Một Nửa Vampire, Satan Toàn Diện!

Chương 52: -"Buổi tối không mưa." (2)




Mặt đất lạnh lẽo mà ẩm ướt, nhưng không khí lại nhộn nhịp đến ấm áp đến dễ chịu. Một trai một gái, một bên đầu đen, một bên đầu trắng, một bên thì mắt sáng ngời soi hết quầy hàng này đến ngước lên ánh nến rực lửa. Bên kia, chỉ ung dung đưa tay vào túi quần và theo dõi tình hình, việc mà cậu chẳng bao giờ cần phải làm, nhưng vì quá rảnh, nên biết làm cái gì đây?

Syorin đã xuống thị trấn biết bao lần rồi nhỉ? Lần nào cô cũng phải choáng ngợp với những món đồ thủ công và đồ ăn ngon miệng do chính tay con người tạo ra. Tại sao đồ ăn lại hấp dẫn đến vậy chứ? Cơ mà mọi thứ nhìn quen thuộc quá rồi.

Lâu lắm rồi cô không đến đấu trường nhỉ? Hầy, hình như bệnh lười nhác là sở trường của Syorin rồi, không biết lây từ ai đây?

Satoru vẫng bơ phờ mà rảo bước, xuống đây không có gì thú vị cả, tại sao Syorin lại thích đến vậy?

-"Không chán sao?"- cậu quay sang.

-"À.. có. Biết là mọi thứ dưới thị trấn thật thú vị, nhưng chắc ngắm nhiều nên tôi hơi nản."

-"Vậy, xuống dưới kia."

Satoru chỉ về phía trước, một vùng đất rộng lớn hiện ra trước mắt, thật nhiều con người đang sinh sống dưới đó, nhộn nhịp gấp bội.. Nhưng tất cả lại là Pháp Sư và Phù Thuỷ.

-"..."

Syorin còn ngập ngừng, xuống đó sao? Cô chưa bao giờ xuống dưới vùng đất Ma thuật của con người cả, và nhỡ đâu.. danh tính là Saigan bị họ phát hiện. Không phải sợ hãi, chỉ là thật phiền phức khi phải che giấu bản thân.

-"Có tôi đi cùng thì không ai để ý đến cậu đâu."- Satoru lên tiếng, hơn nữa, Syorin hiện giờ không khác gì một con người bình thường trong mắt mọi người.

Syorin siết nhẹ vạt áo, thôi thì cũng ra khỏi lâu đài rồi. Nếu không tiến xa hơn.. thì cô sẽ đi đâu tiếp đây? Phải, được tự do thì phải tận hưởng nó chứ.

Vậy là cô gật đầu, chuẩn bị tinh thần tiến đến cái mới của vùng đất nơi con người.

___________________________

Đại khủng!

Không dám nói nên lời, trống ngực Syorin đập mạnh, không khí đầy ma lực, một thị trấn nơi hàng triệu Pháp sư và Phù thuỷ sinh sống. Nơi những cửa hàng bán vật dụng bùa chú, đũa phép, nơi rèn kiếm, làm chổi, nơi so tài của người dân nơi đây quả thật rất lung linh và náo nhiệt dưới bầu trời đêm.

Cứ như những đốm lửa nhỏ đang nhảy múa vậy.

Syorin tự nhủ rằng, đừng đến quá gần, vì bản thân sẽ bị bỏng cũng nên đấy.

Đài phun nước ánh lên màu xanh biển thanh nhạt, một màu xanh thuần khiết từng giọt rơi xuống mặt nước, đôi lúc, những đường nước lại tạo thành hình bông hoa hay một chiếc gương do sự điều khiển của người làm thú vui.

Phía tay phải, một nhóm những thanh thiếu niên đang tụ tập thành một vòng lớn, họ đang cất tiếng hát du dương mà êm tai.

"Đấng tạo hoá quyền năng

Ban phước, ban phước

Ban cho chúng con sự bảo hộ từ lòng nhân ái của Người

Ban cho chúng con đức tin bất diệt

Ban cho chúng con sự ưu ái của Người

Hỡi đấng sáng tạo..

Chúng con yêu quý Người

Cứu rỗi những linh hồn đã lạc lối, tiếc thương cho những người đã hi sinh.

Ban cho chúng con sức mạnh chống lại quỷ dữ..

Satan, Ác quỷ, Vampier..

Xin hãy tiếp sức cho chúng con, xin hãy giúp đỡ chúng con..

Vì một thế giới nơi con người sinh sống, xin hãy bảo hộ cho con người.

Với cái giá Người đặt ra, chúng con xin chấp nhận.."

Mọi người đang vận trên mình những chiếc áo choàng màu trắng tinh với hình một con rắn bạc đang quấn lấy cây thánh giá màu vàng.

Họ mang trong mình khí thế của cái thiện mù quáng. Nhưng gương mặt lại trông thật quyết tâm và thánh thiện.

