Một Nửa Sự Thật

Chương 11: Vợ Chồng




Tiệc cưới của Tô Ngải Chân không hề long trọng phức tạp, cậu vốn không rành mấy chuyện này, chỉ là quá mức căng thẳng. Lúc Tạ Sở Ngọc ở nhà, cậu còn có thể giả bộ như không có chuyện gì, còn khi hắn không ở nhà, cậu sẽ thao thao bất tuyệt với dì Thu, chuyện gì cũng nói. Nếu dì Thu bận nấu nướng, cậu sẽ tự mình đến phòng vẽ, nhưng màu vẽ thì đông cứng lại trong khi tờ giấy vẫn trắng trơn.

Một ngày trước ngày cưới, Tô Ngải Chân nhờ dì Thu đưa mình ra ngoài dạo phố. Ngồi trên xe, Tô Ngải Chân rất quen đường mà chỉ dẫn tài xế đi lòng vòng qua mấy con phố, rốt cuộc cũng mua được loại kẹo Tạ Sở Ngọc thích ăn ở một tiệm tạp hóa nhỏ.

“Không ngờ, cậu Tạ thích ăn ngọt.”

Tô Ngải Chân cho kẹo đã mua vào túi giấy, lúc mua không để ý, có lẫn vào một cái vị vải. Tô Ngải Chân lấy ra, tự mình bóc vỏ, bỏ vào miệng.

“Cậu cũng thích à?” Dì Thu hỏi.

Tô Ngải Chân ngậm kẹo, lắc đầu, hai má phồng lên, cười cười nói: “Tiểu Sở không thích ăn vị vải.”

Vì ngày mai là hôn lễ nên Tô Ngải Chân cả đêm trằn trọc, sáng sớm dậy, quầng thâm dưới mắt có chút rõ ràng, may mà không nghiêm trọng. Tạ Sở Ngọc đã sớm đến khách sạn, là Trình Tống đến đón cậu.

Thời tiết không tốt lắm, tuyết chưa tan hết, nhiệt độ khá thấp, Tô Ngải Chân mặc áo phao lông vũ, ngồi lên xe của Trình Tống.

“Hôm nay bố anh có việc nên anh đến đón em.”

“Em biết rồi.”

Trình Tống trông có vẻ khó gần nhưng đối xử với cậu cũng không tệ, bởi vì chuyện Chung Yến Đình hối hôn, Trình Tống có phần áy náy với cậu, ít nhiều cũng chăm sóc hơn một chút.

Trình Tống nhìn qua gương chiếu hậu: “Cứ mặc thế này? Trên tay cầm gì đấy?”

Tô Ngải Chân cúi đầu nhìn áo khoác trên người mình, thời gian địa điểm tổ chức hôn lễ cũng như khách mời đều do chú Tạ và bố cậu sắp xếp, về phần trang phục, cậu không để ý lắm, Tiểu Sở cũng không nói gì với cậu. Ban đầu, cậu cũng phân vân không biết có nên mặc trang trọng một chút hay không, nhưng bố cậu có gọi điện nói, hôn lễ không có nhiều người, cũng tổ chức đơn giản, tự cậu xoắn xuýt mãi như tên ngốc, cuối cùng quyết định mặc đơn giản thoải mái một chút.

Còn thứ cậu đang cầm trên tay là kẹo mua cho Tạ Sở Ngọc.

“Ừm, là cho Tiểu Sở, em nghe chú Tạ nói Tiểu Sở phải đi công tác sau khi kết hôn, không biết có về nhà hay không, nên muốn mang theo cho em ấy.” Tô Ngải Chân sờ sờ vành tai, tóc mái rủ xuống, bị cậu vén ra sau tai.

Nghe thấy tiếng thở dài của Trình Tống, cậu đoán chắc chắn là vì chuyện của Chung Yến Đình, liền an ủi: “Anh Trình, em kết hôn mà sao anh lại không vui thế?”

Cậu không muốn Trình Tống cứ áy náy vì chuyện này, dù sao cũng đã qua rồi.

Trình Tống bật đèn xi nhan, mới nói: “Vậy thì chúc em tân hôn vui vẻ.”

“Cảm ơn anh.”

Nửa tiếng sau, hai người đến khách sạn, khách mời còn chưa đến đông đủ, cậu bắt gặp Chung Yến Đình, còn có Omega đang bế con đứng bên cạnh, Tô Ngải Chân biết người đó tên là Khương Lý.

Nghĩ thế nào lại hỏi Trình Tống có muốn đến chào hỏi một tiếng hay không, thế là Trình Tống đưa cậu đi qua.

“Chào anh.”

Vị Omega đó có vẻ rất gượng gạo, một lúc lâu sau mới đáp: “Lâu không gặp.”

“Anh còn nhớ tôi sao?”

“Ừ.”

Vì mối quan hệ trước đây của mình và Chung Yến Đình, Tô Ngải Chân cũng không nói nhiều, chỉ chào hỏi đứa bé: “Chào cháu, cháu trông thật dễ thương.”

