Tạ Sở Ngọc vẫn chưa nhận được viên kẹo mút mà Tô Ngải Chân hứa tặng lại, câu “được rồi” khi đó dường như chỉ là một câu trả lời bâng quơ nhất thời, ngoại trừ hắn ra chẳng ai còn nhớ.
Chiều thứ bảy, thời tiết đẹp, hắn đưa Tô Ngải Chân đến ngôi chùa mà Lục Chiêu từng nhắc đến.
“Sao lại muốn đưa anh đến đây?”, Tô Ngải Chân hỏi khi đang ở trong xe.
Tạ Sở Ngọc đáp: “Không phải nói là không tìm thấy bùa bình an nữa sao? Vậy thì cầu một cái mới.”
Tô Ngải Chân khẽ mở miệng, nhưng rồi lại thôi.
Từ chỗ đậu xe đến cổng chùa là một đoạn đường khá xa, hai bên đường người qua lại tấp nập, cách một khoảng xa Tô Ngải Chân đã ngửi thấy mùi khói hương thoang thoảng.
Ngôi chùa không lớn lắm, chia làm sân trước và sân sau. Giữa sân là một cây bồ đề cổ thụ, bộ rễ to khỏe bám sâu vào lòng đất, ẩn mình trong những tán lá xanh mướt là những quả nhỏ hình tròn. Tô Ngải Chân ngẩng đầu nhìn, cảm thấy rất mới lạ.
“Thích không?”, Tạ Sở Ngọc đẩy cậu lại gần gốc cây.
“Lần đầu anh nhìn thấy.” Tô Ngải Chân mỉm cười, đưa mắt nhìn xung quanh. “Mọi người đang cầu nguyện gì vậy? Cũng là cầu bình an sao?”
“Cầu bình an, cầu tài lộc, cầu duyên.”
Tô Ngải Chân nói: “Vậy anh cũng cầu cho bé Táo một cái, mong con luôn khỏe mạnh.”
Tạ Sở Ngọc đẩy cậu vào sân trước, bên trong rất đông người, bậc thang lên xuống tấp nập. Tô Ngải Chân nói với hắn: “Em đợi anh ở đây nhé.”
“Cùng vào đi.”
“Không cần đâu, không sao mà. Cầu cho bé Táo xong thì chúng ta về thôi.”
Có lẽ câu nói “chúng ta” và “về nhà” của Tô Ngải Chân đã khiến Tạ Sở Ngọc lay động, hắn gật đầu đồng ý.
“Em gọi tài xế đến đón.”
Tô Ngải Chân ngăn cản: “Không cần phiền vậy đâu, có chuyện gì chứ, anh đợi em ở đây là được.”
Việc cầu bùa bình an không mất nhiều thời gian. Tạ Sở Ngọc vừa bước vào đã ngoái đầu nhìn Tô Ngải Chân, Omega cách đó không xa đang mỉm cười với hắn, ánh nắng chan hòa rọi lên mái tóc mềm mại cho đến bờ vai, Tạ Sở Ngọc cảm thấy nhịp tim mình như lạc mất một nhịp.
Vẫn cảm thấy không yên tâm, Tạ Sở Ngọc vẫn quyết định gọi tài xế đến. Trong lúc chờ đợi, hắn vừa gọi điện thoại cho tài xế vừa không quên liếc nhìn về phía Tô Ngải Chân.
Chỉ trong tích tắc, một bóng dáng bất ngờ lao đến, va mạnh vào Omega. Tạ Sở Ngọc trơ mắt nhìn Tô Ngải Chân ngã khỏi xe lăn, hai tay chống xuống nền xi măng bụi bặm.
“Tô Ngải Chân!”, Tạ Sở Ngọc hốt hoảng chạy đến ôm cậu. Bên cạnh, cậu bé kia sợ hãi, lắp bắp: “Xin lỗi, cháu không cố ý, cháu…”
Có lẽ là do biểu hiện của Tạ Sở Ngọc quá đáng sợ, cậu bé hoảng hốt suýt khóc: “Xin lỗi, xin lỗi ạ.”
Tô Ngải Chân an ủi: “Không sao đâu, lần sau cháu đừng chạy nhanh như vậy nữa, biết chưa?”
Cậu bé mếu máo gật đầu, nước mắt lưng tròng. Tạ Sở Ngọc suýt nữa thì mắng chửi, nhưng cố kìm nén lại.
