Một Nửa Vampire, Satan Toàn Diện!

Chương 54: Thì ra cô ấy đã luôn nhìn tôi như thế




Tối hôm nay..

Bầu trời đêm có vẻ đẹp hơn, phải không?

Hay là tôi đang ảo tưởng?

Pfft, Satan làm sao có thể ảo tưởng được chứ?

Máu đang nhuộm thẫm vạt áo tôi, mùi tanh nồng lan toả trong không khí, những cành lá bị lấn át mùi máu, màu đỏ tanh của tôi, không khí thật ảm đạm đến nghẹt thở.

Hay là phổi của tôi đang bị rách 1 đường lớn? Hay là do tôi tưởng tượng ra?

Hay là..

Pffft, sao có thể, Satan không bao giờ tưởng tượng..

Từng giọt, từng giọt máu đỏ lạnh lẽo rơi xuống má tôi, từ một đôi tay thoạt nhìn thật yếu ớt, thanh mảnh.

Chà, nếu Satan không bao giờ ảo tưởng hay tưởng tượng..thì có lẽ tôi không phải là Satan chăng?

Tôi đã ảo tưởng rằng mình sẽ kiểm soát được, tưởng tượng rằng tôi sẽ có một con rối mà mình có thể điều khiển.

Quá đỗi sai lầm.

Tại sao?

-"Dừng....tôi. . .lại..Sa..—"

Còn ý thức sao? Và cớ gì lại nói với tôi? Sau bao chuyện đã xảy ra?—

↭↭↭

-"Khí trời mát lạnh ghê."— Tôi hít một hơi thật sâu.

Lạnh, nhưng thật dễ chịu. Không phải cái lạnh như nơi tôi từng sống, nó thật bẩn thỉu.

Mà, cũng chẳng thể gọi là nơi mình từng sống khi tôi đã sống 1 cuộc đời như chết rồi.

-"Nói là đua, nhưng cậu vẫn là con gái đấy."— Satoru lên tiếng.

-"Hửm, tôi là con gái thì sao?"

-"Thì đừng nghĩ tôi huênh hoang không nhường nhịn khi thắng đấy."— Cậu nhếch mép cười.

Tôi "Hể--" 1 cái thật dài.

-"Ai đến trước sẽ được yêu cầu người thua 1 điều kiện."— Satoru đưa ra mục tiêu.

-"Bất cứ điều gì?"— Tôi hóng hớt hỏi thêm.

-"Bất cứ điều gì."

Tôi nên yêu cầu cái gì đây nhỉ?

Hừm, có hơi quá khi tôi yêu cầu 1 điều gì đấy không? Vì đằng nào tôi cũng nợ cậu ấy khá nhiều.

-"Cảnh đẹp lắm đấy."— cậu nói

-"Cùng ngắm nhỉ?"— tôi chắp tay sau lưng

Satoru không trả lời, cậu tránh cái nhìn của tôi, đôi khi cậu luôn như vậy. Tôi cũng không hỏi và không hiểu tại sao..

Tôi sẽ cố gắng không để tâm nhiều lắm về những việc cỏn con này.

-"Bắt đầu này."

-"Ừ."

Tôi phấn khởi, nhìn lên bầu trời.

Cảnh sẽ rất đẹp sao? Tôi đang mong chờ đây! Có vẻ tối nay sẽ là 1 đêm đáng nhớ, tôi là đã đi được rất nhiều nơi đấy.

Tôi không hối hận 1 chuyện gì cả. Đi với Satoru thật sự rất vui.

Satoru nhặt lên 1 viên đá nhỏ, tung nó lên không trung.

Một khi hòn đá rơi chạm đất, cả hai chúng tôi chuẩn vị tư thế rồi nhảy cùng 1 lúc lên thân cây.

Ngay khi tôi nghĩ cả hai sẽ cân sức mà chạy.. thì một luồng gió mạnh hình thành sượt qua tôi.

Đó là cậu ấy

-". . . EH!"— tôi phải mất hai giây mới hồi lại được nhận thức.

Nhanh như cắt, Satoru đã ngồi trên một cành cây lớn cách tôi khoảng 200 mét!

-". .nhanh vậy hả."— tôi sững lại.

Còn chưa di chuyển được gì mà.

Cậu ấy đã cách xa tôi quá rồi

Miệng cười trêu người, đôi mắt lười nhác, Satoru nhìn tôi thách thức.

