Địa điểm nằm trên mảnh giấy đều là những nơi Vương Tuấn Khải chưa từng đi qua, vì vậy chỉ khi đồng đội của hắn đánh dấu chúng trên bản đồ, hắn mới thấy quả thật chúng nó đều vây quanh một nơi.
Cục cảnh sát?
Vương Tuấn Khải ngây người, quần chúng cũng khó hiểu không kém, thế là có ý gì?
"Cậu có chắc là cụ già kia cho cậu thông tin hữu ích chứ?" Đội trưởng chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này, trầm giọng nói: "Tôi nghĩ một là có kẻ muốn bẫy cậu, hoặc là đánh lạc hướng."
"Để làm gì chứ...cụ già đó và Vương Nguyên có quan hệ gì đâu..." Vương Tuấn Khải lẩm bẩm, hiện giờ manh mối đứt đoạn, tình hình ngày càng loạn, hắn thậm chí có xúc động muốn vứt đi hết không quan tâm gì nữa, nhưng làm vậy thì sao có thể tìm thấy Vương Nguyên?
"Hay là đối phương ám chỉ, Vương Nguyên đang ở trong cục cảnh sát? Không không, làm gì có chuyện đó!" Đồng đội vò tóc: "Cậu ta lớn như thế chứ có phải kiến đâu mà..."
"Bởi vì lớn như vậy mà mất tích mới kỳ quái." Một người gãi cằm: "Không ai báo án mất tích sao?"
Cậu ấy làm gì còn người thân, kể cả cái nhà bác cả ích kỉ kia --- Vương Tuấn Khải hậm hực trong lòng, càng nghĩ càng tức, chính mình lại không có chứng cứ gì để báo án, quả thật muốn nổi điên.
"Không bằng đăng thông tin lên tìm thử xem?"
"Có lý, nhưng như vậy cũng không khác nào mò kim đáy bể, hiệu quả rất thấp..."
Vương Tuấn Khải rời khỏi cảnh cục vào buổi đêm, vọt về nhà tắm táp một hơi để bình tĩnh đầu óc, đồng thời liên lạc với một người.
Đầu dây bên kia vang lên từng tiếng đổ chuông hối hả, sau ba lần ngắt máy, chủ nhân của số điện thoại kia rốt cuộc cũng chịu nghe. Tiếng thở dốc ái muội lẫn âm thanh hỗn độn thô tục khẽ văng ra từ loa, Vương Tuấn Khải nhíu mày chán ghét, nhanh chóng nói: "Cô vi phạm vào điều X bộ luật dân sự Y đạt mức nghiêm trọng, hiện tại cảnh sát đang bao vây nhà cô, nếu muốn giải oan thì mau ra mặt đi!"
Trong điện thoại truyền ra tiếng xào xáo, sau đó cô gái mắng to: "Đồ điên!" Rồi cúp máy.
Vương Tuấn Khải: "..."
Chưa đầy mười giây sau, điện thoại của hắn bị người gọi tới không ngừng, hắn cứ như vậy cù nhây năm lần, sau cùng đạt được đến thỏa thuận của đối phương.
Vương Tuấn Khải muốn gặp Vương Chân Chân.
Tin tức này rất nhanh đã đến tai Thục Lệ, bà ta trầm mặc một lúc, xoay người nhìn chồng mình đang ngồi trước mặt, lặng lẽ sai sử quản gia đưa Vương Nguyên đi giấu.
Vương Chân Chân là một con cờ rất có thủ đoạn. Dù giai đoạn trước cô ta ngu ngốc đi vòi tiền Thục Lệ trước khi kế hoạch hoàn thành thì lúc này cũng không dại dột khai toàn bộ việc mình làm cho Vương Tuấn Khải. Vương Nguyên gặp nạn, kẻ vui nhất chính là nhà cô ta, hơn nữa giờ đây cô ta đã cầm được tiền, sẽ chịu nói cho Vương Tuấn Khải nghe sao?
Vì vậy Vương Tuấn Khải không những bị cho leo cây, mà còn bị cô ta tố cáo là theo dõi người bất hợp pháp.
