Một Nửa Sự Thật

Chương 33: Người hắn thích




Kể từ ngày đón bé con về, Tô Ngải Chân cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều rất trọn vẹn. Hai ngày sau tiệc mừng đầy tháng, cho con bú xong, cậu nhờ Nhã Quân đưa mình ra ngoài gặp Khương Lý.

Thời tiết không tốt lắm, mưa lất phất, không khí ẩm ướt.

Trong một quán trà sữa, Khương Lai ôm ly trà sữa cỡ đại, miệng phồng lên nhai chóp chép. Khương Lý ngồi bên cạnh vừa lấy khăn giấy lau miệng cho con, vừa dặn dò: “Chậm thôi, chảy hết ra ngoài rồi kìa.”

“Ngon lắm ba ơi!” Bé con đưa ly trà sữa về phía Khương Lý: “Ba uống thử đi.”

Khương Lý mỉm cười: “Con uống đi.”

“Vâng ạ.”

Mãi đến lúc Tô Ngải Chân lên tiếng chào, Khương Lý mới thấy cậu, vội vàng nói: “Cậu đến rồi à.”

“Ừm. Xin lỗi, mọi người đợi lâu chưa?” Tô Ngải Chân cảm thấy có lỗi. Rõ ràng cậu đã đến sớm hơn mười lăm phút, không ngờ Khương Lý còn đến sớm hơn.

“Không có đâu, tụi mình cũng vừa đến thôi.”

Nhã Quân ở phía sau nói: “Hai người cứ trò chuyện đi, tôi ra xe đợi, xong việc thì gọi tôi.”

“Được.”

Khương Lai nuốt hết trà sữa trong miệng, ngoan ngoãn chào cậu. Tô Ngải Chân rất quý bé, đưa túi đồ trên tay cho bé: “Mua cho con trên đường đến đây nè, bánh ngọt đó.”

Mắt Khương Lai sáng lên, nhưng không nhận ngay, đợi đến khi Khương Lý đồng ý, cậu bé mới rụt rè nói cảm ơn.

“Không cần khách sáo đâu.”

Khương Lý nói: “Có phải đột ngột hẹn cậu thế này đường đột lắm không? Dạo này tụi mình qua đây là để kiểm tra tuyến thể cho Chung Yến Đình, xong việc sẽ quay về quê.”

“Tất nhiên là không rồi. Anh ấy khỏe không?”

“Cũng ổn.”

Khương Lý im lặng một lúc, ngại ngùng tặng Tô Ngải Chân một món quà.

Đó là một chú chó nhỏ bằng gỗ. Khương Lý đặt nó lên bàn, đẩy về phía cậu. Tô Ngải Chân sững sờ một lúc lâu, Khương Lý tưởng cậu không thích, ấp úng giải thích: “Con trước đó bị Chung Yến Đình lấy về rồi. Mình đoán cậu thích chó con, con này là do tự tay mình làm đó, mình cũng biết khắc đấy, còn đẹp hơn của Chung Yến Đình nhiều! Mình cũng không biết tặng cậu cái gì, lúc trước lúc kết hôn, cậu tặng mình cốc và tranh, nên mình cũng muốn tặng lại cậu một món. Tuy Chung Yến Đình nói sẽ lo liệu, nhưng mình vẫn muốn tự tay chuẩn bị thêm một món quà nữa.”

Chú chó nhỏ mũm mĩm, thè lưỡi, trông đáng yêu hơn hẳn chú chó mà Tạ Sở Ngọc xin được từ Chung Yến Đình trước đây. Cậu bỗng cảm thấy mềm lòng, đưa tay nhận lấy.

“Cảm ơn cậu. Đáng yêu thật đấy.”

Nghe Tô Ngải Chân khen ngợi không chút che giấu, Khương Lý thở phào nhẹ nhõm: “Cậu thích là tốt rồi.”

