CHƯƠNG 18: VÕ LÂM ĐẠI HỘI NHÀM CHÁN
Bên trái là Ngọc Nghiễn và Dương viễn, bên phải là mấy người Huyền Bích, Nhiệm Bạch Khởi bọn họ ở bên phía bánh trôi.
“Nhiệm Bạch Khởi a, có thể giúp tôi giới thiệu tình hình trên đài một chút không? “Tịch Thiên Âm cách mấy người hỏi nam nhân vẫn đang si si nhìn Huyền Bích.
“Có thể, đương nhiên có thể”Nhiệm Bạch Khởi nhìn Huyền Bích hạ lưu mà gật đầu.
Bỏ cuộc, phiền ngươi nhìn kĩ xem là ai hỏi ngươi có được không vậy, thế nhưng dám công khai lộ ra biểu tình *** ô như vậy, lôi ra ngoài xử bắn!
“Huyền Bích, nhường hắn nửa chỗ ngồi”Tịch Thiên Âm nhìn bộ dáng không có nửa điểm hàm xúc của đối phương, dứt khoát cho hắn chút lợi ích.
“Vâng, chủ tử”Huyền Bích không có thừa lời, lập tức chừa ra một nửa, người kia vẻ mặt cảm kích mà nhìn Tịch Thiên Âm, kích động ngồi xuống.
Thiết, tiểu nhân!
“Bây giờ người đang đánh phía trên là Tích lịch thủ Tôn Dương Hải và tiểu ngọc kiếm Phong Tiêu Tiêu”
“Một người tay, một người kiếm, bên nào sẽ thắng đây? “Tịch Thiên Âm cố ý hỏi.
“Đương nhiên là kiếm”Nhiệm Bạch Khởi trả lời, đưa mắt nhìn Phong Tiêu Tiêu rõ ràng đang chiếm thượng phong trên đài.
“Huyền Bích, ngươi thấy sao? ”
“Tôn Dương Hải. ”
“Tại sao? “không chỉ Tịch Thiên Âm, tới cả mấy người Nhiệm Bạch Khởi cũng hỏi.
“Phong Tiêu Tiêu võ công tinh luyện, dụng kiếm cũng xuất thần nhập hóa, chỉ đáng tiếc gấp gáp muốn thắng, sẽ không xem xét tình hình, vừa lên sàn đã lộ hết đáy. Mà nội lực của Tôn Dương Hải hùng hậu, thiện mưu lược, giao đấu ổn trọng, chầm chậm công kích nhược điểm của Phong Tiêu Tiêu. Lại thêm bàn tay chưởng phong lăng nhân kia của hắn, có thể gọi là tuy vô kiếm mà thắng kiếm”Huyền Bích chầm chậm phân tích.
Giống như đang chứng thực lời của hắn, Tôn Dương Hải thế nhưng có thể tránh được một chiêu kiếm bén nhọn của Phong Tiêu Tiêu, phóng ra một chưởng, đánh gãy cây kiếm sắc nhọn của đối phương, khiến Phong Tiêu Tiêu lùi sau mấy bước, phun ra một ngụm máu tươi.
“Woa~~ thật lợi hại, Huyền Bích ca ca lợi hại quá”Hồng Kiều hai mắt tỏa ra trái tim sùng bái.
“Huyền Bích tiểu huynh đệ thật là tinh mắt”Nhiệm Thanh Lưu nói, trong mắt chảy ra thần sắc nhìn người bằng con mắt khác.
“Huyền Bích~~~”Nhiệm Bạch Khởi trong mắt phun ra trái tim phấn hồng.
“Độc dược lên sàn rồi”Hồng Kiều đột nhiên nói.
Tịch Thiên Âm cười khổ nhìn lên đài, độc dược ……đó rõ ràng là Đường Lạc Phi mà.
“Í, đối đầu với hắn là sư huynh của hắn mà”Nhiệm Bạch Khởi nói.
“Sư huynh? ”
“Hiệu xưng Phủ quang lược ảnh Đường Phong”
“Hắn cũng họ Đường ư? “không ngờ.
“Đường Phong là gia nô của Đường gia”Nhiệm Bạch Khởi giải thích.
“Ồ” vậy thì thú vị rồi, thì ra còn có một diễn biến như vậy a~
“Các huynh đệ, chuẩn bị hát nào”Tịch Thiên Âm đột nhiên cười lớn, búng tay một cái “Côn nhị khúc, biết hát thì cùng hát! ”
Hai câu phía sau là nói với Bánh trôi và Ngọc Nghiễn, bởi vì bọn họ đã nghe qua mình hát bài này mấy lần rồi, lời phụ phía sau cũng coi như thuộc lòng rồi.
