Một Nửa Vampire, Satan Toàn Diện!

Chương 59: Rakudai Renemos




Định mệnh?

Hay đây chỉ là một sự trùng hợp sai trái nào đó?

Tôi vẫn còn khá mệt mỏi sau khi tỉnh dậy. Và đầu óc đang dấn vào những dòng suy nghĩ hỗn tạp này. Việc Saigan được sinh ra từ một quý tộc của Vương Quốc Hethalia và một Vampier của ả Reina? Chuyện này thật sự có thể sao?

Mục đích của họ khi hạ sinh Syorin là gì? Hay đó chỉ là ham muốn nhất thời? Không thể nào, nếu là người dòng dõi quý tộc, họ phải có suy nghĩ thực tế hơn và chắc chắn sẽ phải triệt tiêu những mầm giống của cái ác. Vampire dù không phải là Saigan, vẫn luôn có một bản năng tàn bạo, chúng sẽ lấy máu bất kỳ ai không phải Vampire, rút cạn cho đến xương tuỷ.

Tôi có nên can thiệp vào chuyện này?

Nếu can thiệp thì tôi được lợi ích gì? Như vậy, tôi đã dính tay vào chuyện mình không nên quan tâm tới.

10 năm trước tôi đã bắt đầu đặt chân lên Dương giới và bắt đầu tìm hiểu về nó một thời gian ngắn. Cách nó vận hành với những Vương quốc nhỏ và thậm chí có vàng bạc để buôn bán. Có rất nhiều khu rừng, ngọn núi và đồng bằng với những linh hồn của muông thú và loài người. Với một chút tò mò đan xen một phần hứng thú, tôi quyết định phá lệ, vì quá nhàm chán với công việc của mình, tôi đã tự chia rẽ năng lực mình thành 2 phần. Để lại một nửa năng lực và tạo ra một cơ thể mới giống người hơn trên Dương giới, tôi vẫn ghép vào cơ thể mới một nửa của cơ thể cũ để phòng thân và dùng phép khiến nó ẩn đi.

Cơ thể của con người thật mỏng manh, tôi đã tạo ra những cơ quan trong cơ thể sao cho giống nhất, và cũng khiến chúng hoạt động khi ăn uống. Tất cả đều được tạo ra từ cát, vì lần đầu tôi bước chân lên Dương giới, nơi đầu tiên tôi đặt chân lên là sa mạc.
Tất nhiên trái tim của tôi cũng được tạo ra từ cát, nhưng sau khi Syorin chữa lành cơ thể cho tôi, nó đã đập một cách rất chân thực, thậm chí các cơ quan khác cũng bắt đầu hoạt động như một con người thật sự. Đó có vẻ là lý do tôi thấy hơi khó thở khi tim đập nhanh thất thường..

Tình trạng của cơ thể cũ ra sao, tôi luôn theo dõi, và nó đang làm việc rất thuận lợi. Không có gì đáng lo ngại, tôi quyết định rằng trong 100 năm nữa, tôi sẽ trở lại Âm giới sau khi tìm hiểu hết về thế giới nơi con người sinh sống.

Vậy tôi có nên can thiệp vào không? Syorin vừa mới dịu đi phần nào chuyện của cha mẹ mình, sau chuyện hôm qua, tôi lại khiến cô ấy lo âu thêm nữa..

-"..."

Tạm gác lại đã, có vẻ như tôi đang đói vì bụng đang réo lên một cách kỳ lạ. Bỗng dưng dịch vị tiết ra và tôi bắt đầu cảm thấy muốn ăn một món đạm bạc với cà phê và bánh táo..khẩu vị tôi lạ vậy đấy.

Tuy có thể khiến những gì Syorin làm cho cơ thể tôi biến mất, nhưng tôi quyết định để nguyên như vậy.. vì cảm giác này thật mới lạ, chân thực hơn những cơn đói giả tạo mà tôi đã từng có.

↭↭↭

-"Đây ăn thêm món này nè!"

-"Cả món này nữa."

-"Cho thêm sốt sẽ ngon hơn đấy, thêm miếng nữa nà.."

-"Đây.."

-"Ngon lắm đấy..."

-"Thìa nữa nha.."

Val cứ liên tục ưỡn ẹo hông yểu điệu và thể hiện chất giọng mời gọi đến quyến rũ với đôi môi đỏ mọng gợi cảm. Đôi tay trắng hồng thon thả nâng cằm Syorin, tay kia cầm chiếc thìa nhẹ nhàng đút cho cô miếng bánh tạo thơm ngậy với đường tan chảy.

