CHƯƠNG 25: TƯƠNG KIẾN+PHIÊN NGOẠI
Trước khi ăn cơm, Cơ Tinh Nha đã trở về.
Vong Ưu và bọn họ tán gẫu chút chuyện về cuộc sống trên tiên sơn.
Buổi trưa, sau khi vui vẻ ăn xong một bữa cơm gia đình, Vong Ưu liền theo Tịch Mộ VIễn tới trà lâu Yểu Nhiên, Cơ Tinh Nha có quân vụ phải xử lí nên phải về quân doanh trước.
Tịch Quân Huyên phải bên Tần Tuyết Thương nghỉ ngơi, không thể phân thân.
Trước khi đi, Vong Ưu đặc biệt hỏi tình hình của Chung Quân Li.
“Hắn, vẫn là quân sư”Cơ Tinh Nha trả lời.
Nghĩ tới Chung Quân Li với mình cũng coi như có chút qua lại, hắn sống tốt, mình cũng vui vẻ.
Vong Ưu vừa xuất hiện ở trà lâu, lập tức đã hấp dẫn ánh mắt của không ít người.
Một nam nhân rõ ràng không đẹp trai, thậm chí trên mặt còn có chút khuyết điểm thế nhưng lại có một khí chất cao quý kì lạ ……khiến người ta chú ý!
Trà lâu có không ít người sáng nay đã tham gia Hoa lạc hội, vì thế chào hỏi “Vong Ưu công tử”
Vong Ưu đều đáp lễ từng người một, làm điên đảo một đám người.
“Đại ca, đào hoa của huynh này thật lợi hại” Tịch Mộ Viễn hứng thú nói.
“Không cách nào, đẹp trai cũng là một loại tội lỗi mĩ lệ”Vong Ưu đắc ý cuốn cuốn mái tóc màu xám của mình.
Tịch Mộ Viễn rót Thanh trà cho hắn, đau lòng mà hỏi “Tóc của đại ca là vì giải độc mà dẫn tới đúng không? ”
“Là do dùng dược hoàn giảm đau mà ra, có điều, ta rất thích mái tóc xám này” vốn muốn làm Diệp Cô Thành, nào ngờ càng ăn nhiều dược hoàn, toàn bộ tóc trở thành màu trắng, sau đó lại trở thành màu xám tử khí trầm trầm như hiện nay. Lần này thì hay, không làm được Diệp Cô Thành, ta cắt ngắn tóc đi, khóe mắt thêm nốt ruồi nước mắt, ta làm Atobe Keigo (Hoàng tử tennis) cũng được. Có điều vừa nhìn vết sẹo bên mặt, bỏ đi, vẫn là làm Himura Kenshin phiên bản mới tốt hơn.
“Đại ca, huynh chịu khổ rồi” Tịch Mộ Viễn nói.
Vong Ưu lắc đầu “Là ta để mọi người chịu khổ, cha già đi nhiều như vậy, đệ phải giúp ta chăm sóc ông ấy”
“Đại ca vẫn muốn trở về? ” Tịch Mộ Viễn kinh ngạc.
“Ta nếu đã là môn chủ của Tiên Túc phái, thì hầu hết thời gian nhất định phải ở lại tiên sơn, có điều ta vẫn sẽ thường xuyên tới thăm mọi người, lần này ta phải mang ba người Huyền Bích trở về. Nhưng ta sẽ phái người khác tới bảo vệ mọi người” ba hộ vệ không ở bên cạnh môn chủ, tam sư thúc mắng rất lợi hại. Cũng tốt, để bọn Huyền Bích chơi với hắn, mình có thể yên tâm ngủ nướng rồi.
“Cha đã từ quan rồi, chắc sẽ không có nguy hiểm gì đâu”
“Đệ a, thật không biết nỗi khổ của ta, an toàn của mọi người, ta mãi mãi đặt hàng đầu”Vong Ưu nói.
Tịch Mộ Viễn cảm động không thôi.