“Hát ư? “Nhiệm Bạch Khởi còn chưa phản ứng kịp, đã bị cây đàn tranh Huyền Bích lấy ra từ sau lưng quét xuống đất.
“Mấy người đây là? “mắt của Nhiệm Bạch Khởi đều đã trừng ra rồi, bọn họ muốn làm gì vậy?
Tịch Thiên Âm ôm tì bà, Huyền Bích đặt đàn lên chân, Quản Giác lấy tiêu, còn dứt khoát ngồi xuống đất, phía trước người là chiếc trống của Cổ Ngọc.
Đầu tiên là tiếng đàn gấp rút của Tịch Thiên Âm, tiếp đó thêm vào tiếng trống cường liệt của Cổ Ngọc, sau đó là đàn tranh tiết tấu nhanh của Huyền Bích cùng với tiếng tiêu của Quản Giác.
Cả một hội trường bay lượn giọng hát hơi chút bạo lực cùng với tiếng nhạc tiết tấu cao trào ……khiến người ta nhiệt huyết sôi trào ……
(http://www.youtube.com/watch?v=s–F41AfZlU)
Mùi khói tiệm đồ nướng lan tỏa xung quanh là quốc thuật quán
bà lão trong tiệm trà đạo có ba đoạn
ông chủ dạy võ thuật quyền cước luyện thiết sa trưởng chơi Dương gia thương
Nền tảng vững công phu sở trường nhất, còn biết kim chung tráo thiết bộ sam
Con trai họ tôi đây từ nhỏ đã được học hỏi biết nhiều
Đao thương cùng với côn bổng gì tôi đều có thể chơi ra dạng ra hình
Trong các binh khí thích nhất côn nhị khúc trong nhu có cương
Muốn tới Tung sơn Hà Nam học võ lâm cùng võ đang
Làm cái gì (khách) làm cái gì (khách) hô hấp tim mạch rất thoải mái
Làm cái gì (khách) làm cái gì (khách) khí trầm đan điền thủ tâm khai
Làm cái gì (khách) làm cái gì (khách) ngày đi nghìn dặm tập bao cát
Đi ngang trên tường đừng kì quái đi đi là được
Hey! Một đối thủ tiến tới một quyền móc trái một quyền móc phải
Một câu chọc giận người của tôi gặp nguy hiểm
Diễn đi diễn lại một điếu thuốc tôi không hút
Cất nó đi nó vẫn luôn ở bên tôi nhiều năm
Làm cái gì (khách) làm cái gì (khách) tôi mở ra nhiệm đốc nhị mạch
Làm cái gì (khách) làm cái gì (khách) chiêu bài của kẻ ốm yếu Đông Á
Làm cái gì (khách) làm cái gì (khách) đã bị tôi một cước đạp ra
Hừ! Mau sử dụng côn nhị khúc hey hey ha hi
Mau sử dụng côn nhị khúc hey hey ha hi!
Người tập võ ghi nhớ nhân giả vô địch!
Là ai đang luyện thái cực phong sinh thủy khởi!
Mau sử dụng côn nhị khúc hey hey ha hi!
Mau sử dụng côn nhị khúc hey hey ha hi!
Nếu tôi có khinh công đi trên tường!
Làm người ngay thẳng bất khuất một thân chính khí! Hừ!
Con trai bọn họ tôi đây từ nhỏ đã nghe nhiều làm quen
Đao thương cùng với côn bổng gì tôi đều có thể chơi ra dạng ra hình
Trong các binh khí thích nhất côn nhị khúc trong nhu có cương
Muốn tới Tung sơn Hà Nam học võ lâm cùng võ đang
(Tiếng tiêu của Quản Giác làm chủ đạo)
Mau sử dụng côn nhị khúc hey hey ha hi!
Mau sử dụng côn nhị khúc hey hey ha hi!
Người tập võ nhớ phải nhớ lấy người nhân từ vô địch!
Là ai đang luyện thái cực phong sinh thủy khởi!
Mau sử dụng côn nhị khúc hey hey ha hi!
Mau sử dụng côn nhị khúc hey hey ha hi!
Nếu tôi có khinh công đi trên tường!
Làm người ngay thẳng bất khuất một thân chính khí! Hừ!
