Một Nửa Sự Thật

Chương 27: Sao Lại Là Vô Nghĩa?




Nói ra hai chữ ly hôn, Tô Ngải Chân cảm thấy một sự nhẹ nhõm chưa từng có, dường như nỗi phiền muộn bắt đầu từ lồng ngực bỗng chốc tan biến như khói.

“Anh sẽ dọn về, vốn dĩ cũng không mang theo nhiều đồ đạc đến đây, chúng ta… coi như là chia tay trong êm đẹp.”

Giọng điệu Tô Ngải Chân lúc nói chuyện rất ôn hòa, cậu nhìn Tạ Sở Ngọc: “Rất xin lỗi vì đã gây thêm phiền phức cho em, Tiểu Sở, chọn ngày nào đó chúng ta đi…”

“Đi đăng ký ly hôn?” Tạ Sở Ngọc thay cậu nói nốt câu còn dang dở.

“Ừm.”

Bàn tay Tạ Sở Ngọc buông thõng giữa hai chân, đầu ngón tay khẽ động đậy, ánh đèn phòng bệnh kéo dài bóng của hắn, nốt ruồi nơi đáy mắt dường như ẩn ẩn ánh đỏ.

“Tôi không đồng ý.”

Lời từ chối thẳng thừng của Alpha khiến Tô Ngải Chân sững người trong giây lát, cậu còn chưa kịp suy nghĩ nguyên nhân bị từ chối, Alpha đã nói: “Anh mang thai bảy tháng rồi, nói ly hôn là ly hôn?”

“Anh hy vọng em có thể đồng ý với anh.” Tô Ngải Chân nghiêng mặt sang một bên, đó là thái độ kiên quyết, “Cuộc hôn nhân như của chúng ta là vô nghĩa.”

“Vậy thế nào mới là có nghĩa?”

Cơ thể gầy gò của Tô Ngải Chân phập phồng vì hơi thở, cậu lại ngửi thấy mùi hương bưởi thanh mát của Tạ Sở Ngọc, em bé trong bụng rất ngoan ngoãn, không còn quấy phá cậu nữa, điều này cũng tiếp thêm cho cậu chút dũng khí.

“Có tình yêu mới có ý nghĩa.”

Tạ Sở Ngọc im lặng hồi lâu, Tô Ngải Chân thậm chí có chút không dám đối mặt, cậu đang lấy hết can đảm để quay mặt đi, nệm bệnh bất chợt lún xuống, chẳng biết từ bao giờ Alpha đã ngồi xuống mép giường, một tay chống bên má cậu, đôi mắt đen sâu thăm thẳm, Tô Ngải Chân không nhìn rõ cảm xúc cuộn trào bên trong, nốt ruồi nhỏ dưới mắt Alpha, dưới ánh đèn chói mắt, khiến cậu hoa mắt, lồng ngực như bị ngâm nước.

“Tiểu Sở, không cần thương hại anh.”

“Tôi thương hại anh?.” Tạ Sở Ngọc đột nhiên bật cười, “Đúng vậy, tôi thương hại anh, anh không muốn tôi thương hại, vậy thì đừng có tỏ ra đáng thương trước mặt tôi.”

Tô Ngải Chân phản bác: “Anh không có.”

“Tô Ngải Chân.”

Tạ Sở Ngọc đôi khi thực sự không hiểu nổi, rõ ràng Tô Ngải Chân thích hắn như vậy, nhưng những lời hắn muốn nghe thì Omega chưa từng nói, còn những lời không muốn nghe lại cứ lặp đi lặp lại.

“Tôi là người hay động lòng trắc ẩn, tôi thấy anh đáng thương, nên mới kết hôn với anh, vậy tôi thật sự là người tốt, chẳng lẽ anh còn muốn nói, tôi rất có trách nhiệm, kết hôn với ai cũng sẽ như vậy?”

Tô Ngải Chân nghe mà thấy chua xót, không đáp lại.

“Anh cũng vậy thôi, kết hôn với ai cũng như nhau, đều sẽ sinh con cho Alpha đó, anh không từ chối, cũng không chạy trốn.”

Mi mắt Tạ Sở Ngọc hơi đỏ, giống như dính phải thứ gì đó, Tô Ngải Chân theo bản năng muốn đưa tay lên lau cho hắn, nhưng đưa được một nửa thì cậu nhận ra hành động này không thích hợp, muốn rụt tay về lại bị Alpha nắm chặt.

“Tôi nói lại lần nữa, không ly hôn.”

Nơi bị Tạ Sở Ngọc giữ chặt nóng hổi, Tô Ngải Chân cắn chặt môi, nhắm mắt lại, “Chúng ta tạm thời ly thân, bình tĩnh lại một chút, được không?”

Cậu thấy cay mắt, lại muốn khóc, “Tiểu Sở, anh có thể nhẫn nhịn với ai cũng được, có thể sống qua ngày với ai cũng được, nhưng với em thì không thể, bởi vì thích em, nên anh không chấp nhận được việc em không thích anh.”

Trước kia cậu còn có thể tự lừa dối bản thân, Tạ Sở Ngọc không biết tâm ý của cậu, Tạ Sở Ngọc thích Tịnh Thu, cậu không còn cách nào khác, chỉ có thể âm thầm thích hắn, nhưng hiện tại cậu không thể làm vậy được nữa.

