Một Nửa Vampire, Satan Toàn Diện!

Chương 63: -"Tôi đã bắt đầu mến cậu." [Syorin]




Một ngọn lửa của sự phẫn nộ đang dần bùng cháy dữ dội—

Một Satan lại bị đàn áp bởi Saigan sở hữu 'Synths' ?

Bị lôi kéo đến với những cảm xúc yếu mềm?

Sống như một con rối theo ý muốn của cô ấy?

Đáng lẽ tôi nên xuống tay với Syorin.

Nhưng cô ấy không biết về 'Synths' ..

Liệu tôi có quá đáng không?

Hoặc có thể đã nhận ra, nhưng không mở lời?

Sự nôn nóng và hoài nghi lẫn lo lắng khiến tôi thấy như bản thân bị bóp nghẹt đến ngạt thở.

Tất cả đều xảy ra quá nhanh.

—Uỳnh—

Một tiếng động lớn vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.

[Syorin]

Tỉnh cà phê thì đã tỉnh, tôi vẫn hơi lâng nhâng một lúc sau đó.

Chỉ biết là, tôi đang đứng sau Sukine và đặt tay lên vai cậu bé.

Không biết Val và Sukine vừa cãi cọ chuyện gì mà ' hoành tráng' như vậy .

Cậu bé bỗng run lên một lúc, rồi quay người lại nhếch cánh tay lên né tránh tôi.

-"Ể.."

-". . ."— với ánh mắt của một người đang cảnh giác một thứ rất nguy hiểm đến tính mạng của mình, Sukine đang cầm trên tay thanh kiếm có hơi lưỡng lự khi muốn chĩa về phía tôi.

-"Chị đã làm gì sai sao?"— tôi thắc mắc. -"Val, hai người vừa làm gì vậy?"

Val huýt sáo một hơi dài rồi liếc ra cửa sổ đá, làm ngơ như không phải việc của mình, và mình cũng chẳng thèm quan tâm.

Đằng sau có tiếng bước chân dồn dập, có lẽ Rakudai và Fuku đã nghe thấy tiếng ồn lớn.

Ơ, vậy phải giải thích kiểu gì cho hai người họ đây?

-"Có chuyện gì v—"

Sau khi nghĩ ra vài lý do ngớ ngẩn thì tôi quay lại chuẩn bị giải thích cho họ, nhưng hình ảnh Fuku và Rakudai đang chạy đến bỗng đứng hình và mọi thứ bị bao phủ bởi một màu đen, toàn bộ cử động của họ như bị khoá chặt lại, cứng như đá.

Một bức tường màu xám to lớn bỗng xuất hiện trước mắt tôi, mọi tầm nhìn bị tối giản hết sức và khi kịp nhận ra, Satoru đã đứng ngay sau tôi với đôi mắt màu đỏ lừ đầy sự khó chịu. Có vẻ cậu ấy đang không hài lòng về việc gì đó? Hay là giận tôi vì đã ' tưng tửng' ban nãy, phá rối khi đang làm việc?

-"Satoru?"— tôi đưa đi đưa lại bàn tay trước mặt cậu ấy, vẫn không có phản ứng gì là sao?

-"Cậu bị đứng hình rồi hả?"

-"Sao mắt lại màu đỏ thế này?"

-"Cái khí đen đen toả ra từ cậu là gì thế? Khói à?"

-"Sao mặt lại có vết chàm màu đen thế kia? Cậu bị xước nửa mặt đấy hả?"

-"Này này, cậu cúi xuống được mãi chứ tôi không nhìn lên được lâu đâu, mỏi cổ lắm ý.."

-"Giận tôi đến mức không thèm trả lời luôn à?"

-"Cậu có chớp mắt được không đấy?"

-"Ê..này.."

Đột nhiên tôi nghe tiếng của Val đang nói thật to..

-"Ê Syorin tránh xa thằng đấy ra!!"— Cô ấy hò hét đằng sau

-"Eh.. "

Mọi thứ thật tối tăm, tôi không thể nhìn rõ được bất cứ thứ gì.. hoặc không có thứ gì là rõ ràng trong không gian đen tối này cả.

Giờ thì tôi đang đứng trong một bối cảnh khá là kỳ lạ.. chuyện quái gì đang xảy ra thế này?

Rồi Satoru cũng chịu cử động, cậu không thèm nhìn tôi, còn quay người đi.

Tại sao tôi lại thấy như bị bỏ rơi vậy nhỉ?

-"..."

Cảm giác như Satoru không giận vì chuyện ban nãy, mà là vì một chuyện khác..

Cậu ấy giận thật sao?

Nhưng đừng làm như tôi đã khiến cậu thất vọng vậy chứ?

Thà cậu cáu giận nổi điên như một đứa trẻ, còn hơn là quay lưng lại với tôi như thế!

Trực giác của tôi không hề sai một cách lệch lạc, tôi nghĩ mình có thể cảm nhận được cảm xúc của những người đã gặp qua.

Satoru đang ở trong một tâm trạng không tốt, hoặc có thể cậu ấy đang suy nghĩ một điều gì đó..