Vong Ưu rời chủ đề “Trà lâu này cảm giác rất được, thanh ưu cao nhã”
Tịch Mộ Viễn gật đàu, thần bí nói “Huynh có biết, Tinh Nha đã đưa ra bao nhiêu ý kiến không, đệ chính là rất ngạc nhiên đó”
“Trong lòng những người trinh chiến sa trường thật ra đều có một vùng đất của mình, từ trang trí ở đây có thể nhìn ra được”Vong Ưu gật đầu.
“Đại ca……chưa từng nghĩ tới tìm một người sống nốt quãng đời sao? ” tuy nói chủ đề này có chút phá hoại không khí, nhưng thấy đại ca của mình cô đơn lẻ bóng, hơn nữa càng ngày càng lạnh nhạt, trong lòng cũng có chút gấp gáp.
Vong Ưu đặt cốc trà xuống “Việc này cứ để thuận theo tự nhiên đi”
“Vậy nếu……”
“Mộ Viễn, ta nhớ tới còn có việc phải làm, ta đi trước, đệ làm việc của đệ đi”Vong Ưu nhìn đệ đệ mình có tình nghi bắt đầu cằn nhằn, lập tức mượn cớ chuồn đi.
“Đại ca……”
Không gọi lại được người gần như là chạy đi kia, Tịch Mộ Viễn lắc lắc đầu “Đại ca, nút thắt trong lòng huynh lúc nào mới có thể giải được? Chúng ta cũng muốn huynh vui vẻ mà! ”
Vừa ra khỏi trà lâu, Vong Ưu liền biết mình bị người ta theo đuôi rồi.
Vũ Văn Văn Hàn, cái kẻ này, to gan hơn nữa rồi!
Không đúng, cước bộ của Vũ Văn Văn Hàn liều lĩnh, vừa nhìn đã biết là người chưa từng luyện võ, mà người theo đuôi phía sau võ nghệ có thể coi là cao thủ rồi.
Có điều, địch không động, ta không động, địch động, ta động.
Tuy rằng như vậy, nhưng bị người ta theo dõi nguyên cả mấy con phố, tâm tình của mình có thể tốt tới đâu được?
“Các hạ rốt cuộc có việc gì? ” quả thật là không thể nhịn nổi, Vong Ưu lập tức quay người ở chỗ một góc ngoặt.
Mà người theo phía sau không kịp trốn đi mà đờ người tại đó, hai người cứ như vậy mà nhìn nhau.
Chưa từng nghĩ tới, mình phải đối mặt với người kia như thế nào, cố tình tập thành sự lạnh nhạt và lãnh tính lại trong một khắc này hóa thành tro bụi.
Tuy rằng gầy hơn rất nhiều so với 5 năm về trước, nhưng dung nhan tuấn mĩ vô cùng vẫn bắt mắt ……
Đột nhiên cảm thấy vết sẹo chữ thập trên mặt phải và mái tóc xám đang cười nhạo bản thân, khóe miệng Vong Ưu kéo ra nụ cười giả tạo,
Tim gan lại bắt đầu quặn đau không thể khống chế.
Rõ ràng độc tố đã bị bức ra hoàn toàn, nhưng mỗi ngày tim gan đều sẽ đau đớn một lần, giống như đã trở thành thói quen, cũng tốt, chí ít có thể nhắc nhở mình từng giờ.
Cố gắng giả vờ bình tĩnh, Vong Ưu cảm thấy mình giống như một thằng hề.
Cố gắng lờ đi mồ hôi lạnh trên trán, quay người rời đi.
“Thiên Âm……”
Thanh âm cấm kị 5 năm khiến Vong Ưu rùng mình một cái.
“Ta tên là Vong Ưu, các hạ nhận lầm người rồi”Vong Ưu nói nhẹ một câu, tiếp tục đi về nhà.
“Thiên Âm……”
Mỗi một lần gọi, tim gan của mình sẽ đau một phần, đọc phệ tâm căn bản không thể giải, bởi vì người kia vẫn còn trong tim ……
Đồng tử bỗng nhiên co chặt, Vong Ưu gần như vô thức bỏ chạy, khinh công ……đúng, hắn có khinh công đang tự hào ……
“Đừng mà, xin ngươi đừng đi nữa” ngực bị người nào đó ôm chặt lấy, hai cơ thể dán chặt vào nhau.