Con trai bọn họ tôi đây từ nhỏ đã nghe nhiều làm quen
Đao thương cùng với côn bổng gì tôi đều có thể chơi ra dạng ra hình
Trong các binh khí thích nhất côn nhị khúc trong nhu có cương
Muốn tới Tung sơn Hà Nam học võ lâm cùng võ đang
(Tiếng đàn xuất thần nhập hóa của Huyền Bích)
Mau sử dụng côn nhị khúc hey!
Nếu tôi có khinh công hey!
Tôi dùng tay chống lại đao hey!
Đáp trả một cú đá đẹp!
Quả nhiên, trong ca khúc của bọn họ, Đường Phong kia coi như là dần dần thất thế, cuối cùng đã bị một chiêu của Đường Lạc Phi bắt được trong tay.
Tay Đường Lạc Phi điểm lên, khiến Đường Phong không thể động đậy, cuối cùng khiêng người kia lên vai “Tịch đại ca, cảm ơn bài hát của huynh ……lần sau đệ sẽ báo đáp ……”
Tiếp theo trực tiếp chạy mất.
Nhìn cái đài trống không, Tịch Thiên Âm tĩnh mặc, Đường Phong đáng thương!
Dưới đài bạo phát tiếng vỗ tay nhiệt liệt, rất nhiều người bèn huýt sáo.
“Việc này……mấy người……”mắt Nhiệm Bạch Khởi mở lớn hơn, tuy nghe nói Bình loạn tướng quân Hoa hoa thái tuế Tịch Thiên Âm thiện âm luật, nhưng không ngờ lại tới cảnh giới này.
Vẫn là Hồng Kiều, đắc ý dương dương mà cười “Muội đã nói Tịch ca ca hát là không ai sánh bằng mà!! ”
“Còn có ba đồng nhi của ta, không có họ ta cũng không thể a”Tịch Thiên Âm nhìn ba đồng nhi bên cạnh lộ ra nụ cười, năm đó chính là ép buộc họ luyện ra.
“Không biết vị Tịch công tử này có thể hát một khúc cho tại hạ được không ……”một thanh âm mềm mỏng như tiếng thở dài vang lên bên tai, âm sắc trống rỗng kia giống như không khí.
Mọi người đều nhìn ngó xung quanh, không thấy bóng người.
“Vậy thì mời hiện thân đi? “Tịch Thiên Âm cũng truyền không mật âm nói.
“Ha ha……” tiếng cười nhẹ dịu ưu mĩ.
Chỉ thấy vô số cánh hoa rơi xuống từ trên trời, trong hoa bay đầy trời có một bóng người nhẹ nhàng rơi xuống.
Bóng lưng người mặc sa y bạch sắc đơn giản phóng khoáng, mái tóc mượt đen óng, lực xung kích mạnh mẽ.
Người kia chầm chậm quay người sang, một người tuyệt sắc khuynh thành, so sánh với Tần Tuyết Thương có chút hơn lại có gì đó kém, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là một nam tử.
“Thánh tâm bồ tát Bạch Thiên Tâm” rất nhiều người thất thần nói ra.
“Tịch công tử, có nguyện ý không? “Bạch Thiên Tâm ngưng thị nhìn Tịch Thiên Âm lại lần nữa hỏi, miệng không hề động, thanh âm kia lại truyền vào trong tai của mỗi một người.
“Đương nhiên, sư huynh”Tịch Thiên Âm nói.
“Sư huynh ư? ” tất cả mọi người đều sợ hãi không ngờ tới, nhất thời toàn bộ đều nhìn chằm chằm người trong cuộc, Bình loạn tướng quân này thế nhưng là sư đệ của Bạch Thiên Tâm, vậy hắn cũng chính là đệ tử nhập môn của Thái Duyệt lão tiên ông rồi.
Tông Chính Ngọc Nghiễn cũng kinh ngạc mà nhìn Tịch Thiên Âm, hắn thế nhưng là đệ tử của môn phái thần bí nhất trong thiên hạ——Tiên Túc phái, không trách vẫn không tra ra được.
“Thì ra ngươi chính là đệ tử nhập môn mà sư phụ nhận, haizz……cũng là ta để hắn thất vọng rồi”Bạch Thiên Tâm đột nhiên ưu thương mà rũ đầu.
Sư phụ từng nói “Con có một sư huynh, là đệ tử mà ta đắc ý nhất, đương nhiên con cũng thế ……hắn ngoại hiệu là Thánh tâm bồ tát, vốn là người tâm tư ảo diệu, lại yêu phải một người không nên yêu, từ đó bước trên con đường không có lối về”
“Người không nên yêu? “Tịch Thiên Âm lúc đó hỏi.