Satoru đứng từ xa, nhìn về phía họ, dù đây là Vương quốc của cậu, tất cả những truyền thống đều do Satoru tự nghĩ nên và tuyên truyền cho mọi người qua Sukine và những binh lính giả. Nhưng riêng bài hát kinh tởm đến ghê tai này tuyệt đối không phải do cậu nghĩ ra. Bỗng thấy đám thư sinh kia thật thảm hại khi tin vào cái Đấng sáng tạo nhảm nhí ấy, biết tâm của họ thì tốt lắm rồi, nhưng quả thật cái tốt chốt cái ngu, tin vào một điều quả thật rất viển vông.

Trong bài thánh ca này chứa nội dung có thể khiến tâm trí người đứng cạnh cậu ảm đạm đi. Satoru chậm rãi quay sang, mong chờ gương mặt bình thường của Syorin.

-"Họ đang hát gì vậy?"

-"Thánh ca, hay ít nhất con người cho là vậy."

Syorin trầm ngâm một hồi, trong tâm trí vang lại câu hát

"Ban cho chúng con sức mạnh chống lại quỷ dữ..

Satan, Ác quỷ, Vampier.."

Quỷ dữ?

Tại sao Satan, Ác quỷ hay Vampier lại bị con người sợ hãi và ghê tởm? Vì lối sống của chúng quá khác biệt? Vì loài người chiếm phần lớn hơn sao?

Vớ vẩn!

Syorin dần trở nên suy tư trong mâu thuẫn của chính mình.

Con người ghét bỏ những gì không giống họ? Tại sao?

Vì họ sợ phải không? Con người sợ những thứ khác biệt với họ, những thứ tự họ cho là một mối nguy, không tiêu diệt nhanh, thì họ sẽ cho là một hiểm hoạ sao?

Đây rõ ràng chẳng phải là..

Bất công sao?

-"Syorin."

Lời của Satoru khiến cô bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.

Chà, thôi nào thôi nào, chắc Syorin chỉ đang suy nghĩ lung tung thôi. Có lẽ mọi chuyện không phải như cô nghĩ.

-"Hiếm khi cậu gọi tên tôi nhỉ?"- cô hỏi rồi cười hiền.

-"Muốn tôi gọi thêm à?"

-"Không hẳn là vậy, chỉ là.. cảm giác nó thân quen hơn rất nhiều."

-"Gọi tên. Thân quen..?"

-"Chúng ta làm gì bây giờ nhỉ?"- Syorin vươn vai.

Đến được đây cũng là một mục đích rồi, được đứng đây ngắm nhìn những tuyệt tác của con người đủ để thoả mãn tính tò mò của cô.

Những cửa hàng chứa đầy vật dụng kỳ lạ, đặc biệt chỉ dành cho Pháp sư và Phù thuỷ.

Nhưng có vẻ, cũng có những người vô năng ở đây nhỉ? Nhận biết khi đi qua họ, Syorin không cảm nhận được mùi của Ma lực.

-"Bất cứ đâu cậu muốn."

Syorin xoa cằm, nhau mày suy nghĩ. Phải đến đâu để cô có khả năng tìm tòi thêm nhiều thứ mới và đại khái là nơi tụ tập nhiều Ma lực ấy. Nhờ vậy, Syorin có thể tìm hiểu thêm các loại Pháp sư và Phù Thuỷ.

Trong sách của Satoru có ghi chép về những thông tin này, xem nào, cô quên gần hết rồi..

-"Tôi muốn đến học viện được không?"

-"Nơi nhiều con người đang tụ tập. Cậu muốn đến đó sao?"

-"Phải, tôi muốn nhìn thêm vẻ đẹp của nơi này."

Như Syorin muốn, Satoru dẫn cô đi.

Khi cả hai đi qua một cây cầu bằng đá, Syorin kéo tay áo Satoru để dừng cậu lại rồi chăm chú nhìn xuống mặt hồ.

-"Cá phát sáng kìa!"- cô nhấn mạnh.

-"Ừ."

-"Khi ăn vào thì bụng tôi có phát sáng không?"- Syorin hỏi.

-"Nếu ăn 5 con thì may ra."

-"Vậy tôi có được ăn nó không?"

-"Tôi không chế biến chúng cho cậu đâu."

-"Vậy tôi ăn sống được không?"

-"Vậy thì khỏi ăn tối bây giờ."

Syorin ngậm ngùi, nhưng mà ăn mấy con cá này kể ra cũng tội cho bọn nó. Vảy cá bay sắc cầu vồng, cái đuôi hồng quẫy dưới ánh trăng bạc, mặt nước khuấy động từng gợn sóng tạo nên một bức tranh dưới nước trong suốt cùng với những viên đá cuội và dãy tảo xanh lá.

-"Đi nào, cụ non."

---

Phân tách tâm trí.

Đó là ý định của cậu. Sẽ dễ dàng kiểm soát một cá thể khi phân tách những phần riêng biệt trong tâm trí cá thể ấy thành từng phần khác nhau. Từ từ giải quyết từng phần một, đó là một cách nhàn rỗi nhất và đều có lợi cho cậu.

Với Syorin, cô ấy không phải ngoại lệ.