Có thể cảm giác dấu vết bờ vai đã bị thấm ướt sũng, nước mắt vô thanh kia từng chút từng chút xuyên vào cánh cửa trái tim hắn.
Hai nam nhân ôm cùng nhau, tự nhiên thu hút đường nhìn của không ít người đi đường, mắt thấy ở đây sắp bị vây thành một vòng, Vong Ưu kéo bàn tay đặt trước ngực mình của Tông Chính Ngọc Minh ra, nhanh chóng rời đi. Góc áo bị người ta nắm lấy, Vong Ưu biết, thế là dắt người phía sau quành vào một con hẻm không người.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ta nói với ngươi rồi ta không phải Tịch Thiên Âm, ngươi tìm nhầm người rồi”Vong Ưu tỏ ra dáng vẻ ghét bỏ.
“Không, ngươi là Thiên Âm, ta biết, ta vĩnh viễn đều biết”Tông Chính Ngọc Minh bắt lấy tay hắn kích động nói.
“Ngươi biết cái rắm, người ngươi muốn tìm sớm đã chết rồi! “Vong Ưu phủ nhận.
Giọt nước mắt to bằng hạt đậu của Tông Chính Ngọc Minh tràn ra từ khóe mi, giống như một nữ nhân bị vứt bỏ mà chồm vào người Vong Ưu khóc nháo “Cầu xin ngươi tha thứ cho ta, ta sai rồi. Xin lỗi, Thiên Âm, cho ta thêm một cơ hội nữa có được không, ta sẽ cố gắng chứng minh là ta yêu ngươi”
“Chứng minh? ” lấy cái gì để chứng minh, hạ độc ta lần nữa.
Tông Chính Ngọc Minh nắm lấy tay hắn đặt vào trong áo của mình “Thiên Âm, ta thật sự rất yêu ngươi. Vì thế, ta nguyện ý làm bất cứ việc gì vì ngươi, những tôn nghiêm kia ta cũng không cần nữa, ngươi muốn chơi thế nào cũng được”
Vong Ưu biết hắn muốn nói gì, mặt suýt nữa đỏ bừng.
Trước đây làm với hắn, hắn luôn vì tôn nghiêm Hoàngdđế mà để ý tới tư thế, vì thế trước nay đều là kiểu truyền thống, những kiểu cưỡi ngựa, làm sau lưng ……nghĩ cũng đừng nghĩ.
Chứng minh của người này……Tông Chính Ngọc Minh, đầu của ngươi đậu hũ hơn người khác mấy phần.
“Nhưng ta không muốn chơi” một tay đẩy tay hắn ra, Vong Ưu chế nhạo nói “Nếu ta muốn chơi, tùy tiện tìm một tiểu quan chơi mấy ngày cũng được, hơn nữa kĩ thuật nhuần nhuyễn, nhiệt tình mạnh bạo, tốt hơn kẻ nằm trên giường như rùa chết ngươi rất nhiều”
“Không……”Tông Chính Ngọc Minh không dám tin mà lắc đầu, thấy Vong Ưu lại muốn đi, lập tức giữ chặt lấy hắn”Thiên Âm, ta có thể học, ngươi dạy ta có được không, ngươi đừng đi tìm người khác ……xin ngươi”
Vong Ưu nhìn dáng vẻ quấn nhiễu không buông của hắn, chán nản trong lòng toàn bộ tiết ra “Tông Chính Ngọc Minh, ta cũng lười đính chính với ngươi vấn đề xưng hô như thế nào. Nói cho ngươi, ta sống thì lại làm sao, tâm đã chết rồi thì không còn gì quan trọng nữa! ”
Nói xong câu này, Vong Ưu phất áo rời đi.
“Thiên Âm……”Tông Chính Ngọc Minh nhìn bóng lưng quyết tuyệt của hắn, nước mắt rơi xuống nhiều hơn nữa, lại vẫn là chặt chẽ đuổi theo.