Tâm tư giấu kín của cậu đã bị vạch trần, trong khoảng thời gian dài đằng đẵng, Alpha đã từ chối cậu, những tình cảm bị vạch trần ấy khiến cậu không có nơi nào dung thân, giống như bị cưỡng ép lột bỏ lớp vỏ bảo vệ, chỉ có bản thân cậu là không nhận ra, cậu còn tiếp tục như thế nào đây, bất kỳ ánh nhìn nào cũng sẽ như cây kim đâm vào da thịt mềm mại của cậu, buông tay là lựa chọn tốt nhất, còn về đứa nhỏ, cậu sẽ chăm sóc tốt.

Tô Ngải Chân hít mũi một cái, điều chỉnh lại cảm xúc, “Còn về ba anh và bác Tạ, anh sẽ nói rõ ràng với bọn họ.”

Cơ thể Tạ Sở Ngọc vẫn đè lên người cậu, giống như một pho tượng, Tô Ngải Chân mím môi, nhìn hắn, đó là một ánh mắt mà cậu không thể nào hiểu được, trong đáy mắt ấy tràn đầy hình ảnh phản chiếu của cậu, tựa như bát nước đầy ắp, chỉ cần chạm nhẹ là tràn.

“Tiểu Sở.” Tô Ngải Chân khẩn cầu hắn bằng giọng nói nhỏ nhẹ: “Đồng ý với anh, được không?”

Tạ Sở Ngọc đứng dậy khỏi giường, Tô Ngải Chân thở phào nhẹ nhõm, cậu thấy Alpha đứng thẳng người trước mặt mình, áo sơ mi trên người hơi nhàu.

“Tôi không nói là không thích anh, sao có thể vô nghĩa được?”

Đó là câu nói cuối cùng của Tạ Sở Ngọc trước khi rời khỏi phòng bệnh.

Cậu ở lại bệnh viện một đêm, sáng sớm hôm sau, Tạ Sở Ngọc đưa cậu về nhà, vẫn là căn nhà mà bọn họ đang sống cùng nhau.

Trước khi rời đi, Alpha nói với cậu: “Tô Ngải Chân, anh muốn bình tĩnh, có thể, nhưng vẫn phải ở đây, chuyện của ba anh và bác cả, tạm thời đừng nói gì hết.”

“Vậy…”

Gương mặt xinh đẹp của Omega in sâu vào đáy mắt đen láy của hắn, Tạ Sở Ngọc nói: “Để tôi giải quyết.”

Tạ Sở Ngọc nói sẽ giải quyết, Tô Ngải Chân cứ ngỡ hắn đã đồng ý ly hôn, vì vậy trước khi bọn họ ly hôn, cậu vẫn ở nhà của Tạ Sở Ngọc.

Cách ngày dự sinh còn hai tháng nữa, cậu bắt đầu nhờ Nhã Quân và dì Thu giúp cậu chuyển đồ của em bé về nhà cũ của cậu.

Dì Thu nhìn cậu với vẻ mặt muốn nói lại thôi: “Ngải Chân, đây là… có chuyện gì vậy? Cãi nhau với cậu Tạ à?”

“Không có, dì Thu, dì đừng nói cho ba con biết.” Tô Ngải Chân an ủi bà, “Kẻo ông ấy lại tức giận.”

“Ôi chao, còn nói không cãi nhau, mấy hôm nay nhìn mặt cậu Tạ cũng không tốt, hai đứa ngủ riêng rồi phải không?”

“Dì Thu…”

“Ngải Chân à.” Dì Thu còn sốt ruột hơn cả cậu, “Con sắp sinh rồi, sao hai đứa lại thế này?”

Tô Ngải Chân mỉm cười: “Con không sao đâu, bác sĩ cũng nói không có việc gì.”

“Nhưng mà…”

Tô Ngải Chân ra hiệu cho bà đừng nói nữa, chuyện ly hôn, cậu đã quyết định rồi, sẽ không thay đổi.

Mấy năm nay, có rất nhiều chuyện, cậu không ngừng tự ngẫm lại, rồi cũng dần dần hiểu ra, thích Tạ Sở Ngọc, quả thật có chút mệt mỏi.

Cậu và Alpha quả thực đã nhiều ngày không ngủ chung giường, nhưng điều đó cũng không khiến cậu cảm thấy khó chịu, sau khi buồn ngủ thì rất dễ ngủ, một đêm trôi qua rất nhanh, ban đêm cũng không hề thức giấc.

Tạ Sở Ngọc đẩy cửa phòng Tô Ngải Chân vào lúc mười giờ rưỡi tối, giờ này chắc Omega đã ngủ rồi, hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó mò mẫm trong bóng tối đi đến mép giường dựa theo cảm giác, nghe thấy tiếng thở đều đều của Omega, hắn mới bật đèn ngủ lên. Ánh đèn ngủ màu vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt Tô Ngải Chân, càng thêm phần dịu dàng, chăn đắp hơn nửa khuôn mặt, mái tóc đen nhánh được ánh đèn phủ lên một lớp màu vàng kim.

Tạ Sở Ngọc đưa tay ra, luồn ngón tay qua mái tóc Tô Ngải Chân, khẽ vuốt ve, mùi hương hoa hồng thoang thoảng, tim hắn đập hơi nhanh, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Đã nhiều ngày rồi hắn không ôm Tô Ngải Chân, phải thừa nhận, hắn rất nhớ cảm giác ấy.

Ngồi bên giường đến nửa đêm, trước khi rời đi, hắn đặt một nụ hôn lên trán Omega.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Tô Ngải Chân dụi mắt, nhìn thấy một con rùa gỗ trên gối, cậu sững sờ nhìn nó hồi lâu, rồi mới cầm lấy, ngắm nghía trong lòng bàn tay.

Hình dáng không đẹp mắt, cũng không được chạm khắc tinh xảo, nhưng cậu vẫn có thể nhận ra, đó là một chú rùa nhỏ ngốc nghếch.