Tô Ngải Chân từng nói, hôn nhân phải có tình yêu mới có ý nghĩa, Tạ Sở Ngọc không hề phản bác, hắn đồng ý, bởi vì hôn nhân của hắn và Tô Ngải Chân tuyệt đối không phải là vô nghĩa.
Nhưng Omega lại không nghĩ vậy, Tạ Sở Ngọc cảm thấy sau khoảng thời gian yên tĩnh này, bọn họ cần phải ngồi lại nói chuyện rõ ràng.
Lục Chiêu rủ hắn cuối tuần ra ngoài giải khuây, bảo hắn dẫn Tô Ngải Chân đi cùng.
“Là ngoại ô, không biết cậu đã từng đến chưa, một ngôi chùa, cầu phúc ấy mà, nhân viên ở cửa hàng mẹ và bé của tôi nói.”
“Cậu bảo tôi dẫn Tô Ngải Chân đi? Vậy cậu?”
Lục Chiêu đương nhiên nói: “Tất nhiên là tôi cũng đi rồi.”
“Cậu đi làm gì?”
“?” Lục Chiêu tức giận muốn mắng người: “Tôi giới thiệu chỗ cho cậu, để cậu và vợ vui vẻ, cậu lại muốn đá tôi ra ngoài à?”
“Nghĩ đã.”
Tình hình của hắn và Tô Ngải Chân hiện tại, không biết Omega có đồng ý đi cùng hay không, nhưng hắn nên thử một chút, có lẽ trực tiếp bế Tô Ngải Chân lên xe chở đi cũng chẳng sao, dù gì Tô Ngải Chân cũng không chạy đi đâu được, Lục Chiêu nói đúng, hắn nên đưa Omega đi giải khuây.
Trước khi về nhà, hắn nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, ngồi trong xe gần nửa tiếng, cuối cùng quyết định đến nghĩa trang một chuyến. Tạ Sở Ngọc dừng xe ở một cửa hàng hoa ven đường, chủ tiệm đã gói hoa cúc dại xong, hắn nhận lấy, xoay người lại định bỏ đi.
“Hả?” Ông chủ lúng túng nói: “Vậy cái này …”
“Tôi đưa tiền, không lấy hoa nữa, xin lỗi.”
Tạ Sở Ngọc đặt bó hoa xuống, rời khỏi tiệm hoa, hai mươi phút sau đến nghĩa trang.
Mùa đông đã qua, trời tối muộn hơn, nhưng thời điểm này trong nghĩa trang đã vắng người, đi một đường, Tạ Sở Ngọc chỉ gặp một hai người đi ngược chiều, không còn ai vào nữa.
Hắn đã quên mất lần cuối cùng đến đây là khi nào, hình như là trước khi kết hôn với Tô Ngải Chân.
“Lâu rồi không gặp.”
Hắn đứng trước mộ bia của Tô Tịnh Thu, thản nhiên nói chuyện với cậu.
“Vẫn chưa nói với em, anh đã kết hôn rồi, chưa đầy hai tháng nữa, con của anh sẽ chào đời.”
Bức ảnh Tô Tịnh Thu ở tuổi mười bảy hắn đã xem qua rất nhiều lần, lâu ngày không gặp, vẫn cảm thấy hơi mờ nhạt.
“Omega của anh.” Tạ Sở Ngọc sờ chiếc nhẫn trên tay, chưa từng tháo ra kể từ khi kết hôn, Tô Ngải Chân cũng luôn đeo, hắn nhìn Tô Tịnh Thu nói: “Là Tô Ngải Chân.”
Rất nhiều khi hắn đến đây một mình, cũng sẽ không nói nhiều, phần lớn là ngẩn người, thỉnh thoảng lại trò chuyện với Tô Tịnh Thu vài câu, không có ai đáp lại, sau đó thấy muộn thì rời đi. Trước kia Tô Tịnh Thu luôn chê hắn lạnh lùng ít nói, nói là ghét nhất hắn như vậy, hắn không phản bác được, hắn chính là người như vậy.
