Một Nửa Vampire, Satan Toàn Diện!

Chương 1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tên tác giả: NakamuraNkaun!
Thể loại: Bán Vampire, Satan. Phiêu lưu. Romance. Kinh dị. Hài....

°°°°°
Chương 1:

Một hình bóng cao lớn đứng trước tôi, hai cánh tay dang rộng. Dũng cảm cất tiếng!

"Làm ơn!! Xin đừng giết con bé!"
Tôi run rẩy núp sau bóng hình đó, tay kéo áo để cảm thấy an toàn hơn.

"Papa..con sợ!"

"Không được!! Nó là Saigan, một nỗi ô nhục của thời đại Vampire! Chỉ vì ngươi đã bị mê hoặc bởi con đàn bà loài người nên đã tạo ra 1 con nhãi như thế đấy!"

Mụ ta gào lên! Tôi không dám nhìn vì sợ hãi!
"Saigan chỉ thức tỉnh vào năm thứ nhất!! Đã 5 năm trôi qua, con bé vẫn bình thường! Làm ơn, con bé vô tội!"

"Đâu có nghĩa là nó sẽ không thức tỉnh vào một ngày nào đó! Thật ngu ngốc!"

"Ngươi không có quyền quyết định cuộc sống của con bé! Tôi xin thề trên mạng sống của mình, con bé sẽ trở thành người tốt!!"

"Tên phản tặc!"

Mụ ta im lặng 1 hồi lâu. Tôi nhìn lên ánh mắt của mụ ta...

Thịch!!

Ánh mắt mụ ta như đang có suy tính điều gì đó...đỏ rực như máu tươi.

"Đáng lẽ ngươi sẽ được trở thành cận vệ số 1 của ta nhưng thật đáng tiếc, thật ngu xuẩn!"- Mụ liếc mắt, nhếch mép chế nhạo.

"Tôi không quan tâm tới chức vụ đó!"

"Tốt thôi, ta sẽ giữ nó lại." -Mụ liếc nhìn tôi với bộ mặt sắc sảo...tôi có linh cảm sẽ có chuyện xấu xảy ra!

Cha quay lại quỳ gối trước tôi. Mỉm cười với đôi mắt tràn ngập hạnh phúc và hi vọng! Tôi vui vẻ định cười theo nhưng...

"Còn ngươi thì chết đi"-Mụ dứt lời

Xoẹt!!

Những vệt máu chảy dài trên má tôi...

"Papa...?"

Bàn tay của mụ ta đã nhuốm máu từ khi nào..Ba ngã xuống!

Cơ thể tôi cứng lại, khi kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì đã quá muộn!

"Này bé con!"-mụ ta túm tóc tôi. Ánh mắt đỏ rực đó đang nhìn thấu tâm can tôi. "Từ nay mi sẽ là thú cưng của ta!"-mụ thì thầm bên tai tôi...

Những lời nói như sợi xích vô hình đang trói chặt lấy tâm hồn và thể xác.

Tôi gào thét và òa khóc. Sau đó tôi bất tỉnh, ngất đi một thời gian và có lẽ là giấc ngủ cuối cùng.

*****

!!!

Tôi giật mình chợt tỉnh giấc! Mồ hôi lạnh lăn dài trên trán...lại cơn ác mộng đó! Biết rằng chuyện đó đã qua rồi nhưng....cảm giác như là ngày hôm qua vậy.
Tôi thẫn thờ ...Lại thêm 1 ngày tôi lãng phí trong cuộc đời!

__Lại khóc nữa rồi!__

"Đâu thể mong gì hơn.." --tôi thở dài.

Lết cơ thể nặng như chì, mệt mỏi rã rời!...Tinh thần không bao giờ cảm thấy hưng phấn hay vui vẻ, như cái xác vô hồn.

Tôi thở dài bước xuống giường..
Ngoài cửa sổ là một màu xám tối u buồn, những đám mây xám xịt dày đặc đang bao phủ kín bầu trời. Mặt trời như không tồn tại vậy! Không một tia sáng nào có thể lọt qua bức tường mây u ám kia.
.....

Tôi là 1 bán Vampire, tên gọi chung là Saigan. Được sinh ra giữa người trần và Vampire. Khi chúng được sinh ra, chỉ sau 1 năm chúng sẽ mất kiểm soát và hạ sát những ai ở gần kể cả cha mẹ của mình. Chúng được cho là nguy hiểm nhất trong thời đại Vampire vì bản năng giết chóc, hiếu chiến và năng lực đặc biệt. Tôi biết được điều này qua những lời kể của cha, trong thư viện của Vampire không có những cuốn sách nói về Vampire Tôi không giống như chúng....nhiều lúc nghĩ mình bị hỏng

Tôi đã có thể bị giết...nhưng cha đã..

