Một Nửa Sự Thật

Chương 4: Cố chấp




Kể từ khi từ phòng vệ sinh bước ra, Tạ Sở Ngọc vẫn luôn quan sát Tô Ngải Chân. Omega ngồi ở góc trong cùng bàn ăn, cạnh Lục Chiêu, phần lớn thời gian chỉ uống nước, hoặc gắp thức ăn trước mặt, cũng chỉ chọn món thanh đạm, ăn rất ít, có vẻ như rất nhanh đã no, sau đó buông đũa. Thỉnh thoảng Lục Chiêu nói chuyện với cậu, cậu liền đáp lời, những lúc khác vẫn giữ im lặng.

Cậu không nôn nữa, sắc mặt vốn nhợt nhạt vì hơi ấm mà trở lại bình thường, Tạ Sở Ngọc có chút nghi ngờ vừa rồi ở phòng vệ sinh mình nghe nhầm, có lẽ thật sự như Tô Ngải Chân nói, chỉ là vì đói nên dạ dày khó chịu, không phải vì điều gì khác.

“Tạ Sở Ngọc, này!”

Khuỷu tay bị ai đó huých, Tạ Sở Ngọc nghiêng đầu nhìn Kỷ Nhiên đang ngồi bên cạnh, “Làm gì?”

“Tôi nói chuyện với anh đấy, anh điếc à?” Kỷ Nhiên không vui lắm, tính cách được nuông chiều từ nhỏ nên khó có thể chịu đựng bị người khác ngó lơ.

“Cậu nói gì cơ?”

Kỷ Nhiên tiến lại gần hắn, ghé sát má, nhỏ giọng thần bí nói: “Lát nữa anh đưa tôi về nhà nhé?”

Ánh mắt Tạ Sở Ngọc lặng lẽ hướng về phía Tô Ngải Chân, Omega đang xem điện thoại, mặc một chiếc áo len cổ tròn màu xám nhạt, một đoạn cổ thon dài lộ ra ngoài. Không hiểu sao hắn lại ngửi thấy mùi hương tin tức tố, ý thức được Kỷ Nhiên đang ở quá gần, bèn nhắc nhở: “Ngồi về chỗ đi, tôi bảo tài xế đưa cậu về.”

“Làm gì có chuyện anh đối xử với người khác như vậy chứ? Không phải chúng ta đang xem mắt sao?” Kỳ thật, Kỷ Nhiên không muốn dùng đến hai chữ xem mắt này cho lắm, nhưng nếu đối tượng là Tạ Sở Ngọc, thì cũng có thể chấp nhận được.

“Thế phải như thế nào?”

Kỷ Nhiên phát hiện, Tạ Sở Ngọc rất thích dùng giọng điệu xa cách lạnh nhạt ném trả lại câu hỏi cho cậu ta, mà cậu ta lại chẳng biết nên đáp ra sao, xem mắt thì phải thế nào? Cậu ta nào biết? Cậu ta cũng là lần đầu tiên nghe theo sự sắp xếp của gia đình mà đi xem mắt.

Ánh mắt của Alpha dời khỏi mặt cậu ta, Kỷ Nhiên nhìn đường xương quai hàm hoàn mỹ của hắn, rồi đến yết hầu nhô lên trượt xuống, trong lòng dâng lên một ngọn lửa giận, hừ một tiếng, không muốn tiếp tục bị bơ, bèn cúi xuống ăn cơm.

Bàn ăn không lớn, Tạ Sở Ngọc rất dễ dàng nhận ra sắc mặt Tô Ngải Chân dần dần trắng bệch, hắn vuốt ve mép đĩa, lặng lẽ đứng dậy, đi đến sau lưng Lục Chiêu, vỗ vai gã: “Cậu đứng dậy.”

Lục Chiêu ngơ ngác: “Làm gì vậy?”

“Đổi chỗ với tôi.”

“Hả?”

Lục Chiêu bị hắn lôi dậy, Tô Ngải Chân ngửi thấy mùi tin tức tố Alpha quen thuộc, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra là Tạ Sở Ngọc, “Tiểu Sở?”

Gương mặt trắng bệch, duy chỉ có vành mắt lại đỏ ửng, Tạ Sở Ngọc hỏi cậu: “Sao anh không ăn? Không hợp khẩu vị sao?”