-"Satoru-san!"– một chất giọng trầm khác vang lên.

Thật kỳ lạ, tôi lại thấy khá quen thuộc trong cách nói ấy—

-"Sukine?"

Tôi nhìn về hướng mà đã nghe thấy âm thanh.

Nhưng người tôi thấy, không phải là Sukine.

Đó là hình ảnh một cơ thể cao ráo màu xám với những đường xăm màu trắng dọc từ gương mặt xuống cánh tay và đôi chân. Những chi tiết nhỏ như chiếc lông vũ sắc nhọn ở vai và bắp chân. Cơ thể ấy cao hơn Satoru nhiều, nhưng đôi mắt không có mang đến cảm giác khinh sợ như cậu.

Mà.. tôi có sợ Satoru quái đâu nhỉ.

Còn mong cậu ấy không sợ tôi vì cứ hành động dở hơi như lúc nãy.

-"Chúng đã lừa tôi và cô suốt bao lâu nay."— Val đến bên tôi, đưa tay chắn trước ngực, tạo khoảng cách giữa tôi với hai người họ.

Val lúc nào cũng..

-"Kể cho tôi mọi chuyện được chứ?"— tôi nhẹ giọng, tại sao lại mệt mỏi vậy nhỉ.

Mọi chuyện lại lệch quỹ đạo rồi—

Tại sao lại như vậy, tôi chỉ muốn một cuộc sống bình yên thôi mà?

-"Sukine là con người, nhưng đó không phải là Sukine mà chúng ta biết. Kẻ mà chúng ta biết chính là Elf, và tên Satan mà Syorin cứ quấn lấy chỉ đang sử dụng cô thôi! Chúng ta đang nằm trong tay chúng Syorin à! Tỉnh lại đi!"— Val nhau mày, liên tục lay vai tôi, nhưng cô ấy không ấn mạnh xuống để gây cho tôi áp lực.

Tôi chỉ mỉm cười với cô ấy và nhẹ nhàng gỡ tay Val xuống.

-"Vậy còn tôi?"

-"...hả?"

Tôi nhìn Satoru, rồi đến 'Sukine' và cuối cùng, tôi đặt ánh mắt của mình vào Val, đối diện với cái nhìn khó hiểu của cô ấy.

-"Tôi có mối nguy nào?"

Có vẻ Val định phản bác, nhưng Satoru đã trả lời cho điều cô ấy không muốn nói. Hoặc chí ít tôi nghĩ rằng tôi không phải là một kẻ hiền lành gì.

-"Là 'Synths' — một loại năng lực có khả năng thao túng tâm trí người khác theo ý muốn của bản thân. Cậu đã vô tình thao túng bọn tôi như vậy đấy. Kể cả Valkenisa."— Satoru lạnh nhạt liếc mắt sang tôi.

Không phải là cái nhìn đầy lười nhác, không phải cái nhìn đầy chán nản, không phải cái nhìn đầy khinh khỉnh.. mà là một cái nhìn chứa đầy sự chán ghét và kỳ thị.

-" 'Synths' ? Tại sao tôi lại sở hữu nó? Có phải do thừa hưởng từ mẹ của tôi không? Vậy cậu đã tìm ra thân thế của mẹ tôi rồi? Nói tôi biết được không? Satoru—"— tôi vội vã đứng trước mặt cậu.

-"Tôi đang tức giận."— Satoru ngắt lời, từng lời cậu nói ra rất nặng nề đầy chán ghét.

Tôi đứng im, không hé thêm một lời, tập trung suy nghĩ về tình cảnh hiện giờ.

'Synths' một loại năng lực thao túng. Và tôi đã không biết điều đó, phải chăng nó không có hình dạng nhất định? Không phải là băng tuyết như tôi sở hữu, không phải năng lực vật lý mà tôi vốn có.. cũng không phải do màu tóc hay ngoại hình của tôi.

Tôi đã thao túng mọi người trong vô thức?

Năng lực của tôi.. áp đặt đến vậy sao?

Và đây là năng lực của Mama?

Vậy Mama là người tốt.. hay người xấu đây?

Còn lý do cho sự ra đời của tôi?

Trong những ngày tháng tôi bị giam cầm, tôi không thể ngừng suy nghĩ về cuộc đời của mình, cái chết của cha và sự ra đời của bản thân. Lý do tôi sống là gì? Lý do tôi không cắn lưỡi mà chết quách đi cho rồi..

Giờ thì những suy nghĩ ấy đã trở lại quấn chặt lấy tâm trí tôi, chỉ vì sự xuất hiện của 'Synths' . Vậy ra tôi là mối nguy cho mọi người, họ đã không thể sống với ý chí của chính mình.

Tất cả đều sống theo ý muốn của tôi?

Nhưng sao tôi có thể xác định rằng 'Synths' là năng lực của mình..? Việc này không đúng..

-"Bằng chứng—"

-"Sau khi tôi lập kết giới này, tôi đã muốn Giết chết cậu ngay lập tức."