Nhưng chính là hắn như vậy, lại được Tô Ngải Chân yêu thích nhiều năm như vậy.
“Anh … cũng thích anh ấy.” Tạ Sở Ngọc bất giác có chút đỏ mắt, có lẽ là do áy náy dày vò, không ngừng dùng đầu ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn giống hệt của Tô Ngải Chân.
Tình cảm của hắn dành cho Tô Ngải Chân có lẽ đã nảy sinh từ trong mỗi ánh mắt Omega nhìn hắn.
“Sau này anh sẽ không đến nữa.”
Hắn không muốn Tô Ngải Chân mang theo khoảng cách, cũng không muốn ly hôn với Tô Ngải Chân, hắn biết, hắn nên chấm dứt, phải xử lý tốt mọi chuyện.
Hắn rất hối hận vì đã cãi nhau với Tô Tịnh Thu, khiến cậu ấy đau lòng, Omega mới gặp tai nạn xe cộ, sinh mệnh non trẻ cứ thế biến mất, tất cả đều là lỗi của hắn.
Tô Ngải Chân không đứng dậy được, cũng coi như … là lỗi của hắn.
“Em có thể tha thứ cho anh không?”
Tạ Sở Ngọc đút tay vào túi quần, gió thổi qua thỉnh thoảng lay động vạt áo, cổ họng nghẹn lại, hắn há miệng, cảm thấy lồng ngực chua xót khó chịu.
“Xin lỗi.”
Lời xin lỗi, trong chín năm qua hắn đã nói vô số lần, nhưng hắn hy vọng lần này Tô Tịnh Thu có thể thực sự tha thứ cho hắn.
…
Về đến nhà đã gần sáu giờ, Tô Ngải Chân đã ăn cơm tối, nhưng không ở phòng khách, dì Thu nói với hắn, có lẽ đang ở trong phòng vệ sinh.
Tạ Sở Ngọc lập tức đi thẳng đến phòng ngủ, dì Thu phía sau muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ biết thở dài.
Nhã Quân từ trong bếp đi ra: “Cậu Tạ đã về?”
“Ừm.”
“Họ…thật sự muốn ly hôn à?”
Dì Thu không biết nên gật đầu hay lắc đầu, chỉ nói: “Có lẽ vậy.”
Tô Ngải Chân rửa tay bị ướt áo, đúng chỗ bụng, cậu thấy khó chịu, muốn thay đồ, ngồi trên giường, cởi được một nửa, ngửi thấy mùi hương tin tức tố của Alpha, cậu cứng đờ tay, lại kéo áo xuống.
Quay đầu lại ôm bụng, Tạ Sở Ngọc đã đứng sau lưng cậu, mắt nhìn chằm chằm bụng cậu.
“Tiểu Sở, có chuyện gì sao?”
Kể từ khi nói ly hôn, thái độ của Tô Ngải Chân đối với hắn đã có chút thay đổi, hắn biết Omega gần đây đã thu dọn đồ đạc, mà bọn họ còn chưa cùng nhau đặt tên cho con.
Những thứ lộn xộn kia đều bị ném ra sau đầu, khoảnh khắc này Tạ Sở Ngọc chỉ muốn ôm cậu vào lòng.
Hắn nghĩ vậy, cũng làm vậy.
Mùi hương hoa hồng tràn ngập trong phòng, hắn cảm thấy yên tâm chưa từng có.
Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại sợ vừa nói ra sẽ biến chất, bèn đổi thành hỏi: “Cuối tuần này anh có thời gian không?”
Cổ Omega trắng nõn hiện rõ trước mắt, tay hắn luồn từ gấu áo ướt nhẹp của Tô Ngải Chân vào trong, đặt lên bụng tròn vo của cậu, dường như có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của đứa trẻ.
“Cuối tuần, anh muốn về nhà một chuyến.” Tô Ngải Chân hơi mất tự nhiên nói.
Cậu muốn đẩy Tạ Sở Ngọc ra, nhưng chóp mũi lại chạm vào áo trước ngực Alpha, ngoài mùi tin tức tố ra, còn có một mùi hoa cúc dại rất nhạt.
