Chap này đã đổi ngôi kể.
Hôm qua ..
Tệ hại quá.
Chuyện dở khóc dở cười lúc đó khiến Syorin độn thổ muốn ngỏm!
♦♦♦
Cô hiện đang ngồi ăn sáng với Satoru trong phòng của cậu. Hương trà ấm, hơi khói trắng nghi ngút trong không khí. Syorin cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều khi được ngồi trong một không khí yên tĩnh và ấm áp thế này.
Từ hôm nay thì bữa sáng, bữa trưa và bữa tối, cả ba bữa ăn sẽ được Sukine chuẩn bị và một chiếc xe đẩy nhận nhiệm vụ chuyển bữa đến phòng Satoru vào đúng giờ.
Cô thán phục những loại Thần chú của con người. Chúng khó hiểu nhưng rất hữu dụng.
Coi bộ Syorin là người sử sụng năng lực đơn sơ nhất.
-"Có cần tôi giúp gì cho cậu không? "- cô hỏi. -"Ăn bám cậu lâu quá. "
-"Không đáng kể. Tôi làm được. "- Satoru nói.
-"Tôi có gây khó dễ không? "
-"Không. "
-"Bức thư hôm nọ thế nào rồi? "- cô hỏi.
-"Đó là một bức thư giả. "- cậu nói.
-"Hả?! Sao lại..-?"
-"Để xem cảm xúc của cậu khi có người cho rằng mình là Saigan. "
-"..tại sao? "
-"Tôi chưa thấy ý định sát hại trong mắt cậu. Mục đích là vậy. "
-"uầy"
Cô nhấp ngụm trà nóng. Thở dài một hơi, không thể tránh được việc khi bị chính người cứu mình nghi ngờ..
Phải chấp nhận sự thật rằng đời không dễ dàng sống tốt như Syorin nghĩ.
-"Để đảm bảo an toàn cho con người sao? Ý cậu không muốn tôi trở thành mối nguy cho con người phải không? "
Cậu cười cười rồi chỉ vào tách trà của Syorin.
-"Nước chưa tràn ly, không sao hết. Không phải mình cậu đâu. "
Satoru biết được tâm trạng của Syorin qua ánh mắt, có vẻ cậu vừa làm việc gì đó sai sai.
Cơ mà là việc gì?
-"Hmm cậu cứ khiến tôi thót tim ấy. "- tôi thở dài
Satoru biết Kyohai không phải người luôn nói lên quan điểm riêng mình. Anh ta lanh lợi hơn nhiều.
Syorin có lẽ không thể đoán được tính cách của con người. Họ kỳ lạ và khó đoán, xảo quyệt theo nhiều cách. Không sao, họ tài giỏi, tùy từng người mà việc làm của họ tốt hay xấu thôi. Bản thân cô còn phải học nhiều.
Ngoài trời trở nên xám xịt nặng nề. Từng đám mây trôi nhanh dần như nhịp điệu con người vội vã trú mưa. Thời tiết đang trở lạnh, mùa cô thích sắp đến rồi.
♦♦♦
Syorin đi quanh phòng ngắm nhìn đồ đạc của Satoru và đọc sách. Như vậy cô có thể vừa thả lỏng cơ thể vừa tiếp thu kiến thức.
Syorin không phải là đứa có nhiều kiên nhẫn trong việc không cần thiết . Mục tiêu của cô là cách hồi sinh người đã khuất cơ mà!
Sao lại thoải mái đi dạo thế này?
Bỗng thấy một quyển sách nói về cơ thể người, thoạt nhìn qua có vẻ kỳ lạ vì bức vẽ cơ thể của người không có da và chỉ những thớ thịt và bó cơ của nó.
Cô bỏ qua quyển sách La mã trên tay
Theo tính tò mò của mình, cô ngồi tại một góc, lắng nghe tiếng mưa rơi và mở từng trang sách một.
Đôi mắt Syorin giật giật bỡ ngỡ và thất vọng khi nhìn thấy vòng một của cơ thể con gái khi trưởng thành ở tuổi 15.
Cơ thể cô chưa đủ trưởng thành á?
Xạo ke!
Cái gì mà cỡ trung bình nó phải thế? Có nhất thiết phải to như vậy không?
. . câu này Syorin không dám hỏi Satoru.
Một phát hiện thú vị nữa. Cơ thể của con trai hoàn toàn khác với con gái ở phần đó.