Satoru chỉ tay vào cổ tôi, bàn tay của cậu ấy màu đen, to hơn thường ngày và có lớp da màu than với móng tay sắc cứng cáp. Đây là bàn tay của ác quỷ, và nó đang muốn xuyên qua cổ họng tôi. Bóp chết sự sống này trong một nốt nhạc, tôi sẽ tan biến và chết đi với những câu hỏi chưa được trả lời..

Nhưng tôi muốn chạm tới bàn tay ấy.

Đôi mắt đỏ đầy uy phẫn và sự nhẫn tâm, gườm thẳng tới tôi, như muốn ăn tươi nuốt sống tới tận xương tuỷ và xé xác linh hồn tôi thành từng phần, và đày chúng xuống lửa của địa ngục.

Nhưng tôi muốn nhìn cậu hàng ngày.

Không còn là một Satoru mà tôi chỉ cần ngẩng đầu lên một chút, đã thấy rõ khuôn mặt của cậu. Lúc này, là một Satoru cao lớn hơn thường ngày, và hình bóng của cậu dường như năng nề và áp lực hơn tôi nghĩ. Với đôi mắt đỏ đầy uy phẫn lườm xuống, cậu nhìn tôi như một kẻ thấp hèn nhỏ bé—

Nhưng tôi muốn nhìn hình bóng của cậu.

Miễn sao đó là Satoru, thì dù ngoại hình cậu có thay đổi đến đâu, tôi vẫn muốn ở gần cậu mà—

Tôi không rõ vai trò của mình hiện giờ trong mắt cậu ấy là gì, nhưng dẫu có là gì không mấy tốt đẹp, thì tôi vẫn luôn trân trọng những gì cậu đã làm cho kẻ ngu ngốc này. Cho dù sau những gì Satoru nói, tôi đã vô thức điều khiển mọi người bởi năng lực ẩn trong mình bao lâu nay.. Có lẽ những gì cậu ấy làm.. cũng chỉ do ảnh hưởng của 'Synths' mà thôi..

Có lẽ tôi đã bắt đầu gắn bó với những gì mình đang có, tôi sẽ cảm thấy lưu luyến khi phải rời xa mọi người, vào một thời điểm nào đó.

Tôi coi Satoru như một người anh em của mình vậy—

Nhưng..

Cậu lại muốn giết tôi..

Chà ..

Nếu tôi sống tiếp, thì sẽ nhận được điều gì chứ?

Cái năng lực ấy sẽ lại khiến mọi người bị điều khiển như một con rối, họ sẽ quan tâm tới tôi, giả đối xử tốt với tôi.. như những gì tôi mong muốn.

Vậy là sai..

Khi mong muốn được yêu thương sao?

Sau khi tự đặt câu hỏi cho bản thân, tôi chỉ biết che mặt mà khóc nức nở.

Một câu hỏi không có câu trả lời, tôi chỉ biết giữ lấy nó và dằn vặt bản thân.

'Synths' như một lời nguyền vậy..

-"Syorin.."— giọng Val ngập ngừng phía sau.

Ánh mắt của Satoru.. giống như những ánh mắt tôi nhận được khi còn là một tù nhân —

Sự ghét bỏ—

Tại sao tôi không thế sống một cuộc đời bình yên?

Chỉ vì tôi là một Saigan?

Và tôi sở hữu 'Synths' ?

Lý do tôi được sinh ra.. là gì?

Cuối cùng, tôi cũng chỉ là một sản phẩm bị lỗi phải không?

Và rồi, tôi lại trở nên cáu gắt, tôi ghét cách Satoru nhìn mình như vậy. Không phải cậu đang quá đáng rồi sao!?

Nhưng tôi lại không có quyền gắt gỏng với cậu như vậy, khi chính tôi đã thao túng mọi người.

Chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy, tôi đã nhận ra rằng—

Tôi không còn vị thế trong thế giới này nữa.

Cách này hay cách khác, Satoru tôi từng biết đã không còn.

Đứng trước một Satan, tôi cũng nên cảm thấy hãnh diện chứ nhỉ?

-"Tại sao cậu lại cười?"

Satoru tới gần, rồi cậu cúi đầu xuống—

Tôi cảm thấy hơi nhói tại hai bên đỉnh đầu..

Có thứ gì đó nhọn nhọn đang chạm xuống..

Sừng?

Tại sao đôi mắt cậu, lại trở nên yên bình như vậy?

-"Tôi chỉ muốn cười, vậy thôi."

Tôi có điên quá không?

Vì tôi chỉ muốn ngắm nhìn đôi mắt ấy của cậu thêm một lúc, dù Satoru có ghét tôi đến mức nào, Syorin này vẫn thấy rất yên bình khi biết rằng người mình đang nhìn chính là cậu.

-"Nếu muốn giết tôi như vậy, tại sao không giết luôn đi."

Thà kết liễu tôi ngay lập tức, còn hơn để tôi phải nhận ra rằng mình chỉ là cục đá ngáng đường mọi người.

-"Không được!"— Val định ra ngăn cản

Nhưng Sukine đã chắn ngang giữa