Họ nói chuyện phiếm trong quán trà sữa một lúc, chủ yếu là về em bé. Một lát sau, Khương Lý phải đi.

“Chung Yến Đình đang đợi mình, mình đi trước đây.”

“Ừm, chào cậu.”

Nhìn theo Khương Lý và Khương Lai lên xe, đoán Chung Yến Đình đang ở trong đó, Tô Ngải Chân cũng lên xe chuẩn bị về nhà.

Chú chó nhỏ bằng gỗ khiến cậu nhớ đến con rùa nhỏ mà Tạ Sở Ngọc đã tặng mình. Kỳ thực cậu cũng không hiểu vì sao lại tặng rùa nhỏ, bởi vì cậu vốn chẳng phải người thích đồ chạm khắc, nhưng chỉ cần là Tạ Sở Ngọc tặng thì cậu đều thích.

Bởi vì chưa từng nhận được gì từ Alpha nào khác, nên cho dù chỉ có một món đồ nho nhỏ cũng khiến cậu vô cùng trân trọng.

Xe dừng lại giữa đường, Tô Ngải Chân ôm chú chó nhỏ, hỏi tài xế: “Sao thế ạ?”

“Xe gặp chút trục trặc, để tôi xem sao.”

Có vẻ như xe bị chết máy, không khởi động được, tài xế đã liên lạc để người đến sửa. Tô Ngải Chân và Nhã Quân đành ngồi đợi trong xe.

Có người gõ cửa sổ xe, Tô Ngải Chân giật mình. Qua lớp kính, cậu nhìn thấy Tạ Sở Ngọc đang đứng bên ngoài.

Trên con đường đầy ắp tiếng còi xe inh ỏi, Alpha cúi người, gõ nhẹ vào cửa kính một lần nữa. Tô Ngải Chân vội vàng đưa tay mở cửa.

“Lên xe em đi, em đưa anh về.”

Tô Ngải Chân tự nhủ với lòng, giờ là giờ cao điểm, không biết phải đợi bao lâu mới có người đến đón, hơn nữa cũng vì muốn về nhà gặp con sớm, thế nên cậu mới đồng ý lên xe Tạ Sở Ngọc.

Trên người Alpha vẫn phảng phất hương thơm dễ chịu, khiến người ta an tâm. Nhưng nhiệt độ cơ thể hắn rất cao, nóng đến nỗi cách một lớp quần áo, Tô Ngải Chân vẫn cảm nhận được rõ ràng. Cậu ôm chú chó nhỏ bằng gỗ, được Tạ Sở Ngọc ôm vào xe. Nhã Quân ngồi ở ghế phụ, Tạ Sở Ngọc ngồi bên cạnh cậu, kêu tài xế đưa cậu về nhà.

Ngay từ khi ôm Tô Ngải Chân ra khỏi xe, hắn đã nhìn thấy món đồ khắc gỗ trên tay cậu, ánh mắt tối sầm lại, nhưng không nói gì.

“Sao em lại ở đây?”

Cậu cứ ngỡ Tạ Sở Ngọc sẽ nói tình cờ hoặc tiện đường, nào ngờ Alpha quay đầu lại, đáp thẳng: “Em đi theo anh đấy.”

Tô Ngải Chân nhất thời nghẹn họng.

“Giật mình à?” Tạ Sở Ngọc bật cười, giải thích: “Vừa hay nhìn thấy xe Chung Yến Đình nên nhìn thêm chút thôi.”

Chú chó nhỏ trong tay bị cậu siết chặt, tỏa ra hơi nóng. Đã lâu lắm rồi, cậu mới ở trong một không gian kín với Tạ Sở Ngọc như vậy, đến mức cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.

“Em có thể đến thăm Tôm Nhỏ không?” Tạ Sở Ngọc đột ngột hỏi.

Tô Ngải Chân cúi đầu, im lặng một lúc: “Được chứ.”