Thiên Âm, ta không muốn lại mất đi ngươi lần nữa. Ngươi hận ta cũng được, muốn giết ta cũng được, ta không lời oán trách, chỉ xin có thể ở cùng bên ngươi, cho dù với hình thức đê tiện nhất——làm nam sủng của ngươi, ta cũng cam nguyện.
Phiên ngoại Tông Chính Ngọc Minh
Bởi vì người kia rất thú vị, ta quyết dịnh coi hắn là con mồi.
Bởi vì người kia là con mồi, vì thế ta tốt bụng mà chơi với hắn.
Bởi vì người kia là người hoạch định phía sau của Bách An quốc tế, ta không chơi nữa, mà là chuẩn bị một chiếc lưới dày, muốn khiến con mồi kia rơi vào trong cạm bẩy của ta. chiếc lưới dầy đó, sau khi tung lưới chính là cái chết.
Bởi vì người kia quá chói mắt, ta không thể không giết hắn.
Náo nhiệt ngọt ngào của mỗi ngày, đều là vở kịch do ta đạo diễn. Ta vừa khóc, hắn sẽ nựng. Ta vừa nháo, hắn sẽ xoa dịu ……
Cuộc sống giống như những cặp vợ chồng bình thường khác thế nhưng khiến ta bắt đầu chìm đắm, giống như đã quên mất mục đích của bản thân.
ở trong đầu, không lúc nào không nhớ thân ảnh của hắn. nhìn chiếc nhẫn trên tay trái, sẽ không tự giác mà thả ra nụ cười hạnh phúc.
Ta đã chú ý tới, vở kịch này đã bắt đầu biến chất, vị trí đạo diễn của ta đã chầm chậm chuyển sang cho hắn.
Sớm muộn có một ngày, người kia sẽ trở thành nhược điểm lớn nhất của ta.
May mắn, trước khi người kia rời đi, ta đã làm xong chuẩn bị lớn nhất, người kia nhất định có đi mà không có về.
Chỉ là vì sao tim lại đau đớn như vậy ……
Nhìn chiếc nhẫn trong tay, sợ là lời nguyền của người kia dành cho mình.
Sợ hãi mà ném nó vào trong hồ nước, quyết tâm khôi phục cuộc sống trước đây.
Lên triều, phê cải tấu chương, cùng phi tử đi dạo trong ngự hoa viên, luyện kiếm, lật bài sủng hạnh những phi tử đã chịu ủy khuất 1 tháng.
Nhưng, nụ cười của những phi tử kia trong mắt ta lại trở nên phiền chán, thứ tràn lên trong tâm tưởng là nụ cười xấu xa kia.
Trong ngự thư phòng, ta luôn không ngừng mà nhìn về phía chiếc ghế nằm dài dài đó, chốc chốc lại chờ mong mà nhìn về cửa phòng.
Trong ngự hoa viên, nhìn khóm hoa kia ngây ngốc, không để tâm tới sự chọc ghẹo và yêu mị của thê thiếp ở bên cạnh.
Luyện kiếm cũng bắt đầu không chuyên tâm, cảm thấy xung quanh đều vang vọng tiếng cười lớn kiêu ngạo đó.
Buổi tối đó, Phục phi trên giường cố gắng lấy lòng ta, nhìn biểu tình tình mê của nàng, nhớ tới cảm giác cái thứ nóng bỏng kia xuyên vảo cơ thể chính mình ……ngữ nhân trước mắt đột nhiên trở nên chán ghét.
Ta một tay đẩy nàng ra, thở dốc. Vừa mới nhất định là ảo giác của ta, ta không tin ta sẽ nhớ tới người kia vào lúc này.
Trở về tẩm cung, gọi Tần Tuyết Thương tới, cố gắng phát tiết. Nhưng sau khi phát tiết xong, cô đơn và trống vắng dài dẵng trong lòng, giống như người kia trở về ôm lấy mình, chính là loại ôm ấp mà hắn quen dùng giống như muốn nhập mình vào trong máu xương của hắn vậy.
