Một Nửa Vampire, Satan Toàn Diện!

Chương 64: "Tôi đã bắt đầu thấu hiểu." [Satoru]





Hất văng mọi thứ trong tầm mắt, đá đổ kệ sách lớn và mọi thứ trở thành một đống hỗn độn.

Bản thân đang lưỡng lự, ngăn tôi không được cố ý làm tổn thương Syorin, nhưng việc này thật trái với tự nhiên.

Không ai khác ngoài bản thân Satan này có quyền chi phối hành động của tôi.

Nhưng thế này chẳng là gì hết. Tôi nhìn xuống bàn tay của mình, liệu nó sẽ nhuốm máu của Syorin, hay sẽ ôm chặt cô ấy với cảm xúc hối hận khi đã định làm những điều tồi tệ?

Nói sao đây, tôi là loại Ác Quỷ mà có thể xuống tay với những người mình coi trọng. Mọi thứ đều phải kết thúc, dù sớm hay muộn. Và việc đó, là do tôi quyết định.

Vậy nên hôm nay, mối quan hệ giữa Satan này và Syorin, cùng với Demi của cô ấy, tất cả sẽ chấm dứt. Syorin chết, còn tôi sẽ lấy cơ thể đó làm thí nhiệm.

Trước hết, cần kiểm chứng liệu Syorin có nắm giữ 'Synths' thật sự hay không, tôi sẽ dùng đến một ám thuật nhỏ. Ám thuật này sẽ khiến mọi thứ từ bất thường trở nên bình thường. Quá trình đảo ngược này sẽ khiến một pháp sư mất đi năng lực và lập tức trở thành một con người, một thường dân không hơn không kém. Saigan cũng không ngoại lệ, Syorin sẽ mất hết năng lực, và cô ấy sẽ trở thành một con người trong thời gian ngắn.

Tất nhiên, Sukine cũng vậy, thằng bé sẽ trở lại với nguyên bản của mình.

Kể từ khi hòa nhập với thế giới con người, cho đến lúc này, tôi mới gặp được những tình huống đáng để tâm tới, cho dù chỉ là một chút thôi. Phải chăng vì 'Synths'  đã thay đổi cách nhìn của tôi trong vô thức? Đồng thời, trái tim vốn nhân tạo, nay lại đang đập rộn lên khiến lồng ngực tôi quặn lại.

Tại sao tôi lại cảm thấy việc mình sắp làm là một việc không nên.. tại sao cảm giác tội lỗi này đang dần dày vò tôi theo thời gian? Nghĩ đến việc giết chết Syorin lại khiến cơ thể tôi rụng rời, chỉ muốn tự đâm thủng lồng ngực mình và moi hết những cảm xúc tạp nham ấy ra và dày vò cho bằng được.

Liệu tôi có nỡ xuống tay với cô ấy?

Việc tôi do dự đã bắt đầu từ khi nào..

Phải chăng tôi đã do dự khi thấy Syorin nằm hấp hối với những vết máu loang lổ trên cơ thể. Vào chính ngày đầu tiên tôi gặp cô ấy—

Vậy Satan này đã bị thao túng ngay từ đầu sao?

Đến thời điểm tôi cần nhủ bản thân rằng, hãy chấp nhận những gì đã trải qua, và tự giải quyết nó.

Được rồi.

Nếu trong tôi còn cảm xúc khi đối mặt với Syorin sau khi sử dụng ám thuật, tôi sẽ chấp nhận cảm xúc của mình. Nhưng việc này khó có thể xảy ra, không có chuyện một Saigan có thể cảm hóa được Satan..

Còn không, nếu tôi mất hết cảm xúc của mình sau khi sử dụng Ám thuật và đối mặt với Syorin, Satan này sẽ giết chết cả cô ấy lẫn Val. Sau đó trở lại Âm giới...

Hay là ở lại đây..

Thí nhiệm lên cơ thể ...

Tại sao những suy nghĩ của tôi lại mâu thuẫn như vậy?

Chết tiệt.