“Về nhà.”
Tô Ngải Chân cũng không muốn nói gì thêm, sợ ở lại sẽ gây thêm phiền phức nên đành theo về nhà.
“Xin lỗi.” Tô Ngải Chân cất tiếng.
“Xin lỗi em làm gì?”, giọng Alpha có chút cứng nhắc, Tô Ngải Chân nghe ra được. Cậu im lặng, tâm trạng cũng trùng xuống, vừa rồi ngã xuống đất, tay bị trầy xước, giờ bắt đầu âm ỉ đau. Hai người cứ im lặng trở về nhà như vậy.
Tô Ngải Chân vừa vào nhà đã đi thẳng vào phòng ngủ tìm bé Táo, Nhã Quân cũng không cho cậu bế, Tạ Sở Ngọc chỉ đành đứng im trong phòng khách, bất động.
Dì Thu hỏi hắn: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.”
Hai người kia, một người hai người đều im lặng, dì Thu cũng không tiện hỏi thêm, thở dài xoay người định rời đi. Bỗng nhiên, từ trong phòng ngủ vang lên tiếng động mạnh, tiếp đó là tiếng khóc không ngừng của bé Táo. Tạ Sở Ngọc lập tức đẩy cửa bước vào, dì Thu và Nhã Quân cũng vội vàng theo sau.
Bé Táo nằm trong nôi khóc đến mức mặt đỏ bừng, hai tay bấu chặt lấy một góc chăn giật qua giật lại, như thể đang sợ hãi điều gì. Còn Tô Ngải Chân thì lại ngã sấp bên cạnh nôi, xe lăn đổ nghiêng, Omega cúi đầu, hai tay bám chặt thành nôi muốn đứng dậy, những ngón tay trắng bệch nắm chặt đến mức không còn chút huyết sắc nào. Tạ Sở Ngọc không nói hai lời, lập tức cúi người ôm cậu lên.
Dì Thu vội vàng bế bé Táo dỗ dành: “Ngoan nào, không sao rồi, nín nào con.”
Tô Ngải Chân lại bất thường vùi mình trong lòng Tạ Sở Ngọc. Nếu như không cảm nhận được nhịp tim của Omega, Tạ Sở Ngọc còn tưởng rằng cậu đã ngất xỉu.
Hắn chú ý đến cổ tay sưng đỏ của cậu, liền nói với hai người phía sau: “Mọi người ra ngoài trước đi.”
Nhã Quân và dì Thu chỉ đành ôm bé rời khỏi phòng. Sau khi cửa phòng đóng lại, tiếng khóc của bé Táo nhỏ dần.
Tạ Sở Ngọc vẫn giữ tư thế ôm, Tô Ngải Chân đối diện với hắn, cả người nhẹ nhàng run rẩy trong lòng hắn. Tạ Sở Ngọc đưa tay vuốt ve mái tóc cậu, từ trên xuống dưới.
“Đau không?”, Tạ Sở Ngọc hỏi.
“Không đau.”
Tạ Sở Ngọc sững người, đưa tay nắm lấy cổ tay vừa bị va đập của cậu, mới phát hiện lòng bàn tay cậu đã rách da, hắn nuốt khan một cái, nắm chặt lấy bàn tay ấy, nói với Tô Ngải Chân: “Em tìm được một bác sĩ khác rồi, hẹn được ngày giờ cụ thể thì sẽ đưa anh đi khám.”
Tô Ngải Chân chậm rãi lắc đầu trong lòng hắn: “Không chữa được đâu.”
“Sẽ khỏi thôi.”
“Tiểu Sở…”, Tô Ngải Chân nghẹn ngào, “Đừng phí công nữa. Anh có thể đứng dậy hay không thật sự không quan trọng.”
“Vậy cái gì mới quan trọng?”, Tạ Sở Ngọc chau mày hỏi.
Tô Ngải Chân khẽ nói: “Không gây thêm phiền phức cho mọi người là quan trọng nhất.”
Cánh tay Tạ Sở Ngọc vô thức siết chặt. “Tô Ngải Chân, tại sao anh lại bài xích việc đi khám như vậy?”