Đối mặt với sự quan tâm đột ngột của hắn, Tô Ngải Chân có chút luống cuống, nhất thời không biết làm sao: “Anh… no rồi.”

“Anh cũng là khách.” Tạ Sở Ngọc vừa nói vừa gắp thức ăn cho cậu, “Không thể bạc đãi anh được, Lục Chiêu chỉ lo ăn của mình, em thấy anh chẳng ăn được gì cả.”

Lục Chiêu tức giận đến mức không chịu nổi, đứng sau lưng bọn họ cũng không chịu đi, hạ thấp giọng mắng: “Tạ Sở Ngọc, cậu bị điên à?”

“Không sao đâu, Tiểu Sở, anh thật sự no rồi.” Nhìn thịt cá đầy ắp trong bát, dạ dày Tô Ngải Chân lại cuộn trào.

Ngón tay thon dài của Tạ Sở Ngọc đặt trên miệng bát, đẩy đến trước mặt cậu, trên cùng là một lớp thịt cá hấp, còn đang nhỏ nước, Tô Ngải Chân nín thở mới không ngửi thấy mùi tanh nồng khiến cậu muốn nôn, cậu cầu xin nhìn Tạ Sở Ngọc, vệt đỏ nơi đuôi mắt nhanh chóng lan rộng.

“Ăn đi.” Giọng nói rất nhỏ nhẹ, nhưng lại mang theo mệnh lệnh không thể cự tuyệt.

“Anh…” Tô Ngải Chân bắt đầu thấy khó chịu, hai tay nắm chặt, chần chừ không nói chuyện.

Lục Chiêu không nhìn nổi nữa, “Cậu ấy không muốn ăn, cậu ép cậu ấy làm gì? Người ta đã nói no rồi.”

“Anh Ngải Chân.”

Tạ Sở Ngọc đột nhiên gọi cậu như vậy, Tô Ngải Chân sững người, ngẩn ra tại chỗ.

Đã bao lâu rồi Tạ Sở Ngọc không gọi cậu như vậy? Hình như từ ngày Tịnh Thu qua đời thì không gọi nữa, hay là một năm sau khi Tịnh Thu qua đời? Cậu không nhớ rõ nữa, rất nhiều lúc cậu muốn hỏi, tại sao Tiểu Sở lại ghét cậu như vậy? Là bởi vì bản thân không bảo vệ tốt em trai sao?

Nhưng cậu cũng không muốn Tịnh Thu chết, cậu cũng rất đau lòng.

Nếu người chết là cậu thì tốt rồi, cậu đã từng nghĩ như vậy không chỉ một lần, như vậy Tạ Sở Ngọc sẽ không đau lòng, Tịnh Thu cũng có thể tiếp tục ở bên cạnh hắn, bọn họ sẽ rất hạnh phúc.

Mọi người trên bàn ăn đều nhìn bọn họ, Tô Ngải Chân rất sợ những ánh mắt dò xét này, tin tức tố của Tạ Sở Ngọc mang theo sự thăm dò đầy ác ý, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy một loại an tâm khác thường, nhịp tim đập nhanh dường như lan đến bụng, cậu cúi đầu, nghe thấy tiếng quát mắng của bác Tạ.

“Con đang làm gì thế? Qua đây.”

Tô Ngải Chân hít sâu một hơi, mùi tin tức tố Alpha át đi mùi dầu mỡ trong bát, cậu trấn an mà cắn môi dưới, lễ phép cười với bác Tạ: “Tiểu Sở đang nói chuyện với cháu, vừa nãy cháu thấy hơi chán.”

Để chứng minh mình không nói dối, cậu cầm đũa lên, gắp miếng cá trên cùng, nhắm mắt nhắm mũi nhét vào miệng, hầu như không nhai đã nuốt xuống.

Tạ Sở Ngọc nhìn cậu chằm chằm, từ vành tai trắng bệch đến đầu ngón tay run rẩy cố nén.

Lục Chiêu không hiểu Tạ Sở Ngọc rốt cuộc là có ý gì, đổi chỗ thì đổi chỗ thôi, dù sao gã cũng không quan tâm, ai ngờ người này lại đứng dậy trở về chỗ ngồi, thản nhiên ăn cơm.

“Thần kinh.” Lục Chiêu ngồi xuống lại, oán giận với Tô Ngải Chân: “Cậu nói xem cậu ta có phải bị thần kinh không? Tô Ngải Chân? Cậu…”

Tô Ngải Chân nhắm mắt, bộ dáng như đang cố chịu đựng.