Mọi thứ đã bị đảo lộn, cảm xúc của tôi thật rối loạn.

Bình tĩnh lại nào, không được phẫn nộ.

Khi nhận ra thì lòng bàn tay tôi đã nhuốm máu do nắm quá chặt, từng móng tay ghim chặt vào da thịt, chất lỏng màu đỏ chảy ròng ròng.

Chà, tôi đã tự nhuốm máu của chính mình.

↭↭↭

Hai con người này thật ngáng đường.

Nhưng tôi không nhất thiết phải giết họ vô ích, nên chỉ cần ngưng đọng lại không gian kín, và chú tâm vào Syorin.

Cô ấy vẫn mang vẻ hồn nhiên của một đứa trẻ, không chút muộn phiền, tươi tắn hơn trước khá nhiều.

Tại sao tôi lại để ý như vậy nhỉ?

Trước hết, phải làm rõ mọi chuyện.

Có thể coi rằng đây là lời từ biệt.

Trong khoảnh khắc tôi còn cảm xúc, tôi sẽ thích nghi với nó một chút, để bản thân làm những gì với những cảm xúc đang dấy lên.


Coi như tôi đang trải nhiệm một cảm giác mới mà bản thân chưa bao giờ có.

Tôi đã muốn tựa đầu xuống vai Syorin.

Và trong thâm tâm, chỉ muốn cô ấy khiến tôi tin vào cảm xúc trở lại, và mang lại cho tôi những cảm xúc đã lỡ đánh mất.

Nhìn cô ấy ngạc nhiên khi mọi thứ bị bao trùm bởi màu đen, và không hề hay biết tôi đang đứng sau lưng.

Bờ vai nhỏ bé này bỗng chốc mất đi giá trị với tôi. Nó thật chẳng là gì cả.

Trái tim đã ngừng nhịp đập, cơ thể tôi nóng dần, nhưng vẫn có một điều gì đó đang ngăn cản cơ thể tôi không được xuống tay với Syorin.

Cái cảm giác khi làm vậy, tôi sẽ dày vò bản thân suốt cuộc đời này là sao?

Nhưng tôi đang rất tức giận!

Kẻ dám xúc phạm đến Satan, to gan tự tung tự tác, chi phối cảm xúc, sở hữu 'Synths' , là con gái của Kystherias Hethalia, cả gan giao tranh với tôi, đảo lộn mọi thứ, làm lệch đường ray tôi sắp đặt.

Phạt tội chết..có đúng không?

Syorin như biết rằng tôi đang ở sau, cô ấy liền quay lại, đôi mắt như đang mong chờ vậy.

Nhưng tôi chỉ có thể đứng yên như vậy, không thể cúi xuống đối diện với đôi mắt ấy.

Khi nhận thức được, thì cơ thể tôi đã biến đổi.

Là do tôi đã muốn giết chết Syorin?

Hay tôi đã muốn giết chết chính bản thân mình?

Vì đã muốn xuống tay với cô ấy như vậy?

Tôi giận với chính mình, và đã muốn trút cơn thịnh nộ xuống Syorin. Để rồi, lại nhận mọi sai lầm về mình.

Bàn tay trắng sứ, hơi hồng hào, vẫy đi vẫy lại trước mắt, khiến tôi không thể tập trung được những gì mình định làm.

Với cơ thể này, thì trông Syorin thật nhỏ bé làm sao. Cô ấy mỏng manh như cánh hoa, mùi hương nhẹ phảng phất qua tôi, trông thật muốn giữ lại, và chiếm làm của riêng.

-"Satoru?"

-Th..ch-

Gì đây, nó lại hoạt động rồi sao?

Trái tim tôi, như bị kích động, và cố gắng hoạt động mạnh trong từng nhịp đập. Có gì đó muốn nổ tung, nhưng lại bị kìm nén.

Giọng nói của Syorin, càng khiến tôi muốn rời khỏi nơi này...

Tại sao?

Trốn tránh?

Giọng nói của một người tôi định giết chết, nó ảnh hưởng đến vậy sao?