Val cứ tiếp tục trò vui như vậy khiến hai người còn lại đỏ ửng mặt vì viễn cảnh trước mắt.

-"Có phải hơi nhiều quá không thế? Val không ăn hả?"— Syorin lấy khăn lau khoé môi dính bánh.

-"Tui ăn Syorin nhé chấp nhận hơm~"

-"Val-san ngưng ngay đi. Đang giữa bữa ăn mà!"— Sukine không chịu nổi liền lên tiếng

-"Nào nào cậu bé~ Cũng muốn chị phục vụ hả?"— Val ôm cổ Sukine, nhẹ nhàng thổi vào tai cậu thiếu niên.

Sukine đỏ mặt tía tai lúng túng.

-"Đang có khách mà chị làm cái gì thế hả?"

-"Ứ hự~! Kyaa <3 "— Val đùa nghịch với lọn tóc trên đỉnh đầu của cậu bé.

Fuku nãy giờ ôm má nóng hồng, cả đời cô chưa bao giờ thấy cảnh tượng kích thích như vậy. Quả nhiên đến đây cô học được rất nhiều thứ thú vị..

Bất giác cô liếc về phía Syorin, cô ấy đang ăn sáng một cách ngon lành. Có vẻ như cảnh tượng trước mắt không ảnh hưởng gì đến bữa ăn, Syorin mỉm cười khi thưởng thức món bánh táo trước mắt.

Bỗng nhiên Syorin ngẩng mặt lên, đôi môi vẫn ngậm chiếc nĩa bạc, đôi mắt xanh biển chợt hướng về phía ai kia.

Một nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua trên gương mặt hiền hậu ấy, lồng ngực của Fuku bỗng nhói đau.

Syorin thấy bóng dáng của Satoru đang bước tới, cô niềm nở trong bụng, cảm giác như bánh táo còn ngon hơn thường ngày. Một cảm giác ngọt ngào đến khó tả, không thể nói nên lời.

Vì ban nãy Sukine ngồi cách cô một ghế, chiếc ghế ấy là dành cho Satoru, nhưng hiện giờ..

Val đang độc chiếm để quấn quýt cậu bé.

Vậy là Satoru ngồi đối diện cô, nhưng cũng đồng nghĩa với việc ngồi cạnh Syorin.

Cảm giác bức bối này là gì đây.. bỗng nhiên món bánh mỳ nướng với kem dâu trước mắt không còn ngon miệng nữa rồi, Fuku không muốn để tâm tới món ăn, đôi mắt ngọc hồng lựu long lanh hướng tới hai người đối diện.

Hai người có có tình cảm với nhau không? Thật sự.. cô không có cửa sao? Tại sao lại nhanh đến vậy? Chỉ có 1 tháng, mà cậu đã gặp gỡ được người con gái khác sao? Điều này.. thậm chí Satoru có vẻ thân thiết hơn với Syorin.. thay vì cô!

-"Satoru-san! Liệu tôi có thể ở đây thêm một ngày nữa chứ?" — Fuku mở lời.

Thêm một ngày nữa? Việc này sẽ cản trở quá trình tìm hiểu của cậu. Mọi chuyện liên quan đến Syorin đều chưa được làm rõ, và cũng không biết.. cậu có nên lấn sâu vào việc này không. Mọi việc tưởng đơn giản, nhưng lại khó khăn đến không tưởng.

Phải từ chối, Fuku ở lại sẽ không mang thuận lợi gì cả. Vả lại, tôi còn phải tiếp chuyện, giữ mối quan hệ, nó thật phiền phức.

-"Kh—"

-"Như vậy thật tốt quá. Tôi chưa có dịp làm quen tử tế với Fuku-san nhỉ?"— Syorin vui vẻ nhìn cô.

-"Ừm..phải rồi."

Nhưng người cô muốn nói chuyện không phải là với Syorin..

Syorin muốn Fuku ở lại thêm một ngày nữa? Cậu thở dài rồi thưởng thức tách cà phê nóng hổi, đành vậy thôi chứ sao nữa..

-"Được chứ, hãy tự nhiên như ở nhà."— Satoru miễn cưỡng nhếch môi cười.

Fuku niềm nở, cô cười tươi như đoá hoa hồng đầy sức sống ngọt ngào. Một cô gái xinh đẹp như vậy, mỉm cười, cành không khác gì một thiên xứ thuần khiết và trong sáng.

Một cô gái đầy mộng mơ, tràn đầy tình cảm như Fuku chắc chắn sẽ là hình mẫu lý tưởng của biết bao người con trai. Cái đẹp như chảy trong huyết quản, khí thế và sự dịu dàng có thể mê hoặc bất kỳ ai, đáng yêu và có phần quyến rũ như đoá hoa hồng nở rộ.