Cậu quá nhạy cảm với mùi hương này, sắc mặt nhất thời trắng bệch.
“Sao vậy?” Tạ Sở Ngọc khàn giọng hỏi.
Tô Ngải Chân từng chút một rời khỏi người hắn, con ngươi sáng rực, nhìn Tạ Sở Ngọc, im lặng hồi lâu, cho đến khi tia sáng le lói kia dần tắt, Tô Ngải Chân mới cúi đầu nói: “Không có gì, ra ngoài đi, anh thay quần áo.”
“Cuối tuần này em đi cùng anh.”
“Không cần.” Tô Ngải Chân cười với hắn, nụ cười ấy dường như chẳng khác gì trước kia: “Anh nói với ba chút chuyện.”
Nói chuyện, chuyện gì, Tạ Sở Ngọc tự nhiên biết.
“Tô Ngải Chân, em có chuyện muốn nói.”
“Tiểu Sở.” Ánh mắt Tô Ngải Chân quá trong veo, lại mang theo mệnh lệnh xa cách không cho phép kháng cự: “Anh nói là bình tĩnh một thời gian mà.”
Vẻ mặt cầu xin của Omega khiến Tạ Sở Ngọc không cách nào ép buộc, chỉ có thể nói được.
Tạ Sở Ngọc từ chối lời mời đi chùa cùng Lục Chiêu vào cuối tuần, hắn nhìn Tô Ngải Chân ra khỏi cửa, Omega mặc rất giản dị, nhưng không che giấu được gương mặt xinh đẹp, nhưng hắn luôn cảm thấy đáy mắt Tô Ngải Chân ẩn chứa quầng thâm mệt mỏi. Nhã Quân đẩy cậu rời đi, dì Thu không đi cùng, ở nhà dọn dẹp đồ đạc.
Ngày hôm đó Tô Ngải Chân không chào tạm biệt hắn.
Hắn đứng ở cửa hồi lâu, cuối cùng xoay người, cũng là lần đầu tiên bước vào phòng vẽ của Tô Ngải Chân.
Phòng vẽ ở bên cạnh phòng sách của hắn, vốn dĩ chỉ là một căn phòng bỏ trống, hiện tại bên trong cũng không có bao nhiêu đồ đạc, phần lớn là một số màu vẽ, cọ vẽ và giấy vẽ, Tô Ngải Chân mang thai, kỳ thật cũng sẽ không có quá nhiều thời gian ở đây. Chỗ gần cửa sổ có một giá vẽ, được một tấm vải trắng che phủ.
Tạ Sở Ngọc không do dự, bước tới vén lên.
Mùi màu vẽ trong phòng có thể hơi chói mũi đối với Tạ Sở Ngọc, hắn cứng đờ người đứng trước cửa sổ.
Đó là một đôi tay, nhưng không phải đến từ một người, một lớn một nhỏ, mười ngón tay đan vào nhau, xung quanh là một dải ruy băng dài quấn lấy, Tạ Sở Ngọc nhìn thấy mu bàn tay hơi nhô lên gân xanh, gắt gao giữ chặt bàn tay nhỏ bé hơn trong lòng bàn tay, không thể giãy giụa.
Tim đập loạn nhịp, hắn thậm chí còn cảm thấy khó thở.
Dì Thu gọi hắn ăn cơm ở bên ngoài, hắn cũng không để ý, dải ruy băng trên bức tranh kia lan rộng, như mang theo tình yêu thầm kín của Tô Ngải Chân, như dây leo, quấn lấy Tạ Sở Ngọc, không thể thoát ra.
Không biết qua bao lâu, dì Thu ở bên ngoài gọi hắn, giọng nói hoảng loạn, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Tạ Sở Ngọc quay đầu lại.
Dì Thu cầm điện thoại, lo lắng đến mức nói năng lộn xộn: “Tiểu Chân cậu ấy … vỡ ối rồi, đang ở bệnh viện, có thể, sinh non, non.”
Đứa bé của Ngải Chân chào đời vào cuối đông
Cũng là mùa xuân tươi đẹp