-"Cậu bị đứng hình rồi hả?"

Phải rồi đấy, đứng hình vì cậu.

-"Sao mắt lại màu đỏ thế này?"

Cô ấy như một đứa trẻ, thắc mắc đủ điều. Rồi bắt đầu ngắm nhìn tôi từ đầu đến cuối, không mảy may đến chuyện gì đang xảy ra.

-"Cái khí đen đen toả ra từ cậu là gì thế? Khói à?"

Bị chúng vây lại thì chết thật đấy.

-"Sao mặt lại có vết chàm màu đen thế kia? Cậu bị xước nửa mặt đấy hả?"

Xước cả mặt thì có chuyện đấy.

-"Này này, cậu cúi xuống được mãi chứ tôi không nhìn lên được lâu đâu, mỏi cổ lắm ý.."

Vậy kéo cổ tôi xuống đi.

-"Giận tôi đến mức không thèm trả lời luôn à?"

Chỉ khi cậu chết trong tay tôi, đó là câu trả lời

-"Cậu có chớp mắt được không đấy?"

Chớp rồi thì có khiến cậu chết luôn được không?

Vì sự tồn tại của cậu, thật khó cho tôi để xóa bỏ..

-"Ê..này.."

Xin đừng nói thêm nữa, bằng không, tôi sẽ dày vò cậu mất.

Tại sao không nhìn tôi với đôi mắt sững sờ và sợ hãi đi?

Như vậy, tôi có thể cảm thấy bớt tội lỗi, khi nhìn cô ấy chết.

Việc này thật khó xử, Syorin đang đứng trước tôi, cô ấy không hề biết rằng, mạng sống của mình đang rất chập chờn, như ngọn lửa lẻ loi trước cơn gió mùa đông.

Satoru này, cũng có lúc đắn đo như vậy.

Tôi đã quá mềm yếu chăng?

-"Ê Syorin tránh xa thằng đấy ra!!"- Val hò hét đằng sau.

Cô ta luôn ầm ĩ như vậy, nhưng những hành động ấy luôn nhằm để bảo vệ Syorin.

Cô ấy rất quan trọng với Val phải không, và có vẻ, Sukine cũng quý mến Syorin nữa. Nếu tôi xuống tay, thì mọi chuyện sẽ đi về đâu? Tôi có nên trở lại Âm giới?

Sau khi Syorin biến mất, thì tôi còn lại gì?

-"Eh.."

Tôi chỉ muốn tránh đối mặt với Syorin, bản thân vẫn chưa xác định lại được tình trạng và suy nghĩ của mình.

Và Syorin sẽ nghĩ gì khi tôi định giết cô ấy?

-"Satoru-san!"

Chà, theo chất giọng này thì có vẻ Sukine đã không còn là Sukine nữa.

-"Sukine?"

Dường như chưa kịp thích ứng với hoàn cảnh, chất giọng ấy như đang thắc mắc với tôi ' Tại sao mọi chuyện lại thành như vậy?'

Chính tôi cũng không thể giải thích nổi đây.

  -"Chúng đã lừa tôi và cô suốt bao lâu nay." - Val hằn học, đứng chắn trước Syorin và tôi,  dang tay chắn cho cô ấy. 

Vậy hiện giờ tôi là kẻ xấu phải không? 

hmmp, Satan này đã bao giờ tốt bụng. Tất cả hành động của tôi cũng chỉ sao chép từ con người, không một chút chân thực.

Việc tôi xấu xa không hề sai.

Tôi  vốn là một kẻ hay cáu gắt, luôn sử dụng bạo lực, tra tấn, đe dọa và giết chóc với nghiền nát. Chỉ muốn gạt bỏ tất cả những gì không khiến tôi hài lòng, đày đọa chúng cho thỏa thích, rồi vứt bỏ.  

Nhưng hiện giờ, tôi chỉ thấy có chính mình là không hài lòng về bản thân..