"Đình chỉ công tác một tuần." Đội trưởng ném giấy tờ xuống bàn, thô tục mắng một câu: "Cậu không thể kín đáo hơn chút nào sao? Những gì cậu được dạy trong trường đâu? Đây rõ ràng là bứt dây động rừng, đả thảo kinh xà! Vương Tuấn Khải, có nhiều khi tôi chẳng hiểu cậu suy nghĩ gì nữa!"
Vương Tuấn Khải còn chưa kịp làm gì, cấp trên đã đề nghị điều hắn qua tổ trọng án.
Tổ trọng án mới thành lập chưa đến một năm, lèo tèo vài ba mống, đều là con cháu thế gia nên cũng có chút kiêu ngạo, hiện tại nghe nói một người được điều đến làm đội trưởng tạm thời, tất cả đều có ý phản đối.
Vương Tuấn Khải vì chuyện của Vương Nguyên đã mệt chết, tâm tình không tốt, đến cảnh cục còn bị người ta mặt nặng mày nhẹ, chẳng mấy chốc đã cáu kỉnh đến mức có thể mắng bất kỳ kẻ nào dám làm sai chuyện.
"Nếu như đi một mình mà gặp án mạng, chuyện đầu tiên là phải bảo vệ hiện trường chứ không phải là ầm ầm la lớn để thu hút chú ý!! Trong lúc anh làm loạn lên như vậy, hung thủ rất có khả năng đã chạy khỏi hiện trường từ lâu, còn làm kinh động đến người xung quanh! Căn cứ vào vết thương chí mạng của người chết, vừa nhìn đã thấy là bị vũ khí sát thương, nếu tên hung thủ đó có vấn đề về thần kinh thì gã nhất định sẽ đâm bất kỳ kẻ nào khi gã hoảng lên!! Anh có hiểu không hả?!"
"Đã nói bao nhiêu lần, nếu không thể giữ chặt được nghi phạm thì cứ dùng còng trói gã lại!! Cô nói sao? Gã quá mạnh, dù trói lại cũng có thể tẩu thoát ư? Vậy tại sao cô không còng cả tay mình vào cùng gã, gã có có chạy đến chân trời góc bể cũng không thoát được, cô hiểu chứ?! Cái gì? Sợ còng làm trầy da đau tay? Thế cô thi vào trường cảnh sát là để bắp cướp hay là biểu diễn nghệ thuật?!?"
"Một cái phòng lớn như thế này, án kiện dễ vậy cũng không giải quyết được, còn để người nhà nạn nhân đến khiếu nại, bộ các người muốn tổ trọng án đóng cửa về quê sớm hay sao?! Được lắm, các người muốn đình công chứ gì? Cứ tự nhiên mà đến tìm Cục trưởng làm đơn từ chức, tôi hứa sẽ hào phóng ủng hộ, dù chết cũng liều mạng ép Cục trưởng đồng ý!!!"
Từ phòng làm việc tổ trọng án sa sả sa sả tiếng mắng chửi cực kỳ nặng nề của Vương Tuấn Khải, đồng nghiệp cũ đều trợn mắt há mồm. Cứ thấy hắn bình thường ít ăn ít nói, tưởng đâu là cái hũ kín nút, không ngờ sau khi bị điều qua cương vị công tác khác, Vương Tuấn Khải lại bốc hỏa đến như vậy, có thể thấy, hắn rất có tiềm chất phản nghịch. Tên này đi vào ngành cảnh sát tuyệt đối là tạo phúc cho nhân loại, thả hắn ở ngoài không khác gì nuôi dưỡng mầm mống khủng bố.
Người trong tổ trọng án bị mắng đến máu chó đầy đầu, giận mà không thể phát tiết, liền thực sự viết đơn, nhưng là đơn xin đổi đội trưởng.
Vương Tuấn Khải một lần nữa được đặc xá "nghỉ phép", khó có khi được vài ngày an tĩnh. Chỉ là hắn còn chưa thể bình tâm được, tin tức có người chết ở gần khu vực nhà hắn đã lan ra cộng đồng.
Người chết không rõ mặt mũi, không thể xác định danh tính, người cháy đen như than, diện mạo đều bị hủy. Tạm thời chỉ có thể xác nhận nạn nhân là nam, tuổi từ mười lăm đến hai mươi, hơn nữa còn không có giấy tờ tùy thân.