“Tà ma oai đạo trong miệng bạch đạo, hơn nữa còn là nam” sư phụ thở dài.
“Chúng ta là bạch đạo ư? “Tịch Thiên Âm hỏi.
“Không phải, chúng ta căn bản không có bước vào giang hồ” sư phụ nói như vậy.
Tịch Thiên Âm lúc đó mặc nhiên, trong lòng thật ra vẫn luôn nén một câu nói——nơi có người chính là giang hồ, thầy không đi tìm nó, nó cũng sẽ tới tìm thầy, không thể ngăn nổi.
“Hắn tới rồi ư? “Tịch Thiên Âm nhìn Bạch Thiên Tâm, sư huynh này có thể nói là Gay mà mình nghe nói tới sớm nhất trong thời không này ~, thật là có một cảm giác quen thuộc a ~~~
Trong đôi mắt lạnh nhạt của Bạch Thiên Tâm lóe qua ánh sáng, thì thào nói “Sau trận đấu này, bất luận thắng thua đều chấm dứt”
Nói xong, nổi lên gió cát.
“Hắn tới rồi, đệ hát đi” sư huynh nói.
Tịch Thiên Âm nói nhỏ với mấy đồng nhi, bọn họ gật đầu.
Sau trận gió cường liệt đó, có một người đứng đó, dáng người thẳng, hắc y lãnh khốc, y bào phất phới, dưới mái tóc tung bay là gương mặt anh tuấn tà mị, kiếm trong tay phiếm lên thanh quang khát máu, lục đục vang tiếng.
“Dương Ca” phía dưới có người kinh hô.
Cơ hội những nhân vật xuất sắc nhất lợi hại nhất trong võ lâm đại hội đều đã tới rồi.
Hai người nhìn nhau khá lâu, cuối cùng là Bạch Thiên Tâm ra tay trước.
Tịch Thiên Âm đàn tì bà, bắt đầu trước.
Quản Giác hồng y tung bay, dung nhan mĩ lệ ẩn chứa nỗi buồn man mác, tấu ra một đoạn đao kiếm giang hồ, phong hoa tuyết nguyệt.
Huyền Bích theo sau, gương mặt thờ ơ non nớt lại có chút nhãn thần thăng trầm không phù hợp, khinh đạm mà gảy, đàn ra đoạn kí ức chỉ người trên đài mới biết.
Cổ Ngọc nhắm mắt, mặc tay gõ đánh, lại là một lượt tiết tấu hài hòa.
Tịch Thiên Âm theo đó hát lên:
Không oán không hối hận ta đi đường ta, đi đường thiên nhai bất tận
Trong gió mây ta ngươi đuổi ta theo, ân oán ai là người kết thúc
Khi nào thiên địa biến thành giang hồ, mỗi một bước gió lên mưa tỏa
Từ khi nào rơi lệ không bằng đổ máu, mỗi một người đều tự xưng anh hùng
Từ khi nào đen trắng phân minh, thị thị phi phi ai hiểu nổi
Sợ cái gì mà đao quang kiếm ảnh, giữ lại gió hoa tuyết nguyệt trong tim
Không oán không hối hận ta đi đường ta, đi đường thiên nhai bất tận
Ngời tại giang hồ mà tiêu sái tự do, bởi vì ta không để ý
Không oán không hối hận ta đi đường ta, đi đường thiên nhai bất tận
Trong gió mây ngươi đuổi ta bắt, ân oán này ai sẽ kết thúc đây.
Trong tiếng hát của hắn, sư huynh và Dương Ca cũng đấu xong rồi. Sư huynh thua rồi, lại như khóc như vui mà cười xán lạn, không còn bóng dáng.
“Ngươi có yêu huynh ấy không? “Tịch Thiên Âm nhìn bóng đen còn lại một mình trên đài.
“Ta đã có thê thất” người đó trả lời.
“Ngươi có yêu thê tử không? ” hắn hỏi.
“Ta phải cưới nàng”
“Nam nhân hèn nhát”Tịch Thiên Âm lắc đầu bật cười, nhớ tới kết quả do sự si tình của mình mang lại là gì, tim lại bắt đầu quặn lại.
“Vì sao? ” người kia hỏi.