Cái này hỏi Satoru được rồi. Cô giơ quyển sách ra trước mặt cậu.
-"Satoru, tại sao phần này của con trai lại khác với con gái? "
Satoru, người đang cặm cụi xử lý đống giấy tờ về nguồn tài nguyên hiện có của Vương quốc ngẩng đầu lên.
-"Tạo hóa đấy. "- cậu nói.
-"Tạo hóa là gì thế? "
Đấng tạo hóa, hay còn được con người gọi là Chúa. Thứ được gọi là "Chúa" đó chỉ là chỗ dựa tinh thần cho những kẻ tội đồ đội lốt người thánh thiện. Nhưng thực sự thứ quyết định giới tính con người là do quá trình giao hợp giữa hai cá thể khác giới mà thôi.
Những mục sư thực chất là một người có ác linh trú ngụ trong tâm hồn. Đó gọi là cám dỗ, một thứ mà ai cũng có. Và nhà thờ, nơi con người gọi là thánh địa thực chất không có ý nghĩa gì hết.
-"Quá trình giao hợp giữa hai giới tính. "- cậu nói.
Syorin đứng trực ra đó mà không hiểu ý nghĩa.
Hồi nhỏ cô cũng hỏi cha mình về việc này. Nhưng câu trả lời thì cha cứ ngắc ngứ mãi ấy.
-"Phải làm như thế nào? "- cô hỏi.
-"Cậu có muốn làm hỏng chính sự trong sáng của mình không đấy? "- Satoru nói
Syorin chỉ càng tò mò hơn khi nghe cậu nói vậy. Và 'Trong sáng ' là cái gì?
Satoru hết cách, không lẽ nói luôn. Cơ mà thật sự cô ấy không biết sao?
Và trong sách có kia mà, mắc gì hỏi cậu thế? Hiểu rồi, cô hỏi trước khi biết mục giải đáp thắc mắc của mình nằm trong sách
-"Trang 52 tại quyển sách cậu đang cầm. "- Satoru nói.
-"Ồ, đáng lẽ tôi nên tìm trước khi hỏi cậu. "- cô nói và trở lại vị trí đọc sách.
Ngày thứ ba kể từ khi Syorin đến đây đọc sách.
Có lẽ cậu quá rảnh đề ngồi đếm rồi.
Nhìn đống tài liệu trên bàn, tràn ngập những con dấu và chữ viết. Cảm giác quản lý con người cũng không quá tệ.
Tiếp tục thôi, chừng nào cậu thấy chán thì sẽ quay trở lại nơi đó. Chuyện còn lại, ai quan tâm.
Về phần Syorin.
Cô đang bụm miệng cố gắng không thở hắt khi vừa mới biết được làm cách nào để tạo ra con người.
-"Đơn giản thật. (◐∇◐*)"
-"Nhưng tại sao lại phải làm việc đó theo một cách..khá là ngại như vậy? "
Bỏ qua vậy, đằng nào cô cũng không bao giờ làm việc đó. Tưởng tượng xem, điều đó thật kinh tởm. Quá đỗi kinh tởm.
❗
❗
-"Uầy! Từ từ..Satoru đã.. làm chưa nhỉ? "
Câu này thì hỏi được mà phải không ?
-"Satoru, cậu làm chuyện đó chưa? Việc nam và nữ làm để tạo ra con người ấy? "
Satoru ngừng viết. Làm chuyện đó chưa? Theo tuổi con người thì 18 'làm' được rồi. Còn ở độ tuổi 15 hay 17 thì chưa vì cơ thể chưa phát triển hết.
Và cậu cũng không có ý định làm chuyện đó với con người. Dù chỉ 1% ham muốn cũng không bao giờ.
-"Chưa. "
Con người có thứ gọi là 'Tình cảm' . Có vẻ đây là thứ họ tạo ra để lắp đầy cái ảo tưởng vô vị của mình, một chỗ dựa tinh thần nhàm chán. Từ tình cảm, tất nhiên sẽ suy ra thành Tình Dục.
Đó là nguyên nhân một cá thể mới được tạo ra. Rất đơn giản.
-"Không phải Quốc Vương luôn cần một người kế vị sao? "
Cô chỉ có tầm hiểu biết ít ỏi qua lịch sử trong những cuốn sách của bọn Vampire. Chúng bất tử, nhưng năng lực có thể tăng dần nên sẽ có nhưng Vampire mới lên ngôi. Đến nay, con ả đáng chết Reina đó đã cầm quyền hơn 2 thế kỷ rồi.