Tần Tuyết Thương đột nhiên nhắc tới người kia, ta vì để hắn không phát hiện ra tâm tư của mình, đã nói với hắn những việc mình đã làm, cũng chính là để nhắc nhở mình đừng có nhớ nhung tới người kia.
Không khí vẫn luốn gò bó, Tuyết Thương đứng dậy muốn về phủ quốc sư, khi thái giám nội thị của ta gọi người tiến vào dọn dẹp trình lên chiếc túi phù bình an nhặt được ở ngoài cửa, tim của ta phút chốc sụp đổ.
Tại sao chiếc phù bình an này lại ở đây, nhặt được ở bên ngoài?
Người kia nhất định đã nghe thấy rồi, nhất định là đã nghe thấy lời mình nói rồi. nhận ra điều này khiến tất cả mọi việc xung quanh hoàn toàn biến thành trống rỗng, chỉ nghe thấy tim mình đang gào thét người kia sẽ không tha thứ cho mình rồi. Mãi tới lúc đó, ta mới biết ta sớm đã yêu người kia rồi, bằng không sao trái tim lại đau đớn như vậy.
Nhưng……người kia sẽ không tha thứ cho mình nữa rồi.
Vừa nghĩ tới đây, nước mắt không tự chủ mà chảy xuống.
Rất lâu không còn đi tìm những phi tử kia nữa, lại bắt đầu tự mình ở trong tẩm cung, đêm tối lạnh lẽo, dùng tay tự an ủi mình, trong cao trào chính là tên của người kia, sau đó nhìn chằm chằm cửa sổ duy nhất, trong lòng chờ đợi.
Ngồi trên long ỷ trong ngự thư phòng, chốc chốc lại vuốt ve lửa nóng trướng lớn của mình, thậm chí học người kia dùng nước bọt thấm ướt đầu gỗ của bút lông, chầm chậm thò xuống hạ thân, tưởng tượng cảm giác đao thịt nóng bỏng căng cứng kia đâm vào bên trong, một lần rồi lại hết lần khác gọi tên người kia.
Ngày này qua ngày khác, thứ trong lòng không hề biến mất mà ngược lại càng mạnh mẽ hơn.
Ta không muốn ngột ngạt như vậy nữa, ta phải đi tìm hắn, cứ coi như bị mắng cũng được, bị đánh cũng không sao ……cứ coi như người kia hận ta, ta cũng phải đi tìm hắn, đi cầu xin tình yêu mà ta đã vất bỏ.
Trước khi xuất phát nhảy xuống hồ, đi mò tìm chiếc nhẫn bạc kia, xung quanh cơ thể là lạnh lẽo do thấm ướt, nhưng trong lòng lại ấm áp.
Vừa nghĩ tới có thể gặp người kia, cái gì cũng không còn để tâm nữa rồi, cố gắng kiếm tìm trong hồ nước.
Nhìn chiếc nhẫn bạc đã được tìm thấy trong tay, mỉm cười.
“Hoàng thượng, tro cốt của Tịch tướng quân đã được đưa về” giọng nói đột nhiên vang lên khiến ta run rẩy.
Nhẫn bạc chìm vào trong nước, trong lòng lạnh băng lan rộng, mắt tối sầm, cái gì cũng không nhìn thấy nghe thấy nữa rồi.
Ta đã quên mất, người kia sớm đã bị đẩy vào trong cạm bẫy chết chóc của ta rồi.
Ta lơ lửng trong cảnh mộng, nhìn bản thân trong mộng được người kia yêu thương, nhìn mình làm những việc phản bội hắn sau lưng hắn ……đó là ta……
Nhìn ánh mắt ghét bỏ lạnh băng của người kia trước khi chết ……nhìn người kia nói ta hận ngươi trong vô thanh, trên trời dưới địa ngục cũng không cần gặp lại.
Đừng mà ……ta không muốn như vậy …………xin lỗi……xin lỗi……
Thi thoảng trở về hiện thực, biết được đám ngự y kia đang nóng lòng bận rộn chữa bệnh cho mình, nhưng ta không muốn lo nữa ……chết đi cũng tốt, ta liền có thể đi tìm hắn rồi.