“Ta tặng người một bài thơ:
Khoảng cách xa nhất trên thế giới
Không phải là sinh với tử
Mà là ta đứng ngay trước mặt ngươi
Ngươi lại không biết ta yêu ngươi
Khoảng cách xa nhất trên thế giới
Không phải ta đứng ngay trước mặt ngươi
Ngươi lại không biết rằng ta yêu ngươi
Mà là rõ ràng biết yêu thương lẫn nhau
Lại không thể bên nhau
Khoảng cách xa nhất trên đời
Không phải rõ ràng biết rằng yêu thương lẫn nhau
Lại không thể bên nhau
Mà là rõ ràng không cách nào ngăn lại nhớ nhung
Lại còn phải cố tình giả vờ
Không có ngươi trong tim
Khoảng cách xa nhất trên thế giới
Không phải là rõ ràng không cách nào ngăn được nhớ nhung
Lại còn phải cố tình giả vờ
Không có ngươi trong tim
Mà là dùng trái tim lạnh nhạt của mình
Đào một con mương không cách nào vượt qua
Đối với người mình yêu”
Tịch Thiên Âm đứng dậy, ánh mắt như ngọn đuốc “Yêu thứ ta yêu, hận cái ta hận, thứ khó đối mặt nhất chính là tim của chính mình”
Mình lại vì sao, rõ ràng biết người kia dành cho mình là thái độ như thế nào, thậm chí còn không bằng chơi đùa ……lại vẫn không thể quên đi khoảng thời gian vui vẻ đó, mặc cho nó giống như chất độc xâm chiếm cư trụ trong tim gan, ăn mòn sinh mệnh của bản thân.
“Ta nghĩ ta biết rồi”Dương Ca đột nhiên nói.
“Đỉnh của Thiên sơn, ở giữa túy lâm”Tịch Thiên Âm dùng mật âm chỉ có người kia mới nghe thấy. Đó chính là mộ của sư phụ, sư huynh sẽ tuân theo lời cam kết với sư phụ, dùng thời gian còn lại bảo vệ mộ cho ông ấy.
Dương Ca bay người rời đi, không còn bóng dáng.
“Đi thôi, không có gì đáng xem cả”Tịch Thiên Âm hô lớn một ngụm khí, khôi phục bình thường.
“Thiên Âm~”Ngọc Nghiễn đột nhiên đánh hắn một chưởng, kéo về chú ý của hắn.
“Hả? “Tịch Thiên Âm thuận theo ánh nhìn của hắn, rất nhiều ánh mắt ghen tị và lục đục muốn thử tràn ngập cả khoang mắt.
“Toi rồi, phiền phức tới rồi” sớm biết vậy thì không làm lộ rồi.
“Tịch công tử, huynh là đồ đệ của Thái duyệt lão tiên ông ư? “Nhiệm Thanh Lưu hỏi, ngữ khí có chút kinh dị.
“Ha ha, lừa hắn đó”Tịch Thiên Âm cười lớn.
“Huynh không phải ư? “Nhiệm Bạch Khởi càng thêm kinh nghi hơn.
“Đương nhiên không phải, chỉ nghe nói sư phụ của Bạch Thiên Tâm hình như có thu một đồ đệ, vì thế mạo xưng một chút”Tịch Thiên Âm giải thích.
Ánh mắt không quá tin tưởng của huynh đệ Nhiệm gia không quá tin nhìn hắn, chính khi người nào đó đang chuẩn bị tiếp theo lời giải thích lợi hại hơn.
Một lão đạo trưởng đi tới trước mặt người nào đó, cung kính gọi “Sư thúc”
Phía sau có một tiểu công tử tuấn tú, không quá cam nguyện mà gọi người nào đó “Sư thúc tổ”
Toàn hội trường tĩnh mặc, bánh trôi rụt người ra phía sau người nào đó.
“Nếu ta nhớ không lầm, người vừa gọi huynh là sư thúc này nên là đồ đệ mà Bạch Thiên Tâm đã từng thu nhận, thần y Lâm Tô Nam” cái trên trán Nhiệm Thanh Lưu kia gọi là tĩnh mạch đi?
“Tô Nam à, không phải đã từng nói sau này gọi lúc không có ai là được rồi sao? Làm gì đột nhiên chạy ra vậy? “Tịch Thiên Âm nuốt ngụm nước miếng, nói với người vãn đợi mệnh.
“Sư thúc, sư phụ để con đưa cho người cái này trước mặt mọi người”Lâm Tô Nam đưa một thư tịch được gói kĩ cho hắn.
“Võ lâm bí tịch? sư huynh sẽ không vô vị vậy đi? “Tịch Thiên Âm hoài nghi mà nhận lấy, rất nhiều người vừa nghe thấy bốn chữ võ lâm bí tịch, con mắt đều liếc tới.
