Sau khi Tô Ngải Chân và Chung Yến Đình giải trừ hôn ước, Tạ Sở Ngọc có gặp qua cậu một lần trong một buổi tiệc. Tô Ngải Chân vẫn như trước, luôn âm thầm để ý hắn, ánh mắt vừa chạm đến hắn liền giả vờ như vô tình mà dời đi. Trước đây Tạ Sở Ngọc chẳng để tâm đến những điều này, nhưng sau này, những hình ảnh đó cứ luôn hiện hữu trong đầu hắn.
Một Omega xinh đẹp như Tô Ngải Chân không thiếu người theo đuổi. Vậy nên rất nhiều khi Tạ Sở Ngọc không hiểu, tại sao Tô Ngải Chân có thể thích hắn lâu như vậy?
Hắn thấy Tô Ngải Chân bị người khác bắt chuyện làm quen, nhưng cậu lại khéo léo tìm kiếm bóng dáng hắn, sợ hắn biến mất không thấy. Tạ Sở Ngọc cảm thấy, Tô Ngải Chân thật ngốc nghếch. Rõ ràng việc tiếp nhận theo đuổi của Alpha khác là một chuyện tốt, tại sao lại phải lãng phí thời gian trên người hắn?
“Tiểu Sở, tạm biệt.”
Gặp mặt thì nói “Chào em”, rời đi thì nói “Tạm biệt”, đó đã trở thành thói quen của Tô Ngải Chân. Tạ Sở Ngọc hiểu, đây là điều duy nhất cậu có thể nói với hắn trong số ít ỏi những lần gặp gỡ.
Vô tư chào tạm biệt, rồi lại chờ đợi lần gặp gỡ tiếp theo không biết là khi nào.
Sau lần phát sinh quan hệ với Tô Ngải Chân vào kỳ mẫn cảm, tâm trạng Tạ Sở Ngọc lúc nào cũng không yên. Hắn cảm giác có gì đó đang cuồn cuộn chảy trong lồng ngực, chực chờ phun trào. Hôm ấy, Tô Ngải Chân rời khỏi nhà hắn, hắn nhìn từ khung cửa sổ sát đất ở phòng khách, nhìn xe của tài xế chở cậu rời đi, không biết Omega đang ngồi bên trong đang suy nghĩ điều gì.
Có phải cậu đang khóc không? Dù sao lúc cầm thuốc ức chế tay cũng run rẩy.
Hắn biết bác Tô vẫn luôn giới thiệu đối tượng cho Tô Ngải Chân. Một Omega bị tật ở chân, cần người chăm sóc, có một người bạn đời bên cạnh chắc chắn là sự đồng hành lâu dài và tốt đẹp nhất.
Nhưng trong một khoảnh khắc, Tạ Sở Ngọc đã nghĩ, nếu Tô Ngải Chân đã định phải kết hôn với người khác, tại sao người đó không thể là hắn?
…
“Tiểu Sở, phải không?” Tô Ngải Chân vẫn tiếp tục hỏi.
Lần này, Tạ Sở Ngọc không che mắt cậu nữa. Nhịp tim hắn bỗng chốc đập nhanh gấp bội trong đôi đồng tử đen láy của Omega.
Lần đầu tiên Tạ Sở Ngọc nổi giận với Tô Ngải Chân, nói với cậu những lời khó nghe, là sau khi hắn nhận ra tâm ý của cậu. Hắn từ chối món quà Tô Ngải Chân tặng, nhìn vẻ mặt thất vọng, đau lòng hiện rõ trong mắt cậu, hắn lại làm như không thấy. Năm nào cũng thế, năm nào hắn cũng từ chối Tô Ngải Chân.
Nỗi áy náy với Tô Tịnh Thu đã giày vò hắn rất nhiều năm, nhưng tình yêu cuồng nhiệt của Tô Ngải Chân dành cho hắn lại bộc lộ rõ ràng qua từng ánh mắt, nụ cười, hắn nào có thể không biết?
“Phải.” Tạ Sở Ngọc không do dự, đáp lời dứt khoát.
