-"Ồ hố!"- suýt thì nhảy ra khỏi cửa sổ, nhìn mây trời xám xịt có phần sáng tan biến làm tôi vui quá.
Có thể vì không khí u ám biến mất rồi chăng?
Chả thế!
Vui hết sảy ý!
-"Nhưng vẫn còn mưa nhỉ?"- tôi đưa tay ra hứng những giọt mưa phùn.
Mát lạnh mà dễ chịu, nhìn thị trấn nhỏ trước mắt, tôi thật muốn nhảy xuống mà chạy khắp nơi, nhưng vì nhút nhát, thụ động và không biết cách nói chuyện..nên đành phải ngậm ngùi mà ngồi đây nhìn thôi.
Vì chẳng làm được cái gì nên hồn, tôi thấy bản thân mình phải vui lên, không thể buồn quá được, nhưng hình như cảm xúc này chẳng khá khẩm hơn là bao..
Cảm thấy lồng ngực quặn thắt, cứ như có điều gì đó khiến tôi không thể bộc lộ bản thân. Cảm giác như một sự kiềm hãm vậy.
Đồng hồ đã chỉ 5:30 sao?
-"Uể."
Nhanh vậy cơ à?
Cảm giác nhàm chán này là gì đây!
Cảm giác này như phải ngồi yên một chỗ theo đúng nghĩa đen.
Ngồi trước gương, nhìn đống tóc rối bù xù vì gió và bết lại do nước mưa, tôi thấy mình chẳng khác gì một đứa bụi đời.
Chà, nếu mái tóc này là màu đen...
Thì sẽ chẳng khác gì hình ảnh của bản thân hồi xưa.
Lập tức với lấy chiếc lược, chải thẳng mái tóc, có vẻ phần đuôi bị xơ rối rồi. Nhưng để tâm làm gì, nhìn mặt tôi xem, trắng bệch, có phần hốc hác, nhưng lại đỡ hơn nhiều so với gương mặt từng mang. Quầng mắt thâm đen, đôi mắt dị hợm, có nên ghét những đặc điểm này không?
Hừm, có lẽ không nên!
Đứng lên nhìn lại mình trong gương, ánh nến nhạt mờ đỡ một phần cho làn da trắng, khiến tôi trở nên có chút sức sống, nhưng lại như một người bệnh ốm yếu. Cơ thể chỗ cần to thì không to, và chỗ không cần to thì lại nhỏ hơn mức cần thiết.
Đến mắt mọi người cũng không thể ngờ được tiềm tàng trong cơ thể này là một năng lực mang lại chết chóc và giống loài của cơ thể này là Saigan.
Trớ trêu thay.
Khi bản thân bắt đầu nghĩ lại, thì đây có phải là cuộc sống tôi muốn hay không?
Chuyện gì đang xảy ra với tâm trí mình vậy nhỉ?
Đi đi lại lại quanh phòng, cảm giác này là gì đây?
Phẫn nộ, phải không nhỉ? Cơ mà, chuyện gì khiến tôi khó chịu vậy hả?
Biết rằng mình không muốn nhìn quá yếu đuối, vậy nên tôi mới ước rằng mình là con trai thì tốt biết mấy!
Nhưng con này lại là con gái, vậy cũng nên cư xử cho giống phái nữ một chút chứ nhỉ? Nhưng biết làm gì để nữ tính hơn, tôi chẳng biết và cũng chẳng hiểu nổi cái đẹp của con gái nữa.
Hình như đây là cảm giác buồn chán một điều gì đó, tôi nhìn lên bàn tay mình, cảm giác thật trống trải.
Hình như còn thiếu một điều gì đó, tôi hít một hơi thật sâu.. cái gì vậy nhỉ? Ngột ngạt quá, tôi cảm thấy quẫn trí!
Chạy ra cửa sổ, trời quang mây tạnh, tôi mới nhận ra..
Trời ngừng mưa rồi.
Thì ra, hôm nay tâm trạng xuống dốc thế này là vì thời tiết. Phải rồi..,có lẽ là do thời tiết đấy!
*Thịch!*
-"Trời ơi khỉ gió!!"- Tôi dựng cả tóc gáy và nhảy ra sau vì giật mình!
Tim đập loạn cả lên, trời ạ, giật cả mình!
Satoru bất thình lình hiện ra.. à không, đầu của Satoru bất thình lình ngó xuống! Mặt nhìn hầm hập tinh thần, tóc dựng ngược khiến tôi muốn vò đầu cậu ra!
-"...ngã bây giờ."- tôi đến gần.
-"Buổi tối không mưa."- cậu nói.
-"Buổi tối?"
Nhìn đồng hồ thì kim ngắn đã chỉ đến số 6. Dưới thị trấn những ánh sáng màu vàng cam bắt đầu được thắp lên, tôi rạo rực, không lẽ sắp được xuống đó chơi sao?
Tôi mở to mắt ngạc nhiên, không kiềm được vui sướng mà nhảy cẫng lên như một đứa trẻ!
-"Xuống thị trấn nào."- cậu nói.
-"..ừm.. nhưng cậu không định vào đây và.. xuống đó một cách bình thường sao?"
Satoru im lặng hai giây rồi hỏi. -"Bình thường theo cách của tôi là được rồi, không phải bình thường một cách kỳ lạ như cậu nghĩ đâu."
-"..."
-" :) cái đếch gì vạiii?"
Tôi hớn hở lấy đôi giày nâu và nhảy lên thành cửa sổ, dù sao tôi cũng muốn nhảy.
-"Cho tôi bình thường với nào~"- tôi nhìn lên Satoru.
Ồ, 5 cm.
-"Từ khoảng sách này nhìn mặt cậu ngơ thật."- tôi nói.
-"Còn vòng một của cậu hình như còn phẳng hơn khi nhìn từ trên này."- cậu cười đểu.
(;'д`)ゞ cậu biết đùa ghê nhỉ.
-"Satan chắc vẫn sống được khi nhảy từ đây nhỉ?"- tôi hỏi.
Satoru nhún vai. -"Châm biếm hay đấy, nhảy nào."
Satoru kéo luôn cánh tay tôi nhảy xuống, chà, nhẹ nhàng với con gái một chút nào.
OAO hay là cậu ấy không coi tôi là một đứa con gái nhỉ? Ồ, vậy thì cảm ơn khi đã kéo nhoa~
Từng lọn tóc bay dựng lên khi rơi xuống, cảnh từ đây thật đẹp khi nhìn xuống thị trấn. Có vẻ tối nay sẽ vui lắm đây nhỉ?
Một luồng không khí nâng đôi chân tôi lên, cuối cùng, nhẹ nhàng hạ thấp và đôi chân chạm được mặt đất.
-"Mình sẽ về trước bữa tối nhỉ?"
-"Tôi đã để lại lời nhắn cho Sukine, chúng ta ăn ở ngoài."
-"Ể, cả tối luôn?"
-"Muốn về trước bữa tối thì cho cậu 50 phút để chơi đấy."
-"... vậy ăn thâu đêm đi."