Chỉ có điều vừa mở ra xem, những người có thể nhìn rõ tên của thư tịch thì đều đỏ mặt, tiếp theo bay loạn khắp nơi chính là không bay tới tay hắn.
Thư tịch trong tay đã bị người nào đó một chưởng đánh thành mảnh vụn, người nào đó nghiến răng nghiến lợi “Được lắm sư huynh nhà ngươi, dám tặng ta một cuốn long dương bí kíp? ”
Nhãn thần thật là bén nha, sư huynh~~~~~~
“Bạch Thiên Tâm, ngươi ý gì hả ngươi? Ngươi cút về đây cho lão tử! lão tử sẽ một tay bóp chết ngươi, bóp chết xong lại nặn thành một đống, sau đó lại nhào lại, đặt lên chảo chiên, lại lấy ra đá vỡ vụn! ” tiếng hét phẫn nộ, bỗng nhiên dẫm một cái, mặt đất xuất hiện một đường nứt dài mấy mét và một cái hố lớn.
Toàn hội trường lại lần nữa tính mặc ……
“Tịch ca ca, huynh phải đi rồi ư? “tiểu Hồng Kiều không nỡ mà nhìn Tịch Thiên Âm.
“Tịch công tử, huynh rõ ràng có rất nhiều võ công người khác muốn mà không được, tại sao không dương danh trong võ lâm đại hội? “Nhiệm Thanh Lưu nhìn Tịch Thiên Âm, muốn nhìn ra gì đó từ trong mắt của hắn.
Tịch Thiên Âm ha ha cười lớn “Nói thật, yêu cầu mà sư phụ năm đó thu ta làm đồ đệ là vĩnh viễn không được bước chân vào giang hồ”
“Đây sợ rằng là việc không thể khống chế được? “Nhiệm Thanh Lưu nói.
“Xác thực, nơi có người chính là có giang hồ”Tịch Thiên Âm phóng đãng cười lớn “Nếu đã như vậy, chỉ cần không ai phạm ta, ta sẽ không phạm người, còn nếu không như thế, hừ hừ ……”
Rất nhiều người có mặt đều nghe ra sự sắc nhọn và lãnh khốc bên trong lời nói của hắn, không khỏi rùng mình một cái.
“Bỏ đi, không nói nữa, chúng ta đi thôi”Tịch Thiên Âm rời đề tài.
“Tịch ca ca, ở lại thêm hai ngày đi” tiểu Hồng Kiều kéo hắn, giống như một đứa trẻ vòi vĩnh.
“Ừm, một vạn đại quân còn đang ở biên cảnh đợi ta, ta mà còn không về, hai nước sợ rằng sẽ phải khai chiến rồi! “Tịch Thiên Âm nói, nhìn ba đồng nhi thu dọn nhạc khí.
“Nhưng mà ca ca đi rồi, muội làm sao học được bài hát đó đây? ” tiểu Hồng Kiều bi ai mà hỏi.
“Sau này ta lại tới làm khách có được không? Hoặc là muội theo ca ca của mình tới tìm ta! Ta nghĩ nhị cả của muội rất đồng ý đó! “Tịch Thiên Âm nhìn Nhiệm Bạch Khởi đang không nỡ mà nhìn Huyền Bích, cười tới sảo quyệt.
“Ca ca, chắc chắn vậy nha~” tiểu Hồng Kiều vội vàng gật đầu, đột nhiên nhớ tới gì đó lại nói” đợi muội bắt được người kia trở về, sẽ mời ca ca tham gia hôn lễ, ca ca hát cho muội có được không? ”
“Ha ha……được, muội chỉ cần gửi thiệp mời tới phủ ta là được. Ta sẽ hát trên hôn lễ của muội, để tiểu Hồng Kiều được giả vui vui vẻ vẻ, trở thành tân nương vui vẻ nhất trên đời”Tịch Thiên Âm vỗ vỗ vai nàng.
“Được”Hồng Kiều gật đầu, gương mặt nhỏ tràn ngập vui thích.
“Thanh sơn không đổi, lục thủy trường lưu, sau này sẽ có dịp”Tịch Thiên Âm chắp tay nói.
“Sau này sẽ có dịp” Nhiệm gia huynh muội hồi lễ.
“Tiểu bánh trôi, về nhà rồi”Tịch Thiên Âm gọi tiểu bánh trôi đang bị tiểu bát ca kéo tới một bên nói truyện.