“Cậu làm sao vậy?”

“Không sao.” Tô Ngải Chân khó khăn lắc đầu.

Lục Chiêu không tin, “Tạ Sở Ngọc bỏ độc cho cậu à?”

Lời này khiến Tô Ngải Chân không nhịn được cười: “Đương nhiên là không.”

“Vậy là tốt rồi, nhìn cậu khó chịu quá.”

Khó chịu là thật, dạ dày của cậu như có lửa thiêu đốt, miếng cá từ lúc bỏ vào miệng đã khiến cậu buồn nôn, nhưng cậu không thể nôn ra trước mặt mọi người, không biết có phải cậu đã nghĩ quá lên hay không, sao Tạ Sở Ngọc có vẻ như đã phát hiện ra điều gì.

Hi vọng là do cậu suy nghĩ nhiều, tay cậu đặt lên bụng, một cảm giác bất an lại dâng lên, dù que thử thai đã cho cậu đáp án, nhưng cậu vẫn còn ôm một tia may mắn, thế nhưng miếng cá vừa rồi cùng với cơn buồn nôn không thể kiềm chế khiến cậu ý thức được, cậu có lẽ thật sự mang thai rồi.

Kết thúc bữa ăn, Tạ Sở Ngọc rời khỏi bàn, bị Tạ Chính gọi lại.

“Sao con không đưa Kỷ Nhiên về?”

Tạ Sở Ngọc nói: “Để tài xế đưa về.”

Tạ Chính thở dài: “Không phải chính con đồng ý sao? Còn chưa tìm hiểu được hai ngày đã không thích rồi?”

“Tìm hiểu rồi mới biết không hợp.” Tạ Sở Ngọc nói.

“Không hợp chỗ nào?”

“Tuổi nhỏ, nói nhiều.”

“Vậy giới thiệu cho con một người trầm tính?”

“Không cần đâu, con…”

“Bố không phải nhất định ép con kết hôn.” Tạ Chính cắt ngang lời hắn, ngữ khí bất đắc dĩ: “Con không thể cứ mãi giữ khư khư một người đã không còn trên đời này nữa.”

“Con không có.”

“Đưa Kỷ Nhiên về đi, không hợp thì nói rõ với người ta.”

Tạ Sở Ngọc đáp ứng: “Vâng.”

Kỷ Nhiên đứng ở cửa chờ hắn, Tạ Chính tiễn khách, hắn không nhìn thấy Tô Ngải Chân, chắc là đã rời đi rồi, nhưng Tô Thắng lại tìm đến, vẻ mặt lo lắng: ” Cháu có nhìn thấy Ngải Chân không?”

“Không.” Tạ Sở Ngọc hỏi: “Không nghe điện thoại sao?”

Điện thoại của Tô Thắng vẫn dừng ở giao diện gọi cho Tô Ngải Chân, Tạ Sở Ngọc cau mày, nghĩ đến nơi Omega có khả năng sẽ đến.

Tô Ngải Chân ngã trên nền gạch lạnh lẽo của phòng vệ sinh, vòi nước vẫn chảy ào ào, át đi tiếng rên rỉ đau đớc của cậu, xe lăn va vào chân, cả thân trên co quắp lại, lông mi nhắm chặt như cánh bướm đang run rẩy.

“Tô Ngải Chân.”

Tạ Sở Ngọc tiến lên muốn ôm cậu dậy, cúi người xuống lại phát hiện áo len và ống quần bị nước thấm ướt, cùng với vết máu mờ mờ ở háng.

“Tiểu Sở…” Omega mơ mơ màng màng gọi tên hắn.

“Tốt nhất là anh nên giải thích rõ ràng cho tôi.” Sau một thoáng thất thần, Tạ Sở Ngọc nghiến răng ôm cậu lên, rời khỏi phòng vệ sinh.

Tô Ngải Chân trong lòng yếu ớt không chịu nổi, cơ thể nhẹ đến đáng sợ.

Tạ Sở Ngọc muốn nói chuyện với anh, muốn biết anh có tỉnh táo hay không, nhưng Omega nghe không thấy, chỉ dựa vào lồng ngực hắn, hắn vội vàng liên lạc với tài xế đưa đến bệnh viện.