“Anh không bài xích.”, Tô Ngải Chân ngước đôi mắt đã ươn ướt lên nhìn Alpha mình yêu thầm nhiều năm như vậy, “Anh chỉ… Anh…”
Vùng da quanh tuyến thể nhạy cảm của cậu vẫn còn lưu lại dấu răng của Tạ Sở Ngọc từ kỳ động dục trước đó. Những dấu ấn hắn để lại trên người cậu đều cho thấy Omega này thuộc về hắn.
Nhưng Tạ Sở Ngọc lại không khỏi cảm thấy, dường như Tô Ngải Chân không thuộc về hắn. Giữa bọn họ như có một khoảng cách vô hình. Hắn chợt nhớ đến bức thư mà Omega viết cho mình, bức thư tình muộn màng nhiều năm ấy, phải đến bây giờ hắn mới được đọc. Hắn đọc đi đọc lại, từng câu từng chữ, từng phần tình cảm mà Tô Ngải Chân dành cho hắn, hắn đều cảm nhận được. Vậy mà hắn lại chưa từng cho Tô Ngải Chân bất kỳ điều gì, đến nỗi Omega thậm chí còn không tin vào tình cảm của hắn.
Hắn lại không hiểu nổi nữa rồi.
Hai lần ngã xe liên tiếp ngày hôm nay lại khiến cậu nhớ đến những chuyện này. Nếu như Tịnh Thu không qua đời, thì có phải cậu đã không cần phải ngồi xe lăn suốt bao nhiêu năm như vậy?
Bé Táo có một người ba không thể đứng dậy được, chắc chắn là một điều rất đáng thương.
“Đừng trách anh được không?”, Tô Ngải Chân bật khóc, nước mắt lã chã rơi, nhưng cậu lại cố kìm nén tiếng nấc, chỉ lặp đi lặp lại: “Đừng trách anh.”
Tạ Sở Ngọc cảm thấy như có ai đó đang bóp nghẹn trái tim mình, cổ họng khô khốc. “Em chưa từng trách anh.”
Ngay từ đầu hắn đã sai rồi, hắn xa cách Tô Ngải Chân, cự tuyệt tình cảm của cậu, cho rằng như vậy là kết thúc tốt đẹp nhất cho cả hai, nhưng thực chất chỉ là không ngừng làm tổn thương cậu, khiến Omega đến tận bây giờ vẫn không thể quên đi, buông bỏ được.
“Tô Ngải Chân, em chưa từng trách anh, càng không phải vì chuyện đó mà ghét bỏ anh, chưa từng!”, Tạ Sở Ngọc lau đi giọt nước mắt trên má Tô Ngải Chân, Omega nhận ra hôm nay hình như mình lại gây thêm phiền phức, vừa định lên tiếng xin lỗi, đã bị Tạ Sở Ngọc hôn lên môi.
Đầu lưỡi cẩn thận liếm láp đôi môi ướt át vì nước mắt của Tô Ngải Chân, nụ hôn dịu dàng như muốn nói với cậu, đừng khóc nữa.
Tạ Sở Ngọc rời đi vào buổi tối. Tô Ngải Chân ngủ say không biết gì, hắn bế bé Táo một lúc rồi mới rời đi.
Nhã Quân do dự không biết có nên gọi Tô Ngải Chân dậy ăn cơm không, dì Thu bảo cô cứ chờ thêm chút nữa.
“Tiểu Ngải với Tạ tiên sinh, họ… có thật sự ly hôn không ạ?”, Nhã Quân dè dặt hỏi.
“Ai mà biết được chứ”, dì Thu vừa dỗ dành đứa trẻ trong lòng vừa nói, “Ai biết được chuyện tương lai chứ, phải không bé Táo?”
Tô Ngải Chân tỉnh dậy lúc chín giờ tối, đèn ngủ đầu giường vẫn sáng, con trai đã ngủ ngon lành trong nôi, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính ửng hồng.
“Hôm nay con giật mình rồi phải không? Lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Tô Ngải Chân không thấy Tạ Sở Ngọc đâu, chỉ thấy một phong thư đặt cạnh giường, giống hệt với phong thư cậu từng gửi cho Tạ Sở Ngọc trước đây, cũng là phong bì màu hồng nhạt, trên đó viết tên của Tô Ngải Chân.
Đôi tay cậu cứng đờ, mãi không dám mở ra, hốc mắt bắt đầu nóng lên. Tô Ngải Chân dùng sức dụi mắt rồi mới run rẩy mở phong thư ra.