Việc phân tách tâm trí, cảm xúc cho Syorin quả thật rất dễ dàng. Cậu có thể khiến cô ấy trầm đi, cũng có thể dễ dàng khiến cảm xúc của Syorin phấn khích hơn. Không đan xen, không rắc rối. Dù sao thì một nửa của Saigan cũng là con người, phần còn lại là Vampire, như vậy quả thật rất dễ dàng phân tách.

-"Tại sao họ phải chạy?"- Syorin hỏi.

Đằng xa, tại một khu đất rộng lớn, có những đoàn học viên phải chạy đồng đều thật lâu trên con đường dài, trông họ khá là hăng hái và gương mặt trẻ tràn đầy sức sống.

Ngược lại với Syorin nhiều quá nhỉ?

-"Làm pháp sư hay phù thuỷ không phải chỉ chú tâm vào Ma lực."

-"?"

-"Nếu ma lục quá cao, thì cơ thể sẽ không chịu được nếu yếu ớt, không khác gì tự giết bản thân khi có cơ thể yếu ớt và ma lực thì vô đối."

-"Vậy, một Saigan như tôi thì nên nói thế nào về ma lực và thể chất?"

-"Saigan như cậu có thể tăng hay giảm ma lực tuỳ ý, phụ thuộc vào sự kích động từ bên ngoài."

-"Hiểu rồi, có lẽ tôi nên bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh thì hơn nhỉ."

-"Có Val hướng dẫn cậu rồi, lo gì nữa."

Syorin thở dài rồi xoa cằm.

-"Val này thì nổi nóng dễ lắm, nên tôi muốn để cô ấy có một môi trường sống tốt hơn, nếu Val trở lại trong tôi thì có lẽ cô ấy sẽ phát điên lên vì những suy nghĩ vớ vẩn của tôi mất."

Satoru chỉ cười nhạt nhẽo rồi quay lưng, cậu lúc này thật sự hạn hán lời rồi, Syorin đôi lúc lại nói một câu khiến cậu chẳng buồn tiếp lời cũng như bí luôn.

Hình như, những lúc hai đứa ở cạnh nhau thì hầu như chỉ toàn là những lúc ta phải nói rằng: nhạt nhẽo và ngại quá.

Syorin trầm ngâm một lúc, cô đang suy nghĩ. Sống như này.. đã là đúng chưa? Được tự do như này, có thật sự là ước muốn của cô không? Tại sao trong lòng Syorin bây giờ vẫn còn những sợi chỉ các sự việc chưa được gỡ rối thế này?

Satoru nhận thấy cô đang bấn loạn một lần nữa, đôi mắt như sắp tàn rụi.

Chậc, tâm hồn đôi khi thật mỏng manh và dễ vỡ. Phân loại ra những sợi chỉ cảm xúc rối bời của Syorin thành từng mạch khác nhau rồi, nhưng hiện giờ có vẻ nó chưa hoàn chỉnh.

-"Tôi có thể đi tham quan nơi này được không?"- Syorin lấy hơi rồi quay sang.

Mặt xịu ra không thì nhàm lắm, hơn nữa, không lẽ cô lại đi phụng phịu trước mặt Satoru? Thôi nào, nếu như vậy chắc cậu ấy sẽ nghĩ Syorin yếu đuối lắm.

-"Được."

-"Mọi người sẽ không để ý đến chúng ta chứ?"

-"Đi với tôi thì cậu thành không khí rồi."

...

Vào buổi tối, những lớp học rộng lớn còn sáng ánh nến. Các lớp bổ túc luôn chật kín học viên, những câu phép luôn vang lên khắp hành lang rộng. Có rất nhiều nguồn mà lực khác nhau, mùi hương của những cây nến và hỗn hợp chất nổ với nhiều thứ khác khiến Syorin dở tính tò mò.

Cô nhìn xa xăm về phía những tiếng cười của mọi người. Họ chăm chỉ luyện phép, những tia sáng luôn hiện hữu trong lớp học. Dường như cuộc sống đối với họ thật vui biết bao.

Tại sao nọ lại niệm chú rồi mới tri triển năng lực được?

Cô hỏi Satoru.

-"Họ là những Pháp sư và Phù thuỷ tập sự. Chúng ta đang ở bên tháp A."

Syorin hiểu được phần nào rồi.

-"Những lớp học dành cho người không có năng lực thì ở đâu?"

-"Ngay bên phía kia."

-"Họ không học chung với nhau sao?"

-"Con người thường tránh xa những thứ khác biệt."

-"Một cách suy nghĩ đáng khinh."

-"..họ sẽ tránh xa nếu biết tôi là Saigan?"

-"Nếu họ không biết thì chẳng có vấn đề gì cả."

-"..."

Con người đúng là khác biệt!

-"Hội đồng pháp sư và phù thuỷ ở đâu vậy?"

-"Cách đây 1km về phía Đông, tôi khuyên cậu đừng đến đó."

-"..vì nơi đó sẽ nguy hiểm cho tôi sao?"

Satoru cười nhạt nhẽo rồi liếc mắt chán đời.

-"Không, vì nơi đó toàn kẻ mê tín dị đoan, trong đầu chỉ có cái thiện và chính nghĩa."

-"..."

-"Đi