Pháp y cầm báo cáo khám nghiệm tử thi, tức đến máu sôi ùng ục: "Biếи ŧɦái! Quá là biếи ŧɦái! Trước cưỡиɠ ɠiαи sau thiêu sống nạn nhân cho đến chết! Mẹ kiếp tôi muốn cắt đứt JJ của gã ném cho sâu trùng ăn!"
Các vị nam đồng nghiệp không hẹn cùng khép chặt hai chân, ai cũng hiểu được tình hình nghiêm trọng của vụ án gϊếŧ người này, nhưng vẫn là không thể không run rẩy trước lời của pháp y.
"Đối phương là nam mà, cũng bị cưỡиɠ ɠiαи sao..." Một nữ đồng nghiệp khiếp sợ, khiếp sợ qua đi, cô ta liền cau mày: "Nam bị cưỡиɠ ɠiαи cũng đâu có vấn đề gì, sao còn phải gϊếŧ người..."
Pháp y không cho là đúng, đẩy kính tức giận: "Nam thì không phải người sao?! Hơn nữa tuổi nạn nhân còn nhỏ hơn cô, không biết thương xót thì cũng đừng có nói những lời độc địa như vậy! Ngu xuẩn!"
Cô nương này vốn là người mới, vai vế trong hàng tiểu thư công tử cũng không nhỏ, nghe vậy hậm hực há miệng muốn nói, lại bị pháp y cười lạnh dọa sợ: "Bình phẩm người đã mất khi xác người ta còn ở đây, giờ mấy người muốn tìm chết đúng không?!"
"Người đã chết, có cái gì sợ chứ!" Một kẻ run run cứng đầu đáp.
Pháp y nghiêm mặt, quay đầu bỏ đi. Chỉ là anh ta còn chưa về đến phòng khám nghiệm, Vương Tuấn Khải đã chạy ào đến túm lấy anh ta, gần như quát lên: "Đã tra ra danh tính nạn nhân chưa?"
Willie lớn như vậy, đây là lần đầu tiên bị túm áo, sừng sộ gõ đầu Vương Tuấn Khải ra: "Cậu là ai?!!"
"Người cũ của tổ hình sự, người mới của tổ trọng án!" Nhóm người tổ trọng án vừa vặn đứng bên cạnh, chế nhạo giễu cợt: "Hiện còn đang trong thời gian bị cấm túc đó nha!"
Vương Tuấn Khải vừa mới chuyển qua đã lên chức đội trưởng, còn không làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục, bảo bọn họ sao có thể nghe lời hắn? Hơn nữa hai bên không ít lần có thù oán, bây giờ trào phúng một câu cũng không hiếm lạ.
Hừ! Bọn họ ghét hắn đó, châm chọc vài câu cũng không có chết ai.
"Trong giờ hành chính mà dám đến cảnh cục, còn tò mò vụ án, ai cho phép anh tự nhiên như thế?" Một người đánh điện thoại gọi bảo vệ đến.
Vương Tuấn Khải không để ý đến bọn họ, chỉ nhìn thoáng qua phòng khám nghiệm, đồng thời lặng lẽ nhét vào tay Willie một thứ gì đó.
"Giúp tôi."
Willie sửng sốt.
"Thứ này có thể giúp chúng ta đoán ra được thân phận người chết." Hắn chém đinh chặt sắt nói.
...
Lần thứ n không thể thoát khỏi tường vây bảo vệ của trang viên, Vương Nguyên dứt khoát không trèo tường nữa, ngồi trên nhánh cây ngắm cảnh.
Vệ sĩ mặt than xếp hàng dài bên dưới, không cảm xúc nhìn chằm chằm Vương Nguyên khiến cậu có cảm giác mình đang nude, bị nhìn tới mức lông tóc dựng đứng. Sau đợt kiểm tra tổng quát, Hàn Sa dường như sợ cậu mọc cánh mà thuê một lượt gần chục vệ sĩ theo đuôi cậu, tùy thời đều giám sát 24/24. Anh ta cũng không sợ cậu phát hiện mình bị theo dõi, hoặc là nói, anh ta sớm biết cậu có tâm đề phòng người nhà này, nhưng anh ta càng rõ ràng cậu lực bất tòng tâm, không thể thoát khỏi tay bọn họ nên mới cho vệ sĩ ngang nhiên giám sát như vậy.
