Một Nửa Sự Thật

Chương 1




Ngày giỗ của Tô Tịnh Thu, thời tiết thay đổi bất thường. Lúc ra khỏi nhà trời còn nắng gắt, chẳng được bao lâu mây đen đã kéo đến kín mít, sắc trời u ám như bị phủ bởi một lớp vải xanh, trông như sắp mưa đến nơi.

Tô Ngải Chân cùng cha đến nghĩa trang. Những ngày như thế này, chỉ có hai người bọn họ. Mẹ cậu mất sớm, chỉ để lại cậu và em trai Tô Tịnh Thu, trong nhà cũng không có người phụ nữ nào khác.

Cậu ngồi trên xe lăn, tay ôm bó hoa cúc trắng mà Tô Tịnh Thu thích nhất. Hai chân như thường lệ đắp một tấm chăn mỏng. Cha ở phía sau đẩy xe.

“Dạo này con còn liên lạc với Chung Yến Đình không?” Cha cậu đột nhiên hỏi.

Tô Ngải Chân lắc đầu, nói không có, “Sau khi hủy hôn với anh ta, con không gặp lại nữa.”

Cậu nói thật, cậu và Chung Yến Đình vốn không có tình cảm, Chung Yến Đình cũng chẳng thích cậu. Trước đây dù đã đính hôn, bọn họ cũng không liên lạc, huống hồ gì bây giờ hôn ước đã hủy.

Tô Thắng thở dài, Tô Ngải Chân nghe rất rõ ràng. Cha cậu bình thường tính tình không tốt, nhưng trước mặt cậu lại có một thói quen thở dài.

“Năm nay Tịnh Thu bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”

Tô Ngải Chân không chút do dự trả lời: “Hai mươi sáu tuổi.”

Tô Thắng lại hỏi: “Con cũng hai mươi tám rồi. Ngày nào đó cha sẽ giới thiệu cho con mấy Alpha, gia cảnh nhà chúng ta tuy không bằng trước nhưng so với đa số người ở Lâm Kinh vẫn tốt hơn, con đi gặp gỡ thử xem sao.”

Tô Ngải Chân cụp mắt nhìn bó hoa cúc trong tay, nhụy hoa vàng nhạt được bao quanh bởi những cánh hoa trắng muốt, lúc gió thổi qua lay động nhẹ nhàng. Cậu đưa tay che chở, nhưng vẫn im lặng. Mãi đến khi gần đến mộ bia của Tô Tịnh Thu, cậu mới nói: “Bố, con như thế này, đừng làm phiền người khác nữa. Hơn nữa, việc con bị từ hôn, mọi người đều biết cả.”

“Từ hôn cái gì? Chó má, rõ ràng là nhà họ Chung nuốt lời!” Nhắc đến chuyện này, Tô Thắng liền bực tức, nhưng ở nghĩa trang ông vẫn nhịn xuống.

Tô Ngải Chân mỉm cười an ủi: “Đừng nhắc chuyện này nữa.”

“Con tưởng bố muốn nhắc à? Một Omega hai mươi tám tuổi đầu rồi mà chưa kết hôn, chẳng lẽ bố có thể chăm sóc con cả đời được sao?” Giọng điệu Tô Thắng khó giấu nổi vẻ sốt ruột.

Tô Ngải Chân cứng đờ người không đáp lời, chỉ ôm chặt bó hoa cúc vào lòng, áp mặt lên đó như đang tìm kiếm một chút an ủi. Tai nạn xe cộ đã cướp đi người em trai, cũng cướp đi đôi chân của cậu. Cậu chẳng còn gì cả, rất sợ gây phiền phức cho người khác, dù cho đó là bố ruột của mình.

“Dạ.” Cậu vẫn thoả hiệp, “Con sẽ gặp họ.”

Tô Thắng lúc này mới dịu đi: “Đều là những người trạc tuổi con, gia cảnh tuy không bằng Chung Yến Đình, nhưng cũng không tệ.”

“Vâng, con biết rồi.”

Gió lạnh thổi qua, mang theo hơi ẩm. Tô Ngải Chân đưa tay sờ mặt, nhận ra trời đã mưa. Cậu dùng người che chắn cho bó hoa cúc. Tô Thắng bung dù che trên đỉnh đầu cậu, Tô Ngải Chân khẽ nói cảm ơn.

Kể từ sau khi Tô Tịnh Thu qua đời, quan hệ giữa cậu và cha dường như trở nên kỳ lạ. Nói đúng hơn, từ khi không đứng dậy được nữa, cậu trở nên rất nhạy cảm, luôn để ý đến ánh mắt của người xung quanh, sợ mình làm trò cười cho thiên hạ, cũng sợ bản thân khiến người khác chán ghét.

