Sẵn sàng chưa =))))
- ----------------------
Người đàn ông tỉnh giấc giữa căn phòng trống rỗng, phải mất một lúc lâu mắt hắn mới có thể thích ứng với ánh sáng.
Hắn nhíu mày dưỡng thần, yên lặng ngồi đó, đầu rũ xuống không rõ đang suy tính điều gì.
Kính thủy tinh trong suốt chắn giữa gian phòng giúp hắn dễ dàng thấy được thân người bất động ở đối diện. Có lẽ do không được cung cấp đủ năng lượng, thiếu niên vẫn chưa tỉnh lại, đầu nghiêng lệch sang một bên, sắc mặt trắng nhợt như không còn sinh khí.
Hai mắt người đàn ông chỉ chằm chằm tập trung vào thiếu niên, quan sát không ngừng, cho đến khi hắn mệt mỏi, vẫn không nói tiếng nào.
"Thương tiếc sao?" Âm thanh vang lên từ góc phòng mang theo thương cảm rõ rệt, nhưng lẫn trong đó là ý chế giễu nhàn nhạt: "Tình cảm của con người quả là một thứ phức tạp a."
"Ông có ý gì?" Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn camera, chẳng hề e dè đối mặt cùng Cổ Quý An. Cổ Quý An tặc lưỡi hai tiếng, nhàm chán nói: "Lúc trước không phải cậu ghét cậu ta lắm sao? Hôm nay thế mà xông vào cứu cậu ta, bất chấp tính mạng..."
Vương Tuấn Khải khinh cười cười nhạt: "Chẳng phải các người bắt em ấy để dụ tôi đến sao?"
"Thông minh đấy."
"Vậy thì khi mục đích của các người đã đạt được, sao còn giữ em ấy lại?"
Cổ Quý An hình như rất hài lòng với câu hỏi này: "Theo cậu, bọn ta nên làm gì cậu ta? Gϊếŧ? Thí nghiệm? Hay là thả cậu ta về với gia đình để cậu ta báo cảnh sát? Cậu phải sớm đoán được bọn ta không thể thả cậu ta ra."
"À, cậu đã biết chưa nhỉ, cậu ta vốn không phải em trai Vương Viên của cậu."
Dù đã đoán được trước chuyện này, nhưng khi nghe thấy thông tin xác thực từ miêng của kẻ khác, Vương Tuấn Khải cũng không thể bình thản như thường. Vì cái gì hắn không phải là người đầu tiên phát hiện chuyện Vương Nguyên còn sống sót? Vì cái gì kẻ biết trước lại là Cổ Quý An?
Cổ Quý An rất biết chọn thời cuộc, vào đúng thời điểm giằng co này tiết lộ bí mật: "Cậu ta tên thật là Vương Nguyên, quả thật đúng là anh em song sinh với Vương Viên, nhưng vào một đêm của ba năm về trước, cậu ta bị người ném xuống biển trong tình trạng vết thương chồng chất. Sở dĩ ta không chọn cậu ta làm vật thí nghiệm cũng là bởi vì thế, tuy rằng phần linh kiện và cấu hình cứng rất tốt, nhưng oán niệm của cậu ta lại quá lớn, nếu đem ra làm vật phẩm sẽ khó tránh khỏi lỗi về trí tuệ...Nhưng cậu thì khác, cậu-..."
"Nhiều lời." Vương Tuấn Khải cắt lời ông ta, gằng giọng nói: "Các người không phải tài ba lỗi lạc lắm sao? Tẩy não cậu ta là được."
"Cậu nói cũng có lý." Cổ Quý An bật cười: "Nhưng như thế cũng rất hao tổn sức lực. Cậu biết đó, nếu mang một bộ não khác cấy ghép vào thân thể Vương Nguyên mà còn phải đảm bảo nó hoạt động tối ưu thì-..."
"Nếu các người dám tổn thương tính mạng em ấy, tôi cũng sẽ không còn là vật phẩm hoàn hảo." Vương Tuấn Khải khiêu khích nhìn vào ống kính, hai mắt tràn ngập tính hiếu chiến: "Cho dù tôi và cậu ta không có tình cảm, thân là cảnh sát, tôi cũng sẽ không đứng yên nhìn một người chết trước mặt mình."