Cậu không biết con trai của Chung Yến Đình tên là gì, chỉ thấy đứa bé mặt đỏ bừng, nấp sau lưng ba, lộ ra đôi mắt to tròn: “Chú mới đẹp trai ạ.”

Tô Ngải Chân mềm lòng, đưa cho cậu bé một cái kẹo mút. Ban đầu cậu bé không dám nhận, sau khi được ba đồng ý mới nhận lấy.

Trình Tống đẩy cậu vào phòng nghỉ, túi giấy trên tay bị cậu nắm đến nhàu nát, nghĩ đến Tạ Sở Ngọc, trong lòng cậu dâng lên cảm giác lo lắng bất an, không biết Alpha có nhận hay không, trong ấn tượng của cậu, ngay cả quà sinh nhật tặng mỗi lần Tiểu Sở đều không nhận.

Trong lúc cậu còn đang do dự, Tạ Sở Ngọc đẩy cửa phòng nghỉ ngơi, sắc mặt lạnh lùng: “Anh đi đâu đấy?”

“Anh gặp một bé con rất dễ thương, nên hơi nấn ná một lúc.”

Tô Ngải Chân bỗng nhiên nghĩ, con của mình sau này có đáng yêu ngoan ngoãn như vậy không, có giống Tạ Sở Ngọc hơn không?

Mà giờ phút này, Tạ Sở Ngọc đang nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước.

“Xin lỗi.” Tô Ngải Chân vẫn lựa chọn xin lỗi, bàn tay nắm chặt túi giấy đựng kẹo vang lên tiếng sột soạt, cậu đưa cho Tạ Sở Ngọc: “Lần trước em không phải nói là hết rồi sao? Cho em này.”

Tạ Sở Ngọc liếc mắt nhìn, không nhận lấy: “Anh mang đến đây làm gì?”

“Không phải em sắp đi công tác sao?” Tô Ngải Chân liếm môi: “Anh sợ em không về.”

“Ngày nào mà tôi không về?”

Tô Ngải Chân run rẩy rất nhẹ, sau đó trở lại bình thường, rụt tay về. Giọng nói của Tạ Sở Ngọc vang lên từ trên đỉnh đầu: “Không phải tôi đã nói là đừng mua nữa sao?”

“Chỉ là tiện đường ghé qua thôi.” Tô Ngải Chân chột dạ giải thích.

Quả nhiên là sai rồi, Tiểu Sở sẽ không nhận đồ của cậu đâu, cậu cúi đầu, không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tạ Sở Ngọc, chỉ cảm thấy Alpha dường như không được vui.

Là bố cậu đến đưa cậu ra sảnh tiệc. Bàn tiệc chưa đến năm bàn, cậu ngồi cạnh Tạ Sở Ngọc, điều hòa hơi nóng, cậu cởi áo khoác phao lông vũ ra, chỉ mặc một chiếc áo len. Thi thoảng lại nói chuyện với mọi người vài câu, lúc uống nước, liếc mắt nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay trái của Alpha, giống hệt chiếc nhẫn của cậu, Tô Ngải Chân nhận ra đó là nhẫn đôi.

“Nhìn cái gì?”

Tô Ngải Chân lẩm bẩm: “Nhẫn.”

Tạ Sở Ngọc đẩy cốc nước về phía cậu, nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe: “Kết hôn mà không đeo nhẫn, chẳng phải là muốn cho người ta biết hai chúng ta không chân thành sao?”

Cũng phải, ban đầu cậu cứ nghĩ Tạ Sở Ngọc sẽ không đeo, nhưng nghĩ lại, bọn họ đi đến bước đường này là vì con, nếu ngay cả chuyện bề nổi mà còn không làm tốt thì chắc chắn sẽ bị người ta nói sau lưng.

“Tiểu Sở.” Dưới gầm bàn, Tô Ngải Chân dùng bàn tay đeo nhẫn kéo nhẹ vạt áo Tạ Sở Ngọc.

Tạ Sở Ngọc nghiêng đầu nhìn cậu, nhíu mày, Tô Ngải Chân dè dặt hỏi: “Vậy hôm nay em có về nhà không?”

Ánh mắt Omega dường như mang theo tia mong chờ nào đó, khiến Tạ Sở Ngọc cảm thấy chói mắt, nếu không phải có nhiều người ở đây, hắn chắc chắn sẽ đưa tay che đi.

Hắn uống chút rượu, dù sao hôm nay cũng là ngày đặc biệt, lại thêm tâm trạng không vui, thật sự không hiểu nổi tại sao Tô Ngải Chân cứ thích làm trái ý hắn, rõ ràng là người thông minh, lại cố chấp trong một số chuyện.

Ví dụ như kẹo mút, hắn đã nói không cần nữa rồi, nhưng cậu vẫn cứ mua. Đồ Tô Tịnh Thu để lại cho hắn không nhiều, thứ duy nhất hắn còn nhớ chính là kẹo mút, nhưng hắn thật sự không muốn ăn nữa, đủ rồi.