Trên đường về, không khí trong xe rất yên tĩnh, nhưng Tô Ngải Chân lại cảm thấy mùi hương tin tức tố trên người Tạ Sở Ngọc có gì đó là lạ.

Cậu cho rằng đó chỉ là ảo giác của mình, nên không nghĩ nhiều.

Tôm Nhỏ đang ngủ. Tô Ngải Chân ra ngoài không lâu, dì Thu thấy Tạ Sở Ngọc, có vẻ hơi bất ngờ: “Cậu Tạ.”

Tạ Sở Ngọc gật đầu với dì, sau đó cùng Tô Ngải Chân vào phòng ngủ.

Tôm Nhỏ đang ngủ ngon lành trong nôi. Thằng bé đã mũm mĩm hơn nhiều so với lúc mới xuất viện, làn da cũng trắng trẻo giống hệt Tô Ngải Chân. Tạ Sở Ngọc nhìn bé không chớp mắt, cảm giác thật kỳ lạ.

Tô Ngải Chân đặt chú chó nhỏ bằng gỗ lên đuôi giường, hỏi hắn: “Em muốn bế con không?”

Tạ Sở Ngọc rõ ràng cứng người, sau hai giây mới lên tiếng: “Thôi, bé đang ngủ, đừng đánh thức con.”

Ánh sáng trong phòng không được tốt, bên ngoài cũng chẳng có nắng, rèm cửa lại được kéo kín mít, chỉ có một chiếc đèn ngủ. Giọng Tạ Sở Ngọc rất trầm: “Ban ngày không cần kéo rèm đâu.”

“Sao vậy em?”

“Sẽ ảnh hưởng đến thị lực của con.”

Tô Ngải Chân à một tiếng, cậu chưa từng nghĩ đến chuyện này, vội vàng nói: “Vậy anh mở ra nhé.”

Cậu nghe thấy tiếng cười của Alpha, rất khẽ, khiến cậu cảm thấy như mình vừa phạm lỗi, đỏ mặt. Đây là lần đầu tiên cậu chăm con, nhiều chuyện không hiểu, chỉ sợ ánh sáng chiếu vào sẽ khiến con khó chịu.

Vài phút sau, Tôm Nhỏ khóc ré lên.

“Em bế con cho anh với.”

Alpha đứng im, giải thích: “Con đói rồi, phải cho bú sữa.”

Tạ Sở Ngọc hoàn toàn không biết dỗ dành đứa trẻ đang khóc. Thằng bé giơ tay đá chân loạn xạ, khóc to đến tội nghiệp. Hắn luống cuống bế thằng bé lên, vụng về nhét vào lòng Tô Ngải Chân.

Đây là lần đầu tiên Tô Ngải Chân thấy hắn luống cuống như vậy, thật thú vị. Cậu ôm con trai vào lòng, ngước mắt nhìn hắn: “Hay là em ra ngoài trước đi?”

“Sao em không thể ở đây?”

Tô Ngải Chân cúi đầu, vỗ về sau lưng đứa nhỏ: “Anh phải cho con bú.” Tạ Sở Ngọc phát hiện đầu óc mình như thể ngừng hoạt động, xoay người, quay lưng về phía Omega: “Anh cho con bú đi, em không nhìn đâu.”

Tiếng khóc của đứa trẻ nhanh chóng im bặt, chỉ còn tiếng mút sữa khe khẽ, nghe rất mãn nguyện, cùng với giọng dỗ dành dịu dàng của Omega.

“Bé ngoan thật.”

Tạ Sở Ngọc cảm thấy thái dương giật giật, không được thoải mái cho lắm. Vết hằn mềm mại của đứa nhỏ dường như vẫn còn đọng lại trên lòng bàn tay hắn.

“Con tên gì thế?”

Tô Ngải Chân một tay đỡ lấy cơ thể bé con, tay kia xoa xoa đầu bé: “Tên là Tảo.”

