Mira trên kia nà
——————————————————
Tại một căn phòng rộng lớn màu đen hắc đậm, mùi máu khô và những vũng máu mới đang bốc mùi tanh tưởi.
Sớm được dọn đi bởi một cô hầu nhỏ nhắn, chiếc váy đen viền trắng hơi nhem màu đỏ tươi tưởng chừng người vận nó rất đáng ghê sợ, nhưng chính nó lại tôn lên vẻ đẹp ngấn lệ trắng xóa của làn da mịn màng không còn sức sống. Tấm lưng thon nhỏ trông quyến rũ đến lạ thường, để có được một tư thế kiêu sa ấy, không thể biết được chủ nhân sở hữu vẻ đẹp ấy đã phải trải qua những gì. Nhưng một vết thẹo màu đen thẫm như in sâu vào da thịt dường như đã phá vỡ sự hiền dịu sau tấm lưng nhỏ ấy rồi.
-"Kinh tởm! "- cô hầu cất tiếng.
Hai từ thô nhã tưởng chừng không bao giờ được nói lên.
Cô đang đứng trong một căn phòng đầy máu me xương sọ. Bao nhiêu ngũ tạng cơ thể đều được phơi bày lên những thanh sắt nóng, chảy mùi mỡ ngấy nồng nặc!
Đây là một trong những căn phòng ám ảnh nhất với những nô lệ.
Cô thở dài như một lẽ đương nhiên. Nhìn bao quát căn phòng tanh tưởi này, bao nhiêu chiếc cọc sắt, những chiếc kìm mùi kim loại..
Cô hầu nắm chặt cây lau sàn, có gì đó hơi tiếc nuối khiến cô cắn rứt lương tâm.
Cô hầu thầm nghĩ "Cậu ấy đã phải ở trong căn phòng này mỗi ngày.. "
Thật sự, không ai có thể chịu nổi một giây nào trong địa ngục trần gian này. Bao nhiêu người đã bị làm nhục, bị vấy bẩn cho đến nỗi ô nhục cơ thể, bị hành xác đau thấu xương tủy. Có muốn chết cũng không được, cô chưa bao giờ bị ném vào dung nham, chưa bao giờ bị bẻ gãy tay chân thậm tệ như ' người đã từng ở đây'
Cô hầu vội dậm chân, lắc đầu xua tan những dòng suy nghĩ đáng xấu hổ.
Tại sao còn vương vấn?
Cô đã phải chịu nhục rất nhiều. Vậy mà người cô nghĩ mình có thể làm bạn với, cô đã không được chấp nhận?
Và vết thương trên bụng cô, đã lan tới lưng, là do ai?
Chỉ với một cú đấm? Tuy cơ thể có khả năng hồi phục nhưng với cú đấm ấy..cô như sắp chết vậy!
Và còn 'Vĩnh biệt' ?!
Syorin! Cậu không thể dịu dàng với tôi hơn được nhỉ?
Cô hầu nổi giận, rồi dòng duy nghĩ nuối tiếc lại chuyển sang căm hận!
Cô ấy quá ích kỷ! Tham lam không điểm dừng! Muốn tự do? Muốn bình yên? Muốn cha mẹ trở lại? Cô có nghĩ cho tôi không? Sau bao nhiêu lần tôi đến bên cô và an ủi?
Những gì tôi nhận được là một cú đấm và một lời từ biệt?!
Thật quá tham lam và ích kỷ!
Giờ cô có cái gọi là tự do rồi đấy!
Hài lòng chưa?
Cảm giác thế nào khi bỏ tôi ở lại?
Cảm giác thế nào khi bỏ lại một người luôn muốn làm bạn với cô hả?
Vui chưa?
Hạnh phúc chưa?
Hả hê chưa ?!
Nhưng giờ tôi không cần cái tình bạn bẩn thỉu này nữa.
Bây giờ, tôi lại coi thường con người quá. Vậy mà cô lại muốn hướng tới phía con người sao?
Ở đây, nghĩ lại thì quả thật không tệ một chút nào!
Bây giờ tôi đã có cảm giác được đứng trên người khác!
Cảm giác thật tuyệt!
....
Cô hầu mỉm cười, nụ cười phá lệ dịu dàng dài đến mang tai, một nụ cười quỷ dị và ghê gớm.
Cặp răng nanh trắng lộ ra không kém phần nguy hiểm, cặp răng nanh này đã cắm vào biết bao da thịt và hút lấy từng giọt máu rồi.
Vẻ đẹp này sẽ tồn tại mãi mãi không đổi thay.
Cô hầu vẫn làm việc của mình, lý do cũng đơn giản, cô không có gì nhiều để làm. Bây giờ là buổi trưa, cũng sắp đến giờ cô luyện tập rồi. Phải dọn xong nhanh thôi.
Sau một hồi, nơi này sạch sẽ hơn hẳn. Nhưng mùi tanh và khí lạnh thì không bao giờ hết được!
Reina -sama hôm nay bạo hành nhiều người quá.
-"Ê. "
Một giọng nói trầm lặng nhưng ẩn chứa tâm độc.
Cô hầu quay lại, giương đôi mắt nhìn người đứng ngoài cửa. Một thân hình cao và thanh mảnh, nhưng lại ẩn chứa nhiều vết hằn màu xám trên cơ thể. Đặc điểm này khiến cho cậu con trai trước mặt trở nên kỳ dị .