Satoru nghĩ một cách đơn giản.
-"Đó là khi họ cần thôi. "- cậu nói.
Syorin nghĩ lại. Mà cậu ấy cũng trẻ lắm, có lẽ trong tương lai không gần sẽ có người kế vị thôi.
-"Chúc may mắn. Nếu cần giúp gì về việc chọn người kế vị, tôi sẽ giúp cậu nếu có thể. "- cô nói.
Câu nói của Syorin lần này có lẽ là câu khiến cậu nhớ nhất. Vì đây thực sự là một câu có tính giải trí đầu óc cậu .
Ai cần người kế vị khi thời gian của cậu không bao giờ hết?
-"Ừ, khi đấy mong cậu còn thời gian để giúp. "
Vì Syorin - người không hiểu cái ẩn ý trong câu nói của Satoru đã mỉm cười vì được tin tưởng.
Những hành động cực kỳ nhỏ của cô luôn lọt vào mắt xanh của cậu.
Vì nó thật kỳ lạ. Hết sức kỳ lạ, cậu nghĩ.
Syorin thở hắt rất nhiều khi đọc sách, cô luôn căng mắt ra đọc và thật không thể tin nổi, đôi khi người cô ấy còn nghiêng hẳn sang một bên.
Việc bị phân tâm nhẹ khiến cậu bị chậm một hai bản lệnh chuẩn bị phân phát.
Nếu so với con người thì cô ấy có điểm giống. Cách cư xử, ngoại hình và nhân cách.
Syorin không phải là người duy nhất, nên đặc điểm này quá mờ nhạt.
Cô quay lại đọc sách, lật nhanh nhanh qua cái trang vòng một đáng ghét!
Vì những cử chỉ nhỏ của Syorin khiến Satoru để ý đến đôi mắt của cô không thể không nhìn được.
Không phải vì một màu xanh và đỏ dù đặc điểm ấy đáng chú ý nhất ở cô sau mái tóc như cụ non bà đời.
Đôi mắt ấy ngày càng trở nên đục ngầu.
So với lần đầu gặp Syorin, đôi mắt cô dần trở nên trong hơn, có phần trầm mặc nhưng nó thể hiện tính cách của cô ấy.
Bây giờ, nó đục ngầu không sức sống. Kể từ khi cô vào phòng cậu và xin đọc sách nhờ. Đôi mắt ấy đang suy tính việc gì đó đến bản thân cũng không chắc.
Những dòng suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu cậu. Và lúc nào trong đầu Satoru cũng trống rỗng.
Syorin có vẻ là người cần lý do để làm việc bản thân muốn và không cần lý do với những người xung quanh mình.
Cậu sẽ đặt cược vào việc này
-"Vì sao cậu đến đây. "- cậu hỏi.
Syorin bất ngờ. Tại sao Satoru lại hỏi cô, vì người đặt câu hỏi luôn là Syorin, nên người giải đáp lại hỏi cô khiến Syorin khá bối rối.
Cô không có hứng thú với đọc sách lâu ngày lắm. Nhưng vì mục đích của bản thân thì phải làm thôi.
-"Để đọc sách. "- cô nói.
-"Không đúng sự thật nhưng thực tế cũng đúng là đọc sách mà. "
Dối trá. Con mắt, âm vang giọng nói, cử chỉ nói lên tất cả.
-"Thực tế thì đúng là vậy. Nhưng lý do và mục đích thực sự của cậu là gì? "
-"Lý do, muốn tìm hiểu về thuật hồi sinh. Mục đích, hồi sinh cha mẹ. "
Cô không có đủ dũng khí để nói lên điều này.
Syorin cảm nhận được áp lực. Cô ghét việc này lắm. Khi cậu hỏi như dồn cô vào chân tường vậy.
-"Vẫn là đọc sách thôi..."
-"Tôi biết cậu đang nói dối. "- cậu nói.
-"Có những việc ta phải làm thì ta phải làm thôi, Satoru. "- cô khẳng định.
Cái biện cớ hài thật.
-"Sai. Có những việc ta phải làm nhưng cũng có thể trông cậy vào người khác. "
-"...hả?! "
-". . . .cái định lý gì mắc cười vậy, thật phi lý. "
-"Cậu đang giữ một bí mật gì đó quan trọng và không thể nói với tôi, không sao. Nhưng nói tôi biết, việc cậu sắp làm khi tìm được câu trả lời là điều tốt hay xấu. "- Satoru nói.
