Một Nửa Sự Thật

Chương 31: Rất quan trọng




Sau khi đi vệ sinh xong, Tô Ngải Chân liền chìm vào giấc ngủ, hơi thở rất nông. Ánh đèn ngủ phác họa lên khuôn mặt gầy gò của Omega một đường cong mềm mại. Tạ Sở Ngọc ngồi bên giường cậu, nắm lấy ngón tay lộ ra ngoài chăn, bầu bạn với cậu cả đêm.

Thời tiết ấm dần lên sau khi bước vào mùa xuân, Tô Ngải Chân đã ở viện một tuần kể từ khi tỉnh lại. Sức khỏe cậu đang dần hồi phục, bác sĩ nói thêm hai ngày nữa để theo dõi, nếu không có vấn đề gì có thể xuất viện. Trước đó, cậu tình cờ gặp lại Giang Kỳ.

“Lâu rồi không gặp.” Giang Kỳ tay cầm hộp kim châm, cười chào hỏi Tô Ngải Chân: “Sao tôi không thấy cậu đến phòng khám nữa, hóa ra là đã sinh rồi à?”

Tô Ngải Chân đáp: “Ừm, sinh non.”

“Hồi phục thế nào rồi?” Giang Kỳ vừa trò chuyện vừa vén ống quần của cậu lên.

“Khá tốt, sắp được xuất viện rồi.”

“Vậy thì tốt, là trai hay gái?”

Giang Kỳ rất giỏi bắt chuyện, bầu không khí trong phòng bệnh thoải mái, Tô Ngải Chân cũng vui vẻ trò chuyện cùng anh về em bé.

“Là bé trai.”

“Tốt quá, chị dâu tôi cũng mới sinh cách đây hai hôm, thằng bé nhăn nheo như con khỉ, tôi chỉ thuận miệng nói vậy mà bị anh trai mắng cho một trận.”

Tô Ngải Chân không nhịn được cười: “Anh trai cậu lo lắng cho con là chuyện bình thường mà.”

“Anh ấy đang lo cho vợ thì có, sợ tôi nói linh tinh trước mặt chị ấy.”

“Vậy thì tình cảm của họ rất tốt.”

Giang Kỳ liếc nhìn cậu một cái, nói: “Cậu và Alpha của cậu chẳng phải cũng vậy sao?”

Tô Ngải Chân khựng lại, cúi đầu không tiếp tục chủ đề này nữa.

Nhã Quân từ ngoài bước vào, một tay xách theo bình nước, một tay ôm bó hoa hồng, hỏi cậu: “Ngải Chân, cậu muốn uống nước không?”

“Không cần đâu.” Tô Ngải Chân quay sang hỏi Giang Kỳ: “Bác sĩ Giang uống không?”

“Tôi cũng không uống, cảm ơn.”

Nhã Quân lấy bó hoa trong bình ra, sau đó cắm bó hoa hồng mới vào. Tô Ngải Chân nhìn kỹ một lúc, hỏi: “Là Tiểu Sở tặng sao?”

Tạ Sở Ngọc mỗi ngày đều mang hoa đến, đều là hoa hồng các loại, vừa đẹp vừa thơm.

“Ừm, vừa ra khỏi thang máy thì gặp anh ấy đi vào, hình như anh ấy có việc bận nên nhờ tôi mang vào.”

Tô Ngải Chân nhìn bó hoa ngẩn người, nghĩ thầm vừa nãy là Tạ Sở Ngọc đến sao? Giang Kỳ gọi cậu một tiếng, cậu mới hoàn hồn.

“Sao thế bác sĩ Giang?”

“Chân cậu bây giờ vẫn không còn chút cảm giác nào sao?”

Tô Ngải Chân cũng không hy vọng gì vào chuyện này, “Gần như vậy, đã lâu rồi tôi không còn cảm giác được gì.”

“Đợi cậu hoàn toàn hồi phục, đến gặp thầy tôi xem sao, dù không thể giống người bình thường, nhưng nếu có thể đứng dậy một chút thì cũng tốt.” Giang Kỳ nói: “Alpha của cậu hai hôm nay toàn đến tìm thầy tôi, anh ấy rất lo lắng cho chân của cậu.”

Tô Ngải Chân nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, “Vậy à.”

Giang Kỳ ừ một tiếng, nói với cậu: “Nào, đổi chân khác.”