Rất dễ để nghe ra ý trào phúng của hắn khi chỉ trích thân phận cảnh sát – lại làm những chuyện ghê tởm không thua gì tội phạm nguy hiểm – của Cổ Quý An. Lão già chỉ phát ra tiếng cười nhẹ hẫng, tựa hồ chê cười Vương Tuấn Khải vẫn còn trẻ lắm, ngón tay gõ gõ lên bề mặt cứng tạo thành những nhịp điệu đều đều, nghe như không có ý nghĩa, lại làm cho con người ta vô thức tập trung theo.
Vương Tuấn Khải nín thở, bất an mãnh liệt. Hắn quay phắt về phía nửa căn phòng còn lại, trợn trừng hai mắt nhìn Vương Nguyên chậm rãi cử động, từ từ tỉnh lại.
Thiếu niên nhìn chăm chú trần nhà, giây lát mới phục hồi thần trí. Cậu bật dậy quay đầu nhìn dáo dác, hoảng loạn và kinh sợ trong mắt chẳng thể tan.
Vương Tuấn Khải vô thức bật thốt ra một âm tiết, Vương Nguyên tuy rằng không thể nghe được nhưng lại như có linh tính, quay phắt về phía hắn.
"Anh hai..."
Vương Tuấn Khải từ khẩu hình miệng của cậu đọc ra được từ đó, biết Vương Nguyên vẫn còn tỉnh táo, hắn thở phào âm thầm. Nhưng bất an vẫn còn đó, bởi vì hắn không hiểu được lý do tại sao Cổ Quý An để Vương Nguyên tỉnh lại vào lúc này.
"Anh hai, anh hai sao lại ở đây..." Vương Nguyên lồm cồm đứng dậy, chỉ là hai chân cậu mềm nhũn, phải cố gắng lắm mới miễn cưỡng ngồi vững. Bụng đói cồn cào, thuốc mê chỉ vừa mới tan hết, Vương Nguyên không còn cách nào khác đành phải ngửa đầu nhìn lên bốn góc phòng, quả nhiên phát hiện đồ vật đính trên đó.
Sắc mặt cậu tái đi nhanh chóng, đôi môi khẽ run rẩy mấp máy, sau cùng vẫn là nhịn được nuốt xuống. Cậu muốn cười với Vương Tuấn Khải tỏ ý mình không sao, nhưng dường như sức lực còn lại đều đặt vào việc duy trì bình tĩnh, vì vậy Vương Nguyên chỉ có thể cúi đầu che giấu hoảng loạn, mười ngón tay siết thành nắm đấm.
"Tôi nhận thấy rồi nhé, cậu đang rất sợ hãi." Cổ Quý An một lần nữa thách thức giới hạn chịu đựng của con người, bâng quơ châm chọc: "Cậu không cần phải tỏ ra mạnh mẽ, chẳng phải đã có anh trai của cậu ở đây rồi sao? Chỉ cần anh trai cậu đồng ý gia nhập tổ chức, phục tùng mệnh lệnh của thủ lĩnh, cậu sẽ được giải thoát."
"Tức là các người đem tôi ra giải phẫu ấy hả?" Vương Nguyên nhếch mép, chẳng còn lực để giả vờ, trắng trợn nhạo báng: "Cái loài sinh vật đa bào chỉ có thể tiêu diệt đồng loại bằng hình thức nguyên thủy như các người, đúng là sinh ra chỉ để giảm thiểu trí tuệ nhân loại!"
"Cậu không thể nói như vậy, chẳng phải cậu đã gia nhập tổ chức này đấy sao? À không, phải là đã từng chứ, chỉ ít phút nữa thôi, cậu sẽ chỉ còn là một cái tên trong câu nói của mọi người." Cổ Quý An chẳng hề bị cậu kích động, tựa hồ Vương Nguyên càng tức giận, càng tỏ ra oán hận thì lão ta càng đạt được mục đích: "Vương Nguyên, có đôi khi, cậu phải biết tôn trọng trưởng bối."
"Tôn trọng thứ giòi bọ là ông?" Vương Nguyên cười nhạo: "Ông nghĩ tôi có thể nể mặt một con chó hay là quỳ lạy tôn sùng một phế vật – chỉ - biết – dưới – cơ – kẻ khác?!"