Hơn nữa, bản thân cậu vốn không được lòng người như Tịnh Thu.

Cơn mưa bụi dần dần kết thành màn sương mù mịt. Cách tấm bia mộ chưa đầy năm mươi mét, cậu liền nhìn thấy bóng dáng một Alpha đang đứng trước mộ bia của em trai mình.

Toàn thân hắn ẩn hiện trong màn mưa bụi mờ ảo, mặc một bộ âu phục đen. Bàn tay buông thõng bên hông, lộ ra từ ống tay áo, trong bầu trời âm u trông có vẻ nhợt nhạt. Góc nghiêng gương mặt hắn thanh tú hoàn hảo, sống mũi cao thẳng. Hắn không bung dù, vai áo đã ướt đẫm. Tim Tô Ngải Chân bỗng chệch nhịp, hai tay ôm bó hoa cúc cũng siết chặt hơn.

“Đến khi nào vậy?” Tô Thắng vừa đẩy cậu đi tới, vừa hỏi.

Alpha nghiêng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt không hề dừng lại trên người Tô Ngải Chân, rồi lại quay đầu nhìn về phía trước, nói: “Không lâu.”

Nói xong, hắn hướng về bia mộ của Tô Tịnh Thu, dùng giọng nói rất dịu dàng: “Lần sau tôi lại đến thăm cậu.”

Tô Ngải Chân từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu nhìn hắn, bó hoa cúc trong tay tuy đã được cậu che chắn cẩn thận nhưng vẫn bị dính nước mưa, những cánh hoa trắng muốt trở nên nhăn nhúm. Cậu có chút đau lòng, hoa như thế này, Tịnh Thu chắc chắn sẽ không thích nữa.

Khi Alpha đi ngang qua, Tô Ngải Chân ngay cả thở mạnh cũng không dám. Nhịp tim cậu lúc này còn nhanh hơn bất kỳ lúc nào. Khóe mắt cậu lướt qua bóng dáng người nọ, ngay sau đó liền ngửi thấy mùi hương tin tức tố của Alpha, trong màn mưa càng thêm rõ ràng.

Cậu cùng cha ở lại nghĩa trang không lâu, mưa càng lúc càng lớn, ảnh của Tô Tịnh Thu trên bia mộ bị nước mưa làm mờ nhạt. Chưa đầy nửa tiếng sau, hai cha con liền rời đi.

Bình thường ở nhà, Tô Ngải Chân chỉ đọc sách hoặc vẽ tranh, đây là hình thức giải trí ít ỏi của cậu. Cậu có một phòng vẽ riêng, chỉ cần không bị ai quấy rầy, cậu có thể ở lì trong đó cả ngày.

“Cậu Ngải Chân, ăn cơm thôi.”

Dì giúp việc gõ cửa, giọng nói không lớn. Lúc đầu, bọn họ đều gọi cậu là Tô tiên sinh, cậu không thích cách gọi này chút nào. Cũng may dì giúp việc ở đủ lâu, được cậu uốn nắn thành thói quen.

Tô Ngải Chân từ từ tự mình lấy tay đẩy bánh xe đi mở cửa. “Dạ vâng, con ra ngay.”

Vừa nhìn thấy cậu, dì giúp việc đã đi đến sau lưng cậu: “Để dì, hôm nay nấu canh cá, cậu ăn nhiều một chút, trời lạnh thế này.”

“Dạ vâng.”

“Đúng rồi, lúc nãy điện thoại của cậu có người gọi.”

Tô Ngải Chân nhíu mày suy nghĩ một chút, bình thường trừ bố cậu ra, sẽ không có ai gọi điện cho cậu, mà cậu ở trong phòng vẽ cũng sẽ không mang theo điện thoại, cậu nghĩ chắc là điện thoại rác, cũng không để tâm rồi đi ăn cơm.

Sau khi ăn cơm xong, cậu mới đi tìm điện thoại. Nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, cậu ngẩn người ra hơn mười giây mới run run tay gọi lại.

Tuy nhiên đầu dây bên kia không nghe máy, Tô Ngải Chân không khỏi nôn nóng, việc không nhận được điện thoại của Tạ Sở Ngọc khiến cậu hối hận vô cùng, đáng lẽ cậu nên xem điện thoại sớm hơn, cũng không đến nỗi bỏ lỡ.

Cậu tiếp tục thử gọi lại một lần nữa, vẫn không có ai nghe máy, cuối cùng cậu gọi điện thoại cho Lục Chiêu.