Tô Ngải Chân cố gắng kìm nén, giấu đi bàn tay đang run rẩy. Tạ Sở Ngọc kéo cậu lại, giữ chặt ngón tay không cho cậu trốn tránh, lại bất ngờ bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của cậu.
“Khóc cái gì?”
“Không có.”
Tô Ngải Chân không muốn khóc, nhưng cậu không thể nào kìm nén được nữa. Hoá ra, tình cảm của cậu dành cho Tạ Sở Ngọc đã bại lộ từ lâu rồi. Cảm giác trần trụi này khiến cậu không thể trốn tránh, khao khát bạn trai của em trai khiến cậu cảm thấy xấu hổ tột cùng.
Hèn chi, Tạ Sở Ngọc bắt đầu chán ghét cậu.
Thậm chí, cậu không cần hỏi hắn đã biết từ bao giờ. Bởi vì mọi thứ đều có dấu vết.
“Tô Ngải Chân.” Tạ Sở Ngọc siết chặt tay cậu, hỏi: “Những viên kẹo tôi vẫn ăn, là anh tặng phải không? Không phải Tô Tịnh Thu.”
Tô Ngải Chân theo bản năng muốn rụt tay lại, nhưng vô tình nắm lấy tay Tạ Sở Ngọc, rồi lại luống cuống buông ra, nhưng bị hắn siết chặt hơn.
“Anh biết không?” Tạ Sở Ngọc lại hỏi.
“Biết cái gì?”
“Biết là tôi hiểu lầm sao?”
Tô Ngải Chân ngơ ngác chớp mắt. Cậu biết chứ, Tịnh Thu từng nói với cậu, nhưng cậu đã chấp nhận sự giấu giếm này. Khi ấy, Tạ Sở Ngọc đã bên cạnh Tịnh Thu rồi, sẽ không vì hộp kẹo mà thích cậu, bên cạnh cậu. Vậy thì ai tặng cũng có khác gì đâu? Cũng không thể gọi là hiểu lầm.
Mấy năm nay, cậu luôn tặng món quà ấy, bởi vì cậu chẳng biết phải tặng gì khác nữa. Thật ra, thứ duy nhất liên quan đến Tịnh Thu, có lẽ Tạ Sở Ngọc mới bằng lòng nhận lấy. Cậu thừa nhận bản thân có chút ích kỷ, muốn dùng danh nghĩa của em trai để tặng quà cho hắn, nhưng cuối cùng, sự thật chứng minh, chỉ cần là do cậu tặng, Tạ Sở Ngọc đều không thích.
Nghĩ đến đây, nước mắt Tô Ngải Chân càng không thể kiểm soát. Mặc dù trong lòng cậu đã sớm rõ ràng, nhưng không được lựa chọn vẫn là một sự thật khiến cậu khó lòng cam tâm.
“Đừng khóc.” Tạ Sở Ngọc nâng mặt cậu lên, nước mắt thấm ướt lòng bàn tay hắn. Hắn không biết cách dỗ dành Tô Ngải Chân lúc cậu khóc, cảm giác này khiến hắn luống cuống. Hắn không muốn Tô Ngải Chân khóc.
Hắn ôm Tô Ngải Chân vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cậu. Tư thế có chút gượng gạo và vụng tay, hắn cũng chỉ biết làm như vậy.
“Tiểu Sở, em luôn che mắt anh, phải chăng… là vì chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ của Tịnh Thu?” Tô Ngải Chân vùi mặt vào lồng ngực Tạ Sở Ngọc, nghẹn ngào hỏi.
“Không phải.”
Là bởi vì Tạ Sở Ngọc không dám đối mặt với tình yêu mãnh liệt và thẳng thắn của Tô Ngải Chân. Hắn chưa chuẩn bị tâm lý, hắn sợ hãi khi phải đối mặt với tình cảm của cậu. Hắn đã hại chết em trai của Tô Ngải Chân, hắn không có cách nào đối mặt với tình cảm của cậu một cách thản nhiên, càng không thể nào bình tâm tiếp nhận.