"Vương Nguyên!"
"Tốt lắm, một tên đàn ông dã tâm cao, ý chí lớn lại phải chịu sự sai khiến của một kẻ nhỏ tuổi hơn mình, không có công cáng cũng không có thực tài. Hơn nữa ông lại không thể phản kháng, không thể cãi lời, càng không thể làm gì trái ý kẻ đó, thật là tội nghiệp mà...Cổ Quý An, ông sẽ làm gì khi mãi mãi phải ở trong tình trạng như thế? A, tôi sao lại ngốc vậy..." Vương Nguyên quắc mắt bén nhọn, chân mày hơi nhíu làm ra vẻ đau đớn: "Thứ hạ đẳng chỉ có thể nằm rạp dưới đế giày kẻ khác như ông thì đương nhiên là phải tiếp tục vì kẻ nọ mà uất ức rồi..."
Ở nửa căn phòng còn lại, Vương Tuấn Khải lo lắng đến độ cả người cứng còng.
Vương Tuấn Khải không thể biết Vương Nguyên đang nói gì, nhưng vẻ mặt của cậu lúc này vô cùng đáng sợ, vừa ngoan độc lại vừa quyết đoán, mà lời nói ra tựa hồ cũng ảnh hưởng không ít đến Cổ Quý An, bằng chứng là ông ta không thể giữ nổi bình tĩnh, bắt đầu đập phá đồ, hình như còn làm cho một cái ly thủy tinh rơi xuống.
Tiếng thở hồng hộc của ông ta dần giảm, lo lắng của Vương Tuấn Khải lại chưa từng vơi.
"Giỏi lắm oắt con." Cổ Quý An đột nhiên đáp trả, ông ta bật ra tiếng cười sảng khoái, thình lình đập mạnh xuống thứ gì đó, làm cho đèn trong phòng sáng hơn chút nữa.
"Vương Tuấn Khải. Tôi sẽ cho cậu thấy." Lão ta gằng giọng, ác ý cười: "Tôi sẽ cho cậu thấy, cái gì gọi là sống – không – bằng – chết!!!"
Từ bốn góc phòng Vương Nguyên đột ngột phun ra khí trắng xóa, mật độ dày đặc đến nỗi làm người ta lầm tưởng là sương mù. Mắt Vương Tuấn Khải trừng lớn, khe mắt muốn nứt ra, hắn không còn giữ được tâm lý, lao đến đập vào tấm kính.
Vương Nguyên chỉ ngơ ngác nhìn khói lan ra ngày càng nhiều, đầu óc tê dại, chỉ còn lại chút ý thức cuối cùng.
Đúng rồi.
Phải như thế chứ.
Vẻ hài lòng trên mặt cậu khiến Cổ Quý An như bị giẫm phải công tắc, ông ta điên cuồng lồng lộn, không ngừng quát to: "Thứ ti tiện! Thứ ti tiện!!"
"Vương Nguyên!! Vương Nguyên!!!" Vương Tuấn Khải liên tục đập kính, hắn dùng cả người đánh vào kính, hối hả gào tên cậu, đã muốn mất bình tĩnh.
Trơ mắt nhìn em chết lần nữa...sao?
Vương Nguyên bắt đầu cảm thấy khó thở, không cần đoán cậu cũng biết Cổ Quý An trộn hỗn hợp hoa anh túc cùng với á phiện – kịch độc đáng kiêng kị nhất, thiên địch khủng khiếp nhất – chỉ cần một liều nhỏ cũng có thể lấy mạng Vương Nguyên. Cậu siết chặt cổ mình, đầu gối nhũn xuống, ho sặc sụa không dừng, cả người run bần bật co giật, đã tiến vào phản ứng shock kịch liệt.
Máu từ mũi và hai tai chầm chậm bò ra, quỷ mị tanh nồng, hiện ra sắc đỏ thắm khiến hai mắt người ta đau rát.
Hô hấp của cậu càng lúc càng nhanh, cổ họng phát ra tiếng nức nở đau đớn, Vương Nguyên siết chặt mười đầu ngón tay để tránh gây tổn thương cho chính mình, nhưng cậu nhận ra việc làm ấy không còn hiệu quả.