-"Saigan như thế này, sao đủ bản lĩnh để đánh bại được Reina kia nhỉ?"

-"Hả!"

Tại sao cậu ấy lại nhắc đến ả?

Muốn khiêu khích tôi sao?

Cơ mà, nơi tôi đang ở, khá là gần với nơi tôi từng ở.

Như vậy liệu có ổn không?

-"A! Từ từ đã, lái vấn đề mất rồi!"

-"..chuyện này thì liên quan gì đến ả?"

-"Vậy cậu không định giết ả sao? Cứ sống như vậy, gần với nơi cậu từng ở, chỉ cách có một vạch kết giới, vậy được hả?"— Satoru liếc xuống nhìn tôi, miệng cười khiêu khích.

Chuyện gì đây. Cậu ấy đang khiêu khích tôi, cảm giác lúc này là gì đây?

Thật nhức nhối.

-"Cậu đang muốn nói gì?"— tôi lấy bình tĩnh và nói

-"Tôi chỉ muốn nói là —"

Satoru đứng lên, đưa tay xuống túi quần, đôi mắt sáng lên ánh đỏ, tròng mắt đen của cậu sắc bén, đầy chết chóc

-"Tại sao lại cho rằng được Satan cứu giúp là một chuyện tốt. Và cậu nghĩ chỉ cần ra khỏi toà lâu đài ấy là tự do sao? Trong đầu cậu nghĩ cái gì thế hả Syorin?"— Satoru cười mỉa mai

Tại sao mỗi khi cậu ấy bắt đầu nói nhiều lên, thì nỗi bất an của tôi lại dâng lên không kém?

Ngẫm lại..quả thật tôi đã nghĩ gì thế này?

-"Để cho kẻ đã sát hại cha của mình sống, cậu không nghĩ chỉ vài tuần, có khi là một tuần nữa, ả sẽ cố gắng phá vỡ kết giới và phá huỷ cuộc sống được cho là ' tự do' của cậu sao?"— Satoru liên tục hỏi

-"Cha tôi.."

Bỗng, cơ thể tôi có chuyển biến hơi lạ với mọi khi.

-"Điều nực cười nhất ở đây là cậu thậm chí còn nghĩ tôi là một người tốt."— Satoru trầm hơn, cậu thất vọng liếc về phía khác, vẻ chán nản hơn bình thường.

-"Cậu thật giả tạo!"— tôi nắm chặt tay, tại sao mọi thứ tôi gây dựng lại dễ dàng sụp đổ đến vậy?

-"Chẳng cần quan trọng tiểu tiết làm gì. Từ khi tôi mang cậu về đây, vai trò của cậu không hơn không kém, chỉ là 1 thân phận làm con rối sống cho tôi nghiên cứu mà thôi."

—Thịch—

-"Cậu chỉ toàn lừa dối nội tâm của chính mình, làm rối loạn nó cũng chỉ là một thú vui tiêu khiển của tôi. Có lẽ giờ cậu đã hết giá trị sử dụng."

Không nói thêm một lời nào, cơ thể tôi nóng lên, rồi lạnh đi. Cảm giác này, tôi phải đổ máu với Satoru mới hết được!

Tại sao tôi luôn gặp những chuyện ngoài ý muốn?

Người tôi tin tưởng từ ngày lần đầu gặp mặt..

-"Do cậu ngu ngốc quá thôi. Mù quáng đặt lòng tin vào tôi là một điều nực cười."

-"..."

-"Làm như việc đọc suy nghĩ của tôi là khó khăn lắm ấy."

Là như vậy sao.

Tôi đã nghĩ rằng mình đã có một lựa chọn đúng đắn. Để có một người mà mình tin tưởng, bất chấp sự thật rằng đó là Satan.

Không phải..

Tôi đã không quan tâm đến việc cậu ấy là Satan hay bất cứ ai. Tôi đã thật vô tư và đặt trọn lòng tin, nghĩ rằng tôi đã có thể dựa vào người khác ngoài bản thân.

Người đã đạp đổ lòng tin ấy lại không ai khác ngoài Satoru.

Có vẻ tôi đã nhận ra một điều..

Đừng nên dựa vào bất cứ ai trừ bản thân.

Muốn được sống tốt, thì đừng để bị lừa.

Nhói lắm, lồng ngực tôi quặn thắt. Tôi cảm thấy mệt mỏi, về mọi thứ.

