Một Nửa Vampire, Satan Toàn Diện!

Chương 53: -"Buổi tối không mưa." (3)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Điều đáng ra tôi sẽ cư xử trong bữa tối là hành động bình thường, ở một góc và ăn cho xong, nhưng cho dù luôn ở điểm mù của con người đi chăng nữa thì điềm xui từ Dương giới trút lên kẻ từ Âm giới thì không tránh khỏi. Con dao găm cùn rơi xuống đất vỡ tan, tiếng vỡ thuỷ tinh, mọi ánh mắt đang đổ dồn về đây.

Hơn hết, bàn tay của cô ấy đang hiện ngay trước mũi tôi. Hơi lạnh giá thoảng qua đầu mũi, chắc hẳn tay Syorin phải lạnh lắm, vì cơ thể tôi không có nhiệt.

Có thể nhận ra cô ấy đang gồng tay lên, mặt nhợt nhạt là điều đương nhiên, nhưng Syorin đang lo lắng, thở gấp rồi cố lấy lại hơi.

-"..căng thẳng ha.."- cô nói.

-"Xin quý khách hãy bình tĩnh ạ!"- cô phục vụ đến gần hai vị khách đằng xa.

Ánh mắt mọi người di chuyển trở lại hai người đang đứng đối đầu nhau.

Kẻ cao to người bình thường, cậu ta đội mũ chùm, tôi cũng chẳng buồn nhìn mặt, nhanh chóng ra khỏi đây rồi tiếp tục chuyến đi dạo còn đỡ nhàm chán hơn.

Nhìn qua, cả hai kẻ đứng đằng kia không phải người dân của tôi. Hai tên vô danh tiểu tốt kia không có thái độ gì là thân thuộc với nơi này.

Người đàn ông đang nóng máu, nhìn qua, đây hẳn là một tên cầm đầu một nhóm trộm cắp .Vì tôi thấy, dưới lớp áo da dày kia có giấu khá nhiều vàng bạc. Đầu ngón tay thô, dày. Ước tính khoảng hơn trăm ổ khoá bị hắn ta phá vỡ rồi.

-"Tch!"

Syorin nhẫn nhịn ngồi xuống ghế. Cô nhau mày rồi theo dõi tình hình, tất nhiên tôi biết Syorin sẽ không hùng hổ xô ra mà can thiệp rồi. Và hiển nhiên, tôi cũng vậy.

Thật chẳng có lý do gì để ngăn cuộc tranh cãi này cả.

Quy cho cùng thì tôi cần gì phải quan tâm đến sự việc này.

Nhưng Syorin không rời đi, cô ngồi đó và nhìn.

-"Xin lỗi."-người chùm áo choàng nâu nhìn về phía tôi, trững trạc nói.-"Do tôi đã phi con dao ấy."

Miễn bình luận. Đằng nào cậu ta cũng chẳng thể nhìn thấy tôi, ai cũng có điểm mù, và đó luôn là tôi đây.

Nhưng tình hình không phải vậy. Ông ta đã chuẩn bị lấy cắp chiếc dây vàng trong túi của một người khách đang ngồi ăn, và cậu ta đã ngăn chặn điều ấy. Việc phi con dao cùn về phía đốt ngón tay của ông ta đã chứng minh điều đó.

Tại sao phải để tâm đến những việc không liên quan đến mình.

Người đàn ông đã nhanh nhẹn mà hất con dao ra, ma xui quỷ khiến làm con dao chuyển hướng sang tôi.

Nhìn Syorin bối rối, tôi cũng chỉ uống nốt cốc nước ép táo, rồi im lặng.

-"Thằng oắt con! Ngươi còn lơ ta đi sao?! Kẻ đã cả gan phi con dao găm ấy vào ta đây là ngươi đấy!"- ông ta phẫn nộ xốc cổ áo người đối diện.

Cậu ta không có vẻ gì là chống cự. Nhìn qua thì cũng đủ biết chân tay đang nhão hết ra rồi, nhìn đống bụi trên mặt và quần áo thì hẳn đó là một người đã vất vả vượt qua một chặng đường. Với đôi giầy da cao cổ lấm bùn đất, bàn tay thõng xuống, cậu ta đang khá là mệt mỏi. Có vẻ chỉ với 1 cú đấm thôi là cậu ta sẽ ngất xỉu ngay lập tức.

-"Là ông đã chủ định lấy trộm chiếc dây truyền của vị khách kia! Việc tôi làm là không sai!"

Mọi người bắt đầu căng thẳng, vài người vội tính tiền và rời đi.

-"Việc đấy chẳng liên quan tới tên oắt con nhà ngươi!"- ông ta gắt

Chiếc mũ chùm bị hạ xuống.

Chuyện này thật nhàm chán, Syorin còn ngồi đây làm gì?

Tại sao cô ấy không rời đi?

Tại sao còn chăm chú nhìn hai người họ?

-"Ăn cắp là một tội! Và những tội đáng xử đều liên quan tới tôi!"

-"..Q..Quý khách.."