Tối đó, hắn lại xuất hiện trước mắt ta, mỉm cười với ta, kêu ta hãy khỏe lên ……ta biết đây nhất định là mơ.
Nhưng hắn nói, người trong mộng không thể sờ tới được, cơ thể ấm áp nói với ta người trước mắt này quả thật vẫn còn sống.
Hắn ôm ta nói với ta rằng phải khỏe lên, vẫn là nụ cười đó.
Vì nụ cười đó, ta quyết tâm khỏe lại.
Cơ thể quả thật đã khỏe lên, nhưng người kia vẫn không còn ……người dịu dàng tối qua chính là do Tần Tuyết Thương đóng.
Ta vì sao còn sống ……chết đi không phải tốt hơn sao?
“Ngươi chết đi hắn cũng sẽ không sống lại, ngươi sống mà nhận trừng phạt đi”
Trừng phạt kia chính là nỗi nhớ không bờ không bến đối với người kia và nỗi hận chính mình ……ta biết……
Oa oa oa……Thiên Âm……
Ta ngày nối đêm mà khóc lóc, sau đó một ngày nào đó lén lút chạy tới trước phần mộ của người kia, khóc cắn nát ngón tay rồi viết huyết thư đốt cho người kia, chỉ có 3 chữ: Ta yêu ngươi.
Không nói xin lỗi, bởi vì muốn đích thân cầu xin sự tha thứ của hắn trên đường hoàng tuyền.
Mỗi ngày đều cầu nguyện với trời, mình và người kia có thể gặp nhau trên đường Hoàng tuyền, coi là sự ích kỷ của bản thân, hi vọng người kia đừng luân hồi trước.
Mỗi ngày đều nhớ tới người kia, không còn tới hậu cung nữa.
Cho tới một ngày đó, Hoàng hậu phát hiện ta vuốt chiếc nhẫn kia dùng phân thân giả để khiến mình lên đỉnh, trong tẩm cung vang vọng tiếng gọi người kia của ta.
Hoàng hậu quan sát toàn bộ quá trình, ta biết nàng ở ngoài cửa sổ, ngược lại càng nhiệt tình hơn, giống như nhìn thấy người kia đâm vào trong cơ thể mình, đùa nghịch mà tự nói với mình “Bị người khác phát hiện rồi sao? ”, thế là rên rỉ càng lợi hại hơn.
Hoàng hậu xông vào, điên cuồng mà lay ta, muốn ta tỉnh táo, đồng thời tuyên bố ta là nam nhân của nàng, ta không được yêu người khác, càng không được yêu nam nhân.
Người Hoàng hậu này ta biết, trong cung có mấy cung phi mang long chủng đều bị nàng bí mật cho ra thai, bình thường ta cũng không để ý những việc này, vì thể mặc nàng làm loạn, chỉ cần không chọc tới ta là được.
Nhưng ngày đó, ta đẩy nàng ra, nói thẳng: Có yêu nam nhân hay không ta không biết, nhưng ta yêu Thiên Âm.
“Người người nói là Bình loạn tướng quân kia sao? Hắn đã chết rồi a! ”
Một câu nói, khiến trái tim cháy lửa của ta trở nên băng lạnh.
“Tên tiện nhân mê hoặc Hoàng thường kia, chết hay lắm, chết hay lắm”
Nàng bởi vì một câu nói này, bị ta hạ lệnh cắt lưỡi, đánh vào lãnh cung.
Hoàng cung không còn Hoàng hậu nhanh chóng rối loạn hơn nhiều, rất nhiều thê tử sẽ nhân lúc ta không chú ý leo lên long sàng trong tẩm cung ta.
Có điều, đều bị ta hạ lệnh kéo ra ngoài đánh nặng.
Bởi vì, chiếc giường đó chỉ có một người có thể lên.
Thiên Âm, ngươi phải đợi ta!