Mà Thục Lệ gần đây lại tới nữa.
Lần này bà ta không cố gắng khuyên cậu theo mình nhận tổ quy tông nữa mà thay vào đó là chọn cách tấn công qua dạ dày, làm các món ăn ngon dụ dỗ cậu đầu hàng. Vương Nguyên tỏ vẻ đồ ăn đúng là ngon thật đấy, lần nào cậu cũng ăn không sót món nào, nhưng sau đó vẫn là tỏ ra khó xử, cần thời gian suy nghĩ thêm vân vân.
Cậu có thể thấy được, Thục Lệ hình như đã bắt đầu sốt ruột.
Rốt cuộc mình đóng vai gì trong vở kịch của bà ta? Vương Nguyên nghĩ mãi không ra, nằm trong chăn oán hận nhân sinh, ai, tâm mệt.
Cậu gãi cằm, chính mình không thoát được nên muốn nương nhờ ngoại lực từ bên ngoài, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có Vương Tuấn Khải đáng tin cậy, nhưng hắn lại không thấy xuất hiện. Bĩu môi chà chà chân, chàng cảnh sát này hẳn là không thấy cậu trên TV, hoặc đơn giản hơn là không thèm để ý đến cậu nữa. Cũng đúng thôi, cậu và hắn không thân không thích càng không phải bạn bè, lấy cái gì để hắn vất vả vì cậu?
Vương Nguyên sờ sờ mũi, bảo bảo thật tủi thân, bảo bảo cầu ôm ôm.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng quản gia trò chuyện với Hàn Sa, Vương Nguyên bò đến mép cửa sổ, ánh mắt láo liên đảo đến đảo đi. Hình như báo cáo xét nghiệm ở bệnh viện đã có kết quả, bọn họ muốn tới bệnh viện mang báo cáo về.
Vương Nguyên nằng nặc đòi đi theo, để tránh cho cậu nghi ngờ mục đích chân thật của việc xét nghiệm, Hàn Sa đành đồng ý, dù sao lần này đã thuê nhiều vệ sĩ hơn, anh ta tin chắc Vương Nguyên sẽ không dễ mất tích như vừa rồi.
Có cơ hội ra ngoài, việc đầu tiên cậu muốn làm là đi tìm Vương Tuấn Khải, nhưng vụ này bất khả thi, cho nên chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Trong bệnh viện người đông nhưng không biết ai thành thật, vì thế cậu phải nhờ tay một kẻ không mấy tốt đẹp lắm.
Vương Diêu cảm thấy mình gần đây xúi quẩy vô cùng, chẳng hiểu ai lấy đi may mắn mà năm lần bảy lượt gã làm chuyện đại sự đều bị bắt thóp. Mấy ngày trước gã được thả ra, còn chưa kịp vui mừng thì đã bị một đứa tai to mặt bự trùm bao tải đánh thành đầu heo, phải tốn phí thuốc men còn bị chị chửi cho một trận. Vương Diêu hừ mũi, sớm muộn gì cũng có ngày gã xưng vương xưng bá, đứng nhất toàn thành, còn có tên mắt toét nào dám đụng đến gã...Ui da...
"Này, kia có phải là vị thiếu gia nhà họ Vương, mấy ngày trước vừa phát biểu cảm nghĩ về một bài nhạc giao hưởng hay không?"
"Tuyệt, tôi đã xem bài viết đó rồi, cậu ấy quả thật có thiên phú cảm nhạc, mỗi một câu chữ, mỗi một ngôn từ đều rất xuất sắc!"
"Sao cậu ấy lại có mặt ở đây nhỉ?"
"Hỏi thừa, đến bệnh viện thì có thể làm gì? Dĩ nhiên là khám bệnh!"
Vương Diêu dỏng tai nghe, người nổi tiếng gì đó thật chói tai, gã nâng đầu nhìn qua một cái muốn coi đối phương tài ba đến đâu, ngờ đâu vừa ngẩng lên liền sáng rỡ hai mắt, kia còn không phải Vương Nguyên sao?
Xoa xoa tay, Vương Diêu đi đến gần, chuẩn bị trút giận lên đầu Vương Nguyên.
Hết Chương 64