Đều có người ra can ngăn, nhưng sau khi nhìn thấy thanh đao hắn dắt trên thắt lưng, họ đều phải cảnh giác. Phải, mạng sống chỉ có 1.

Đã có người chạy đi báo vệ binh.

Chuyện này thật nhảm nhí.

-"Tao sẽ cho mày một đòn! Liệu cái thân thì đừng có cản trở công việc của tao! Những kẻ ngu như ngươi, làm tao thật chẳng muốn bẩn tay!"

Cậu ta kháng cự, tay phải lấy ra một con dao nhỏ nữa, nhưng lại rất cùn.

-"Haha, bao nhiêu mánh của ngươi thật vô dụng!"- người đàn ông nã một cú vào bụng cậu ta.

Không tỏ ra đau đớn.

Rồi, được, không ngất luôn đi cho xong chuyện.

Mọi người bắt đầu hoảng sợ. Cũng phải, thị trấn nhỏ này hầu như không bao giờ xảy ra bạo động, các vệ binh cũng ở khá xa. Việc xảy ra bạo lực khiến ai cũng sợ hãi.

Syorin thì chuẩn bị hành động. Coi bộ tôi càng thấy nhàm chán hơn. Chết đi cũng không liên quan tới tôi, có xảy ra chuyện gì cũng chẳng phải lỗi ở tôi.

-"...aaaaa!"

Người đàn ông bất ngờ thả cậu ta xuống. Lập tức quỳ xuống ôm chân mình, bàn chân đóng băng lạnh giá, hơi tuyết toả ra lạnh buốt.

Syorin do dự, tôi biết cô ấy đang phân vân giữa chạy đến đỡ cậu ta dậy và ra khỏi quán để không gây chú ý.

-"Không ai biết đâu. Ra khỏi đây thôi."- tôi lặng lẽ để lại vài đồng bạc trên bàn.

-"Ừm."- Syorin gật đầu, cô ngoảnh lại nhìn, thấy cậu ta đã đứng dậy, cô tiếp tục bước đi.

↭↭↭

Trên đường đi, Syorin luôn nhìn thật lâu vào những đứa trẻ có bố mẹ đi cùng.

Cô lại gần tôi hơn, vẫn giữ khoảng cách tế nhị, cứ đưa mắt mà nhìn theo những gia đình đang vui vẻ đi cùng nhau.

-"Tối nay là để cậu thả mình trong mấy cảm xúc ảm đạm đó sao?"- tôi quay sang.

-"Xin lỗi, có lẽ tôi nên hào hứng hơn chút nữa."

-"Buổi tối nay sẽ không đi đến đâu cả, nếu để tôi dẫn dắt, thì đỡ ảm đạm hơn thế này đấy."- tôi nói.

Syorin có vẻ vui lên một chút. Vì cô ấy đang tin tưởng ở tôi.

Xem ra việc gỡ rối và xáo trộn cảm xúc của một kẻ như Syorin rất thú vị. Tôi là một kẻ xấu, nói sao được đây, dù sao thì cũng là lỗi của Syorin khi đã quá tin tưởng vào một Satan.

Cô ấy nghĩ gì được hơn nào. Sao ta có thể tin tưởng được vào 1 trong 7 Đại tội của loài người?

Từ đầu đến cuối câu chuyện, tất cả không gì hơn là một trò tiêu khiển của tôi.

Một kẻ có tất cả thời gian như tôi thì phải lo nghĩ gì về những việc như : Cảm thấy thật hối hận khi đã làm tổn thương người khác?

Gạt hết đi, và chà đạp nhiều vào. Cứ phát điên đi, vì con người chẳng sống được bao lâu. Còn tôi? Tch, những điều nhỏ con chẳng đáng để liếc mắt tới. Tôi muốn tiêu khiển nhiều hơn nữa! Nhưng đôi khi cũng thật lười nhác, còn lúc chán quá thì ăn là một thú vui tiêu khiển nho nhỏ.

-"Tôi theo cậu."- Syorin mỉm cười, một ánh nhìn dựa dẫm.

Cô ấy đang bấu víu vào tôi để thoát khỏi dòng suy nghĩ về quá khứ của mình.

Quy chung lại thì tối nay hỏng bét rồi, chẳng còn gì để vớt vát nữa đâu.

Xem nào, tôi sẽ gợi chuyện để xáo trộn cảm xúc của Syorin. Về cái gì đây, Reina? Cha mẹ của Syorin? Hay Mira, cô hầu gái? Hay Satou, kẻ đã khinh bỉ cha cô ấy? À, hay là Kotaro, kẻ đã đả thương Syorin bán sống bán chết đề rồi bị ăn hành ngược lại? Hm, trước đấy cậu ta cũng sỉ nhục cha mẹ Syorin.

Cảm giác sảng khoái khi chà đạp thật tuyệt vời. Cứ như tôi đang trở lại với bản chất của một Satan thật sự.

Đang dưng dửng thì người chúng tôi gặp trong quán ăn chạy đến từ đằng sau.