Buổi tối ngày 13 tháng 7 đó, ta cho thủ vệ lui hết, tự mình tới khóm hoa trong ngự hoa viên phát tiết, phát điên mà dùng phân thân giả muốn mình, khóc gọi tên người kia.
Bởi vì, đó là cái ngày lần đầu ta thất thân cho hắn, chính là ở cái nơi này bị hắn làm tới toàn thân run rẩy, sau đó bị hắn dùng hình thức mập hợp mà ôm về tẩm cung tiếp tục hành hạ, vừa mệt vừa sướng, từ lúc đó bắt đầu vu vơ nhớ về hắn.
Cơ thể xích lõa nằm trên thảm cỏ, nhìn ánh trăng mịt mờ trên bầu trời, cảm giác giống như hắn đang nhìn ta, mặt đỏ bừng, trong lòng lại giống như được lấp đầy.
Ngày tháng cứ trôi qua như vậy, có điều bắt đầu thích tự nói chuyện một mình, không, là thích nói chuyện với người như có ở bên kia, trở về tẩm cung, đặc biệt là trước khi lên giường, sẽ nói với không khí bên cạnh chiếc gối “Âm, ta yêu ngươi”
Trong lòng sau khi nhận được trả lời của người kia, hạnh phúc mà thỏa mãn mà đi ngủ.
Rất lâu không đi hậu cung, rất nhiều đại thân bắt đầu dâng thư, đều bị một câu mắng của ta trở về “Việc nhà trầm ngươi lo cái rắm”
“Dù sao là vợ chồng, Hoàng thượng nếu có rảnh ……”
“Cút! ”
Mắng người kia, ta tự nói với mình, vợ chồng ư? Ta chẳng là vợ chồng với ai ở trong hậu cung cả, ta là vợ của Thiên Âm.
Giờ này phút này, không còn có tôn nghiêm của nam tử và Hoàng thượng nữa, giống như một người vợ, trên mặt hơi đỏ lên.
Đại thần kia tưởng rằng ta tức đỏ mặt, vội vàng lùi ra ngoài.
殊不知, ta nhớ tới có một hôm Thiên Âm ở bên tai ta gọi ta là bà xã, còn có nương tử ……
Vì thế nhiệt khí không tự giác mà bừng lên mặt.
Thiên Âm, nếu có thể trở về lúc trước, ta sẽ không còn khinh bỉ tình yêu của mình nữa, cam nguyện bỏ đi tất cả tôn nghiêm và kiêu ngạo, làm người của ngươi. Bị cười nhào cũng không sao, không làm Hoàng đế nữa cũng không sao, ta đều bằng lòng. Ta có thể giống như một nữ nhân hầu hạ ngươi, chỉ cần ngươi bằng lòng.
Nhưng là……không thể trở về trước đây được nữa rồi ……kiếp sau có được không ……xin ngươi cho ta kiếp sau.
Sau ngày đó, mỗi ngày đều có đại thần tới càu nhàu, đều không phải việc tốt, hơn nữa còn có người khuyên ta tuyển thêm tú nữ.
Thế là, ta giương bút viết, hạ lệnh, ngoại trừ những phi tử đã có con có thể ở lại trong cung dưỡng lão ra, những người khác đều cho xuất cung, phát ngân lượng tự mình an ổn.
Ta biết đám lão già kia nhất định sẽ tới khuyên, thế ở treo một thanh đao lên cửa.
Quả nhiên, không ai tới, trở nên thanh tĩnh.
Tần Tuyết Thương có một lần nhìn thấy ta tự an ủi, cười nhạo ta, sau đó cởi sạch quần áo nói “Cơ thể này của ta ngươi còn cần không? Hoặc là, ta có thể ôm ngươi! ”
“Cút! ” ta lần đầu tiền hét lớn với hắn.
Người có thể ôm ta chỉ có người kia, ngươi là cái gì chứ?
“Ngươi đã yêu hắn rồi”Tần Tuyết Thương khẳng định nói.
“Ừ” ta ôm cơ thể xích lõa của mình gật đầu. sớm đã yêu rồi, chỉ là biết quá muộn.
