát khỏi Sukine, không một chút do dự..
Hiện giờ, Val không còn năng lực nữa, nhưng dường như cơ thể cô vẫn có một sức mạnh thật phi thường.. đó là mong muốn bảo vệ người thương yêu của mình.
-"Val !!"-tôi vội vã chạy đến đỡ Val dậy.
Sukine cũng thả lỏng tay rồi đứng dậy.
Nhìn bàn tay cậu đang chảy máu thật nhiều, tôi thấy thật đau xót...
-"Cảm ơn trời...cô vẫn an toàn!!"-Val dụi đầu lên ngực tôi mà khóc, khóc thật nhiều, thật lớn, khóc như một Val mạnh mẽ chưa bao giờ tồn tại, chỉ là một thiếu nữ với con tim yếu đuối.
-"Tôi trở lại rồi đây, Val."
Đặt nụ hôn lên vầng trán của Val, gỡ mái tóc đỏ bị rối, lau đi dòng lệ còn sót lại, tôi ôm chặt cô ấy, như đang giữ lấy một báu vật, không để nó vuột mất.
-"Nghe tôi này, mọi chuyện đều ổn rồi. Val cứ nghỉ ngơi đi nhé."
Val như cạn kiệt sức lực, cô thiếp đi với quầng thâm dưới mắt, thở thật đều và chìm vào giấc ngủ sâu.
Rồi màu đen bao chùm chúng tôi biến mất.
Nhưng thay vì thấy Fuku hay Rakudai, thì tôi lại nhìn thấy chiếc giường của mình, và tôi đang ngồi trên đó với Val đang ngủ say trên đùi.
-"Nghỉ ngơi đi."-Satoru ra khỏi cửa, để tôi với Val một không gian riêng.
Sukine đi theo sau..
-"A! ...Sukine!"
-"...."
Cậu chậm rãi quay lại, nhìn tôi với đôi mắt khá là tội lỗi, như muốn hỏi rằng -"Tại sao lại gọi tôi bằng cái tên ấy, trong khi tôi đang ở trong hình dạng này?"
-"Tên của Sukine...là gì?"
-"Fanon.."
Fanon...
Chà, một cái tên thật giản đơn. Thật đỗi yên bình mà..
-"Tôi ấy nhé, tôi yêu quý cả Sukine lẫn Fanon đó. Vậy nên đừng ghét bỏ tôi nhé?"
Fanon mở to mắt, với vẻ ngạc nhiên, vừa xúc động, cậu cúi đầu, không nói một lời..
Nhưng hành động ấy, lại đáng giá hàng nghìn ngôn từ.
Tôi nhìn theo bóng lưng Fanon dần khuất sau cánh cửa, khẽ đóng lại.
Tôi cũng đã thấm mệt khi vừa mới khóc lóc và mắng lại Satoru...
Cũng đến lúc tôi nên nghỉ ngơi và đánh một giấc
________________________________________________________________________
AAAAA đu đu đu -uuuuuuuuu :((( Naka xin lỗi vì ra chap ngắn lủn củn ntn. Vì đang trong thời kỳ ôn tập để mai thi nên không thể chia sẻ chất xám cho chap này một cách toàn diện được!
Rất mong các bạn thông cảm cho con mọi này ToT
Nhất định thi xong sẽ ra 2 chap 1 tuần luôn cho các thí chủ ạ! Nhưng chỉ trong 1 tuần thôi ;((( Vì biết đâu còn phải ôn tập để kiểm tra đủ thứ nữa ạ. ToT aaaaaaaaa...
Đền bù bằng ảnh nè :((