Lục Chiêu bắt máy rất nhanh, “Alo? Sao tự dưng Ngải Chân lại gọi điện cho tớ?”

“Lục Chiêu, cậu biết Tiểu Sở ở đâu không? Em ấy … em ấy bị làm sao vậy?”

” Cậu ấy? “ Bên kia rất ồn ào, có vẻ như Lục Chiêu đang ở tiệc tùng, “Mấy hôm nay cậu ấy bị ốm, đang ở nhà đấy, gọi đi nhậu cũng không đi.”

Nghe vậy, Tô Ngải Chân càng lo lắng hơn, “Vậy em ấy không sao chứ? Có đi bệnh viện không? “

“Cậu lo cái gì chứ? Cái thằng đó chắc chắn sống dai lắm, có chết cũng đến lượt đâu, bác sĩ Tạ sẽ cứu cậu ta mà, không thì cái bệnh viện đó dẹp tiệm đi cho rồi!”

Tô Ngải Chân không có tâm trạng nghe Lục Chiêu nói đùa, cúp điện thoại xong liền do dự nửa ngày cuối cùng quyết định ra ngoài một chuyến. Cậu không cho người chăm sóc đi theo, chỉ nhờ họ tìm một ít thuốc cảm chẳng hạn, rồi gọi tài xế đưa cậu đến nhà Tạ Sở Ngọc.

Nhưng khi đến nơi nhìn cánh cửa căn hộ của Tạ Sở Ngọc đóng kín mít, cậu liền có chút hối hận, bởi vì Alpha vẫn không nghe điện thoại của cậu. Cuộc gọi nhỡ kia vẫn nằm trong lịch sử cuộc gọi, cậu cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy Tạ Sở Ngọc bất luận như thế nào cũng sẽ không chủ động liên lạc với cậu, chắc là vô tình gọi nhầm, mà cậu còn ngốc nghếch chạy đến đây.

Chắc chắn Tạ Sở Ngọc sẽ cười cậu chết mất.

Cậu đứng trước cửa suy đi tính lại, cuối cùng quyết định rời đi. Cậu định gửi cho Alpha một tin nhắn, nhưng gửi nội dung gì lại khó khăn.

Thôi bỏ đi, Tô Ngải Chân nghĩ, cậu cứ để thuốc ở cửa, lát nữa em ấy thấy sẽ tự lấy. Nếu cậu nói là mình tự mình mang đến, có khi Tạ Sở Ngọc lại không lấy.

Cậu nghĩ như vậy cảm thấy rất đúng, vì vậy liền cúi người, một tay vịn tay vịn xe lăn, một tay nhẹ nhàng đặt thuốc xuống đất.

Vừa mới duỗi người, cửa lớn đột nhiên mở ra một khe hở. Tô Ngải Chân ngẩn người, sau đó ngẩng đầu, Tạ Sở Ngọc với vẻ mặt vô cảm xuất hiện sau cánh cửa, hai bên cổ dường như còn ửng đỏ.

“Tiểu Sở? em không sao? anh … anh đến …”

Tô Ngải Chân nói năng lộn xộn, suy nghĩ xem phải giải thích lý do cậu đến đây như thế nào. Thế nhưng, Tạ Sở Ngọc từ đầu đến cuối không có ý định nghe, hắn nắm lấy tay Tô Ngải Chân, ép cậu rời khỏi xe lăn.

“A…”

Tô Ngải Chân không có vật gì đỡ, cơ thể mềm nhũn, bị Tạ Sở Ngọc ôm vào lòng. Hai người dán sát lại gần, tiếng tim đập nhanh của hai người như muốn hòa vào làm một. Cậu ngửi thấy mùi tin tức tố nồng nặc, trong nháy mắt liền choáng váng đầu óc, nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao một cách bất thường. Bàn tay nóng bỏng của Alpha vuốt ve eo cậu, Tô Ngải Chân trong nháy mắt liền đỏ bừng mặt.

“Tiểu Sở… em … em mau buông anh ra, Lục Chiêu nói … cậu ấy nói…”

Tạ Sở Ngọc không cho cậu cơ hội nói tiếp, tâm trí hỗn loạn của Tô Ngải Chân chỉ còn cảm nhận được sự ngột ngạt và ẩm ướt. Cảm giác mềm mại rơi xuống môi khiến cậu ngừng suy nghĩ, lưỡi bị lưỡi của Alpha tách ra, đầu lưỡi nhỏ của cậu bị ngậm trong miệng hắn, liếm mút một cách tỉ mỉ.