Hộp kẹo kia, Tô Tịnh Thu giấu diếm hắn, Tô Ngải Chân cũng che giấu hắn, rốt cuộc có thực sự không quan trọng như vậy không? Tạ Sở Ngọc tự hỏi, nếu như ngay từ đầu, hắn đã biết người tặng là Tô Ngải Chân, liệu mọi chuyện có khác đi?
Tô Tịnh Thu từng bên cạnh hắn lúc hắn trải qua kỳ phân hóa. Vì vậy, khi nhận hộp kẹo kia, khi Tô Tịnh Thu thổ lộ với hắn, hắn đã nghĩ, thử một lần xem sao.
Nhưng thời gian và khoảng cách đã khiến cho mọi thứ tan biến. Tô Tịnh Thu ra đi ở tuổi mười bảy, cũng dừng lại trong cuộc đời của hắn ở năm ấy.
“Xin lỗi.”
Tô Ngải Chân rất dễ mệt mỏi mỗi khi khóc. Về đến nhà cậu liền thiếp đi. Dì Thu nhìn thấy Tạ Sở Ngọc bế Tô Ngải Chân vào nhà, vừa định lên tiếng hỏi có cần ăn cơm không, liền nghe thấy Tạ Sở Ngọc nói: “Để cậu ấy ngủ thêm một lúc đi.”
“Vâng, vậy đợi lát nữa Ngải Chân tỉnh dậy, tôi gọi cậu, tôi đi hâm nóng thức ăn.”
Tô Ngải Chân ngủ không yên giấc. Cậu vừa được đặt lên giường, theo bản năng túm lấy tay Tạ Sở Ngọc, chân mày cau lại. Tạ Sở Ngọc ngồi bên giường, đưa tay khẽ vuốt ve khóe mắt đỏ hoe của Omega, yên lặng nhìn cậu ngủ.
Tô Ngải Chân lại mơ, khuôn mặt của Tô Tịnh Thu cứ quẩn quanh trong giấc mơ của cậu.
_ “Em, em trách anh sao?”
_”Trách anh cái gì? Anh và Tiểu Sở lưỡng tình tương duyệt, đừng nói những lời như vậy nữa.”
Tô Ngải Chân giật mình tỉnh giấc trong cơn mơ hồ, nhìn thấy Tạ Sở Ngọc đang ngồi bên cạnh.
“Tiểu Sở.”
“Tỉnh rồi à?”
Tô Ngải Chân nhận ra mình đang gối đầu lên tay Tạ Sở Ngọc, vội vàng rút tay lại.
“Đói chưa?” Tạ Sở Ngọc phớt lờ lời xin lỗi của cậu, hỏi.
“Ừm.” Tô Ngải Chân vén chăn muốn ngồi dậy, bị Tạ Sở Ngọc ngăn cản: “Để tôi.”
“Không cần đâu, anh ra ngoài ăn là được rồi.”
Tạ Sở Ngọc vẫn bưng thức ăn vào, nhưng không để Tô Ngải Chân tự ăn mà tự mình cầm muỗng đút cho cậu từng miếng một.
Tạ Sở Ngọc đút một miếng, Tô Ngải Chân liền ăn một miếng. Không ai nói gì.
Bí mật bị phát hiện ngược lại khiến Tô Ngải Chân không còn quá sợ hãi khi đối diện với Tạ Sở Ngọc. Cậu ăn miếng cuối cùng Tạ Sở Ngọc đút, liếm môi: “Anh no rồi.”
“Ngủ đi.”
Tô Ngải Chân ngửi thấy tin tức tố an toàn của Alpha, lấy hết can đảm hỏi: “Tin tức tố của em… là mùi gì vậy?”
Tạ Sở Ngọc đặt bát sang một bên, đáp: “Mùi hoắc hương.”
“Thơm lắm.”
“Thích không?”
Tô Ngải Chân không nói thích cũng không nói không thích, chỉ muốn nhắm mắt ngủ.
Ban đêm, Tạ Sở Ngọc ở bên cạnh, sờ thấy trán Tô Ngải Chân nóng bừng. Thì ra, Omega bị sốt rồi.