"Chỉ tại lũ đáng chết các ngươi"
Tôi nhủ thầm! Lúc này phải gạt qua chuyện đó. Tôi không có thời gian để suy nghĩ!
Tôi là Syorin Labriliant, Syorin là tên, còn lại là họ của cha tôi. Tôi đang ở trong tòa lâu đài của mụ ta, Reina Varelleena. Nữ hoàng của những Vampire! Ả đã giết cha . Tôi bị bắt vào đây lúc 5 tuổi
Năm nay tôi tròn 15 tuổi, tức là tôi đã bị cầm tù ở đây...10 năm rồi.

*mặc quần áo*

Phải sống chung với mụ ta quả là một cực hình. Reina nghĩ mụ có thể khiến tôi phục vụ ả! Tôi đâu có ngu đến mức vứt đi lòng tự trọng của mình để lấy một vị trí tốt đẹp!

Ngồi trước gương...

Khuôn mặt xanh xao trắng bệch như người chết. Đôi mắt đen vô hồn như không có lòng trắng. Mái tóc đen dài và xơ xác rủ xuống lưng, mệt quá.

Trông tôi như một người tàn phế vậy! Cơ thể yếu ớt....
Sống với Vampire là vậy đấy. Tôi buộc phải luyện tập với chúng để sau này theo lệnh Reina..

--cốc cốc--

Tiếng gõ cửa
Tôi chẳng muốn trả lời, im lặng một hồi lâu! Cuối cùng vẫn phải mở cửa.

"C-Chào buổi sáng!" --cô ấy cúi đầu.
Trên người mặc đồng phục hầu và trên cánh tay tràn đầy những vết sẹo lớn. Một vết rách mới đang rỉ máu

*Ực*

Tôi.....không muốn thấy máu một chút nào!

"Mới à"

Tôi chỉ vào vết thương

"À..ừm!"--cô ấy nhẹ nhàng trả lời như thể vết thương ấy là một phần của mình!
Lâu đài này còn có cả nô lệ nữa, cô ấy là một trong số họ.
Cô ấy là Mira, bị bắt vào 7 năm trước sau khi tôi vào đây được 3 năm! Vì lũ Vampire đã tấn công một ngôi làng gần đây. Giờ ngôi làng đó đã trở thành đống đổ nát. Mira 15 tuổi giống tôi.
"Mình đã mang bữa sáng đến.."

Cô ấy nhẹ nhàng bưng chiếc khay gồm bánh mỳ và súp! Mira được lệnh phục vụ tôi, không thích 1 chút nào.
Tôi đỡ lấy chiếc khay. Đặt lên bàn, tôi nên băng bó lại vết thương. Dù sao thì cô ấy đã phục vụ tôi lâu rồi nên cũng phải tỏ ra quan tâm!

"Để tôi băng bó vết thương cho, sẽ nhiễm trùng đó"

"À..mình không cần đâu! Mình ổn mà"
"Chúng đánh cậu đúng không?"
Tôi nhìn thấy những vết cắn trên cổ cô ây, đôi tay gầy nhỏ phải chịu nhiều đau đớn.

"Chuyện thường ấy mà..."

Tôi lấy lọ thuốc sát trùng nhỏ trong ngăn kéo đổ lên vết thương.
Sau đó lấy băng quấn lại.
"Ăn sáng cùng tôi đi"- Tôi lạnh nhạt nói
"Nhưng..."
Tôi nhìn cô ấy! "Đi mà.."

Cô ấy đồng ý và ăn nửa chiếc bánh mỳ nóng tôi đưa!
Những nộ lệ phải nấu ăn cho tôi..thấy thật tôi lỗi! Tôi không muốn ăn, vì vậy tôi mới nói Mira ăn cùng chứ không phải tôi cảm thấy có gì ở cô ấy! Chỉ là vấn đề về đồ ăn và cảm xúc của tôi

Tôi nhớ đồ ăn tự làm của cha hơn...

"Chúng mình..là bạn phải không Syorin-san?"
Mira nhìn tôi và mỉm cười..
Bạn à..cũng được nhưng tôi không có khái niệm về bạn bè! Cứ đồng ý cho cô ấy không tự ái.

"Ừ"-tôi cắn chặt miếng bánh.