Bởi vì Tạ Sở Ngọc không trả lời nên Tô Ngải Chân cũng không hỏi thêm nữa. Cho đến khi hôn lễ kết thúc, Tô Ngải Chân chào từng người một, mặc áo khoác phao vào, chuẩn bị về nhà.

Là Tạ Chính yêu cầu Tạ Sở Ngọc đưa Tô Ngải Chân về.

“Công việc không cần gấp gáp trong hai ngày nay, Ngải Chân đang mang thai, con cũng nên thông cảm một chút.”

Tạ Sở Ngọc cảm thấy đầu óc choáng váng, men rượu lan tỏa trong cơ thể: “Con đã đủ thông cảm với anh ta rồi.”

Tạ Chính thở dài: “Sau khi bố mẹ con mất, con vẫn luôn sống với bác, bây giờ con đã trưởng thành rồi, trong bụng Ngải Chân là con của con, trách nhiệm của con là gì con phải hiểu rõ chứ.”

Tạ Sở Ngọc bỗng nhiên sực tỉnh, nhìn Tạ Chính: “Con đã kết hôn với anh ta rồi mà.”

“Rồi, bác không nói nữa.” Tạ Chính xua tay: “Hai đứa về đi.”

Trên xe, Tô Ngải Chân ngửi thấy mùi rượu, Tạ Sở Ngọc chống cằm, trông có vẻ mệt mỏi, cậu có chút lo lắng. Tài xế đỗ xe vào gara, Tạ Sở Ngọc xuống xe liền bế cậu lên.

“Tiểu Sở, em không sao chứ?” Cậu ôm lấy vai Tạ Sở Ngọc, lo lắng hỏi.

Alpha nghiêng đầu, cười khẩy: “Không đến mức ngã anh.”

“Không phải, ý anh là…”

“Im miệng.”

Tài xế lấy xe lăn từ cốp xe ra, đưa Omega ngồi lên đó rồi đẩy cậu vào nhà.

Không biết hôm nay Tạ Sở Ngọc đã uống bao nhiêu, có vẻ say đến mức mơ màng, vừa về đến nhà liền đi thẳng về phòng Tô Ngải Chân.

“Dì Thu, dì nấu cho cậu ấy bát canh giải rượu đi ạ.”

“Được rồi.”

Tô Ngải Chân mãi một lúc sau mới nhớ ra xem điện thoại, thấy có một cuộc gọi nhỡ từ Tạ Sở Ngọc, lúc cậu ra khỏi nhà. Bởi vì dạo này cậu thường xuyên ngủ không ngon giấc, một chút tiếng động cũng bị đánh thức, nên điện thoại di động vẫn để chế độ im lặng, cậu không ngờ Tạ Sở Ngọc lại gọi cho mình.

Tô Ngải Chân quyết định, sau này nếu phải mang điện thoại bên người thì tuyệt đối không được tắt chuông.

Dì Thu đang bận rộn trong bếp, Tô Ngải Chân đẩy cửa phòng ngủ, rèm cửa được kéo kín, tối om, cậu chậm chạp đi về phía giường, còn va phải chân giường. Mùi rượu nồng nặc hòa quyện cùng thông tin tố của Alpha khiến tuyến thể của cậu như muốn nổ tung.

Cậu đưa tay định bật đèn ngủ đầu giường, cái đèn này là do dì Thu mua để tiện cho cậu đi vệ sinh vào ban đêm.

Tiếng động nho nhỏ vang lên, Tô Ngải Chân nhìn thấy bóng người cựa quậy trên giường.

“Tiểu Sở, em ổn không?”

“Không ổn.” Giọng Tạ Sở Ngọc khàn đặc biệt, giống như bị cái gì đó chà xát, Tô Ngải Chân sốt ruột.

“Vậy thì đợi anh chút, anh bảo…”

Mùi tin tin tố tràn ra, áp đảo cả mùi rượu, tim Tô Ngải Chân đập nhanh hơn, bàn tay Tạ Sở Ngọc luồn qua eo cậu, ôm chặt, kéo cậu lên giường, cậu ngồi xuống giữa hai chân Alpha.

Lúc này, cậu thậm chí còn không gọi nổi tên Tiểu Sở, đến cả thở cũng quên mất.

“Kết hôn với ai chẳng giống nhau?”

Hơi thở nóng rực của Tạ Sở Ngọc phả vào cổ cậu: “Cũng lên giường với người khác sao?”

Ngón tay thon dài của Alpha luồn vào trong cổ áo len của cậu, men theo bờ vai vuốt ve xuống dưới, cắn lên xương quai xanh của cậu, đau đến mức cậu phải rên khẽ một tiếng.

“Bây giờ chúng ta là vợ chồng, anh có phải nên thực hiện một số nghĩa vụ hay không?”

Nụ hôn từ sống mũi trượt xuống khóe miệng, Tạ Sở Ngọc ngậm lấy môi cậu, bàn tay đã lấn xuống nắm lấy chân cậu, cậu không thể phản kháng.