Tô Ngải Chân
Xin lỗi vì đã để anh phải chờ bức thư này lâu như vậy. Ban đầu, em định chờ đến khi chúng ta làm hòa, sẽ chọn một ngày nào đó thật đẹp, ví dụ như sinh nhật anh chẳng hạn, rồi mới đưa cho anh. Nhưng mà em nhận ra, hình như không thể đợi đến lúc đó được nữa rồi.
Anh cũng biết đấy, em vốn vụng về trong cách ăn nói, cũng không biết cách để ý đến cảm nhận của người khác. Sau khi bố mẹ qua đời, bác cả đưa em về nuôi, nhưng bác lại rất bận, nên gần như em luôn sống một mình. Vốn ít nói, lại càng lười hơn, thật khó có thể tin được một người như em lại có thể khiến anh thích lâu đến vậy.
Lần đầu tiên em biết anh thích mình là vào một đêm em bị sốt lúc mười bảy tuổi, anh đã nắm lấy bóng của em. Em vẫn nhớ rõ đêm hôm đó, nhưng lúc ấy em cứ ngỡ đó là Tịnh Thu. Những viên kẹo anh đưa, em cũng nghĩ là của Tịnh Thu. Anh nói những điều đó không quan trọng, vậy thì cứ coi như không quan trọng đi, chúng ta hãy nói về những điều quan trọng.
Không phải em ghét anh vì cái chết của Tịnh Thu, điều này em đã nói rồi. Nhưng có lẽ em cần phải nói rõ ràng hơn một chút.
Lần đầu tiên em phát hiện ra tình cảm của anh là vào cái đêm em bị sốt năm mười bảy tuổi, lúc đó anh đã nắm lấy bóng của em. Kể từ đó, em bắt đầu xa cách anh, ban đầu chỉ là cảm thấy mối quan hệ giữa chúng ta không nên có bất kỳ thay đổi nào khác, nhưng sau này mọi thứ đã thay đổi, em cũng không rõ nữa.
Em cũng giống như anh, luôn tự trách bản thân. Tự trách vì đã cãi nhau với Tịnh Thu, khiến cậu ấy bốc đồng tìm Chung Yến Đình xin xỏ, để rồi lên chuyến xe khách định mệnh đó. Đã có một khoảng thời gian dài em chìm trong đau khổ và dằn vặt, tự trách bản thân sao còn sống trên đời khi chính bản thân mình hại chết cậu ấy.
Tịnh Thu ra đi, còn anh thì không thể đứng dậy được nữa, đều là lỗi của em.
Em luôn che mắt anh, không phải là vì muốn nhìn thấy Tịnh Thu, mà là sợ anh nhìn thấy em, sợ anh thích em, càng sợ bản thân mình cũng sẽ có tình cảm với anh.
Một người như em thì có gì đáng để yêu chứ?
Nhưng mà em cũng thấy rất may mắn, bởi vì Tô Ngải Chân thích em rất nhiều, còn sinh cho em một bé Táo đáng yêu. Thế nhưng, dường như bây giờ, Tô Ngải Chân đã không còn thích em nữa rồi.
Em lại bắt đầu sợ hãi rồi.
Tô Ngải Chân, lòng tham không có gì sai trái cả, bởi vì thích nên mới tham lam. Vậy nên bây giờ đây, em cũng rất mong chờ câu trả lời từ anh.
_Mỗi lần ôm anh, nhìn anh, đều là vì anh là Tô Ngải Chân. _
Xin lỗi anh, đã cho anh một khởi đầu không mấy tốt đẹp, khiến cho Tô Ngải Chân, quán quân “nhẫn nhịn” không thể giành được vị trí số một nữa.
Em muốn nói lời xin lỗi với anh thêm nhiều lần nữa, nhưng em lại nghĩ, giữa vợ chồng với nhau thì không cần thiết phải khách sáo như vậy (chúng ta còn chưa ly hôn, vẫn có thể gọi như thế nhỉ).
Tô Ngải Chân, mùa xuân rất đẹp, nhưng anh cũng đừng sợ hãi mùa đông, bởi vì những năm tháng sau này, sẽ luôn có bé Táo và em bên cạnh anh.
Còn nữa, Tạ Sở Ngọc mười tám tuổi đã nhận được thư của anh rồi. Tạ Sở Ngọc mười tám tuổi cũng đồng ý lời tỏ tình của anh.
Ngủ ngon!