“Ta đã nói, ngươi sẽ có báo ứng, tên ngốc, hai ngươi đều là kẻ ngốc”Tần Tuyết Thương nói xong câu đó, liền không còn xuất hiện nữa.
Cho tới năm thứ 4 Tịch gia truyền tới tin tức, Tịch Quân Huyên và hắn đã thành thân.
Sau này ta mới biết, một người vì muốn báo thù cho huynh trưởng, một người khác cam nguyện chịu đựng, bạo ngược – tình thâm. Cuối cùng Tần Tuyết Thương bị mù, Tịch Quân Huyên mới hối hận nhận ra. Mất đi rồi mới biết quý trọng thì đã có một ví dụ rồi, hắn không muốn dẫm lên vết xe đổ.
Thế là nghiêm túc cưới Tần Tuyết Thương về.
Ta làm một ví dụ, mỉm cười chúc phúc.
Ngọc Nghiễn tới thăm ta 2 lần, lần đầu tiên cười nhạo ta.
Ta không tức giận, bởi vì hắn nói rất đúng, chỉ đóng gói hắn gửi về chỗ của Lí Liệt.
Khi tới lần thứ 2, đã là ngày hè của năm thứ 5 rồi, không có cười nhạo, chỉ là tới xem ta có sống tốt hay không. Sau đó nhắc nhớ ta hoa lạc hội tới rồi.
Ta không biết thâm ý trong đôi mắt của hắn, cũng không có nghĩ.
Có điều, hoa lạc hội vẫn là đi xem, mỗi năm đều đi xem, cùng những bách tính kia đợi người kia trở về, tuy rằng biết sự chờ đợi này không có kết quả.
Có điều, người bọn họ đợi là thần tượng, còn ta đợi là chồng.
Có một lần, ta đứng ở dưới thân cây bằng lăng tím đợi hoa lạc hội bắt đầu, có một ông chủ nhỏ tới chào hàng trang sức cài trên đầu “Công tử, đợi tình nhân đúng không, những trang sức này rất được, chọn một chiếc cho vị tiểu thư kia đi”
Ta lắc lắc đầu, nói với người kia “Ta đợi tướng công”
Người kia quỷ dị mà nhìn ta một cái, liền rời đi luôn.
Có điều, cũng coi là lần đầu tiên công khai đi, trong lòng rất vui.
Chỉ là vạn vạn lần không ngờ tới, ta còn có thể gặp được người kia.
Khi thanh âm của hắn truyền vào tai ta, hai chân ta gần như đã quỵ xuống quỳ dưới đất.
Cơ thể run rẩy, nhìn người áo đen đeo mành che mặt kia.
Người kia tháo mạng che xuống, mái tóc màu xám đổ xuống như thác, vết thẹo chữ thập nhức mắt hiển lộ trước mặt mọi người.
Người kia mỉm cười, ta lại rơi nước mắt.
Vô thanh mà gọi tên hắn.
Hắn nói hắn không phải Tịch Thiên Âm, ta không tin.
Hắn nói hắn tên là Vong Ưu, ta tin.
Trên đời có Vong Ưu, vô cùng chính xác, nhưng Tịch Thiên Âm……tuyệt đối chính là hắn.
Người kia hát rồi, lần đầu tiên nghe thấy hắn hát bài hát bi thương như vậy, ta cũng bắt đầu khóc.
Từng câu từng chữ trong bài hát đều đánh vào trong tim ta, nhớ lại thời gian năm năm, một tháng quen nhau, một tháng bên nhau, hơn bốn năm chờ đợi.
Khi ta nhìn thấy giọt lệ như giọt thủy tinh rơi từ khóe mắt của hắn trượt xuống vết thẹo chữ thập, tim ta quặn lại.
Nước mắt dàn dụa mà nghe xong bài hát, đợi ta hồi thần lại hắn đã không còn ở đó.
Nhưng ta biết, hắn không có rời khỏi bên cạnh ta.
Vì thế, Thiên Âm, ta đợi được ngươi rồi.
* * *