Trong sách có nói về phụ nữ, Satoru có thể hiểu rằng ngoại hình và tính cách có thể khiến con người mê mị, thậm chí có thể chết vì tình. Nhưng thật sự không hiểu những thứ ấy có gì đặc biệt như vậy, khiến con người có thể chết vì nó, điên loạn vì nó, phát cuồng đến chết đi sống lại.

Với một hình mẫu con gái như Fuku thì ai cũng phải chấm điểm cao nhất. Đẹp từ trong ra ngoài, ngọt từ lời nói đến tâm hồn, con người có thật nhiều loại và Syorin bên cạnh cậu thì thật sự lại không phải là hình mẫu cho mọi người con trai.

Nói thẳng ra thì bạn có thể chết bất cứ lúc nào nếu ở cạnh Syorin quá nhiều, thẳng thắn như vậy đã đủ thể hiện sự KHÔNG NÊN đối với Syorin rồi.

Gai góc và lạnh băng, chết chóc đến đau đớn, Syorin cho cậu lãnh đủ từ đầu đến cuối. Nhưng lại còn ' vừa đánh vừa xoa' với cậu, thật chẳng đâu vào đâu.

Một viên kim cương hình hoa hồng với tảng băng chết chóc, chẳng cần phải suy nghĩ nhiều, con người ắt sẽ chọn thứ đẹp đẽ để ngắm nhìn và thưởng thức.

Ngọt lịm đến mê người và đắng ngắt đến tê lưỡi, cà phê cũng vậy.

Con người ai cũng muốn thật êm dịu ngọt ngào đến yên bình.

Nhưng..

[Satoru] Tôi vẫn thích cà phê đắng hơn.

Một con chim sẻ nhỏ nhắn màu xanh lá khẽ đập cánh vào sảnh và đậu lên đầu Val.

-"Ơ.."

' Chíp Chíp'

-"Có vẻ chúng ta có khách. "— Sukine nói

' Chíp chíp chíp'

-"Và có vẻ người khách đang khá là vội vã."— cậu bé vuốt ve chú chim sẻ.

-"Bé cưng hiểu tiếng chim ý hả? Giỏi nha!"— Val thích thú xoa đầu Sukine làm cậu bé đỏ lựng cả mặt.

-"Nhưng chúng ta không có cuộc hẹn nào cả."— Sukine nhìn Satoru.

-"Đúng thật. Em sẽ ra kiểm tra, mong là không có sự nhầm lẫn nào."

-"Ừ."

-"Val đi hóng khách với nhaaa~"— Val tớn lên theo sau.

Kẻ không hẹn mà đến đang lóng ngóng đứng sau cánh cổng lớn, một thường dân? Đến thường dân cũng có thể làm giấy phép xin gặp mặt Vương, nhưng như này là quá sai cách rồi đấy chứ. Sukine không hài lòng đứng đối diện người thanh niên, anh ta quá giống một thường dân ấy chứ, quần áo lại dính bụi bẩn, nhìn kỹ thì quần áo không phải rách rưới, chỉ xộc xệch thôi.

-"Anh là?"

-"Một cậu nhóc?.. Tôi muốn gặp Fuku-sama!"

-"Hửm? Cái cô tóc hồng ý hả? Đang ngồi ăn sáng ở trong kìa."— Val nhìn chàng trai từ đầu xuống cuối, không phải là người xấu, nên cô không cần phải cảnh giác.

-"Cho tôi gặp được không!? Làm ơn!"— anh ta có vẻ thành khẩn lắm.

-"..anh là người quen của Fuku-sama?"

Thấy Sukine chưa hoàn toàn tin tưởng, anh ta lại đang nóng vội, nên đã làm liều, nhảy qua cổng và chạy vọt vào trong.

-"Này anh không được—"

Sukine định ngăn anh ta lại, nhưng Val lại kéo cậu bé lùi lại.

-"Thôi nào~ Sắp có trò hay mà~"

-"..Hả?"

Người không mời mà đến chạy thẳng vào sảnh, trước mắt anh ta chính là người mình cần tìm. Cô ấy với vẻ mặt đượm buồn đang ăn bữa sáng của mình.

-"Fuku-sama!!"

-"Eh..?"— Fuku giật mình, chất giọng quen thuộc vang đến tai cô.

Không phải cậu ấy đang đi làm nhiệm vụ sao?

Syorin nhận ra đó là người mà cô đã gặp sau vụ lộn xộn ở quán ăn tối hôm đó. Hình như tên của cậu ta là..

-"Rakudai-san?"

-"Hai người.."