“Ưm…” Cậu túm lấy áo Tạ Sở Ngọc, là chất liệu lụa mát lạnh. “Ưm ưm …”

Tạ Sở Ngọc hôn rất mạnh bạo, dường như muốn nuốt chửng cậu, nhưng lại ẩn chứa một sự dịu dàng khó tả. Toàn thân cậu chỉ có thể treo trên người Alpha, mặc cho hắn kéo quần của cậu xuống, đôi chân yếu ớt lộ ra ngay trước mắt hắn.

“Đừng…” Tô Ngải Chân bắt đầu giãy dụa, cậu không muốn để Tạ Sở Ngọc nhìn thấy bộ dạng này của mình. Chân cậu rất xấu, không thể nhìn được.

“Không cho phép nói đừng.” Tạ Sở Ngọc giận dỗi cắn lên môi, cằm, cuối cùng là tuyến thể nóng hổi ở sau gáy cậu. Tất cả những gì kém cỏi nhất của cậu đều bị Alpha nắm trong tay.

Bên trong quần lót đã sớm ẩm ướt, tiếp nhận sự xâm nhập của tin tức tố Alpha, cậu dường như đang tan chảy trong nước. Trạng thái này cậu rất xa lạ, ngón tay thon dài của Tạ Sở Ngọc chen vào huyệt khẩu chật hẹp của cậu, Tô Ngải Chân không nhịn được thẽ ra tiếng.

“Tiểu Sở … đừng như vậy …”

Cậu cảm thấy Tạ Sở Ngọc hình như có chút không ổn, nhưng cậu không khóc, cậu chỉ nâng mặt Alpha lên, hỏi: “Em … kỳ phát tình? Hay là bị sốt? Uống thuốc ức chế chưa? Thuốc hạ sốt thì sao? Đã uống chưa?”

Tạ Sở Ngọc đôi mắt đỏ ngầu nhìn cậu, Tô Ngải Chân hoảng loạn, chỉ có thể bám chặt lấy hắn. Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức cậu có thể cảm nhận được hơi thở phả ra từ sống mũi Tạ Sở Ngọc, cũng có thể nhìn thấy nốt ruồi nhỏ nằm dưới mắt hắn.

Là một nốt ruồi không quá rõ ràng, nhưng khi đứng gần sẽ không thể không chú ý đến.

Tô Ngải Chân bỗng nhớ lại, lúc cậu nhận ra bản thân thích Tạ Sở Ngọc là lúc mười tám tuổi, còn Tạ Sở Ngọc lúc đó mới mười sáu tuổi. Tình cảm không thể nói nên lời này khiến cậu rất ghê tởm chính mình. Cậu thích một Alpha nhỏ tuổi hơn mình, nhưng cậu biết rằng tình yêu là điều không thể kiềm chế, cậu nghĩ mình có thể giấu diếm, và cậu đã che giấu rất tốt.

Hôm đó, Tạ Sở Ngọc không hiểu bị gì bay vào mắt, cứ dụi mắt hoài, dụi đến mức đỏ cả lên.

“Tiểu Sở, em bị sao vậy?”

Lúc đó, Tạ Sở Ngọc mười sáu tuổi, đã rất cao lớn, lại còn sở hữu ngoại hình nổi bật. Bình thường hắn ít khi phơi nắng nên da rất trắng, vùng da quanh mắt sưng đỏ như bị dị ứng, đến nỗi hắn không thể mở mắt ra.

“Anh Ngải Chân? “ Tạ Sở Ngọc ngồi xổm xuống, nheo mắt nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, “Mắt em đau quá.”

Tô Ngải Chân vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra giúp hắn, ngón tay nhẹ nhàng nâng gương mặt hắn lên: “Để anh xem nào, sao lại đỏ thế này? Hình như có chấm đen, em đợi một chút.”

Ban đầu, cậu rất nhẹ nhàng lau cho hắn, sau đó kéo mí mắt của hắn ra thổi thổi, nhưng chấm đen kia vẫn còn, cậu liền dùng ngón tay ấn nhẹ. Tạ Sở Ngọc liền kêu lên một tiếng: “Đau! ”

“Hay là chúng ta đi bệnh viện đi? Chấm đen này không lau kiểu gì cũng không được?”

Tạ Sở Ngọc nhíu mày, phải một lúc sau mới có thể mở mắt ra, nói: “Đó là nốt ruồi của em mà!”

Tô Ngải Chân xấu hổ đến nỗi không biết giấu tay vào đâu, vội vàng xin lỗi hắn: “Xin lỗi xin lỗi, anh làm em đau rồi!”

“Không sao đâu. “ Tạ Sở Ngọc nói: “Bây giờ đỡ hơn rồi.”