Vì bị lấy đi tự do giống tôi nên tôi có thể hiểu 1 phần tâm trạng của Mira! Nhưng tất nhiên không hơi đâu mà ngồi tâm sự (-_-) Tôi không thể nói ra những lời ướt át như "Tớ rất buồn...." hay "tớ quý cậu lắm..."
Tôi không thể nói ra thôi.

Tôi có thể ăn đồ của con người vì là Bán Vampire! Cũng có thể hút máu nhưng không muốn. Những Vampire mới sẽ không thể kiềm chế được máu người.
Chúng sẽ tìm ngay một người để hút cạn máu của họ....chỉ để thỏa mãn cơn khát của mình cho dù đó là người thân.
Vampire có thể khiến con người trở thành Vampire khi chúng muốn nhờ chất dịch đen trong nanh của chúng mà không phải riêng Reina mới có thể làm vậy.

Những Vampire mới sẽ phải phục vụ cho Reina, đó là những người đã đầu hàng trước cuộc sống! Ngu xuẩn, vứt đi lòng tự trọng của mình.
Những Vampire mới sẽ được huấn luyện...tiếc thay là tôi phải luyện tập cùng chúng...máu của Saigan là 1 món hời. Nhưng chúng sẽ chết nếu hút máu tôi.
Sau khi ăn, tôi sẽ lên tầng thượng!
"Cậu có thể đi rồi"

"Cậu định đi đâu thế?"
Không muốn nói!

"Đi dạo"
"Tớ sẽ đi cùng"
Thế ai sẽ dọn bát đĩa =_= trốn việc à dũng cảm gớm.

"Còn bát đĩa thì sao?"

"Tớ sẽ làm nhanh!"- mira bưng chiếc khay lên!
......
Sau hai phút cô ấy quay lại thật nhanh! -_- làm ơn đi....
"..."

"Mình đi nhé?"
Đành vậy...không lên nữa!
Chúng tôi ra khỏi phòng...điểm đến có lẽ là khu vườn đen
Trên hành lang lạnh lẽo tối tăm không một bóng người, chúng tôi bước đi
Bỗng nhiên 1 Vampire đi ngang qua, Mira lập tức cúi đầu vì phải thể hiện sự kính trọng
Tôi thì bơ hắn ta và rủ tóc xuống để che đi khuôn mặt mình!
"Đứng lại"

Hắn ta lên tiếng...phiền rồi đây. Tôi ghét nhất là chạm mặt chúng mỗi ngày..lại còn lúc ẩn lúc hiện nữa chứ!
"Dạ..."

Hắn ta tóm lấy cánh tay phải của Mira, siết chặt...Cô ấy rên lên và máu thì đang thấm qua rải băng trắng!
"Ngươi là con nhãi lúc nãy. Vẫn còn đi được hả?"
Hắn ta là người đã đánh Mira, cử chỉ nhếch miệng cười đầy ghê tởm đang tới gần Mira. Không hề chú ý tới tôi "ngươi là vampire thì sẽ tốt hơn đấy!"
"Ê!"
Tôi lên tiếng. Ngước nhìn hắn ta
"...Là mày..."
Vampire luôn cảnh giác với tôi! Vì tôi có thể thức tỉnh nếu bị kích động..
"Muốn hút máu cô ấy à?"

"Thì sao..?"
Hắn vênh mặt tỏ ra không sợ hãi!

"Đó là người của ta" Tôi trừng mắt, rộng miệng nói
"...."

Hắn thả tay Mira..

"Tha cho ngươi lần này!"
Hắn ta nhìn tôi với ánh mắt khinh thường nhưng cũng có cảnh giác!
"Ta sẽ nhớ mặt ngươi"

"....."
"Dù sao thì..."

Hắn cười khinh bỉ ghé sát tai tôi...

"Ta là người thay thế chức vị của cha ngươi, nên phải nhớ mặt con gái yêu quý của ông ấy chứ. Cha ngươi đúng là ngu xuẩn"

Lời nói đó như ngàn mũi kim sắc nhọn đâm thẳng vào tâm hồn tôi..
Cha tôi...

Cha tôi...

Cha tôi.....

Hắn ta dám chế nhạo cha tôi?!

Tay nắm chặt, nghĩ đi ...nếu giết hắn ta thì mọi chuyện sẽ rối tung lên! Tôi có thể bị phạt ...bị giết..

Im lặng

Hắn ta bước đi....

"Syorin-san..?"
"Đừng chạm vào tôi"-tôi nhẹ hơi nói
Những mạch máu trong tôi đang nóng lên! Cơ thể như đang muốn cấu xé 1 thứ gì đó! Lúc này tôi..như sắp nổi điên vậy...!
°°°°°
Chương 1 đến đây là hết!

( ̄∀ ̄) /