Tô Ngải Chân nhận ra, dạo gần đây Tạ Sở Ngọc đến không còn thường xuyên nữa, có lẽ là do công việc quá bận rộn. Hắn đến thường là buổi chiều thậm chí là buổi tối, vốn dĩ chuyện này cũng không có gì to chuyện, chỉ là nếu Tạ Sở Ngọc không ở đây, cậu sẽ không được thường xuyên đi thăm con.

Cậu dự định xuất viện vào tuần sau, nhưng lại bị trì hoãn thêm hai ngày. Sáng ngày xuất viện, ba cậu đến, phía sau còn có Tạ Chính, Nhã Quân và dì Thu giúp cậu thu dọn đồ đạc.

“Bác Tạ.”

Tạ Chính mặc áo blouse trắng, nói chuyện với cậu: “Ngải Chân, con thấy sức khỏe thế nào rồi?”

“Dạ con khỏe.”

Tô Ngải Chân đoán được ông muốn nói gì, mỉm cười với ông: “Bác Tạ, cảm ơn bác thời gian qua đã quan tâm, con đi trước đây ạ.”

Tạ Chính thở dài mấy tiếng, cuối cùng chỉ nói: “Được rồi, chú ý an toàn, có chuyện gì cứ liên lạc với bác.”

“Vâng ạ.”

Tạ Chính chuẩn bị cùng bọn họ xuống lầu, đúng lúc này cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Tạ Sở Ngọc bước vào, trên tay còn ôm một bó hoa. Ánh mắt hắn lướt qua mọi người trong phòng bệnh, chạm đến Tô Ngải Chân, nhưng Omega lại né tránh sau hai giây.

Dì Thu là người đầu tiên tiến đến đón lấy bó hoa trong tay hắn: “Nhìn còn đẹp hơn cả hôm qua, cũng là hoa hồng sao? Là loại gì vậy, màu sắc này hiếm thấy nhỉ.”

Tạ Sở Ngọc chặn ở cửa, mặt vô biểu tình, không nói một lời.

Tô Thắng bảo dì Thu đừng bận tâm nữa, phải đi rồi, ông quay đầu nói với Tạ Sở Ngọc: “Tránh ra.”

Giọng điệu quả thật không thể nói là tốt, nhưng Tạ Sở Ngọc cũng chẳng để tâm, chỉ hỏi: “Đi đâu?”

Tô Thắng nói: “Xuất viện.”

Tạ Sở Ngọc nhìn Omega, như đang chờ đợi một câu trả lời từ cậu, thậm chí có chút cố chấp: “Tô Ngải Chân, anh đi đâu?”

“Tiểu Sở.” Giọng Tô Ngải Chân khi gọi hắn vẫn không khác gì lúc trước, cậu nhìn hắn nói: “Anh về nhà.”

Về nhà, về nhà nào, chẳng lẽ Tạ Sở Ngọc lại không biết.

Tạ Chính khuyên nhủ hắn: “Cứ để Ngải Chân đi trước.”

Tạ Sở Ngọc nhìn chằm chằm Tô Ngải Chân, hai người chỉ cách nhau chưa đầy hai mét, rõ ràng gần như vậy, nhưng hắn lại cảm thấy không nhìn rõ mặt Omega. Lâu sau, hắn dịch sang bên hai bước, Nhã Quân đẩy Tô Ngải Chân đi qua hắn, rời khỏi phòng bệnh.

Hắn cúi đầu, liền nhìn thấy đỉnh đầu đen nhánh mềm mại của Tô Ngải Chân, còn cả vành tai trắng nõn lộ ra.

Mùi hương hoa hồng trong phòng bệnh lan tỏa khắp nơi, nhưng không phải từ trên người Tô Ngải Chân, mà là bó hoa hắn mang đến đã được dì Thu cắm vào bình. Những bông hoa màu trắng phấn tinh xảo và đầy đặn, giống hệt Tô Ngải Chân.

Tạ Chính dặn dò: “Trên đường nhớ chú ý an toàn.”

“Vâng, cháu chào bác Tạ ạ.”

Tô Ngải Chân đi trước nhất, Tạ Sở Ngọc âm thầm đi theo sau, bước vào thang máy, ai cũng không mở miệng nói chuyện, bầu không khí có chút kỳ lạ. Hắn cứ thế đi theo đến tận bãi đỗ xe.