  -"Kể cho tôi mọi chuyện được chứ?" - Syorin khẽ đáp lại

Dường như, cô ấy đang mệt mỏi, trong từng âm điệu của lời nói, có chút thất vọng và hụt hẫng. 

  -"Sukine là con người, nhưng đó không phải là Sukine mà chúng ta biết. Kẻ mà chúng ta biết chính là Elf, và tên Satan mà Syorin cứ quấn lấy chỉ đang sử dụng cô thôi! Chúng ta đang nằm trong tay chúng Syorin à! Tỉnh lại đi!"  

Phải rồi, sự thật là như vậy. 

Tôi chỉ trở nên tốt bụng hơn vì lợi ích riêng. Rốt cục thì, tôi vẫn chỉ coi Syorin là một 'sự phát hiện mới' trong kế hoạch của mình. 

Nhưng Syorin lại khác biệt, bằng một cách nào đó--

  -"Vậy còn tôi?" 

Tôi cảm nhận được rất rõ lời của cô ấy, trầm lặng, nhẹ nhàng và một chút vô cảm

 -"...hả?"

-"Tôi có mối nguy nào?"

Không khí bỗng im bặt, nên tôi sẽ quay lại, và đối mặt với thực tại.

 -"Là 'Synths' — một loại năng lực có khả năng thao túng tâm trí người khác theo ý muốn của bản thân. Cậu đã vô tình thao túng bọn tôi như vậy đấy. Kể cả Valkenisa."- tôi đáp lại. 

Chỉ cần nhắc lại chuyện này, tôi càng thấy  bực tức, nhìn xuống Syorin, quả thật muốn đày đọa cô ấy.

Nhưng một lần nữa, cơ thể tôi dường như không cho phép điều ấy. 

Lồng ngực lại nhói lên một hồi..tôi bắt đầu nghĩ đến tương lai sau khi giết chết Syorin!

  -" 'Synths' ? Tại sao tôi lại sở hữu nó? Có phải do thừa hưởng từ mẹ của tôi không? Vậy cậu đã tìm ra thân thế của mẹ tôi rồi? Nói tôi biết được không? Satoru—" - cô ấy vội vã đứng trước mặt tôi với đôi mắt mong chờ và gương mặt ngạc nhiên. 

Làm ơn đừng nhìn tôi nữa...

-"Tôi đang tức giận." 

Đôi mắt ấy bỗng trở nên đục ngầu, không còn hướng lên tôi nữa. Cô ấy bắt đầu bối rối, sau một lúc suy nghĩ, Syorin lại ngước lên với một tia hi vọng...

  -"Bằng chứng—" 

..rằng  sẽ xuất hiện một lý do nào đó cho rằng việc này chưa được xác thực chính thức.

Nhưng tôi có thể chứng minh nó bằng chính mình.

  -"Sau khi tôi lập kết giới này, tôi đã muốn Giết chết cậu ngay lập tức." 

Tôi chỉ vào chiếc cổ trắng ngần, nếu xuống tay, thì mọi chuyện sẽ kết thúc. 

Nhìn chằm chằm vào cánh tay tôi, Syorin buồn bã, im lặng và không hề lên tiếng. 

Phải rồi, mọi chuyện ập đến quá nhanh. 

Làm sao cô ấy có thể thích ứng kịp, đây đúng là một cú sốc lớn đối với một cô gái.

Nhưng cái cảm giác tội lỗi này là gì chứ?

 Nó xuất hiện từ tôi,  xuất hiện từ sâu thẳm trong trái tim!

Cơ thể tôi như gào lên rằng việc này là một sai lầm.  

Làm tổn thương cô gái này là một tội lỗi không thể dung thứ. 

-"Syorin.."- giọng Val ngập ngừng phía sau.

Chết tiệt!

Kết giới của tôi là tuyệt đối! 

Vậy nên, có thể những cảm xúc hiện giờ, chỉ là dư âm mà thôi.

Chúng sẽ kết thức khi Syorin chết, và tôi sẽ diệt được tận gốc 'Synths' . Việc này chẳng