“Tảo của quả táo ấy hả?” Tạ Sở Ngọc khẽ cười: “Vẫn là Tôm Nhỏ hay hơn.”

“Mới không phải, Tảo dễ thương mà.”

Tạ Sở Ngọc không cho ý kiến: “Vậy đặt tên khai sinh là Vọng Chân đi.”

Tô Ngải Chân lập tức hiểu ra hàm nghĩa cái tên này, cau mày tỏ vẻ không hài lòng: “Làm gì có ai đặt tên như vậy.”

“Em đấy.”

Giọng điệu Alpha rất nghiêm túc, không giống như đang đùa, Tô Ngải Chân mím môi: “Không được đặt tên này.”

Bé con bú no thì ngủ tiếp, chỉ có ăn với ngủ. Tô Ngải Chân cảm thấy so với Tôm Nhỏ, bé con càng giống một chú heo con hơn. Cậu đặt con trở lại nôi.

“Xong rồi.”

Nghe thấy thế, Tạ Sở Ngọc quay người lại, gò má có chút đỏ ửng bất thường.

“Em không khỏe à?” Hình như từ lúc ở trên xe đến giờ, nhiệt độ cơ thể Alpha luôn cao bất thường.

“Tô Ngải Chân.” Tạ Sở Ngọc nhìn sâu vào mắt cậu: “Em có thể ôm anh không?”

Chưa kịp để Tô Ngải Chân trả lời, Alpha đã tiến về phía cậu. Như mọi khi, hắn cúi xuống ôm lấy cậu. Hương thơm tin tức tố xộc thẳng vào khoang mũi khiến tầm mắt cậu bắt đầu trở nên mơ hồ.

“Sở Ngọc?” Cậu chống tay lên vai hắn, vô tình chạm vào cổ họng nóng rực của hắn. Nhiệt độ này quả thật cao bất thường.

Tạ Sở Ngọc ôm cậu ngã xuống giường, hai người không còn chút khe hở.

“Em làm gì vậy?” Tô Ngải Chân cố đẩy hắn ra.

“Em hơi khó chịu, chỉ ôm một cái thôi.” Giọng hắn rất trầm, có phần yếu ớt.

Hương thơm tin tức tố bao bọc lấy Tô Ngải Chân. Cậu bị động vùi mặt vào lồng ngực hắn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn. Hai bầu ngực sữa vừa mới cho con bú cũng vô tình cọ xát vào người hắn.

Hơi thở nóng bỏng của Alpha phả lên đỉnh đầu cậu. Tô Ngải Chân không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào chiếc nôi của Tôm Nhỏ.

“Em sốt à?”

Tạ Sở Ngọc đánh trống lảng: “Tên Tảo nghe không hay.”

Tô Ngải Chân ngẩng đầu lên, trong ánh đèn ngủ le lói, nhìn hàng mi đen nhánh của Tạ Sở Ngọc: “Hay mà.”

“Tô Ngải Chân.” Tạ Sở Ngọc đột nhiên gọi tên cậu.

“Sao thế?”

So với “Em muốn nói gì?” hoặc “Có chuyện gì vậy?”, Tô Ngải Chân quen dùng câu “Sao thế?” hơn để bày tỏ nghi vấn của mình.

Cậu cảm nhận được Alpha đang ngửi mùi tin tức tố của mình, điều này khiến đầu óc cậu không thể hoạt động bình thường.

“Em có một câu muốn hỏi anh.”

Tô Ngải Chân chớp chớp mắt trong lòng hắn, chữ “Được” còn chưa kịp thốt ra, Alpha đã lên tiếng: “Vì sao Chung Yến Đình biết kẹo là do anh tặng?”

Tô Ngải Chân không ngờ hắn lại hỏi câu này, hoàn toàn không biết trả lời như thế nào. Chung Yến Đình biết chuyện này đã lâu, có lẽ là trước khi hai người xác nhận kết hôn, lúc đó cậu mua kẹo tình cờ bị hắn nhìn thấy.