Từ trước đến nay, cậu chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi như vậy với Tạ Sở Ngọc, nên không hề hay biết dưới mắt của Alpha lại có một nốt ruồi như vậy.

Tối hôm đó, Tô Tịnh Thu còn nói với cậu, mắt của Tạ Sở Ngọc đỏ như mắt thỏ. Tô Ngải Chân nằm trên giường, nhìn em trai cởi bộ đồng phục, trong lòng cảm thấy có lỗi.

“Anh thấy dưới mắt Tiểu Sở bị bẩn, nên muốn lau giúp cậu ấy, không ngờ đó lại là nốt ruồi.”

Tô Tịnh Thu tự rót cho mình một ly nước, ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.

“Lúc nào chỗ đó cũng có mà? Giờ anh mới biết sao?”

Tô Ngải Chân chớp mắt hai cái, gật đầu, ừ một tiếng. Nốt ruồi đó thực sự rất khó phát hiện, chỉ khi đứng thật gần mới có thể nhìn thấy. Hóa ra Tịnh Thu đã biết từ lâu rồi sao?

“Em mệt rồi anh ơi, em đi tắm đây.”

“Ừm.”

Ngày hôm sau Tô Ngải Chân không liên lạc được với Tạ Sở Ngọc, còn cậu phải quay lại trường. Khi Tô Tịnh Thu chuẩn bị ra ngoài, cậu đã đưa cho nó một chiếc hộp nhỏ và nói: “Giúp anh đưa cho Tiểu Sở nhé, chuyện hôm qua anh xin lỗi.”

“Chuyện nhỏ mà, có gì đâu.” Tô Tịnh Thu không mấy để tâm, từ chối. “Không phải đều là bạn bè hay sao?”

“Vậy … ” Tô Ngải Chân mím môi, không biết nên làm như thế nào nữa, Tô Tịnh Thu bèn nhận lấy, mỉm cười với cậu, đôi mắt cong cong, khóe miệng cười rộ lên giống cậu y đúc.

“Được rồi mà, em sẽ đưa cho anh ấy giúp anh.”

“Cảm ơn Tịnh Thu.”



“Tô Tịnh Thu!”

Lúc này, Tô Ngải Chân đã bị Tạ Sở Ngọc đè trên ghế sofa, một chân cậu buông thõng dưới đất, chân kia vắt lên thành ghế sofa, hoàn toàn vô lực.

Alpha vẫn không ngừng hôn cậu, môi lưỡi triền miên mơ hồ, nhưng lại không ngừng gọi tên em trai cậu.

Tô Ngải Chân cảm thấy trái tim mình như nghẹt thở. “Tiểu Sở … Tịnh Thu em ấy …”

“Tô Tịnh Thu. “ dương v*t thô to của Tạ Sở Ngọc từng tấc đâm vào trong huyệt khẩu chưa từng được ai chạm vào của cậu. Nơi đó chật hẹp co rút khiến cậu khó chịu. Cậu ôm chặt lấy người hắn, nức nở nói: “Ôm anh … “

“A… Đau.”

dương v*t của Alpha vùi sâu trong cơ thể cậu, nóng bỏng căng tràn. Nhưng Tô Ngải Chân lại cảm thấy lạnh lẽo, hai chân không thể khép lại càng không thể di chuyển, chỉ có thể bị hắn phân ra chịu đựng cuộc ra vào dữ dội.

Có lẽ là do quá lạnh, trong phòng lại không bật máy sưởi. Để xua tan cơn lạnh thấu xương này, vào giây phút tuyến thể bị hắn ngậm lấy, liếm mút, Tô Ngải Chân đã chủ động dang tay ôm lấy Alpha mà mình yêu thích.

“Tô Tịnh Thu.”

Lần này Tô Ngải Chân thực sự không nhịn được mà khóc, cậu vùi mặt vào hõm cổ nóng ấm của Tạ Sở Ngọc.

“Là em,” cậu nói, “là em ở đây. ”

Rất nhiều lần, cậu xuất hiện bên cạnh Tạ Sở Ngọc, nhưng không lần nào là dưới danh phận mà cậu mong muốn.

Khi Tô Tịnh Thu còn sống, cậu không dám lại gần, giờ Tô Tịnh Thu đã mất, cậu cũng chỉ dám mượn danh nghĩa em trai để tiếp cận hắn.

Thật đáng thương.
Lời tác giả:

Không phải truyện cẩu huyết,

chỉ là mối tình gượng gạo của những người không biết thể hiện tình cảm.

Không thích xin đừng xem!