-".. . .tôi không biết. "
-"Ý cậu nói là việc cậu sắp làm có thể sẽ đi theo chiều hướng tốt hoặc xấu phải không. "
-"Tôi không biết. Tôi thật sự không biết phải làm sao nữa. Tôi trốn khỏi áp lực và trở nên bình thường, nhưng thực tế mục tiêu của tôi vẫn còn đó. Nhưng..việc ấy có thể rất vô vọng và tôi đang lạc lối, cậu hiểu không. "
Satoru thản nhiên.
-"Cậu không nói sao tôi biết. Người giữ bí mật là cậu và giờ cậu hỏi tôi có hiểu không sao? Thật phi lý. "
Syorin khựng lại...
Đây..chính là tình huống trước đây giữa cô và Mira.
Cô thấy thật tội lỗi và thổ hẹn. Mình đang nói cái gì thế này.. không lẽ cô đã trở lại thành một kẻ còn thảm hại hơn cả Vampire?!
Mắt cô rưng rưng.
Quả là một biểu cảm dễ đoán. Satoru nghĩ. Nhiều lần chứng kiến những biểu cảm như vậy cậu thấy thật nhàm chán.
-"Tôi cho rằng mình là một người thảm hại. Tôi đã ngầm khẳng định bản thân đang lạc lối thể hiện sự tỉnh táo của mình, nhưng không phải vậy. Cậu đã cho tôi biết điều ấy. Tôi thương hại chính mình, tôi ghê tởm cái mục đích của bản thân và cái ngạo mạn trong tâm trí.."
-". . ."
-"Nhưng tôi vẫn sẽ dấn thân vào việc này. Tôi sẽ trở thành một kẻ thảm hại nếu việc đó thỏa mãn sự ích kỷ của tôi! "
Mắt cậu hơi mở to.
Gương mặt cô ấy..dù chỉ là thoáng qua, hoặc cậu gặp ảo giác..việc này không bao giờ xảy ra! Gương mặt Syorin thể hiện sự tuyệt vọng sâu thẳm nhưng đôi môi cô ấy đang cười rất tự tin. Hai biểu cảm này khiến Syorin có một gương mặt rất khó quên.
Mưa gió vẫn tiếp tục, con người vẫn hoạt động bình thường. Thế giới vẫn quay..chỉ có không gian trong phòng như ngưng đọng lại bởi cảm xúc rối. loạn của Syorin và nhịp thở bình tĩnh của Satoru.
-"Tôi không hiểu được mình, cậu có thể cảm thấy khó chịu về việc này mà! Tôi biết chứ, tôi rất ích kỷ! Tôi chỉ giữ điều mình muốn cho bản thân.."- Syorin cố gắng nói lên cảm xúc của mình, cố gắng cho cậu thấy cảm xúc sâu thẳm nhất mà cô muốn cậu thấy.
Nhưng có lẽ cô không thể vì chính bản thân mình còn không hiểu được kia mà..Có thể nói lúc này cô đang bế tắc bởi chính sự rối loạn của mình.
-"Có những việc ta phải làm nhưng cũng có thể trông cậy vào người khác."- Satoru lặp lại câu nói lúc trước.
Bản thân cậu ngay lúc này đang tự lên tiếng. Một điều rất vô thức và khó hiểu.
Nhưng như vậy vẫn không thể khiến cậu nhận ra một điều gì đó.
-"Tôi sẽ làm một mình. "
-"Liệu cậu có thể? Tôi biết chuyện này sẽ đổ bể và khiến cậu suy sụp đấy. "- cậu khẳng định.
-"Ai quan tâm nào. Tôi quen với việc bị ngó lơ và lạnh nhạt rồi. Dù cậu có nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ làm điều mình muốn! "
-"Lý do? "
Syorin lấy hơi dài, cố trút bỏ một ít phiền muộn.
-"Vì tôi đang Tự Do! "
Satoru trong phút chốc cảm thấy hơi phi lý.
Cô ấy đang lún sâu vào tuyệt vọng, điều ấy thể hiện ở đôi mắt. Nhưng những gì Syorin nói và gương mặt khó hiểu ấy lại đang khẳng định một điều gì đó mang lại ánh sáng cho tâm hồn cô.
Đã bao