Mái tóc xám tro hơi rối, đôi mắt màu khói đục ngầu như có thật nhiều linh hồn bị đôi mắt cậu hấp thụ hết vậy.
-"Đến giờ rồi. "- cậu nói.
Cô gật đầu.
Có vẻ như vai trò của Syorin đã được hoán đổi cho cô!
Haha, thật là trớ trêu!
Cô chắc chắn sẽ làm một công cụ tốt cho Reina-sama!
Nhất định cô sẽ gặp lại Syorin và khi đó, cả hai sẽ là kẻ thù của nhau!
-"Nhớ con Saigan đấy hả? "- cậu ngạo nghễ khinh bỉ liếc nhìn cô hầu.
-"Kotaro, thôi chọc khoáy người khác đi. "
-"Mira, một trong những con người cặn bã ở đây đang lên tiếng dạy đời ta đấy sao? "- Kotaro ôm mặt mà cười khinh bỉ.
Mira — cô hầu nhẫn nại. Cô biết mình không đủ tư cách gì để tranh cãi với kẻ mạnh hơn mình. Nhưng chính cô đã được Reina-sama chọn để tham gia cuộc tấn công tiếp theo về phía con người. Chỉ cần có lòng căm thù, cô sẽ làm được tất cả!
Mira chỉ biết im lặng, mặc cho kẻ trước mặt đang coi thường mình.
Kotaro có một vết sẹo lớn trên ngực.
Cả hai không một lời đến nơi cần phải có mặt.
♦️♦️♦
Không khí u ám đến lạnh người, im lặng không một tiếng động.
Một Vampire đầy quyền lực đang ngắm nhìn hộp sọ nhỏ bằng lòng bàn tay.
Ả ngửi mùi máu còn tươi còn mới dính trên hốc mắt nhỏ nhắn của hộp sọ. Nhìn qua có thể đoán được đó là hộp sọ của một đứa trẻ mới sinh. Dưới chân là những vụn xương trắng bốc mùi tanh tưởi, những giọt máu khô dính nhớp nháp trên sàn đất lạnh lẽo.
Ả cười nhỏ, trong đầu thầm nghĩ : Nếu đây là con nhãi Saigan thì nó sẽ rất đẹp.
Ả bất giác nhìn lên tay mình, thật không thể không nhìn mà.
Một vết răng hằn lên ngón trỏ của ả. Không thể lành lại, bắt buộc để lại sẹo. Vĩnh viễn không xóa mờ.
Con nhãi đó, chỉ một lần cắn, cũng đủ để ả cảm nhận được cơn đau mà bản thân không ngỡ sẽ nhận được.
Tàn nhẫn ném hộp sọ xuống đất, ả không do dự dẫm nát và dày vò cho thành vụn.
-"Rác rưởi. "- Ả đứng lên, liếm giọt máu còn sót lại trên cổ tay.
Tiện mắt nhìn về thi hài người phụ nữ mới sinh, ả có gì đó không vui.
Không vui sao?
À, quả thật không vui..
Tại sao một người như con người mới chết kia có thể sinh được con?
Ả sai người dọn đống xác, liếm môi thỏa mãn và đứng trước gương.
Khốn nạn!
Ả đấm vỡ hình ảnh phản chiếu của mình. Những mảnh gương tội nghiệp rơi không thương tiếc.
Đừng có ám tôi nữa!
Ả đã nhìn thấy một tia do dự trong chính đôi mắt của mình.
Từ ngoài, một tên Vampire cung kính bước đến.
Hắn trịnh trọng gõ cửa.
-"Reina-sama. Sắp đến giờ rồi. "- hắn nói.
Reina quay lại, vô cảm liếc nhìn kẻ trước mặt. Cánh tay phải thứ hai của ả đã bị con Saigan mới thức tỉnh ấy tấn công đến mất đầu. Hắn ta vẫn rất mạnh, nhưng bao nhiêu quyền lực như vậy lại bị chùn bước trước một Saigan.
Kể cả Reina.
Ở con nhãi Saigan có một thứ gì đó khiến ả phải sững lại. Đây là một hiện tượng ả không bao giờ cảm nhận được với những Saigan khác.
Chắc chắn ả phải tận tay giết chết Syorin và ném nó xuống mồ! Chắc chắn ả sẽ làm như vậy!
-"Một tuần nữa! "- Reina nhìn ngón trỏ của mình, miệng cười rộng. -"Satou, đẩy nhanh khóa huấn luyện. Đích thân ta sẽ xuống theo dõi. "
Satou bất giác đặt tay lên cổ. Nó đã được gắn lại, nếu không nhờ Reina -sama, hắn thật sự sẽ chết. Tất cả là tại con Syorin, con gái của kẻ cựu hầu cận Reina-sama! Hắn nhất định phải trả thù, nhất định phải tiêu diệt cặn bã này!
-"Vâng! Thưa Nữ Hoàng! "
Vết sẹo lớn trên ngực Kotaro không bao giờ lành lại được. Nó như một dấu ấn, một lời nguyền được khắc sâu lên cơ thể cậu vậy!
Nhất định! Cậu phải xé xác Syorin ra thành từng mảnh thì mới hả giận!
Ai cũng có một vết tích không thể xóa bỏ!
Tất cả là do Syorin.
Kẻ mà ai cũng muốn giết chết!