“Ngươi giúp ta chăm sóc nó, không được bắt nạt nó! ” tiểu bát ca nặng nề mà dặn dò.
“Ta sẽ chăm có tốt cho thằng nhóc, hoan nghênh ngươi lúc nào cũng có thể tới lấy hàng”Tịch Thiên Âm nói đùa, bế tiểu bánh trôi lên.
“Bát ca ca, huynh phải về sớm chút” tiểu bánh trôi đỏ mắt không nỡ nhìn tiểu bát.
“Sẽ rất nhanh, chỉ cần đệ tới mười năm tổi, ta sẽ trở về tìm đệ” tiểu bát gật đầu.
“Đi thôi”Tịch Thiên Âm nhè nhẹ thở dài, bế tiểu bánh trôi chầm chầm đi ra khỏi đây.
Phía sau có một đường nhìn không thể lờ đi, còn đậm hơn cả ánh mắt trong tửu lâu lần trước, nóng bỏng khiến người ta không dám nhìn.
Tịch Thiên Âm sáu người lại được xe ngựa đưa về quân doanh, xa xa đã nhìn thấy Phùng Nghiêu và Lỗ Sơn đang dẫn quân thao luyện.
Xuống ngựa, đưa dây cương cho người gác cửa, bước vào quân doanh.
“Mọi người khỏe không, ta trở về rồi! “Tịch Thiên Âm vui vẻ mà lớn tiếng hói.
“Khỏe! ” một vạn đại quân trả lời.
“Các đồng chí vất vả rồi! ” vẫy tay ra ý.
“Vì nhân dân ngài phục vụ! ” một vạn đại quân nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, lớn tiếng trả lời.
“Tốt, tiếp tục theo hai vị phó tướng thao luyện! ”
Xuyên qua đội ngũ, sáu người tới lều lớn, liền nhìn thấy Chung Quân Li đang ngây ngốc với thư án, người nào đó lên trước nói lớn “Ta về rồi”
Sau đó nhìn thấy người kia rất không có hình tượng mà rơi xuống đất, ngây ngốc hồi lâu, mới bò lên tức giận hét “Ngươi làm cái gì hả? ”
“Đùa chút thôi, tiểu Chung thật không hài hước”Tịch Thiên Âm chưng hửng mà vuốt mũi, tự phát đeo lên cái danh hô tương đối thân mật cho Chung Quân Li đã lâu không gặp “tiểu Chung”.
“Có nhiều cái để đùa thế sao? “Chung Quân Li trừng hắn một cái, cũng không có tính toán cái danh xưng đột nhiên mà tới kia.
“Bỏ đi, tiểu Chung a, có phải có thể khởi hành hồi triều rồi? “Tịch Thiên Âm “vui vẻ” mà hỏi.
“Hồi triều? ngươi xem xem đây là cái gì? “Chung Quân Li cho hắn một phần thánh chỉ.
Tịch Thiên Âm sau khi mở đọc, chau mày “Làm sao? Tại sao đột nhiên yêu cầu ta theo Ngọc Nghiễn tới Li triều bàn kết đồng minh? ”
“Không biết”Chung Quân Li vẫn còn tức không nhẹ, lành lạnh ngồi về.
Tông Chính Ngọc Nghiễn trừng cái thánh chỉ vừa cướp được, sau đó ném đi “Bà nó chứ, lão từ làm cái gì phải nghe hắn? ”
“Bởi vì hắn là Hoàng đế”Tịch Thiên Âm một lời đánh vỡ, bởi vì là Hoàng đế, vì thế tùy tính, bởi vì là Hoàng đế, vì thế có thể tùy ý ……tình cảm cái loại việc này cũng có thể coi như con cờ để chơi!
“Ta không đi, ta không đi ……ta không đi ……”Tông Chính Ngọc Nghiễn phát giận” rõ ràng biết ta say xe, sợ cưỡi ngựa, còn để ta tới Li quốc xa như thế.”
“Tùy ngươi thôi! “Tịch Thiên Âm căn bản không để ý tới hắn, nằm lên giường chuẩn bị ngủ bù, không cần thấy người đó, đi đâu cũng được cả!
“Thiên Âm, ta không đi”Tông Chính Ngọc Nghiễn kéo tay áo Tịch Thiên Âm, nũng nịu.
“Không đi thì không đi, cùng lắm là bị hắn kéo ra chém đầu”
“Hoàng huynh…… không có ác thế đi? ” Tông Chính Ngọc Nghiễn nghẹn lưỡi.