Tài xế đã đợi sẵn, thấy mọi người đến liền lập tức tiến lên chào, Tô Ngải Chân lại bảo ông ấy đợi một chút, Tô Thắng im lặng nhìn cậu một cái.

“Ba, con nói chuyện với Tiểu Sở một chút.”

Vẻ mặt Tô Thắng không tốt cũng không xấu, ông bỏ lại một câu nói nhanh lên rồi lên xe trước.

Tạ Sở Ngọc đứng bên cạnh cột trụ màu trắng của bãi đậu xe, mặc trên người bộ quần áo gió màu đen, còn đội mũ, xem ra hôm nay không phải đến công ty mà trực tiếp đến đây. Trên ngực áo khoác làm bằng vải chống thấm nước còn dính một ít nước, chắc là lúc cầm hoa bị dính vào.

“Tiểu Sở, nhẫn cưới, còn… con rùa nhỏ em tặng, anh để lại phòng bệnh rồi. Anh thấy những thứ này nên trả lại cho em.”

Tô Ngải Chân nói chuyện vẫn chậm rãi như vậy, nhưng từng câu từng chữ đều rất rõ ràng, không trách móc, rất dịu dàng.

Ánh mắt Tạ Sở Ngọc thoáng lóe lên một tia dao động không dễ quan sát, Tô Ngải Chân thấy hắn không nói gì, cũng không tiếp tục nói nữa, những gì nên nói đều đã nói hết, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng cho lời từ biệt. Tài xế bế cậu lên xe, cửa sổ xe được mở ra, khóe mắt cậu vẫn có thể liếc thấy bóng dáng Alpha cao gầy ấy.

“Tô Ngải Chân.” Tạ Sở Ngọc đột nhiên gọi tên cậu.

Omega nghe vậy liền quay đầu lại: “Sao thế?”

“Em còn thiếu một thứ.”

Tô Ngải Chân ngơ ngác hỏi: “Thiếu gì vậy? Giấy kết hôn sao? Cái đó để trong ngăn kéo đầu giường phòng ngủ, em mở ra là thấy.”

“Không phải cái đó.” Cổ họng Tạ Sở Ngọc hơi động, Tô Ngải Chân nhận ra Alpha dường như gầy đi rồi.

Giọng Tạ Sở Ngọc nhàn nhạt, nói với cậu: “Anh chưa trả lại bùa bình an cho em.”

Tô Ngải Chân sững người, những ngón tay siết chặt ở nơi không ai nhìn thấy: “Cái em nói là cái gì vậy?”

“Đó là thứ em tặng cho vợ em.”

Tô Ngải Chân cảm giác trái tim mình như ngừng đập, nghe Tạ Sở Ngọc nói: “Thứ đó rất quan trọng, phiền anh tìm lại giúp em.”

“Anh chưa từng thấy, chắc là còn trong phòng bệnh.”

Tô Ngải Chân quay mặt đi, cửa sổ xe đóng lại, Tạ Sở Ngọc không nhìn thấy cậu nữa, xe dần khuất khỏi tầm mắt ở bãi đậu xe tầng hầm bệnh viện.

Trên đường, Tô Thắng ngồi cạnh Tô Ngải Chân, hỏi cậu: “Bùa bình an gì vậy?”

Tô Ngải Chân cứng đờ vài giây, trả lời: “Con không biết, có lẽ Tiểu Sở nhầm rồi.”

Ba cậu lại hỏi cậu một lần nữa: “Con thật sự muốn ly hôn?”

Tô Ngải Chân cúi đầu: “Vâng.”

“Tùy con.”

“Ba.” Tô Ngải Chân sợ ông buồn phiền, an ủi: “Ba đừng lo lắng cho con.”

Ngày đầu tiên về nhà, Tô Ngải Chân lại cảm thấy không quen, chưa đầy một năm thời gian nhưng nơi mình từng sống lại trở nên xa lạ. Dì Thu bảo cậu nghỉ ngơi cho khỏe, cậu bèn trở về phòng, nằm trên giường, cầm điện thoại xem đi xem lại ảnh của con trai.

Không biết con ngủ có ngon không, có ăn no không, cậu rất muốn nói với con, ba rất nhớ con, sẽ sớm đón con về nhà.

Cậu nhắm mắt lại, không mộng mị gì, giấc ngủ rất an lành.