Thấy Tô Ngải Chân im lặng, Tạ Sở Ngọc tự mình nói tiếp: “Cũng phải, hai người từng đính hôn, lại sống chung, biết cũng bình thường.”

“Sở Ngọc.” Tô Ngải Chân ngẩng đầu, nhìn hắn trong ánh sáng yếu ớt: “Anh với cậu ấy không có gì đâu.”

“Ồ, không có gì.”

Tạ Sở Ngọc có gì đó rất lạ, Tô Ngải Chân muốn nói việc Chung Yến Đình biết là ngoài ý muốn, nhưng lại cảm thấy hiện tại nói ra cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

“Tin tức tố của anh là hoa hồng.” Tạ Sở Ngọc hơi lùi ra một chút, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Vậy sao kỳ động dục đó em lại ngửi thấy mùi hoa cúc?”

Tô Ngải Chân ngẩn người ra vài giây mới nhận ra có lẽ Alpha đã đọc được lá thư của mình.

“Hôm đó anh vừa mua một bó cúc họa mi, định mang về tặng Tịnh Thu.” Cậu thành thật nói, những điều đã viết trong thư thì không cần phải giấu diếm. Cậu không hề nhận ra trong mắt Alpha không ngừng dâng lên tia sáng kỳ lạ, như thể lọ mực bị đổ.

Tô Ngải Chân cảm thấy vai mình nặng trĩu, mang theo hơi nóng ẩm ướt, Alpha cúi đầu xuống, mái tóc màu vàng nhạt dưới ánh đèn ngủ.

“Hôm đó em đã ôm anh như thế nào?”

Tô Ngải Chân lập tức hiểu ý hắn, cậu nóng bừng mặt, lắc đầu: “Quên rồi.”

Tạ Sở Ngọc mười lăm tuổi không cao như vậy, cũng không thể ôm trọn cậu vào lòng, chỉ có thể dựa dẫm vào người cậu.

Cậu cảm nhận được hơi thở nặng nề của Alpha và gương mặt hắn đang ngày càng tới gần.

“Em hôn anh sao?”

Tô Ngải Chân vẫn lắc đầu, hàng mi run rẩy cụp xuống: “Quên rồi.”

Tạ Sở Ngọc hôn từ sống mũi đến khóe miệng cậu, những cái chạm rất nhẹ. Thỉnh thoảng, hắn lại thè lưỡi liếm môi cậu, sau đó ngậm lấy đôi môi cậu, từ từ mút mát. Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng nước bọt nhớp nháp.

Nụ hôn bất ngờ trong phòng bệnh năm mười bảy tuổi vụt đến rồi vụt đi, còn nụ hôn lúc này lại khiến Tô Ngải Chân chìm trong cảm giác say mê khó tả, gần như tan chảy.

Cậu không phải chưa từng hôn Tạ Sở Ngọc, nhưng hôm nay lại đặc biệt khác thường, cụ thể là khác thường ở đâu, cậu cũng không nói rõ được.

“Tô Ngải Chân, tìm được bùa bình an chưa?” Tạ Sở Ngọc nói: “Vợ em rất thích, em phải đưa cho anh ấy.”

Nụ hôn khiến đầu óc Tô Ngải Chân trở nên trống rỗng. Cậu cắn nhẹ đầu lưỡi, nói: “Cậu ấy không thích đâu.”

“Anh ấy thích, thích bùa bình an, thích nhẫn, cũng thích rùa con.”

Tim như thắt lại, chưa bao giờ Tạ Sở Ngọc khao khát Tô Ngải Chân đến vậy. Hắn siết chặt vòng tay, siết chặt lấy cậu, giọng nói có chút run rẩy khó kiềm chế.

“Xin lỗi.” Hắn xin lỗi Tô Ngải Chân: “Là lỗi của em, xin lỗi anh.”