“Hắn chỉ là càng ác hơn mà thôi” không phải nói dối, là sự thật, trong mắt Tịch Thiên Âm lóe ra quang mang thống khổ.
“Thiên Âm……” chú ý tới ngữ khí cùng với ánh mắt đau thương của hắn, Tông Chính Ngọc Nghiễn mềm lại, an ủi gương mặt hắn, thương tiếc thì thào.
“Bỏ đi, đùa thôi mà”Tịch Thiên Âm nhìn ánh mắt hối lỗi của Tông Chính Ngọc Nghiễn, tức cũng không tức nổi, thế là dứt khoát vùi đầu vào gối.
“……”
“Thiên Âm à, còn phải đi bao lâu a”Tông Chính Ngọc Nghiễn chống cằm, cơ thể dựa vào trong lòng Tịch Thiên Âm, lười biếng mà vuốt bờm con ngựa dưới thân.
“Huynh không phải đã đi một lần rồi sao, làm sao còn không thuộc đường? “Bánh trôi và Chung Quân Li cùng cưỡi một con, không quên chế giễu.
Bánh trôi, đệ thật là nói ra lời trong lòng ta rồi, Tịch Thiên Âm đột nhiên rất muốn niết cái mặt tròn béo phúng phính của bánh trôi.
“Lần trước nôn tới không biết trời đất, nào nhớ được bao lâu a ~”Tông Chính Ngọc Nghiễn nói, cảm giác bàn tay đặt bên eo mình, mặt lại bắt đầu phiếm đỏ. Vẫn là Thiên Âm tốt a, thật dịu dàng!
“……”
“Vô vị a”Tịch Thiên Âm bắt đầu câu cửa miệng mỗi ngày.
“Tướng quân lại bắt đầu rồi, quát thế nào cũng không ngại, không có chút dáng vẻ nhàm chán nào”Chung Quân Li vừa cưỡi ngựa vừa nghiến răng.
“Phải phải phải, thể hiện chút bất mãn không được sao? “Tịch Thiên Âm tâm tình không tốt trả lời, rốt cuộc ai mới là tướng quân đây, quản gia!
“Đi” người nào đó không muốn để ý hắn, thúc ngựa cách hắn xa trăm mét.
Thiết, Tịch Thiên Âm ngáp một cái, quyết định ngủ bù.
Trong đội quân uy vũ, liền nhìn thấy một người ăn mặc như nhà giàu mới nổi gối đầu lên vai người phía trước, ngồi trên ngựa lắc qua lắc lại, nhìn mà khiến người ta run lên sợ hãi, còn ngáy rất là lớn ~~
Một nam tử dáng vẻ thư sinh trên một con ngựa khác cố gắng nhẫn nhịn lửa giận trong lòng, tự an ủi bản thân “Hắn là tướng quân, hắn là tướng quân, không thể động thủ, không thể động thủ ……”
Uy nghiêm của quân ta a!
“Chung Quân Li, còn bao lâu mới tới a? Cưỡi ngựa cả nửa tháng rồi, các tướng sĩ cứ tiếp tục đi thế này cũng không phải là cách a” mông của hắn sắp sưng rồi!
“Tướng quân, sắp tới biên giới Li quốc rồi”Chung Quân Li thúc ngựa tới trả lời.
“Không phải là đi kết đồng minh sao? Làm gì cần những 1 vạn đại quân đi theo thế? “Tịch Thiên Âm hỏi ra nghi vấn lớn nhất trong lòng.
Chung Quân Li vừa nghe, lập tức cười, theo đó giải thích “Bảo vệ tướng quân”
“Thế cũng không cần 1 vạn chứ? ” lấy một nghìn tinh binh là đủ rồi mà.
“Một vạn binh sĩ này vốn là để sau này đóng quân ở biên giới giữa Li triều và Tông triều”Chung Quân Li cười nói.
Kháo ~ thì ra chỉ là tiện đường bảo vệ hắn……
“Còn may lương thực dư giả……” bằng không một vạn đại quân phải theo hắn đi kiếm cơm rồi.
“Huyền Bích, đàn một bài cho ta nghe, ta rất nhàm chán mà”Tịch Thiên Âm ngáp một cái, vuốt vuốt nước mắt bên khóe.
“Chủ tử, đã nói với người rồi, ở trên ngựa rất khó đàn”Cổ Ngọc ở một bên chèn vào.
“Được được được……ta tiếp tục ngủ bù……”
Người nào đó tiếp tục nghiêng trái đổ phải, ngáy.
Tất cả hết nói.
>”< chương gì mà dài quá vậy trời