Cậu theo bản năng cào mạnh lên cổ, răng cắn vào môi tóe máu, sự thống khổ của việc bị tước đoạt hơi thở và sợ hãi bởi tử vong cận kề làm cho Vương Nguyên cơ hồ phát điên, lăn lộn dưới sàn, giãy dụa co quắp.
Tấm kính trong suốt ngăn giữa căn phòng rung động liên hồi, có đôi khi Vương Nguyên tưởng nó sẽ bị phá vỡ. Nhưng như thế thì một khi khói bị xả ra hết mức, Vương Tuấn Khải cũng sẽ chịu ảnh hưởng của chúng, dù hắn không xảy ra phản ứng thân thể mạnh như cậu nhưng chắc chắn sẽ gây dư bệnh về sau.
Ở góc độ này, cậu có thể nhìn thấy Vương Tuấn Khải. Hắn giống như gột bỏ hết mọi ràng buộc, tựa con thú điên dại đâm đầu vào tấm kính, dường như hắn gọi tên cậu...? Nhưng cậu không thể nghe thấy gì.
Vương Nguyên.
Vương Nguyên...
"Vương Nguyên!!!"
Tầm mắt Vương Nguyên bị bao phủ bởi màu đỏ tươi, hốc mắt cậu chảy xuống hai hàng máu đặc sệt.
Giãy dụa hoàn tất.
"Vương Nguyên!!! A___________!!!!" Vương Tuấn Khải phát rồ rống lên, mắt hắn đứng lại tại khoảnh khắc Vương Nguyên ngừng cử động, người hắn trượt theo kính quỳ sụp xuống, lẩm bẩm không ngừng: "Không, phải có cách nào đó, phải có cách nào đó..."
Kính.
Thủy tinh.
Cắt.
Đứt.
Vương Tuấn Khải chật vật rút lưỡi dao trong suốt vẫn luôn giấu giếm ra, mạnh mẽ rạch lên kính thủy tinh!
"Vô ích thôi, đó là kính cường lực, cậu có dùng kim loại nào cũng không thể làm cho nó-..." Cổ Quý An hả hê nửa chừng, bỗng dưng ngưng bặt, bởi vì tấm kính thực sự bị lưỡi dao kia cắt đút!
"Ông cho rằng không gì có thể phá sự tàn nhẫn của ông sao..." Vương Tuấn Khải hung hăng cắm dao vào tấm kính, bất chấp bàn tay vì dùng sức quá độ mà tươm máu tươi, từng đường từng đường rạch sâu hoắm gần như cắm xuyên qua tấm kính xuất hiện rõ rệt, giờ phút này đối với Vương Tuấn Khải, chúng chính là thần dược có thể hồi sinh hắn.
"Sao có thể, điều này sao có thể-...!!"
"Đã có ai từng nói với ông chưa..." Vương Tuấn Khải ngẩng đầu: "Kim cương rất đắt. Nhưng nó xứng đáng."
"Cút đi, thứ hạ đẳng." Hắn mô phỏng lại nụ cười của Vương Nguyên trước đó không lâu, quỷ dị cười, cả người nện mạnh vào mặt kính bằng toàn bộ sức lực mình có!
"CÚT ĐI!!!!"
Ầm.
Ranh giới rốt cuộc cũng đã bị phá bỏ.
Khói xộc vào khe hở bị Vương Tuấn Khải đập vỡ, đồng thời kết cấu căn phòng cũng bị ảnh hưởng. Toàn bộ kính trong phòng tự động hạ xuống, lộ ra hai bóng người đàn ông ôm chặt thiếu niên trong lòng.
Vương Tuấn Khải siết lấy thân thể đang dần mất đi sinh khí, ngơ ngác ngửa mặt, tròng mắt đen kịt của hắn phủ đầy hoang mang mờ mịt. Mãi đến khi khói tan hết, hắn mới thu lại vẻ đình trệ, chầm chậm ôm Vương Nguyên đứng dậy.
Máu nhuộm đỏ một màu, bi ai mà diễm lệ.
Hết Chương 88
Ngược nốt chương này qua chương sau anh đại sẽ được buff thành đại thánh =))))))