Là "cậu ta".

-"Xin đợi 1 chút!"

Cho vừa với cách ứng xử, tôi quay lại.

-"Cho tôi cảm ơn về việc vừa nãy tại quán ăn!"- cậu ta đưa 2 tay ra về phía Syorin và tôi.

Nhìn bộ dạng mệt mỏi, mắt lờ đờ một chút, người tả tơi. Nhưng trang phục thì không thuộc tầng lớp yếu kém.

-"Cậu nhận ra tôi?"- Syorin thắc mắc.

-" Xung quanh tôi không có ai chuẩn bị hành động để giúp đỡ cả, nên chắc chắn là quý cô đây rồi!"

Một câu nói đơn giản mà khiến tôi nhận thấy tài quan sát của cậu ta không phải hạng xoàng.

-"Và cảm ơn anh bạn đây đã hiểu cho tình hình của tôi!"

Nói Syorin là một "Quý cô" có hơi quá không? Tch.

-"Tôi là 1 quý cô đấy.."- Syorin quay sang thủ thỉ vào tai tôi.

Tôi cũng quay sang mà nói lại.

-"Chỉ là cậu ta đang mệt, mắt lờ đờ, nên không chú ý tới vòng 1 và chiều cao của cậu đâu. Có chú ý tới giới tính của cậu là may rồi."

Syorin xầm xì cả mặt.

Chúng tôi bắt tay với cậu ta. Chỉ mỗi việc cảm ơn thôi cũng đi tìm bằng được người có ơn.

-"Tôi có thể xin tên hai người được chứ?"

-"Syorin."

-"Satoru."

Mắt cậu ta có vẻ đỡ lờ đờ hơn khi nghe đến tên tôi. Hm, trùng tên hay đang đi gặp ai đó?

-"Chúc một buổi tối vui vẻ nhé, Syorin-san, Satoru-san! Tôi là Rakudai, có ngày gặp lại được hai người thì tôi sẽ rất vui đấy.
"- Rakudai nói, cậu ta vẫy tay chào rồi cúi đầu bước đi.

Syorin không nói gì, nhưng cô cười lại, cũng vẫy tay như vậy. Syorin thuộc kiểu hành động hơn là nói, cũng dễ dàng hơn khi chiến đấu, chẳng cần nói qua nói lại. Chỉ cần một mất một còn.

-"Tiếp thôi."

-"Chúng ta đang đi đâu?"- Syorin tò mò hỏi.

-"Đến nơi mà ta có thể nhìn bao quát cả đất nước này. Một nơi thứ hai ngoài lâu đài ra."

Syorin cười khoái chí rồi đủng đỉnh đi theo tôi một cách ngoan ngoan.

Không hiểu sao tôi lại thấy cơ thể đã nhẹ rồi còn nhẹ hơn.

↭↭↭

Tôi dẫn Syorin đến một chiếc cây cổ thụ lớn. Chiều cao của nó xuyên qua những tầng mây, không thể thấy rõ đỉnh. Ít ai biết được rằng tận cùng của cái cây, chính là nơi có phong cảnh đẹp nhất.

Dù sao thì tôi cũng là người trồng nó.

Với Ma thuật thì không gì là không thể, khả năng sinh trưởng của nó rất cao.

Nhìn Syorin mắt chữ O miệng chữ A, tôi cười khẩy, cái mặt ngố tàu.

-"Lên đây sao?"- cô hỏi.

-"Ừ."

-"Liệu tôi có leo được không đây.."

-"Saigan còn phải đắn đo về việc này sao?"- Tôi nhếch môi, liếc sang Syorin.

Cô nhau mày.

-"Satan có thể mỉa mai cả ngày như vậy sao?"- Syorin khoanh tay trước ngực, cũng liếc sang thách thức.

-"Thời gian đối với tôi chẳng là gì, nên tất nhiên tôi có thể mỉa mai cậu cả ngày rồi."

-"Hừm, trông cậu giống một Satan đi nghỉ hưu quá."

-"Để xem Saiagn với Satan ' nghỉ hưu' ai lên tới đỉnh trước nhé."

Syorin sáng rực mắt.

Trông cô ấy như 1 đứa trẻ sắp được vui chơi lần đầu tiên trong cuộc đời vậy.

Nhưng cũng có thể là bản chất hiếu chiến của Saigan.

Syorin đã nghĩ rằng bản thân đã tự do khi thoát khỏi Reina, nhưng tại sao cô ấy lại nghĩ vậy khi đang sống chung với tôi? Quả nhiên khi ta quá chú tâm vào một việc gì đó, khi thoát được khỏi mối nguy thì mối nguy luôn ập đến. Tuy nhiên Syorin lại thấy rầng tôi là 1 ' người tốt'.

Tối nay sẽ là lúc tôi cho cô ấy nhận ra thực tại của thế giới này.

Tôi không phải ' ân nhân' hay ' người tốt ' nào cả.

Tôi là Satan.

Tội đồ Cuồng nộ.