-"Đừng im lặng như vậy chứ, chẳng phải cậu đang muốn đổ máu với tôi sao? Saigan chẳng có gì ngoài hai từ ' dễ đoán' cả."— Satoru nhìn xuống tôi với một ánh mắt thô bỉ.

-"Làm những chuyện như này, cậu không thấy nhàm chán sao?"

-"Chán là một điều đương nhiên, nhưng nếu không làm gì thì còn chán hơn, cậu biết đấy."

-"Rác rưởi."

-"Đừng đánh đồng tôi với cậu chứ. Một người giả dối cảm xúc trong 10 năm giam cầm, trò chuyện giả tạo với một đứa hầu, làm một người bạn giả tạo, cho họ một lòng tin mà cậu không để tâm tới, rồi lại vùi dập nó rồi bỏ rơi cô ta. Nói đến rác rưởi thì cậu còn hơn thế nữa cơ. "

Tôi đay nghiến, lồng ngực nặng nề..

Tất cả, đều rất chính xác.

Cậu ấy từ lâu, đã nắm thóp tôi rồi.

Thì ra, tôi đã luôn là một món đồ chơi cho Satoru thoả sức tiêu khiển.

Tôi đặt lòng tin quá nhanh, ngây ngô, không nghĩ đến hậu quả.

Tôi chỉ biết nhìn lên, cảm thấy bản thân thật thấp hèn yếu đuối.

Đối mặt với Satan sao? Cậu ấy không chừng, còn tàn bạo hơn cả Reina nữa.

Tôi đã sống thật gần với quá khứ, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Tôi thật thảm hại. Cái cảm giác tù hãm này là sao..

Satoru nhếch môi cười, một sự giả tạo bao trùm lấy cảm xúc của cậu.

-"Nếu đôi mắt của cậu đã như thế này trước khi cha chết, thì có lẽ cả hai người đã sống rồi huh."— từng từ một như những cây kim nhọn đâm thẳng vào tâm can tôi

Ý cậu ta.. là sao?

-"Động não đi nào Syorin."

Satoru tron chớp choáng, cậu đã ở ngay trước mắt tôi. Hắc khí lan toả, bao trọn lấy cơ thể đang có một chút run rẩy của tôi. Cảm giác ớn lạnh và buồn nôn chạy dọc sống lưng. Tôi hơi choáng váng, không thể cử động, đôi chân tôi đã cứng lại từ bao giờ.

Cảm giác như sắp chết vậy

Đôi mắt của cậu ấy đen kịt, chỉ tồn tại một màu đỏ thẫm của cái chết.

Tôi như nghe thấy những tiếng khóc than, gào thét của con người bên tai, tôi cảm thấy mình như bị hút vào màu đỏ tựa máu của đôi mắt cậu.

Áp lực thật lớn, tôi nắm chặt tay đến mức lòng bàn tay rỉ ra thật nhiều máu do móng tay ghim chặt vào.

Bụng tôi quặn lại, đau đến khó tả.

Đôi mắt tôi mở to hết cỡ, không thể dời khỏi màu đỏ chết chóc ấy.

-"Chú ý vào chuyện chúng ta đang nói nào."— Satoru thản nhiên lên tiếng.

Tôi vẫn còn một chút tỉnh táo

-"..."

-"Đã bao lần cậu định tự tử rồi nhỉ?"— Satoru hỏi như cậu đã biết trước câu trả lời

-"..."

-"Tất nhiên là mỗi ngày rồi phải không, cậu không nhận ra khi mình cầm cây kéo, không nhận ra khi mình đang ngồi trên cửa sổ, không nhận ra khi đang tự cắn lưỡi của chính mình, không nhận ra khi tự bóp cổ khi đang ngủ. Còn thật nhiều trường hợp mà tôi rất lười để kể."— Từng lời cậu nói ra rõ rạc, như khiêu khích tôi

-"Hãy thử đặt câu hỏi."

-"..."

-"Nếu cha mẹ yêu thương cậu đến vậy, biết rằng cậu sẽ là một Saigan, trong thời kỳ ấy—"

Tôi thật sự không muốn nghe thêm một lời nào nữa, khoé mắt tôi nóng dần..

Satoru ghé sát cạnh tai tôi.

Giọng nói cậu lạnh như băng, nhưng chất chứa sự khiêu khích và khinh rẻ..

-"Tại sao họ còn sinh ra cậu? "

-Ba—Dump

Không phải tiếc bong bóng tan vỡ..

Mà là bản tính của tôi đã bị huỷ hoại—